Sau cuộc họp, Lưu Chân Thiên không trở về tĩnh thất mà đi thẳng lên núi sau. Chân núi là hồ Thiên Tức quanh năm lạnh, đỉnh núi lại dựng một lầu nhỏ hình bát giác, gọi là Tịch Tâm Lâu, nơi chuyên để chưởng môn Thái Hoa bối toán khi thời cục rối ren, không tiện luận rõ bằng lời.
Đêm hôm ấy, trăng bị mây che, đỉnh lầu chỉ có một ngọn đăng đơn độc soi sáng. Lưu Chân Thiên khoanh chân ngồi, tay trái đặt la bàn Tam Tinh, tay phải giơ một đồng xu cổ nhuốm linh khí màu lam.
Gió lùa qua khe cửa, phất nhẹ vạt bào, chập chờn như mực chảy trên giấy tuyên.
Lưu Chân Thiên nhắm mắt, thầm niệm: “Thiên địa vô cực, âm dương tương sinh, lấy ý làm tâm, lấy tâm dẫn quẻ, hỏi một lời: Cố Tịch Vân, nàng… vẫn còn là kiếm tu của Thái Hoa chăng?”
Đồng xu rơi xuống, la bàn xoay, ánh lam đan hồng bỗng lập lòe, dao động bất thường.
Sát na đó, một đạo khí tức đỏ hồng như huyết sa xẹt qua mép la bàn, khiến một bên kim chỉ lệch hẳn, khắc xuống góc “Huyễn Tượng”.
Bàn tay Lưu Chân Thiên khựng lại. Ánh mắt hắn khẽ động, tựa hồ có gì đó chưa từng thấy trong đời bối quẻ. Không phải hung, cũng chẳng phải cát.
Chỉ là... loạn.
“Huyễn Tượng…” hắn lẩm bẩm, nhìn quẻ như thể xuyên thấu một tầng mây dày: “Huyễn nhi bất thật, tựa thực như mộng. Kiếm còn đó, tâm chưa tán, nhưng… bị một luồng nhân quả kỳ dị che khuất. Không phải của nàng.”
Đồng tử hắn co lại.
“Là của kẻ khác. Có ai đó… nghịch thiên nhi nhập.”
Hắn nắm chặt tay áo, giọng khàn khàn: “Vậy mà ta vẫn nhìn không rõ là ai.”
Ánh đèn mờ nhạt lay động, bóng hắn đổ dài lên nền đá thanh bích. La bàn bỗng dưng khẽ rung, một quẻ tượng tái hiện ánh mắt ai đó, nửa cười nửa không, đuôi mắt đào hoa, phản chiếu ánh sáng như máu.
Lưu Chân Thiên khép mắt. Giọng hắn trầm xuống, mang theo một tia sát ý:
“Kẻ kia... là Ma Tôn, hay là… thứ gì khác?”
Gió quét mạnh qua, đồng xu vỡ làm đôi ngay trong lòng bàn tay.
...
Không biết đã trôi qua bao lâu, đan hương trong phòng đã tàn phân nửa. Cố Tịch Vân ngồi bên án thạch, ánh mắt khẽ dời ra ngoài cửa sổ.
Vốn nghĩ nơi giam giữ của Ma Tôn ắt sẽ là hàn băng huyết ngục, hoặc ít nhất cũng là một gian phòng không có ánh sáng. Nào ngờ lại được đặt trong gian tĩnh cư thanh nhã, ngoài cửa có vườn hoa nhỏ, thậm chí còn có khe hở đón ánh sáng từ trên cao chiếu rọi xuống.
Nàng từng đi qua nhiều cảnh giới, từng vào ma giới truy tung tàn hồn, nhưng chưa từng thấy Ma Vực nào có ánh sáng như thế.
Phạn Bạch Yêm... hẳn là cố ý.
Từ lúc đặt chân đến Tuyệt Linh Điện, nàng đã phát hiện ma nhân nơi đây đều hành xử khác thường — lặng lẽ, kính cẩn, thậm chí là có đôi phần... có lễ.
Cảnh tượng dọc đường cũng hoàn toàn không giống Ma Giới trong trí nhớ nàng. Không chỉ có ánh sáng, mà còn có cây, có hoa, có âm thanh nước chảy từ đâu đó phía sau vách đá. Không khí chẳng nồng tà khí, mà thoang thoảng hương hoa dị thảo.
Nàng từng nghe sư tôn nói, nơi nào càng tĩnh mịch, lại càng dễ giấu sát khí. Nhưng nàng ngẫm kỹ, lại thấy nơi này giống như một... tịnh thất dưỡng tâm hơn là địa lao nhốt tù.
