Cố Tịch Vân mở mắt, không gian mơ màng như một bức tranh nhòe, nhưng rõ ràng là không phải nơi nàng từng bị giam. Màn lụa huyết sắc buông rủ, ánh sáng mờ nhạt như huyết nguyệt lẩn khuất trong mây. Xung quanh, những linh văn cổ xưa khắc trên vách tường phát ra khí tức trầm đục, chẳng phải một nơi tầm thường.
Cố Tịch Vân ngồi dậy, mắt nhíu lại, đầu vẫn còn choáng váng. Nhưng không phải là vì thương thế, mà như thể có gì đó lạ lẫm trong tâm trí, ký ức đứt đoạn, chẳng thể nào tìm lại.
Nàng vươn tay, muốn dẫn linh lực nhưng chỉ thấy một luồng tê dại lan khắp cơ thể. Linh lực như bị một lớp vỏ bọc vô hình bao trùm, không thể vận hành, không thể tuôn trào. Phong ấn.
Lúc này, cửa điện đột ngột mở ra, không một tiếng động, như thể người kia đã đứng đó từ lâu.
Phạn Bạch Yêm xuất hiện trong khung cửa, mái tóc trắng như tuyết, áo choàng lấp lánh, tựa như bóng ma trong đêm tối. Cả người nàng toát lên khí tức lạnh lùng mà cuốn hút. Đôi mắt đỏ lặng lẽ như huyết quang, sâu thẳm không thể đoán.
Nàng đứng đó, khí thế như một vương giả nhìn xuống con mồi.
Phạn Bạch Yêm mỉm cười, bước vào, bước chân nhẹ nhàng như không chạm đất. Lướt qua Cố Tịch Vân, ánh mắt nàng dừng trên vạt áo của nàng, nơi có vết máu loang lổ chưa kịp khô:
“Thân thể tiên tử mảnh mai thế này, lại còn vì lão già kia mà chảy máu… Bổn tọa thật đau lòng.” Giọng nói của nàng mềm mại, mang chút mỉa mai, nhưng ánh mắt lại như một cơn gió lạnh, không hề có chút cảm thương.
Cố Tịch Vân không đáp lại, chỉ khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng. Phạn Bạch Yêm vẫn không vội, cười khẽ rồi tiếp lời:“Không cần nhìn ta như muốn chém, ngươi chém không nổi đâu.”Giọng nói nhẹ nhàng, như tiếng gió thoảng qua, nhưng trong đó lại ẩn chứa một thứ lực lượng kỳ bí.
Cố Tịch Vân không nói gì, nhưng mắt nàng hơi động, không khỏi nhớ lại khi trước mình đã bị thương như thế nào. Nhưng nàng không thể hiểu vì sao mình lại cảm thấy mơ hồ về tất cả những gì đã xảy ra.
Phạn Bạch Yêm ngồi xuống bên mép giường, cằm hơi nghiêng, đôi mắt đỏ khẽ sáng lên như đao ánh. Nàng nhếch môi cười, nhìn thẳng vào Cố Tịch Vân, giọng điệu trêu chọc: “Trong mộng tiên tử gọi một cái tên, là ai vậy? Không phải ta đấy chứ?" Nàng hỏi, ánh mắt châm chọc đầy ẩn ý.
Cố Tịch Vân không đáp, chỉ khẽ mím môi. Chuyện mộng mị không thể nhớ ra rõ ràng, nhưng trong lòng nàng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Nàng quay mặt đi, cố giữ vẻ điềm tĩnh. Tuy nhiên, Phạn Bạch Yêm vẫn không buông tha. Nàng cúi xuống, gần sát mặt Cố Tịch Vân, hơi thở nhẹ như mây bay.
“Không nhớ cũng tốt… Chỉ sợ có người nhớ ra lại đau lòng.” Phạn Bạch Yêm thì thầm, giọng như mật ngọt, ẩn chứa sự nguy hiểm mà chẳng ai dám đối mặt.
