Tĩnh cư trong Ma vực, quanh năm u tĩnh, vầng quang từ U Lân Thạch trên vách phản chiếu xuống hồ, ánh bạc nhàn nhạt, tĩnh lặng như mặt nước thu.
Một bóng trắng tung hoành giữa sân, tay cầm trường kiếm, thế kiếm nhẹ mà không nhu, chậm mà không chậm. Mỗi chiêu thức đều đượm khí thanh hàn, mang theo đạo ý kiếm tâm, dù không vận linh lực, nhưng khí thế vẫn không hề tầm thường.
Chính là Hà Vân kiếm.Chính là Cố Tịch Vân.
Phong ấn đã phong cả linh mạch, nhưng lại không phong được một thân cốt cách thanh lãnh.
Một nhóm ma binh đứng nấp sau lan can đá, nhỏ giọng xì xào:
“Chậc, tù binh của Ma Tôn mà sống còn nhàn nhã hơn cả chúng ta.”
“Nghe nói hôm qua còn được truyền linh quả, là quả Bích Hàn cực quý từ Ma Lâm…”
“Chỉ sợ không phải tù binh, mà là khách quý rồi…”
Những lời ấy rơi vào tai một nữ nhân áo giáp đen tuyền đứng dưới gốc tùng, ánh mắt nghiêm lạnh như đao, chính là đại tướng lĩnh của Tuyệt Linh Điện – Tụ Ly.
Tụ Ly lạnh giọng quát:
“Ồn ào cái gì, lui hết cho ta!”
Đám ma binh sợ hãi, vội vàng tản đi như chim sợ cành cong.
Tụ Ly bước lên từng bậc đá, chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn Cố Tịch Vân lạnh đến cực điểm. Thanh âm nàng vang lên trầm thấp, mang theo vài phần châm chọc:
“Kiếm pháp của đạo hữu vẫn còn giữ được chút tư thái, xem ra không uổng công Ma Tôn để lại Hà Vân kiếm cho ngươi.”
Cố Tịch Vân thu kiếm, nhìn nàng, lạnh nhạt đáp:
“Ma Tôn không cấm ta luyện kiếm.”
“Hừ.” Tụ Ly khẽ cười, ánh mắt mang theo dao động tối tăm:
“Ngươi bị phong linh mạch, chỉ dựa vào thân pháp phàm tục, không ngại để ta chỉ điểm vài chiêu?”
Lời vừa dứt, không đợi hồi đáp, nàng đã vung tay triệu ra một thanh trường kiếm màu hắc diễm, kiếm khí cuộn lên sát ý lạnh buốt.
Cố Tịch Vân hơi nheo mắt, nhẹ gật đầu:
“Tùy ý.”
Hai nữ nhân đối diện giữa sân, tuy một người phong ấn toàn thân, một người là đại tướng lĩnh ma giới, nhưng khí thế lại không nghiêng lệch.
Kiếm giao nhau trong khoảnh khắc. Tụ Ly xuất thủ cực nhanh, chiêu chiêu sắc bén như muốn đoạt mạng, lại bị Cố Tịch Vân dùng thân pháp nhẹ tựa khói mù nghiêng người tránh khỏi, từng thức đánh ra trơn tru như nước, kiếm phong không rít gió nhưng cực kỳ chính xác.
Tụ Ly càng đánh càng kinh hãi. Dù không có linh lực, Cố Tịch Vân vẫn giữ vững nhịp điệu, mượn lực phản kích, kiếm ý nội liễm nhưng sắc bén thấu xương.
Mười hai chiêu qua đi, Tụ Ly đột nhiên nhảy lùi, kiếm phong dừng lại giữa không trung. Nàng thu kiếm vào vỏ, ánh mắt lạnh lẽo dò xét người đối diện.
“Không có linh lực, chỉ dựa vào thân pháp và võ kỹ, vẫn có thể đấu ngang với ta. Xem ra lời đồn cũng không hẳn sai.”
Cố Tịch Vân chậm rãi thu kiếm:
“Lời đồn thường ít thật nhiều giả.”
Tụ Ly nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt lạnh như băng tuyết:
“Không linh lực mà vẫn có kiếm tâm… Khó trách Ma Tôn đối với ngươi, lại… dung túng đến vậy.”
