Tại Tuyệt Linh Điện, sương máu vẫn quẩn quanh trụ đá, huyết sắc đỏ sẫm phản chiếu ánh lân tinh trên Huyết Thiên Toạ.
Phạn Bạch Yêm ngồi nghiêng trên ngai, một tay gác má, một tay cầm chuỗi nho được lột vỏ tinh tế. Bộ huyết bào thêu ẩn văn hồ ly đỏ rực, đuôi áo trải dài như tơ máu chảy xuống bậc thềm. Nàng lật một tờ thoại bản Lâm Tuyết đưa lúc sáng, ánh mắt chẳng mấy để tâm.
Chính lúc này, một tên ma nhân áo giáp đen vội vàng tiến vào, quỳ một gối bẩm:
“Khởi bẩm Ma Tôn! Phía tây rìa Ma Vực phát hiện một nữ tu nhân tộc lẻn vào, y phục theo kiểu Thái Hoa Kiếm Tông. Người này kiếm pháp sắc bén, ra tay cực nhanh, đã đánh bại bảy tám con ma vật trấn thủ. Hình như đang hướng về trung tâm Ma Vực.”
Phạn Bạch Yêm không ngẩng đầu, giọng kéo dài:
“Ồ~?”
Ma nhân tiếp lời:
“Theo mô tả khí tức và dung mạo... có khả năng cao là người tên Cầm Y Chi – đệ tử hàng thứ tư của Thái Hoa Kiếm Tông, đồng thời là người ngưỡng mộ Cố Tịch Vân nhất…”
Câu cuối cùng vừa dứt, tay Phạn Bạch Yêm đang nâng chuỗi nho khựng lại một nhịp.
Một hơi thở sau, nàng… bật cười.
“Ha… Ha ha ha…”
Nụ cười uể oải lan dần thành điệu cười lười biếng mà đầy hứng thú, như thể vừa mở được một màn hí kịch hiếm hoi giữa Ma giới tịch liêu.
“Cố Tịch Vân đã đủ lạnh rồi, băng như sương núi, đóng băng cả Tuyệt Linh Điện này. Giờ thì hay rồi, có một tiểu nha đầu háo hức chạy theo, còn muốn kề vai sát kiếm cùng nàng...”
Nàng chống cằm, khóe môi cong lên lười nhác.
“Trò hay, trò hay…”
Lúc này, Cơ Lăng bước đến, hơi nhíu mày:
“Ma Tôn, có cần ta sai người bắt giữ?”
Phạn Bạch Yêm phất tay:
“Không cần. Ngươi bắt nàng ta, Cố Tịch Vân sẽ băng thêm một tầng. Ta giữ nàng ta, Cố Tịch Vân cũng không để ý.”
Nàng dừng một chút, ánh mắt khẽ nheo lại, thấp giọng nói:
“Nhưng nếu để nàng kia... tự mình chạy tới tìm Cố Tịch Vân, lại còn lén nghe, rồi đạp trúng phân trư... thì chuyện lại khác.”
Cơ Lăng: “…”
Phạn Bạch Yêm cười càng lớn:
“Lưu lại sinh mạng nàng, đừng động thủ. Nhưng… đừng cản đường con trư kia.”
Phạn Bạch Yêm thu lại tiếng cười, tay khẽ búng, một quả nho bay vào miệng, vị ngọt thanh tan nơi đầu lưỡi. Nàng nhàn nhã dựa vào lưng ghế, đôi mắt đỏ như hồ ly cổ lặng lẽ ánh lên vài tia giảo hoạt.
Trong lòng nàng nghĩ:
“Tên Cầm Y Chi kia… là người thế nào, phân thân tu vi ra sao, mấy loại pháp khí giấu trong tay áo, thậm chí mỗi lần nàng ta hồi tưởng về Cố Tịch Vân sẽ đỏ mặt đến mấy nhịp tim, ta đều đã đọc rõ trong bản gốc ba mươi bảy lượt.”
Nàng nheo mắt, cười càng sâu.
“Chỉ là một tiểu kiếm tu háo sắc sư tỷ, tâm như thiếu nữ. Ta biết nàng sẽ tới, biết nàng sẽ đánh nhau với đám ma vật ngoài rìa, biết nàng sẽ lẻn theo khí tức Cố Tịch Vân...”
“Thậm chí cả chuyện nàng trượt chân giẫm trúng bãi phân con trư kia, đều là...”
Nàng cười khẽ một tiếng, lấy ngón tay vẽ một vòng trong không khí.
“...trong sắp đặt.”
Quả thật, con trư đó – danh xưng là Man Linh Phệ Trư, là ma vật Phạn Bạch Yêm thu phục trong một lần dạo chơi rìa Ma Vực. Nó không có chiến lực gì đáng kể, nhưng lại đặc biệt thính tai với tu sĩ ngưỡng mộ ai đó quá mức, chuyên đánh hơi mà đuổi theo những kẻ trong lòng đầy tình hoài.
Nàng gọi đùa nó là “Trư Thấu Tâm”, chuyên dùng để… giải khuây.
“Một con trư ngu ngốc nhưng có ích.”