Lòng nàng khẽ trầm xuống.
Nếu nói Phạn Bạch Yêm là kẻ hoang tàn hủy diệt, vậy vì cớ gì lại thay đổi cả kiến trúc và khí tức Ma Cung đến mức này? Là phong cách của ma tôn mới? Hay... là sở thích thật sự của người ấy?
Tĩnh cư này không hề đặt kết giới khóa tu vi. Đến cả đan dược dưỡng linh cũng để đầy một bàn, đủ loại phẩm giai, phẩm cách còn hơn cả các phái chính đạo.
Cố Tịch Vân vuốt nhẹ tay lên vỏ kiếm, ánh mắt dừng nơi một cánh hoa rơi xuống nền gạch.
Có kẻ muốn ép nàng vào một ván cờ.
Mà nàng, sẽ không để bản thân là quân cờ.
Cố Tịch Vân đứng trước giá ngọc bình, ngón tay mảnh khảnh gạt nhẹ một cánh hoa rơi vào nước trà. Trà không nóng, nhưng hương vẫn thanh.
Ánh sáng từ khe vòm cao chiếu xuống mái tóc đen dài, phản chiếu ánh lam trắng hư ảo quanh người nàng.
Nàng đã biết, Lục Trạm Thanh đang bị giam ở một điện phụ phía sau Tuyệt Linh Điện. Dù bị trọng thương, nhưng chưa đến mức nguy kịch. Lúc bị áp giải, hắn còn âm thầm vận chuyển linh lực, truyền ra vài sợi tin tức cho nàng bằng ký hiệu riêng của kiếm tu Thái Hoa.
“Lão tiên Cơ Nhâm bị thương nặng, đang bị nhốt dưới địa lao... nơi gió không lọt, ánh sáng không vào. Không sống lâu được nữa.”
Nàng biết Cơ Nhâm là một trong ba lão trưởng bối cầm quyền của chính đạo, từng là người chỉ dẫn sư tôn Lưu Chân Thiên thu nhận nàng. Cũng biết, nếu Cơ Nhâm chết trong tay ma giới, đạo tâm của Lưu Chân Thiên sẽ tổn, thiên cơ tất loạn.
Không thể để ông ấy chết.
Nhưng nàng hiện tại, vừa là "tù binh", vừa là kẻ bị để mắt.
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng khẽ trầm xuống. Dưới làn mi cong dài là đôi mắt như hồ sâu không đáy.
Phạn Bạch Yêm, người kia, nhất định đã nhìn ra vài phần tính toán của nàng. Nhưng vẫn để nàng thong dong tự tại, chưa từng phong bế tu vi, cũng không đưa nàng vào địa lao.
Như đang mời nàng nhập cuộc.
“Ngươi nghĩ ta sẽ dâng đầu vào trận sao?” nàng lặng lẽ cười nhạt.
Nhưng trong cờ vây, kẻ xuất chiêu đầu tiên chưa chắc là người kiểm soát cục diện. Thường là quân đen, không phải tiên thủ, mà là nghênh chiến.
Cố Tịch Vân đặt tách trà xuống bàn, xoay người lấy ra một chiếc ngọc phù nhỏ hình hồ điệp, khẽ điểm một tia linh khí vào đáy.
Ngọc phù nứt ra, lộ một tầng sương mỏng, hiện lên ký hiệu bí ẩn — là tín vật chỉ dùng trong nội bộ Thái Hoa Kiếm Tông để dẫn dắt lối vào cơ mật.
Một đường dẫn xuống địa lao.
Nàng đã đoán đúng.
Khi còn là đệ tử chân truyền, nàng từng phụ trách an bài một nhánh ẩn tuyến giám sát biến động trong các giới. Có người từng trà trộn vào ma giới, dựng nên mật đạo dưới Ma Cung cũ, đến nay vẫn chưa bị phát hiện.
Cơ hội... chỉ có một lần.
Cố Tịch Vân cất kỹ ngọc phù, áo lam tung bay, ánh mắt thanh lãnh mà lạnh như băng.
Nếu lần này thành công, nàng có thể gặp được Cơ Nhâm.
Nếu thất bại...
Thì sẽ đối mặt với Phạn Bạch Yêm thật sự.
...
Đêm trong Ma Cung khác biệt với Ma Vực. Không có trăng, không có sao, chỉ có từng tầng kết giới đỏ hồng như máu lặng lẽ phủ xuống mái ngói tối sẫm. Từ xa nhìn lại, tựa như cung điện đang chìm trong một giấc mộng rực rỡ mà đáng sợ.