Cố Tịch Vân nhàn nhạt thu kiếm, tay áo phất qua bụi mù chưa kịp lắng xuống, ánh mắt không nhìn ai mà chỉ nói một câu:
“Kiếm tâm… không cần kẻ khác ban ơn.”
Tụ Ly mím môi, cất kiếm vào vỏ, phất tay áo bỏ đi, bóng lưng cứng cỏi mà sát khí chưa tan.
Nàng không dám ra tay quá trớn. Nhưng cũng không thể che giấu được ngọn lửa nghi kỵ đang cháy âm ỉ trong tim.
“Tôn thượng, người thật sự… muốn giữ nữ nhân này đến bao giờ?”
...
Tĩnh cư lại trở về yên ắng, chỉ còn tiếng gió lùa khe khe qua cửa đá, mang theo dư âm của sát khí chưa tan. Tụ Ly đã đi rồi, nhưng khí cơ lạnh thấu cốt vẫn như còn lẩn khuất trong từng phiến đá u ám.
Cố Tịch Vân đứng giữa sân đá, thân y phục trắng lam đã dính mồ hôi, vài lọn tóc rũ nơi trán. Nàng thu hồi Hà Vân Kiếm vào vỏ, động tác thong thả mà không chút chần chừ. Ánh mắt nàng vẫn như hồ thu phẳng lặng, chẳng vui chẳng giận, như thể vừa rồi không phải mới cùng một Ma tướng giao thủ, mà chỉ là vung vài đường kiếm luyện tay.
Nội tức nàng vận chuyển không dễ, bởi cấm chế trong cơ thể vẫn như lưới tằm, từng chút một áp chế linh khí. Nhưng thân là kiếm tu, thân thể Cố Tịch Vân đã sớm cứng cỏi qua trăm ngàn khổ luyện, dẫu linh lực bị phong, nàng vẫn lấy khí dẫn ý, dùng lực dẫn thế, mỗi một chiêu kiếm đều mang theo tàn âm cốt tủy, chẳng hề kém uy nghiêm.
Nàng hiểu rõ, Tụ Ly hôm nay không phải đơn thuần muốn khiêu khích. Nữ nhân kia tuy tính tình nóng nảy nhưng chưa đến mức hồ đồ. Một chiêu thăm dò, một lần ép sát — đều là muốn nàng lộ ra sơ hở. Nhưng chính vì Phạn Bạch Yêm không ra mặt, cũng không ngăn cản, lại càng khiến mưu đồ ấy rõ ràng hơn: đây là một bàn cờ.
"Thử xem Ma Tôn sủng ngươi đến đâu."
Cố Tịch Vân tự giễu cười nhẹ. Nàng biết, bản thân không được sủng, càng không phải được trọng. Những ánh mắt đỏ sẫm ấy, từ trên Huyết Thiên Toạ cao cao tại thượng nhìn xuống, sâu thẳm tựa đầm máu, lạnh lẽo lại chậm rãi, như thể đang chơi một ván cờ không cần gấp thắng.
Không ai biết rốt cuộc Phạn Bạch Yêm đang mưu tính điều gì.
Chẳng ai rõ vì sao lại giữ nàng tại nơi này, ban cho tĩnh cư, cho kiếm, lại phong linh lực. Không tra tấn, không hỏi cung, chỉ ngồi cao nơi điện Huyết Thiên, mỗi ngày uống rượu ăn trái, như thể đang chờ nàng tự đổi mệnh.
Là trò đùa? Là lợi dụng? Hay là thử nghiệm?
Cố Tịch Vân không rõ.
Nhưng nàng hiểu một điều: nếu muốn giữ lại tự do trong tâm, thì không thể để thân và ý cùng lúc bị trói.
Vì thế nàng luyện kiếm.
Luyện không vì ra tay, cũng không vì phản kháng. Mà là giữ lấy lưỡi kiếm trong lòng, giữ lấy đạo tâm không nhuốm bụi trần.
Dẫu không có linh khí, nàng vẫn còn thể xác. Dẫu không có kiếm quyết, nàng còn có ý chí ngưng tụ suốt mười năm. Hà Vân Kiếm không chê chủ, cũng như nàng không cho phép bản thân bị bất kỳ ai làm mờ ý niệm.