Cố Tịch Vân rùng mình, nhưng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, không để lộ chút sơ hở nào. Khi định đứng dậy, nàng mới nhận ra chân mình không thể nhúc nhích, cơ thể như bị tê liệt. Không phải vì thương thế, mà là linh lực trong cơ thể bị phong ấn, không thể điều động.
Nàng liếc mắt nhìn Phạn Bạch Yêm, âm thầm hỏi:
“Ngươi phong linh lực ta?”
Phạn Bạch Yêm chỉ nhàn nhạt cười, không trả lời, mà nói một cách nhẹ nhàng:
“Không phải phong, chỉ là tạm thời cất giúp thôi.”
Giọng nàng như một cơn gió thoảng qua, nhẹ nhàng nhưng lại khiến người khác khó chịu, như thể mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của nàng.
Cố Tịch Vân biết rõ bản thân đang bị trói buộc trong một trò chơi nguy hiểm, nhưng lúc này nàng chỉ có thể im lặng, bám víu vào từng mảnh ký ức mơ hồ, tìm cách thoát khỏi gọng kìm đang dần xiết chặt.
“Ngươi muốn gì?” Cố Tịch Vân nghiến răng hỏi, giữ vững khí độ.
“Cái gì muốn à?” Phạn Bạch Yêm mỉm cười, ánh mắt như muốn thăm dò sâu vào tâm trí nàng. “Ta chỉ là muốn nhìn xem... Cố tiên tử có thể đấu trí với ta đến đâu.”
Nàng bước lại gần hơn một bước, đôi môi cong lên một nụ cười tinh ranh. “Nhưng ta nghĩ, có lẽ Cố tiên tử cũng không thể nhớ tất cả mọi chuyện đâu nhỉ?”
Ánh mắt của Phạn Bạch Yêm như một làn sóng nguy hiểm, cô đơn và mị hoặc, khiến Cố Tịch Vân cảm thấy như có một cơn sóng ngầm đang cuồn cuộn, không biết khi nào sẽ bùng nổ.
Cố Tịch Vân cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã dâng lên một nỗi bất an. Nàng không thể để Phạn Bạch Yêm nắm được yếu điểm của mình, dù chỉ là một chút.
“Ngươi đã làm gì ta?” Cố Tịch Vân cắn chặt môi, hỏi lại.
“Ta?” Phạn Bạch Yêm cười khẽ, nụ cười ấy như nước xuân dịu dàng nhưng cũng mang theo một thứ lạnh lẽo đến rợn người. “Chỉ là thay đổi một chút... để ngươi có thể nghe lời ta hơn mà thôi.”
Cố Tịch Vân cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, biết rõ rằng Phạn Bạch Yêm không chỉ là một kẻ đơn giản. Nàng linh lực bị phong ấn, giờ lại còn bị thay đổi ký ức mà không hay biết. Nhưng nàng không thể để mình yếu đuối trước Ma Tôn này.
“Ngươi muốn ta làm gì?” Cố Tịch Vân rốt cuộc cũng cất lên câu hỏi đó, nhưng giọng điệu vẫn giữ vững khí phách, không lộ ra sự bất an.
Phạn Bạch Yêm lại một lần nữa bước đến gần, đôi mắt híp lại như thể đang thưởng thức một món đồ chơi mới.
“Không làm gì cả,” nàng cười, “chỉ cần ngươi ngoan ngoãn là đủ rồi. Cố tiên tử... một kiếm tu như ngươi, sao lại không hiểu được bản thân đang đứng ở vị trí nào, phải không?”
Lời nói vừa dứt, nàng mỉm cười, ánh mắt như muốn xé toạc mọi sự che giấu trong Cố Tịch Vân.
Cố Tịch Vân nghiến răng, cố gắng đè nén sự tức giận đang sôi lên trong lòng. Nàng không thể cho phép mình sa vào trò chơi này của Phạn Bạch Yêm, dù cho nàng biết, Ma Tôn này quá nguy hiểm.
...
Ba ngày sau, tại biên cảnh phía Tây Ma Vực.