Giờ Tý, khí tức trong cung lặng xuống.
Tĩnh cư đóng cửa, kết giới vẫn như cũ. Trong mắt đám ma nhân canh giữ, vị kiếm tu chính đạo kia vẫn đang điều tức như mọi đêm.
Chỉ là, bọn họ không hề biết...
Một bóng hắc y đã biến mất từ lâu, lặng lẽ lướt qua vách đá phía sau phòng cư trú, mở ra một lối nhỏ chỉ có kẻ nội môn của Thái Hoa mới biết.
Đường mật đạo phủ bụi, đã lâu không ai đi qua. Cố Tịch Vân che khí tức, cẩn thận từng bước. Trên tay là ngọc phù vừa được kích hoạt, phát ra ánh sáng nhàn nhạt dẫn đường.
Tiếng bước chân nàng không vang, khí tức thu lại, linh lực không dao động, là kỹ pháp đặc thù của kiếm tu từng ẩn hành thám thính.
Dọc đường có trận pháp cũ kỹ, nhưng may mắn vẫn còn một phần bị niêm phong. Xem ra có ai đó từng bảo hộ nó, không để bị phá huỷ trong lần Ma Tôn thay máu lại toàn cung điện.
Trong lòng nàng khẽ nghi hoặc.
Phạn Bạch Yêm... thật sự không phát hiện gì sao?
Hay là... cố ý để lại?
Ý nghĩ này chợt lóe lên khiến tim nàng siết lại một khắc, nhưng rất nhanh bị lý trí đè xuống.
Lúc đến gần địa lao, khí tức bắt đầu chuyển lạnh. Nơi đây không còn ánh đỏ của kết giới, mà chìm trong sương mù màu xám tro — dấu vết của thương thế và tử khí.
Cơ Nhâm tiên nhân từng chấn động tam giới, vậy mà giờ lại bị nhốt ở nơi này, hấp hối không rõ sống chết.
Cố Tịch Vân dừng lại trước một vách đá, lấy trong tay áo ra một lệnh phù khác. Ký hiệu trên đá chớp động rồi tan biến, để lộ ra một vách cửa âm u, dày mùi máu và rỉ sét.
Nàng siết chặt tay kiếm, không rút ra.
Không phải sợ, mà là... không muốn kinh động đến sát cơ còn chưa hiển lộ.
Tiến vào rồi, nàng không còn đường lui.
Khi vách đá dần mở ra, Cố Tịch Vân bước vào, nhưng chỉ một bước, nàng đã dừng lại. Một bóng đen thấp thoáng trong ánh sáng lờ mờ phía trước, kẻ đó vẫn chưa phát hiện ra nàng.
Là một ma nhân canh giữ khu vực này.
Cố Tịch Vân nhìn lướt qua, thấy tên này chỉ là một tên lính gác bình thường, không phải cao thủ, nhưng cũng không phải dễ dàng đối phó. Cổ tay nàng hơi xoay, ánh sáng xanh lam lướt qua đầu ngón tay.
Một chiêu – đủ để kết thúc.
Nàng bước ra một bước nhẹ, trong ánh mắt chớp sáng tinh quái, lập tức áp sát kẻ gác. Ma nhân kia chỉ kịp quay người, đôi mắt đầy vẻ cảnh giác, nhưng đã quá muộn.
Lưỡi kiếm của nàng rút ra khỏi vỏ trong một động tác nhuần nhuyễn, tuyệt không để lại dấu vết. Một chiêu chuẩn xác chém ngang bả vai hắn.
Hắn chưa kịp kêu lên một tiếng, thân thể đã đông cứng như thể bị một lớp sương giá bao phủ. Từng tế bào cơ thể của hắn như bị đông lạnh ngay lập tức, đôi mắt trợn ngược, không thể cử động.
Cố Tịch Vân bước qua thân thể của tên ma nhân, không hề nhìn lại. Một chiêu này không phải đả thương, mà là một pháp thuật tạm thời khiến đối phương bất động, không thể phát ra tiếng động hay làm loạn.
Nàng tiếp tục tiến về phía trước.
...
Dưới đáy Tuyệt Linh Điện, vô số tầng lao tối nối nhau thành mê cung, một khi bước nhầm, dù là kiếm tu cũng khó lòng rút lui toàn vẹn. Nhưng hôm nay, những tầng kết giới phức tạp ấy lại như “vô tình” rạn nứt, để một thân ảnh lam y nhẹ nhàng xuyên qua.