Phạn Bạch Yêm thầm nghĩ, tay lật sang một tờ mới của thoại bản.
“Chuyện đến đây rồi thì nên thêm gia vị. Để xem, tiểu sư muội háo sắc kia sau khi bị dọa một trận, liệu có đủ can đảm lẻn vào gần Cố Tịch Vân không…”
“Hoặc… để ta chuẩn bị cho nàng một chút kịch.”
Nụ cười của Ma Tôn càng thêm lười biếng mà nguy hiểm. Nàng là người xuyên vào truyện, nắm toàn cục trong lòng bàn tay, nhưng lại cố ý không đi trước quá nhanh, bởi lẽ - một trò chơi nếu không để con mồi giãy dụa, thì còn vui gì nữa?
Phía xa, tiếng hét của ai đó lại vang vọng từ vùng sương mù ngoài Ma Vực:
“A a a a a!!! Trư gì mà hôi quá vậy a a a!!”
Phạn Bạch Yêm nheo mắt, bật cười.
“Ừm, đúng là mùi vị... của định mệnh.”
Tiếng hét xa xa còn chưa dứt, Phạn Bạch Yêm đã uể oải đặt thoại bản xuống bàn. Tựa cằm vào lòng bàn tay, nàng ngáp một cái, mắt lười biếng liếc qua tấm ngọc giản bay lơ lửng bên cạnh, ghi lại tình hình các nơi trong Ma Vực.
Ngón tay nàng vuốt nhẹ một cái...
Một luồng hồng quang hiện lên, hiện ra hình ảnh trong Huyết Lao, sâu dưới tầng đá ngầm của Ma Vực, nơi linh lực loạn động, tiếng kêu ai oán mơ hồ vọng lại.
Ánh sáng mờ ảo, lồng giam bằng hắc thiết bám máu, trong góc là một thân ảnh nam tử khoác bạch y, tay chân bị phong ấn bằng xiềng xích từ Huyết Minh Tủy. Tuy y nhắm mắt ngồi thiền, vẻ mặt vẫn như cười như không, như thể chẳng hề để tâm đến khổ hình đang chịu.
Phạn Bạch Yêm khẽ “ồ” một tiếng, bàn tay đặt trên Huyết Thiên Toạ gõ nhịp:
“Lục Trạm Thanh… nam chính của truyện, đại khí vận chi tử của chính đạo. Ngươi vẫn chưa phát huy tác dụng gì cho ra hồn cả.”
Nàng nghiêng đầu, chép miệng.
“Cốt truyện vốn định để ngươi và Tịch Vân cùng chiến cùng khổ, rồi từ đối đầu thành tương trợ, cuối cùng là kề vai phò trợ chính nghĩa, diệt trừ bản tọa…”
“Chậc.”
Ánh mắt nàng dừng lại nơi ngực áo Lục Trạm Thanh, nơi bị máu nhiễm một mảng nhưng vẫn chưa phai màu đạo bào.
“Giờ mới chỉ bị nhốt có vài ngày, lại còn chưa gặp được người đẹp đồng hành, thật là nhàm chán.”
“Hay là…”
Giọng nàng dài ra, mềm mại như mèo con vờn chuột, ẩn giấu dưới đáy mắt là tia giảo hoạt quen thuộc.
“Thả một giọt tin tức ra ngoài… để xem, ai sẽ đến gần ngươi trước? Là Tịch Vân kia, hay tiểu sư muội háo sắc ngoài kia đang còn bận chùi giày?”
Một trận gió từ khe cửa lùa qua, tà huyết bào tung bay.
Phạn Bạch Yêm nhắm mắt lại, lười biếng tựa lưng vào Huyết Thiên Toạ, nhẹ giọng cười:
“Truyện cũ diễn lại, nhưng phải có cách chơi mới. Bằng không, xuyên thư cũng thật là… nhàm chán.”
Huyết Lao, tầng sâu dưới Ma Vực.
Nơi đây âm u tĩnh mịch, tường đá rỉ máu, từng giọt rơi xuống nền đất vang tiếng tí tách như từng hồi chuông báo tử.
Một thân ảnh bị xiềng chặt trong phòng giam, xiềng xích Huyết Minh Tủy khóa tay chân, đinh ghim linh mạch khiến cả một thân tu vi tan biến như nước chảy cát trôi.
Lục Trạm Thanh mở mắt.
Ánh mắt hắn đen nhánh, không chứa một tia hoảng loạn hay thù hận nào. Trái lại, thần sắc như thường, như thể hắn chỉ đang ngồi nghỉ ngơi trong tĩnh thất của tông môn.
“Tính ra, ta bị nhốt cũng đã... hơn một tháng rồi.”
Hắn lẩm bẩm, ngón tay gõ nhẹ lên chuỗi xích.
“Linh lực phong tỏa, tâm mạch không thông... hèn chi mấy hôm nay không mộng được gì hay.”
Tiếng gió lạnh lùa qua khe đá, mang theo mùi máu tanh và oán khí lẫn vào hơi thở.