Một chiêu lại một chiêu, từng đường kiếm đâm xé vào không gian, tỏa ra thanh âm bén lạnh như tuyết vỡ.
Mãi đến khi trời chiều đổ bóng qua sân, một đạo nhân ảnh nhẹ như khói lặng lẽ thoáng qua ngoài trận pháp tĩnh cư.
Không tiến vào, không phát ra tiếng động, chỉ đứng lặng phía sau màn kết giới, ánh mắt sâu như giếng cổ nhìn Cố Tịch Vân đang luyện kiếm.
Kẻ đó là một nữ nhân áo xanh, tóc buộc lỏng, trong tay cầm một cuộn phù giản, khí tức nhẹ như gió, không mang sát ý.
Quan sát một hồi, hắn khẽ nhếch môi, xoay người rời đi không để lại dấu vết.
Hắn là người dưới trướng Lâm Tuyết.
Và Lâm Tuyết – Ma tướng thứ tư dưới trướng Phạn Bạch Yêm – là kẻ chưa từng đánh trận, nhưng lại nhìn vận mệnh như bàn cờ dâng trước mặt.
Nàng từng nói.
“Thế gian có hai loại quẻ khó bói. Một là người không tim, hai là người chưa định mệnh.”
Mà hôm nay, Cố Tịch Vân lại khiến nàng phải trải lại quẻ một lần nữa.
...
Ma vực, đêm đen như mực.
Dưới tán u minh cổ mộc nơi rìa bắc Ma vực, mấy bóng áo đạo bào lặng lẽ ẩn thân trong sương quỷ mờ ảo. Mỗi người vận linh y tàng hình, trên tay cầm một chiếc pháp phù dẫn khí ánh lam nhàn nhạt, thỉnh thoảng phát ra dao động linh lực yếu ớt, như đang lặng lẽ truy tầm tàn hồn của kẻ nào đó.
“Là khí tức của Trạm Thanh sư huynh,” một nữ tu áo lục thì thào, trong mắt ẩn hiện lo lắng, “rất yếu, dường như đang bị phong linh cấm chế.”
Người dẫn đầu khẽ gật đầu, ngón tay lướt qua mặt phù, ánh sáng lân tinh mơ hồ tụ lại thành một sợi khí mỏng như tơ, chỉ về hướng sâu trong vùng đất u ám.
“Không thể lầm được, là Lục Trạm Thanh,” hắn trầm giọng nói, “phía trước... có lẽ là nơi giam giữ.”
“Nhưng đó là gần Ma thành thứ ba...” Một đạo đồng thấp giọng, “nghe nói nơi đó vừa rơi vào tay Tuyệt Linh Điện, do Huyết Tinh Vương trấn thủ.”
Cả đoàn tu sĩ thoáng trầm mặc. Dù họ là đệ tử chân truyền của chính đạo, nhưng đối mặt Ma thành, lại là chốn sinh linh không dám đặt chân, ai nấy đều cảm giác đáy lòng trĩu nặng.
“Không thể lui được. Sư huynh từng hộ ta ra Bắc Hải, nay... ta không thể bỏ mặc huynh ấy.” Nữ tu áo lục siết chặt nắm tay, cương quyết nói.
“Tiến thêm mười dặm, nếu có dị động liền lập tức rút lui,” người dẫn đầu quyết định. “Giữ chặt linh phù. Một sợi khí cơ cũng không được để thất lạc.”
Dưới sự chỉ dẫn của khí tức nhàn nhạt, cả nhóm lại lặng lẽ tiến về phía trước, từng bước giẫm lên nền đất âm hàn, tiếng bước chân nhẹ như sương rơi.
Nhưng họ không biết rằng, từng sợi linh khí họ lay động, từng bước chân họ in xuống đất, đã chạm đến tầng vi mạch của một đại trận vô hình — đại trận giám sát biên cảnh mà Cơ Lăng đích thân bố trí.
Tuyệt Linh Điện – Huyết Thiên Toạ.