Trên đỉnh điện cao nhất, Huyết Thiên Toạ đẫm khí tức ma mị vẫn sừng sững như huyết nguyệt giữa trời đêm. Trên toạ vị, Phạn Bạch Yêm nửa nằm nửa ngồi, chiếc đuôi trắng tuyết cuộn lại sau lưng, một tay chống má, một tay nhè nhẹ gõ nhịp vào tay vịn làm bằng xương hoả xà luyện đỏ.
Trước mặt nàng là gương pháp khí hình tròn, nổi lên sương mờ rồi dần hiện ra bóng dáng Cố Tịch Vân đang đi qua từng hành lang hắc ám. Nữ kiếm tu bước chậm mà chắc, động tác chuẩn xác như đã từng quen thuộc, nhưng Phạn Bạch Yêm biết rõ – đây không phải do tình cờ.
"Xem ra ngươi bắt đầu động rồi." Nàng cười khẽ, thanh âm vang lên như ngọc va đá, mềm mỏng nhưng giễu cợt.
Lúc trước khi Cố Tịch Vân rời khỏi tĩnh cư, rõ ràng đã để lại dấu vết linh lực được ngụy trang khéo léo. Đối với kẻ khác thì có thể qua mắt, nhưng đối với Ma Tôn có huyết mạch hồ ly cổ tộc – chuyên về cảm ứng khí tức – lại không khó gì.
Phạn Bạch Yêm cũng không cản, thậm chí còn sai người âm thầm tháo bỏ một vài cơ quan, chỉ để xem vị nữ tu chính đạo này sẽ đi đến đâu, sẽ làm gì.
"Không hề cứu người bên cạnh, cũng không hỏi han nửa lời. Vừa lạnh vừa sạch sẽ..." Nàng nhíu mi, ánh mắt càng thêm hứng thú.
Chiếc gương pháp khí dần phóng to hình ảnh – Cố Tịch Vân sắp đến khu giam giữ đạo hữu.
Chân dung Lục Trạm Thanh hiện ra, toàn thân có thương tích, khí tức suy yếu. Hắn đang ngồi dựa vách, nhắm mắt dưỡng khí.
Phạn Bạch Yêm không chớp mắt, chỉ khẽ mỉm cười, như đang chờ một màn kịch mở màn đúng như ý muốn.
Gió âm u từ tầng dưới cùng thổi ngược lên, lùa qua song sắt dày nặng, vang tiếng rít như tiếng người khóc thầm. Cố Tịch Vân bước chân nhẹ như lông hạc, áo lam gần như hòa làm một với bóng tối, kiếm vẫn chưa rời vỏ.
Cánh cửa đá khép hờ trước mặt, khe hở nhỏ đủ để nhìn thấy người bên trong.
Lục Trạm Thanh.
Hắn bị treo một tay bằng xiềng xích, mặt mày có vết máu, nhưng ánh mắt vẫn giữ vẻ ngạo khí cũ. Thấy nàng bước vào, hắn chỉ nhếch môi cười nhạt:
“Ta còn tưởng Cố đạo hữu sẽ chẳng đến.”
Cố Tịch Vân không đáp. Nàng nhìn hắn một cái, ánh mắt không lạnh cũng chẳng ấm, chỉ bình tĩnh như nước giếng sâu. Một tia sáng từ hỏa châu nơi tường đá hắt xuống, chiếu lên gương mặt nàng, làm nổi bật quầng mắt mỏi mệt nhưng cứng cỏi.
“Lục đạo hữu có thể tự lo.” Nàng nói.
Lục Trạm Thanh khẽ bật cười, ho một tiếng, máu rịn ra từ khóe môi. “Quả nhiên là đạo hữu tốt.”
Cố Tịch Vân quay người đi, giọng nói vọng lại mà không mang theo tình cảm: “Ngươi còn sống là được. Cơ Nhâm lão tiên ở đâu?”
Ngữ khí kia, dứt khoát và không dây dưa.
Lục Trạm Thanh dường như bị nghẹn lại một thoáng. Nhưng rồi vẫn gằn ra từng chữ: “Tầng dưới, sau hai vòng kết giới.”
Cố Tịch Vân không gật, cũng không cảm ơn. Nàng chỉ bước đi thẳng, không quay đầu, bóng lưng mỏng manh nhưng vững chãi trong bóng tối như một đường kiếm lạnh chém thẳng xuống vực sâu.
Tầng sâu hơn dưới lao tối chẳng còn ánh sáng, ngay cả gió cũng như bị ma khí nuốt chửng. Tĩnh lặng đến mức nếu không có tiếng giọt nước rơi thỉnh thoảng, người ta dễ sinh ảo giác rằng bản thân đã rơi vào cõi chết.