Trời đất mịt mờ, mây đen che khuất ánh nhật, cuồng phong thổi qua khe núi, mang theo mùi máu tanh phảng phất chưa kịp tan. Dưới tầng mây thấp, có mấy đạo nhân ảnh vận đạo bào tuần tra dọc biên giới, thần sắc đề phòng, tay nắm chặt linh phù và pháp kiếm.
Bỗng một đạo lam quang lóe lên, phát ra từ khe linh mạch bị nứt gãy.
“Có động!”
Một đệ tử cả kinh, lập tức kết ấn bày trận, đồng thời truyền âm cầu viện.
Ngay khoảnh khắc ấy, từ giữa sương mù bước ra một lão giả y bào tơi tả, tóc trắng rối tung, khí tức hỗn loạn. Tuy vậy, bước chân ông vẫn ổn định, thần sắc tuy mỏi mệt nhưng không mất phong độ cao nhân.
Mắt một vị đệ tử trợn lớn, nghẹn ngào hô lên:
“Là… Cơ Nhâm chân quân!”
Cả đội tuần tra đồng loạt quỳ xuống, dập đầu hành lễ.
“Tham kiến Cơ lão tổ!”
Cơ Nhâm hơi nghiêng đầu, mục quang dừng trên đám hậu bối trước mặt, ánh mắt phiêu đãng như làn sương sớm, có chút mơ hồ khó dò.
“… Không cần đa lễ.” Ông chậm rãi phất tay áo, giọng nói mang theo vẻ khàn khàn uể oải, “Ta chỉ là... vừa mới thoát ra khỏi trấn áp.”
Một đệ tử đứng đầu bước lên, thần sắc khẩn trương:
“Lão tổ, người bị ai ám toán? Lúc trước chẳng phải người đang dò xét tung tích của Ma Tôn Tuyệt Linh sao?”
Cơ Nhâm khựng lại nửa nhịp.
Tựa như có thứ gì đó vừa thoáng lướt qua trong biển thức – một vầng huyết quang rực cháy, một thân ảnh áo đỏ ngồi trên huyết tọa, nụ cười kiêu mị không nhiễm bụi trần, rồi tan biến như mộng cảnh.
Ông nhíu mày, môi khẽ động.
“… Ta?.”
Một câu, nhẹ nhàng như gió xuân thoảng qua.
Nhưng gió xuân ấy lại khiến lòng người lạnh đi ba phần.
Không khí lặng như tờ.
Mấy vị đệ tử liếc nhìn nhau, không ai dám lên tiếng. Trong lòng đều hiểu rõ – lấy tu vi của Cơ Nhâm, muốn khiến ông mất trí không phải chuyện dễ. Nếu thật sự là có người ra tay… thì kẻ đó, e rằng đã vượt ra ngoài những gì chính đạo có thể kiểm soát.
Một hồi lâu, Cơ Nhâm phất tay áo:
“Đưa ta hồi sơn.”
“Tuân mệnh!”
Những thân ảnh đạo bào nhanh chóng rời đi, nhưng giữa núi rừng u ám, từng bước chân bọn họ đều nặng trĩu, như thể đang dẫm lên vết tích của một bí mật sắp bị vùi lấp.
Thái Hoa Kiếm Tông – chính điện Trảm Nguyệt.
Trên bậc đá cao nhất, linh hạc vừa cất tiếng vang, liền có ánh kiếm khí xé gió lao xuống, mang theo băng sương lạnh lẽo trùm cả một góc điện.
Chưởng môn Lưu Chân Thiên thân khoác đạo bào nguyệt sắc, ánh mắt như hàn tinh, nhìn lão giả ngồi giữa đại điện, thần sắc trầm trọng.
“Ngươi nói… Cơ Nhâm chân quân trở về, nhưng đã quên hết việc mình điều tra?”