Giữa đại điện đẫm ánh huyết quang, ngọn đèn ma viêm cháy hừng hực không gió, chiếu rọi lên thân ảnh nghiêng ngả của Phạn Bạch Yêm đang an tọa nơi cao nhất.
Mái tóc trắng suôn dài xõa xuống bậc ngọc, nàng vận huyết bào viền bạc, áo choàng nhẹ buông như mây. Trong tay là một cuốn thoại bản cổ, trang giấy mỏng như cánh ve, chữ viết mềm mại như nước chảy, thoạt nhìn là tiểu thoại truyện tình ái chốn phàm trần.
Phạn Bạch Yêm nhón một quả nho đỏ tươi từ chiếc khay bạch ngọc bên cạnh, bỏ vào miệng, ánh mắt vẫn không rời trang sách.
“...Bẩm Ma Tôn,” một giọng nói cung kính vọng lên từ dưới bậc điện, “trận pháp biên cảnh vừa có động. Có nhóm tu sĩ chính đạo theo khí tức tiến vào phía bắc Ma vực.”
Cơ Lăng chắp tay, đứng ngay ngắn phía dưới, y phục màu đen có thêu ấn ký Tuyệt Linh, sắc mặt bình tĩnh nhưng khóe mắt lộ tia sát ý.
“Khí tức thuộc ai?” Phạn Bạch Yêm không ngẩng đầu, giọng nói thong thả, lười biếng mà uy nghi vô hình.
“Là khí tức của Lục Trạm Thanh. Thuộc hạ nghi có người dùng phù dẫn khí để lần theo dấu vết.”
Ngón tay nàng khựng lại giữa trang sách, môi khẽ cong lên một nét cười nhàn nhạt, mắt vẫn nhìn vào đoạn thoại bản: “...thế nhân đều nói nàng là yêu, là tà, nhưng trong mắt ta, chỉ là một nữ tử giỏi giả vờ ngủ...”
“Đã để bọn họ tiến vào rồi?” nàng hỏi, ánh mắt cuối cùng cũng dời khỏi giấy mực, lười biếng tựa vào tay vịn Huyết Thiên Toạ.
“Vâng, nhưng chỉ tiến được mười dặm. Trận pháp ngoại vi đã đánh dấu khí tức. Có cần động thủ?”
Phạn Bạch Yêm lật thêm một trang, thuận tay lấy một quả nho khác, nhai chậm rãi, ánh mắt dừng lại nơi hư không: “Giết hết thì nhàm chán. Chính đạo sắp nổi gió rồi, chẳng phải càng nên để ngọn lửa âm ỉ cháy thêm chút?”
Nàng mỉm cười, cằm hơi nghiêng, giọng như mộng như ảo:“Cơ Lăng, nếu là ngươi, ngươi có tò mò không? Vì sao một kiếm tu như Cố Tịch Vân lại cam tâm ở yên trong tĩnh cư ta ban?”
Cơ Lăng cụp mắt, không dám đoán bừa.
Phạn Bạch Yêm lại lười biếng cười nhẹ, nhấc tay phẩy một luồng linh khí hồng sắc mờ nhạt.
“Mang một bóng ma thú, đuổi đám đạo nhân kia chạy vòng vòng vài ngày, đừng để chết. Ta còn muốn xem họ có đủ bản lĩnh đến gần được Lục Trạm Thanh không.”
“Tuân mệnh.”
Bóng Cơ Lăng chớp động, lui xuống không một tiếng động. Trong điện lại rơi vào tĩnh mịch, chỉ còn tiếng giấy mỏng bị lật, cùng mùi hương rượu nho nhẹ như sương mai lan khắp cung điện.
Phạn Bạch Yêm cười nhạt, ngón tay khẽ gõ lên tay vịn của Huyết Thiên Toạ:
“Chơi đến nước này, vẫn chưa thấy hắn động tình. Đám người chính đạo các ngươi, thật là... chậm hiểu.”
...
Vài ngày sau.
Ngoại viện tĩnh cư phủ mờ trong sương sớm, mùi cỏ ẩm lặng lẽ quấn lấy từng khe đá, từng phiến lá. Làn mây bạc mỏng manh vắt ngang mái đình cong cong, hoa dại nơi góc vườn khẽ lay động dưới gió, yên lặng điểm tô một mảnh u tình vắng lặng trong chốn Ma giới.