Cố Tịch Vân dừng lại trước một vòng kết giới khắc đầy phù văn lạ. Màu mực máu còn chưa khô hẳn – rõ ràng đây không phải loại kết giới thông thường, mà là cấm chú dùng để phong ấn đại tu sĩ.
Chẳng cần do dự, nàng nâng tay, linh lực xanh lam trắng hội tụ nơi đầu ngón tay, từng đường kiếm khí như băng như tuyết rạch vào màn kết giới, đánh ra khe rạn đầu tiên.
Chỉ một chiêu.
Một chiêu đủ khiến cả tầng đá rung lên, phù văn run rẩy, vỡ từng mảng như tro tàn.
Cấm chú tan đi, phía sau hiện ra một căn lao đen kịt, mùi máu khô và hàn khí đập thẳng vào mặt.
Bên trong, Cơ Nhâm ngồi xếp bằng, thân khoác đạo bào rách nát, râu tóc tán loạn, nhưng ánh mắt vẫn sáng, lưng vẫn thẳng. Thấy nàng, ông khẽ nhướn mày:
“Là ngươi?”
Cố Tịch Vân không hành lễ, cũng không nói thừa. Nàng khẽ gật đầu, rồi rút ra một viên linh châu, thả vào phòng giam để làm dịu khí tức xung quanh.
“Đạo trưởng còn ổn chứ?” Nàng hỏi.
Cơ Nhâm nhẹ gật đầu. “Phạn Bạch Yêm không giết ta, là có dụng ý. Ta chờ người đến, cũng đoán được là ngươi.”
Giữa hai người, không có thời gian hàn huyên.
Cố Tịch Vân đặt tay lên khóa xiềng.
“Ta giúp đạo trưởng ra ngoài.”
“Không vội.” Giọng Cơ Nhâm trầm ổn. “Trước tiên, ngươi hãy nghe điều ta phát hiện được trong thời gian bị giam.”
Cố Tịch Vân dừng tay, nghiêng mắt nhìn ông.
Gương mặt nàng vẫn lãnh đạm, nhưng trong đáy mắt, ánh sáng đã biến đổi.
Trong bóng tối, ánh sáng từ linh châu dập dờn trên vách đá. Cơ Nhâm chậm rãi duỗi tay, khí tức nơi lòng bàn tay chuyển động, kết tụ thành một đạo phù ẩn ẩn màu vàng nhạt, như có như không, linh lực hao tổn nghiêm trọng.
“Ta đã bấm quẻ, ba lần đều ra quẻ thiên la địa võng, sát cơ bủa vây, nhưng… mệnh cách trung tâm lại bị sương mù che phủ.”
Cố Tịch Vân khẽ cau mày.
Cơ Nhâm ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén: “Là Phạn Bạch Yêm.”
“Ma Tôn?”
“Không.” – Ông lắc đầu. “Là thân xác là Phạn Bạch Yêm, nhưng trong đó có một mệnh cách khác, hoàn toàn không nằm trong tam giới lục đạo.”
Một thoáng im lặng nặng nề bao trùm.
Cố Tịch Vân chậm rãi nói: “Đạo trưởng hoài nghi… nàng bị đoạt xá?”
“Không phải đoạt xá.” – Giọng Cơ Nhâm đanh lại. “Là một hồn linh xa lạ nhập vào, nhưng không khiến thiên đạo phản ứng. Điều đó chỉ có thể xảy ra khi thiên đạo… không nhận ra.”
Cố Tịch Vân cụp mắt. Trong đáy lòng như có thứ gì đó vỡ vụn. Nàng nhớ lại Huyết Thiên Toạ, nhớ ánh mắt kia… quá mức thong dong, quá mức biết rõ tất thảy.
“Ngươi từng tiếp xúc gần, thấy thế nào?” – Cơ Nhâm hỏi.
Nàng không trả lời ngay.
Chỉ có tiếng gió ma sát qua xiềng sắt, lạnh lẽo như lòng người.
Cuối cùng, nàng chỉ khẽ nói:
“… Không giống với Ma Tôn năm đó trong truyền thuyết.”
Cơ Nhâm gật đầu: “Ngươi cẩn thận. Kẻ đó… không đơn giản.”
Cố Tịch Vân xoay người, tay đặt lên khóa. Một đạo kiếm khí cắt ngang, xích sắt vỡ vụn.
Nàng đỡ ông dậy, nhàn nhạt nói: “Không đơn giản… cũng chỉ là người. Nếu nàng muốn giăng cục diện, ta sẽ phá cục đó cho xem.”