Một vị trưởng lão tóc bạc chắp tay khom người:
“Chính là như vậy. Môn hạ đệ tử đã thỉnh y sư trong môn đến kiểm tra, nhưng nguyên thần Cơ lão tổ không hề bị thương tổn rõ rệt, chỉ có tầng sâu trong thức hải… bị niêm phong bởi một tầng linh khí lạ thường. Giống như… có người cưỡng ép xoá trí nhớ.”
Trong điện vang lên những tiếng hít thở dồn nén.
Một trưởng lão râu dài cau mày:
“Cơ Nhâm là đại tu Kim Đan hậu kỳ, nguyên thần cường đại, tâm chí bất loạn. Ai có thể làm ra loại thủ đoạn này mà không để lại dấu vết?”
Một vị khác trầm giọng:
“Hoặc là người đó quá mạnh. Hoặc là...”
“Chính Cơ Nhâm tự nguyện cho đối phương ra tay.” Lời vừa dứt, cả đại điện lặng như tờ.
Một đệ tử đưa mắt nhìn quanh, giọng run nhẹ:
“Nhưng… tại sao?”
Lưu Chân Thiên vẫn chưa nói lời nào. Hắn ngồi bất động, như pho tượng đá khắc giữa hàn nguyệt. Một lúc sau mới khẽ vuốt tay áo, trầm thấp nói:
“Năm xưa trong ‘Thất Dạ Ma Loạn’, từng có một truyền thuyết bị cố ý ém nhẹm, nói rằng Ma giới có một kẻ không tên, chuyên dùng huyễn thuật phong hồn, chỉ xuất thủ một lần, không ai dám nhắc lại. Kẻ đó được gọi là…”
“… Huyết Ma.”
Một tán tu từng rong ruổi nơi Ma Vực kinh hãi thốt lên.
Lưu Chân Thiên chắp tay sau lưng, ánh mắt như xuyên thấu mây mù:
“Nếu suy đoán này là thật, thì có lẽ…"
Y dừng lại, mắt nhìn về phía chân trời xám tro.
“Truyền lệnh xuống. Từ hôm nay, mọi tin tức về Cơ Nhâm lão tổ đều phải giữ kín, không để ngoại giới biết ông đã quay về. Đồng thời...”
Giọng nói sắc bén hẳn:
“Cử người tiếp cận đệ tử Cố Tịch Vân. Có tin... nàng từng đối mặt với Ma Tôn kia một trận, lại có dị tượng phát sinh giữa linh mạch. Nếu có ai còn giữ được mảnh ký ức chân thật, chỉ e... là nàng.”
...
Tuyệt Linh Điện, tầng điện sâu nhất nơi ma khí tụ hội, sương đỏ như máu lững lờ trên nền đá đen tuyền, từng sợi từng sợi như đang rên rỉ ai oán. Trên cao, Huyết Thiên Toạ tọa lạc giữa điện, uy nghi mà yêu tà, đỏ sẫm tựa vết máu lâu ngày, mỗi đường chạm khắc đều lộ rõ khí tức thời viễn cổ, như ẩn như hiện quỷ ảnh ma hình.
Phạn Bạch Yêm nửa nằm nửa tựa trên Huyết Thiên Toạ, một tay cầm chén ngọc đựng nho tím thẫm, tay còn lại lật giở bản thoại mới được Lâm Tuyết dâng lên. Huyết bào mềm rủ theo từng cử động, ánh tà hồng trên y bào khẽ lay động như ngọn lửa ma trơi. Hết thảy đều khiến nàng trông như bước ra từ truyền thuyết tà tu nơi cực âm chi địa, yêu dị đến rợn người, lại mỹ mị khó rời mắt.
Nàng ăn nho từng quả, chậm rãi như đang thưởng thức thứ máu ngọt ủ ba trăm năm. Ánh mắt đỏ vân kim quét qua từng dòng thoại:
“Tình thâm không đổi, thề cùng người sống chết? Một câu chạm tâm, hai câu đoạn tình... Ừm, lại là bi kịch si tình của chính đạo thiếu niên và tà tu mỹ nhân sao?”