Trong tĩnh cư, Cố Tịch Vân ngồi ngay ngắn trên đệm cỏ khô, một tay đặt lên đầu gối, tay còn lại khẽ phủ bên đùi, thân mặc vân y màu tro nhạt, khí chất thanh lãnh như gió đêm thổi qua băng hồ. Nàng nhắm mắt điều tức, dáng người bất động như tượng khắc trong sương.
Tuy linh lực đã bị phong ấn, nhưng khí tức nội tức nơi đan điền vẫn như dòng nước ngầm trôi chảy, không ngừng dẫn dắt tinh thần hòa nhập cùng thiên địa, tạm dưỡng khí, giữ kiếm tâm không loạn. Một đạo tu luyện kiếm tâm nơi thâm cốc tịch mịch, không bằng một ngày tĩnh tọa giữa vực thẳm kẻ địch.
Từ khi bị bắt đến Ma vực, nàng vẫn chưa từng than oán một câu. Càng không hỏi lấy một lời vì sao Phạn Bạch Yêm lại để nàng an an ổn ổn ngồi thiền trong tĩnh cư, chẳng hề trói buộc, chẳng đọa vào lao ngục. Nàng biết, trên đời chẳng có bữa cơm nào miễn phí - càng yên ổn, càng cần đề phòng.
Trong lòng nàng có hai chuyện luôn không quên.
Một là, an nguy của Cơ Nhâm lão tổ
Hai là… sát cơ ẩn giấu sau nụ cười lãnh đạm của Ma Tôn Phạn Bạch Yêm.
Đang lúc tâm niệm xoay chuyển, chợt giữa trời đất tĩnh mịch vang lên một luồng khí tức mỏng nhẹ. Như sương phủ qua gương, như hồ thu gợn sóng, rất nhanh lại tan mất. Nhưng ngay giây phút chạm phải ý thức nàng, linh khí ấy khiến toàn thân Cố Tịch Vân chấn động.
Hai mắt nàng lập tức mở ra.
Ánh mắt như lưỡi kiếm rút khỏi vỏ, lạnh lẽo, sắc bén. Nhưng bốn phía vẫn là một mảnh vắng lặng - ngoại viện không người, gió thổi nhè nhẹ, chỉ còn tiếng lá rơi đáp đất.
Nàng yên lặng trong chốc lát, tay siết nhẹ lấy chuôi Hà Vân Kiếm đang dựng bên đùi. Thanh kiếm chưa rút khỏi vỏ, nhưng khí tức đã ngưng tụ nơi lòng bàn tay.
Chỉ là một thoáng qua... linh khí ấy tựa như đã biến mất không để lại dấu vết, như chưa từng tồn tại.
Nhưng nàng biết - nàng không hề hoa mắt. Linh khí ấy… mang theo một thứ cảm giác rất quen thuộc.
Quen đến mức khiến tâm mạch nàng run lên.
“Là… hắn sao?”
Một câu ấy, không thành tiếng, chỉ vang vọng nơi đáy lòng.
Tấm rèm mỏng trước cửa phòng khẽ động, gió từ ngoài lùa vào làm vạt áo nàng phất nhẹ. Cố Tịch Vân chậm rãi khép mắt, nhưng nét mặt không còn tĩnh như trước.
Giữa gió lạnh mỏng manh, đôi mày dài của nàng khẽ nhíu - như phong tuyết tích tụ trên mũi kiếm chưa kịp rơi xuống.
...
Ma Vực, đêm tối như mực, chỉ có ánh lân tinh từ những tinh côn trôi lững lờ giữa không trung hắt xuống ánh sáng nhàn nhạt, chiếu lên thân ảnh một nữ tử.
Vạt áo choàng đen tung bay trong gió, che khuất dung mạo, chỉ để lộ một nhánh tóc vàng nhạt buông lơi trên vai. Bên trong áo choàng là y phục kiếm tu màu vàng xen trắng, bị bụi bặm nhuộm lấm tấm, song đường kiếm nàng vung lên vẫn sắc bén đến lạnh người. Phàm là ma vật nào dám bén mảng tới gần, đều bị nàng một kiếm đánh bại, thậm chí chưa kịp gào lên đã bị chém thành bụi máu.