Tại Tuyệt Linh Điện, Huyết Thiên Toạ cao ngạo giữa chính điện, tà khí lượn quanh, ánh sáng đỏ nhạt rọi xuống thân ảnh bạch hồ nằm nghiêng tựa nhàn.
Phạn Bạch Yêm khẽ ngẩng đầu.
Tay nàng vẫn đặt hờ trên tay vịn, móng thon dài vẽ ra vài đường không hình, trong lòng hiện lên hình ảnh Cố Tịch Vân phá vỡ cấm chế, lặng lẽ tiến sâu vào nơi giam giữ. Hình ảnh xoay chuyển, chuyển đến cảnh nàng giải phong cho một lão giả thân mặc đạo bào.
Sát khí tràn ngập chỉ trong một hơi thở.
Huyết y nơi nàng cuồn cuộn, một tầng khí áp vô hình như muốn nghiền ép toàn bộ không gian. Mái tóc trắng dài bay nhẹ, ánh mắt nàng híp lại, khẽ nhíu mày.
“Cơ Nhâm…” nàng lẩm bẩm, thanh âm nhẹ đến gần như không thật, nhưng đá tường xung quanh lại rạn nứt từng đường.
"Loại tình tiết này, trong nguyên tác không hề có."
"Là ai đã động tay?"
Nàng ngồi dậy, y phục đỏ như máu rủ xuống nền, đuôi hồ ly phía sau giương cao đầy uy thế. Một khắc sau, bóng dáng nàng chớp động.
Ngay khoảnh khắc Cố Tịch Vân vừa đỡ Cơ Nhâm bước ra khỏi ngục tối.
Phụt!
Một làn gió xoáy đỏ thẫm tràn đến, cuốn theo một đạo ánh sáng như hỏa diễm, ánh lên giữa hầm tối.
Phạn Bạch Yêm đã đứng đó.
Mái tóc trắng tán loạn sau lưng, đuôi hồ ly vươn nhẹ theo nhịp gió. Một tay nàng giơ lên, chặn trước Cố Tịch Vân và Cơ Nhâm.
Uy áp đè xuống.
Cơ Nhâm run lên, chân khí rối loạn, suýt nữa hộc máu.
Nhưng bên cạnh, Cố Tịch Vân lại không hề động.
Phạn Bạch Yêm không nhìn ông.
Nàng chỉ nghiêng đầu, ánh mắt đào hoa cong cong rơi lên gương mặt thanh lãnh của nữ kiếm tu.
“Tiểu Tịch Vân à,” nàng cười nhạt, giọng nhẹ như tơ, lại mang theo mấy phần ý vị trêu đùa, “ta để ngươi tự do một chút, ngươi liền đi cứu lão tiên này sao?”
Ánh mắt nàng lướt đến bàn tay Cố Tịch Vân đang đặt trên vai Cơ Nhâm, như có như không:
“Ngươi định cõng hắn về Tuyệt Linh Điện cho bổn tôn dưỡng thể?”
Cố Tịch Vân trầm mặc, ánh mắt không tránh né khi đối diện với thân ảnh đỏ rực như máu của Phạn Bạch Yêm.
Nàng không tiến, cũng không lui. Thân hình yên ổn như tùng bách nơi gió tuyết, tay áo dài khẽ động, ẩn dưới đó là một đạo phù ẩn hiện linh quang. Ánh mắt nàng thoáng nhìn qua Cơ Nhâm đang trọng thương quỳ dưới đất, thần sắc tuy nhợt nhạt nhưng ý chí chưa tiêu tan.
Lá phù trong tay nàng là vật Thái Hoa sư tôn đích thân trao truyền, có thể trong khoảnh khắc xuyên phá không gian, hộ thân thoát hiểm.
“Cơ Nhâm lão tiên,” giọng nàng nhẹ như gió thoảng, nhưng từng lời đều khảm sâu vào tâm trí người nghe, “Lá phù này, dùng một lần duy nhất. Sau khi thoát thân, lập tức ẩn mình, không được quay lại.”
Cơ Nhâm ngẩng đầu, mắt già nhòe lệ, nhưng chưa kịp mở miệng, đã thấy thân ảnh thiếu nữ trước mặt tựa tuyết băng lạnh lẽo, hàn khí như ngưng kết thành sương.
Cố Tịch Vân chuyển ánh nhìn, đối diện Phạn Bạch Yêm.
Ma Tôn áo huyết y đứng giữa chốn u minh, lưng tựa hư không, ánh mắt mang nét mị hoặc nhàn tản, tựa tiếu phi tiếu.