Giọng nói mềm nhẹ như sương sớm, nhưng khi rơi vào tai người lại khiến sống lưng lạnh buốt.
Lâm Tuyết đứng dưới thềm, áo bào tím nhạt, tay chắp sau lưng cung kính đáp:
“Thoại bản này là do một thư sinh nhân tộc chép lại từ truyền kỳ dân gian, nửa hư nửa thực. Có cần ta tìm một bản khác không?”
Phạn Bạch Yêm phất tay, nho trong chén lơ lửng bay tới miệng nàng. Nàng cắn một quả, môi khẽ cong, như cười như không:
“Không cần. Những lời nói dối tốt đẹp nhất, thường giấu trong điều mà người ta tin là thật.”
Ánh mắt nàng bỗng dừng lại.
Giữa mặt đá nơi chính điện, một màn sương huyễn thuật do nàng lưu lại khẽ dao động. Trong đó, hiện lên hình ảnh Cố Tịch Vân đang luyện kiếm, tay cầm Hà Vân Kiếm, mày kiếm khẽ chau, bóng áo lam như băng tuyết. Nàng ở tĩnh cư sau cung, nơi vốn được coi là "lao phòng" của Tuyệt Linh Điện, nhưng lại được xây cất thanh nhã, như ẩn như hiện tiên khí, đối lập hoàn toàn với tà khí trong điện này.
Phạn Bạch Yêm gác cằm lên tay, ánh mắt nửa hứng thú, nửa sâu thẳm:
“Ba ngày qua vẫn chưa rời khỏi phòng, ngay cả khi biết mình không bị giam thực sự. Lại còn luyện kiếm khi linh lực đã phong...”
Nàng khẽ cười, tiếng cười như chuông bạc, nhưng lại ẩn chứa tia trêu chọc khó lường:
“Kiếm tâm bất loạn, tâm cảnh thanh minh... nhưng đáng tiếc, tâm nàng không chỉ có đạo.”
Nói đoạn, nàng ngả người ra sau, mắt nhắm hờ:
“Diễn tiếp đi, Cố Tịch Vân. Ta rất muốn xem, nàng sẽ bước tới đâu."
Cửa điện chợt hé, một làn khí lạnh như từ U Minh Địa tràn vào. Ma tướng áo đen quỳ rạp giữa sảnh, vai khẽ run, trán đập xuống nền đá lạnh lẽo phát ra tiếng vang trầm đục: “Khởi bẩm Tôn Thượng, chính đạo ba ngày trước quả thực có động. Linh phù liên tông đã khởi, khí cơ từ Thái Hoa Kiếm Tông đến Thiên Hành Cốc đều bắt đầu dao động.”
Phạn Bạch Yêm vẫn tựa người trên Huyết Thiên Toạ, không động đậy, cũng chẳng có vẻ ngạc nhiên. Nàng chậm rãi vươn tay nhón lấy một quả nho cuối cùng, đưa lên môi, ánh mắt nửa khép nửa mở, hờ hững nói:
“Bổn tôn sớm đã đoán được. Cố Tịch Vân không chết, Cơ Nhâm lại đích thân trở về. Đám lão quái kia nào chịu ngồi yên? Bọn họ nghĩ đây là cơ hội cứu người, lại không biết bản thân mới chính là kẻ bị dắt mũi.”
Ma tướng không dám ngẩng đầu, chỉ thấp giọng hỏi:
“Tôn Thượng, có cần thuộc hạ phái người ngăn trở không?”
Phạn Bạch Yêm khẽ bật cười, âm thanh vang vọng trong điện, như chuông ngân giữa đêm khuya.
“Không cần. Đến càng nhanh, trò hay càng sớm bắt đầu.”
Nàng đứng dậy, huyết bào theo động tác mà tung bay, tà váy kéo dài tựa khói đỏ vờn quanh cổ động. Nét cười tà mị vẫn vương nơi khóe môi, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia hứng thú nhàn nhạt, như thợ săn kiên nhẫn chờ đàn nai sa lưới:
“Ta ngồi ở đây, chỉ chờ từng con một vào trận. Nhân tộc, tiên tông, kiếm tu, đạo giả… Ai cũng muốn động vào nàng, nhưng không ai dám hỏi, Cố Tịch Vân rốt cuộc là của ai.”