"Chậc, đám yêu ma nơi này đúng là không biết điều. Có bản cô nương ở đây mà còn dám cản đường?"
Nữ tử khịt mũi, lẩm bẩm với giọng ngữ đầy đắc ý.
Nàng thu kiếm, tay trái khẽ gõ vào trán:
"Cố sư tỷ ơi là Cố sư tỷ, tỷ nói không để ta theo, ta đây vẫn theo được như thường! Còn lén lút đến được tận đây, không phải là thiên phú cao ngất trời thì là gì?"
Nói xong lại cười hí hí, mắt sáng lấp lánh:
"Đến lúc gặp được tỷ rồi, ta nhất định phải diễn thật ngầu, cho tỷ thấy Cầm Y Chi ta không còn là tiểu sư muội hay bị bắt lau kiếm năm nào nữa. Phải cùng kề vai sát kiếm, một kiếm chém tan ma tôn, rồi cùng sư tỷ vinh quang hồi tông! Ha ha!"
Nàng nói xong lại giơ tay chém thử một đường kiếm vào hư không, kiếm quang trắng xóa, khí thế không kém gì cường giả Kim Đan hậu kỳ.
Thái Hoa Kiếm Tông, người có thể dùng thân phận đệ tử mà nắm giữ thứ hạng thứ tư trong bảng công lực, ngoài Cầm Y Chi ra, không có ai khác. Tuy rằng hay đùa giỡn, khẩu khí không nhỏ, nhưng mỗi lần xuất kiếm, đều vững như núi, nhanh như sấm.
Nàng cúi đầu nhìn bản đồ do sư tổ luyện khí đặc chế, trong đó có ghi chép linh khí mờ nhạt lưu lại từ tín vật của Cố Tịch Vân.
"Hừm... đúng rồi, hướng kia... Linh khí yếu đi rồi, nhưng nhất định là sư tỷ đang ở gần đó!"
Ánh mắt nàng rực sáng, một bước phóng vụt về phía trước, áo choàng đen lật tung trong gió như cánh quạ, bóng người nhanh như điện xẹt, hòa vào màn đêm Ma Vực thăm thẳm
Sau một chặng dài thi triển khinh công không ngừng nghỉ, Cầm Y Chi cuối cùng cũng dừng lại trên một sườn núi đá âm u. Trên vách núi, sương mù ma khí dày đặc cuồn cuộn như dòng nước đen, che phủ tầm nhìn. Nàng đang định vén áo choàng lao tiếp về phía linh khí yếu ớt kia thì chợt nghe thấy tiếng nói lạ vọng đến từ vách đá bên dưới.
“...nghe nói Ma Tôn đại nhân giữ nàng ấy tại tĩnh cư riêng, không hề nhốt vào Huyết Lao như bao tù binh khác.”
“Cố Tịch Vân... kiếm tu của Thái Hoa Kiếm Tông, là nàng ta phải không?”
“Hừ, chính là nàng. Tướng quân Tụ Ly mấy hôm trước còn đến muốn cùng nàng ta so kiếm một trận, nghe đâu bị ép lui lại mấy chiêu, sắc mặt đen như đáy nồi mà không dám lên tiếng.”
Cầm Y Chi trong thoáng chốc nín thở, vội ẩn mình vào bóng tối. Nàng áp sát vào rêu đá, vận dụng thuật Tàng Thức Tiểu Pháp, ép khí tức xuống thấp nhất. Đôi mắt nàng mở to, lòng đầy chấn động. Sư tỷ không những chưa chết mà còn đang... luyện kiếm?
Một tên ma nhân khác cười khẩy:
“Chậc, chẳng hiểu sao Ma Tôn lại dung túng nàng như thế. Có phải lại là một trò vui của Tôn Thượng, thích nhìn kiếm tu chính đạo vùng vẫy trong tay mình?”
“Hừ, đừng nói lung tung. Tên nào dám nghi ngờ tâm tư của Ma Tôn, coi chừng mất đầu như Vô Tình Hầu hôm trước đấy!”