“Ngươi cho hắn phù trốn, lại định lấy thân cầu toàn?” Giọng nói của nàng nhẹ như tơ lụa, nhưng lạnh buốt như kim châm dưới sông băng.
Cố Tịch Vân không đáp, tay khẽ nâng, đẩy Cơ Nhâm lui về sau. Khí cơ trong động tĩnh, trầm tĩnh đến mức khiến người khác sinh lòng kiêng kị.
Nàng vốn đã chuẩn bị cho cục diện tử chiến.
Một chiêu đổi một người.
Phạn Bạch Yêm hơi nhướng mày, hồng mâu như thấu triệt mọi suy nghĩ.
Nàng vốn đã biết. Biết Cố Tịch Vân sẽ làm thế.
Nàng thả lỏng thân thể, tà áo lay động như mây lửa, khí tức khẽ chuyển, liền khiến cả lao thất nổi sóng.
Cố Tịch Vân đứng yên, áo lam khẽ động, sát khí lạnh lẽo như gió nơi sơn đầu tháng chạp.
Tay phải nàng chậm rãi nâng lên, rơi vào chuôi kiếm đeo bên hông. Một tiếng ngân trầm như long ngâm vang lên khi lưỡi kiếm chậm rãi thoát vỏ. Thanh quang uốn lượn, hàn ý tỏa ra ba trượng.
Hà Vân Kiếm—thanh kiếm hộ thân nàng tu luyện từ khi nhập môn Thái Hoa Kiếm Tông, cũng là linh kiếm được kiếm linh khế ước, thấu triệt tâm ý chủ nhân.
Lúc này đây, kiếm ra khỏi vỏ không mang theo phẫn nộ, chỉ mang theo một loại quyết tuyệt.
Ánh kiếm như sương mờ chốn sơn thủy, lại sắc bén như vầng trăng lạnh trên trời cao.
Phạn Bạch Yêm đứng đối diện, ánh mắt dừng lại nơi lưỡi kiếm phát sáng, khóe môi hơi nhếch. Huyết sắc nơi nàng lập tức đậm hơn vài phần, nhưng sát khí chưa bộc phát.
“Nàng định vì một lão già mà liều mạng?” Ma Tôn nghiêng đầu, mị nhãn hơi híp lại, giọng như từ trong sương vang vọng.
Cố Tịch Vân không đáp. Tay cầm kiếm nâng ngang vai, khí tức quanh thân như dời non lấp biển, gió trong địa lao chợt rít gào, hồng quang của Huyết Thiên Toạ dường như bị kiếm ý chém rách một đường.
Nàng không nói, nhưng linh lực đã lên đến cực điểm.
Phạn Bạch Yêm híp mắt nhìn. Cảnh này, nàng đã từng đọc trong nguyên tác—Cố Tịch Vân rút kiếm, chẳng vì đúng sai, chẳng vì lợi danh, chỉ vì trong lòng có đạo, trong tay có kiếm.
Là kiếm tu chân chính.
Nhưng…
Nàng bật cười, cười rất khẽ.
“Nàng nghĩ ta không đoán được sao?” Giọng Ma Tôn hòa tan vào trong sát khí, âm sắc mềm mại nhưng lại khiến người khác nghẹt thở.
“Cơ Nhâm kia... giữ hắn lại chẳng qua chỉ tổ bẩn địa lao. Chi bằng thả ra, còn giúp ta gọi mấy lão đạo cốt ngoài kia đến.”
Nói rồi, nàng tiến lên một bước.
Sàn đá dưới chân nhẹ rung, sát khí chưa động, nhưng pháp ấn huyết hồ sau lưng nàng đã hiện ra từng vòng đỏ máu, vờn quanh một chín đuôi như hỏa diễm.
Trời đất chấn động.
Một tiếng ầm vang trời nổ tung trong không gian chật hẹp của địa lao. Gió xoáy đỏ sẫm vặn vẹo như muốn phá tan hư không, từ lòng bàn tay Phạn Bạch Yêm bộc phát, một đạo ma khí đậm đặc tựa như huyết long phá vân, trong nháy mắt đã tới trước mặt Cố Tịch Vân.
Cố Tịch Vân vừa siết chặt kiếm quyết, linh lực quanh thân còn chưa kịp tụ tròn, thì thân thể đã như bị thiên lôi đánh trúng.
"Phập!"
Hà Vân Kiếm rơi xuống đất, cắm thẳng vào phiến đá đen lạnh lẽo, lưỡi kiếm khẽ rung lên như bất cam. Nhưng chủ nhân của nó đã chẳng còn đứng nơi đó.