Dứt lời, nàng vẫy tay. Một trận phong sát đỏ sẫm quét qua, đẩy ma tướng lùi hẳn ra cửa điện. Phạn Bạch Yêm quay lại chỗ ngồi, chén ngọc đã trống rỗng, thoại bản lật đến đoạn giữa.
Nàng lật tiếp một tờ, mắt vẫn lơ đãng nhìn dòng chữ viết tay:
“Tình không đổi, ý chẳng rời… Đáng tiếc, chẳng ai hỏi ý nàng.”
Mắt nàng khẽ cụp xuống. Trong đáy mắt làn sóng ngầm bắt đầu dâng lên, một trò chơi vừa mở màn.
Tĩnh cư toạ lạc sâu trong tầng cấm Ma Vực, bốn phía sương mù dày đặc, không phân ngày đêm, chỉ có từng nhịp trầm trầm như tiếng chuông ma vang vọng từ lòng đất, khiến người nghe lâu sẽ sinh ra ảo giác.
Trong một viện nhỏ được trấn bằng trận pháp lặng lẽ, Cố Tịch Vân một thân bạch y thanh lãnh, tay cầm Hà Vân Kiếm, đang luyện chiêu giữa sân. Kiếm khí vô hình tỏa ra từng vòng, va chạm với kết giới phong ấn mà tạo nên thanh âm sắc bén. Tuy linh lực đã bị phong ấn hoàn toàn, nhưng mỗi đường kiếm nàng chém ra vẫn có thế như trảm phong, bóng kiếm lấp loáng như sương sớm trên đỉnh băng tuyết.
Ba ngày nay, Ma Tôn kia không hề xuất hiện, tựa như không hề để tâm đến nàng. Nhưng Cố Tịch Vân lại biết rõ, trong cục diện này, tĩnh lặng chưa chắc là an toàn, mà rất có thể là một loại vây khốn mềm.
Nàng thu kiếm về, tay áo nhẹ phất, chém xuống một vệt ngân tuyến vô hình trên mặt đất. Trong lòng lại âm thầm suy nghĩ:
“Nếu Cơ Nhâm tiền bối đã trở về, thì Thái Hoa Kiếm Tông tất sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Đạo tông kết liên, chẳng mấy chốc sẽ khởi động tiên phù, lần theo khí tức mà tới cứu.”
Thế nhưng... nàng đưa mắt nhìn chuôi Hà Vân Kiếm trong tay, rồi cụp mi nhìn bóng mình phản chiếu trên lưỡi kiếm, đáy mắt hiện lên vẻ u trầm:
“Nếu là vậy, thì tại sao Phạn Bạch Yêm lại để ta dễ dàng cứu được Cơ Nhâm?”
Bàn tay nàng khẽ siết lại, mồ hôi lạnh thấm ra lưng áo.
Không thể không đề phòng. Một Ma Tôn như Phạn Bạch Yêm, sao có thể để sơ suất như vậy xảy ra?
Cố Tịch Vân lại nâng kiếm, tư thế vững vàng, chiêu tiếp theo sắc bén hơn lúc trước. Nàng không nói một lời, nhưng trong lòng lại nổi lên sóng gió.
Phía xa, sau một tầng kết giới ẩn, có một thân ảnh đang âm thầm quan sát nàng.
Phạn Bạch Yêm không cần đến gần. Nàng chỉ cần đứng trong bóng tối, lặng lẽ nhìn từng nhát kiếm mà Cố Tịch Vân múa ra, tựa như thưởng thức một màn múa kiếm đẫm sát khí, vừa vặn lọt vào lòng nàng, đúng như thoại bản Lâm Tuyết mang về, nữ chính không chịu khuất phục, lại càng hấp dẫn.