Tiếng cười khàn khàn lẫn trong gió, rồi dần dần khuất xa. Cầm Y Chi nín thở hồi lâu, đợi đến khi tiếng bước chân và khí tức ma tu đã rời hẳn, mới nhẹ nhàng rút lui khỏi vách đá.
Nàng men theo lối nhỏ hẹp, trong lòng chấn động như sóng vỗ.
“Sư tỷ... thật sự còn sống! Lại còn bị giam mà chẳng khác gì dưỡng thương an dưỡng! Còn có thể ép tướng ma lui kiếm... Đúng là sư tỷ mà ta ngưỡng mộ nhất!”
Khóe môi Cầm Y Chi vẽ lên một nụ cười ranh mãnh, tinh quang lóe lên trong mắt.
“Tốt, nếu sư tỷ còn có thể múa kiếm, thì ta nhất định phải tìm được nàng! Dù có phải đánh bại cả Ma Vực này!”
Cầm Y Chi vừa men theo khe đá, vừa lẩm bẩm trong lòng:
“Không sao không sao, Cầm Y Chi ngươi đường đường là đệ tử thứ tư của Thái Hoa Kiếm Tông, sư tỷ chấn động vạn giới còn không sợ, há lại phải sợ cái đám... ma vật tôm tép gì kia…”
Nàng đang định bước chân qua một mảnh rừng đen tía, cây cối đều như bị hút hết linh khí, vặn vẹo như xương khô quấn lấy nhau, bỗng… một tiếng "sột soạt" vang lên sau lưng.
Cầm Y Chi khựng người.
Sau lưng là một cái bóng to tròn, nửa thịt nửa lông, mắt đỏ rực như hai đốm đèn lồng, bốn chân ngắn cũn nhưng bước đi không phát ra tiếng động, phần miệng như đang nhai cái gì đó… lẹp xẹp, lép nhép.
Nàng cứng đờ.
“Không thể nào... Không… thể nào…”
“Đại Đại Đại Phệ Linh Trư?!!!”
Đúng vậy. Trong bao nhiêu sinh vật dị hình đáng sợ của Ma Vực, thì sinh vật duy nhất khiến Cầm Y Chi da đầu tê rần chính là cái con heo hình tròn, da bóng như bôi dầu, luôn chảy nước miếng và thích... cắn tóc người!
Năm xưa nàng từng lén lút đọc trộm thư viện ngoại môn, xem trúng quyển “Ma Vật Ký Lục – Kỳ Hình Dị Tướng Biên”, lật đến đúng trang có Đại Phệ Linh Trư, còn là bản vẽ có màu. Từ đó trở đi, hễ gặp heo là nàng nổi da gà toàn thân.
Mà con trước mặt... rõ ràng chính là bản thể!
“Đừng có đến đây a a a a...!!!”
Cầm Y Chi tung người bật ra sau như làn gió. Nhưng Đại Phệ Linh Trư phát hiện “con mồi” lại là một nữ nhân tóc dài, lập tức phát ra tiếng kêu “Ụt ụt ụt ụt!”, vừa phấn khởi vừa… thèm thuồng.
Nó lao tới, nhảy tưng tưng như một khối thịt đàn hồi.
“Đừng mà! Ngươi có thể ăn hết thiên linh quả trong rừng! Ăn một trăm cây linh thảo ta cũng không cản ngươi! Nhưng đừng tới gần tóc ta!”
Cầm Y Chi rút kiếm, thét một tiếng, thân hình như điện, nhảy lên cành cây.
Đại Phệ Linh Trư cũng nhảy theo, tuy thân thể béo ú nhưng tốc độ lại nhanh một cách bất thường.
Một người một trư, một đuổi một chạy, quấy động cả khu rừng ma vật.
Tiếng hô hoán, tiếng phun khí, tiếng “Ụt ụt” rền vang cả một phương.
Cuối cùng, Cầm Y Chi dùng hết khinh công trốn được vào khe núi hẹp, vừa chui vào liền cuộn người lại, ôm đầu rên rỉ:
“Sư tỷ ơi… ta đến cứu tỷ, chưa kịp gặp tỷ đã suýt bị heo ăn tóc rồi…”
Nàng thở hổn hển, trong lòng vẫn còn run lẩy bẩy, nhưng đáy mắt lóe sáng kiên định:
“Không sao, chỉ là một con trư. Còn Ma Tôn nữa cơ mà! Ngươi không sợ Ma Tôn, sao lại sợ heo? Hừ!”