Chỉ thấy thân ảnh trong lam y bị một luồng lực cuốn đi, như rơi vào hồng vũ mộng ảo giữa địa ngục.
Vòng tay đỏ máu khép lại.
Cố Tịch Vân rơi thẳng vào lòng Phạn Bạch Yêm, Ma Tôn tóc trắng, huyết y như họa, đuôi hồ ly tung bay, ánh mắt đào hoa như ánh dương đỏ trong bóng đêm.
Nàng nhếch môi, thấp giọng cười khẽ bên tai kiếm tu đang hôn mê:“Thái Hoa Kiếm, quả thật sắc bén, chỉ tiếc... kiếm chủ lại quá mềm.”
Chưa để ai kịp hoàn hồn, nàng cúi đầu, đầu ngón tay điểm lên trán Cố Tịch Vân, một vòng ấn ký hồ ly đỏ hiện ra, từng tia từng sợi như thiêu như khắc, rồi lập tức dung nhập vào mi tâm của nàng.
Trong khoảnh khắc ấy, hư ảnh chín đuôi sau lưng Phạn Bạch Yêm vút lên trời, sát khí bức người, khiến đất đá quanh địa lao rạn nứt từng đường.
Cố Tịch Vân ngã vào bất tỉnh, khí tức tản loạn, như một giọt nước rơi vào biển máu.
Phạn Bạch Yêm ôm nàng, ánh mắt trầm lại, hàng mi cụp xuống, tựa tiếu phi tiếu.
Phạn Bạch Yêm ngẩng đầu nhìn theo luồng bạch khí vừa phi độn rời khỏi địa lao, thần sắc không đổi, chỉ khẽ lắc đầu.
“Cứ nghĩ lão thật có bản lĩnh,” nàng thở dài, “so ra vẫn quá chậm.”
Chỉ ba hơi thở sau, ma khí đỏ sẫm quanh thân Phạn Bạch Yêm hóa thành mũi thương dài vút, xuyên thẳng vào hư không, như một con xà máu tách gió mà đi.
"Phụt!" – một tiếng vang xa như núi vỡ.
Trên tầng trời, bạch khí chưa kịp bay khỏi Ma Cung đã bị đánh trúng, cả người Cơ Nhâm rơi xuống như diều đứt dây. Nhưng chỉ trong tích tắc, một bàn tay trắng như ngọc đã tóm trọn cổ lão, kéo ngược lão về phía bóng người đang lơ lửng giữa không trung.
Phạn Bạch Yêm áo đỏ phất phơ giữa tầng mây, ngũ quan tuyệt mỹ mà lạnh lẽo vô tình.
“Lão già...” nàng cười nhẹ, ngón tay siết chặt cổ, khiến xương cốt vang lên tiếng răng rắc yếu ớt.
“Biết quá nhiều, lại không biết điều.”
Lời vừa dứt, hồng quang trong mắt nàng sáng bừng lên. Từ mi tâm, một đạo phù văn hồ ly cổ lặng lẽ trồi ra, xoay vòng giữa không trung, hóa thành sợi chỉ đỏ thấm máu, quấn lấy đầu ngón tay nàng.
Hồ cổ thuật, nghệ pháp cổ xưa chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết Ma tộc.
Một luồng khí tức quỷ dị xuyên vào thức hải của Cơ Nhâm như lưỡi dao cắt trí nhớ. Lão run rẩy, sắc mặt trắng bệch, mắt trợn lên vô thần, rồi hạ mi, rơi vào hôn mê.
Phạn Bạch Yêm thu tay, liếc mắt một cái, bạch khí quanh Cơ Nhâm bị gọt sạch, những gì lão từng thấy, từng nghe, từng suy đoán về nàng, tất cả đã như mây khói tan biến.
Chỉ có duy nhất một đoạn ký ức được giữ lại, Cố Tịch Vân vì cứu lão mà liều chết đánh một trận.
“Vậy là đủ rồi,” nàng thản nhiên.
Thu lại thuật pháp, nàng buông tay.
Thân thể Cơ Nhâm rơi thẳng xuống như tảng đá mục giữa trời cao, không còn sức phản kháng, cũng không còn ý thức.
Phạn Bạch Yêm thu lại đuôi áo, hạ xuống bên cạnh Hà Vân Kiếm đang vẫn run khẽ trên nền đá.
Ánh mắt nàng nghiêng về Cố Tịch Vân trong tay, đáy mắt lóe lên một tia ý vị không rõ.