Cầm Y Chi lau mặt, kéo lại áo choàng, ánh mắt bừng sáng như muốn đâm thủng màn đêm. Nàng lại lên đường.
Ma Vực quỷ khí mịt mờ, sương tím phủ lối, nhưng trong rừng lại vang lên một tiếng hét chấn thiên động địa, so với tiếng rống của ma vật còn khiến lòng người rét lạnh hơn ba phần.
“AAAAAA!! Chết ta rồi a a a!!!”
Một bóng người tung ra khỏi khe núi, thân mặc đạo bào vàng nhạt viền trắng, tay áo bị rách một đường nhỏ, gương mặt xinh đẹp trắng nõn tái mét như vừa nhìn thấy... cự linh hồn ma.
Cầm Y Chi đứng giữa rừng, một chân giơ cao, sắc mặt kinh hoàng, cúi đầu nhìn dưới đế giày... một vệt nâu xám... đang bốc khói!
“Phân…! Phân heo!! Là phân Đại Phệ Linh Trư!!”
Linh khí nàng đang điều động trong tay run lên, gần như tán loạn toàn bộ. Tu sĩ luyện kiếm chạm phải thứ này, tuyệt đối không thể xem là tai nạn nhỏ! Đây là… sỉ nhục thể diện, là xúc phạm đạo tâm!
“Thiên địa ơi! Tông môn ơi! Cố sư tỷ ơi! Cầm Y Chi ta còn chưa đánh với Ma Tôn trận nào đã bị thứ nặng mùi này đả kích thần hồn rồi!!”
Nàng la oai oái, nhảy lò cò quanh mấy khối đá, vừa nhảy vừa giơ chân đạp gió như muốn làm rớt nó xuống.
Nhưng không rớt.
Vệt nâu xám bám như keo sơn, kiên trì như đạo tâm của kiếm tu!
“Không được không được! Ta phải rửa! Phải tẩy sạch! Dù có phải dùng tới Tuyết Tâm Linh Tuyền trong truyền thuyết cũng phải rửa bằng được!”
Nàng đảo mắt, ánh sáng lóe lên:
“Phía trước hình như có một hồ nước!”
Gần như vọt đi tức khắc, chạy như bị một bầy yêu trư truy sát sau lưng, để lại sau lưng một vệt tiếng gió vang vẳng:
“Đợi ta xong vụ này rồi, nhất định phải chặt cái mông con trư đó treo trên cổng tông môn làm cảnh giới!!!”
Chạy được mấy dặm, nàng thấy một hồ nhỏ trong suốt, mặt nước phản chiếu ánh sáng ma đan, hơi nước mờ ảo, trông thần tiên động phủ vô cùng.
Không nói hai lời, nàng nhảy phắt lên mỏm đá, vung chân, rửa ngay tại chỗ.
Rửa xong còn nghiêng đầu tự khen:
“Hừm! Vậy mới đúng là phong thái đệ tử Thái Hoa Kiếm Tông! Dù dính phân heo cũng phải rửa cho sạch đẹp ngạo nghễ!”
Nàng vừa thở phào, vừa rút khăn tay ra lau giày, còn huýt sáo một tiếng, như thể vừa đánh bại đại địch.
Song lúc ấy, trong nước bỗng hiện lên một đôi mắt đỏ máu. Cầm Y Chi lập tức đông cứng, khăn tay chưa kịp rút về, sắc mặt trắng bệch:
“...Đừng nói trong hồ còn có... yêu vật…”
Mặt nước bắt đầu gợn sóng, một bóng đen lù lù trồi lên.
“Aaaaaaa a a a!!!!”
Cầm Y Chi xách kiếm, xách cả giày, xách luôn cả… chân, lại chạy tiếp. Trong lòng thầm nghĩ:
“Sư tỷ ơi… tỷ ở đâu! Cứu ta! Còn chưa gặp tỷ mà ta đã phải rửa giày ba lần, chém heo một con, rớt hồ hai lượt, đạo tâm của ta không giữ nổi nữa a!!”