Lục Trạm Thanh chẳng buồn tránh, chỉ khẽ hít một hơi, giọng lười nhác:
“Ma Tôn gì đó... xem ra vẫn chưa có nhã hứng đến khảo cung.”
“Nếu ta là nàng, có lẽ sẽ để tù binh tự tưởng tượng đến phát điên rồi mới ra tay. Đáng tiếc...”
Khóe môi hắn cong cong, mắt nhìn lên trần đá ẩm ướt:
“Ta không dễ phát điên, mà Cố Tịch Vân kia... cũng không dễ để mặc kệ ta.”
Lúc này, từ xa truyền đến một tiếng rít nhỏ, như có thứ gì đó đang chuyển động trong tầng đá.
Lục Trạm Thanh hơi nghiêng đầu, lắng nghe.
Một nhịp, hai nhịp. Hắn mím môi.
“...Là linh khí dao động? Không, khí tức này... tựa hồ quen thuộc.”
Tựa như có kẻ nào đó từng chạm qua tầng thức hải của hắn. Một mảnh thần niệm mỏng như khói, thoáng vụt qua bên ngoài huyết lao rồi tan biến.
Lục Trạm Thanh ngẩng đầu, ánh mắt sáng hơn một chút, nụ cười ẩn ý hiện rõ:
“Tịch Vân… Là nàng sao?”
Nhưng ngay sau đó, hắn lắc đầu:
“Không đúng. Nàng không hấp tấp như vậy… Trừ phi có kẻ khác…”
Ánh mắt hắn khẽ trầm xuống, rồi bỗng nhiên khẽ cười thành tiếng:
“Thái Hoa Kiếm Tông, chỉ sợ lại có người không chịu ngồi yên rồi.”
Dứt lời, hắn nhắm mắt lại, lặng lẽ điều tức. Chẳng cần nhìn cũng biết, trò chơi sắp bắt đầu.
...
Vài ngày sau.
Trong tĩnh cư Ma Vực, sương mù mỏng như khói tỏa ra từ linh thạch vây quanh, lặng lẽ cuốn lấy bóng dáng ngồi thiền bất động giữa sân gạch.
Cố Tịch Vân vẫn ngồi yên, hai tay kết ấn, mắt nhắm hờ.
Hà Vân Kiếm đặt ngang đầu gối, thân kiếm sạch bóng, sáng như thu thủy, khí cơ nội liễm không động mà uy.
Dù linh lực bị phong ấn, thân là kiếm tu, nàng vẫn dựa vào tu vi thuần túy và võ học ngưng thần rèn luyện. Mỗi hơi thở đều như cùng thiên địa tương hòa, mạch đập hòa nhịp với tàng phong chốn Ma Vực.
Bỗng dưng, mi tâm nàng khẽ nhíu lại.
Một luồng linh khí rất nhạt, như có như không, lướt qua biên cảnh thức hải. Cảm giác mơ hồ mà tinh tế, mang theo hương vị nàng không quen thuộc - nhưng tuyệt đối không thuộc về ma vật.
Linh khí ấy ẩn ẩn hiện hiện, như vừa đến gần, lại vội vã lẩn mất.
Cố Tịch Vân không đuổi theo, chỉ khẽ mở mắt, đáy mắt lóe lên một tia sáng.
“Có người… vào Ma Vực?”
Nàng trầm mặc giây lát, sau đó lại khép mi, nội tức ổn định như cũ, nhưng bên trong đã như gió ngầm cuộn trào.
...
Tuyệt Linh Điện.
Phạn Bạch Yêm nghiêng người nằm trên Huyết Thiên Tọa, tóc trắng xõa dài như thác, đuôi hồ ly trắng như tuyết rũ xuống tầng bậc, mắt đỏ nhạt như tẩm ánh hoàng hôn, lúc này đang ung dung… lật một cuốn thoại bản.
Cơ Lăng đứng phía dưới, giọng trầm ổn:
“Thưa Ma Tôn, tam tông chính đạo đã bắt đầu liên hệ nội tuyến. Bên Thái Hoa Kiếm Tông có dấu hiệu tụ khí ở Lưu Phong Nhai, e là đang chuẩn bị động.”
Phạn Bạch Yêm không ngẩng đầu, chỉ đưa tay nhón lấy một quả nho từ đĩa ngọc bên cạnh, nhàn nhã bỏ vào miệng.
“Ừ, tụ đi. Càng tụ càng tốt. Bản tọa mới có cớ phản kích.”
Cơ Lăng chắp tay, không đáp.
Một lúc sau, Phạn Bạch Yêm mới lười biếng cười khẽ, ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn:
“Cầm Y Chi đã đến Ma Vực.”
“Đứa tiểu bối có chút linh khí ấy hả?”
Cơ Lăng khẽ động mi.
“Bẩm Ma Tôn, thuộc hạ sẽ cho người bắt...”
“Không cần.” Phạn Bạch Yêm ngắt lời, ánh mắt cong cong như đang xem kịch vui, giọng uể oải:
“Cho nàng ta chạy thêm một chút nữa. Đuổi với trư, giẫm phải phân, té lăn cù… trò vui như vậy, bản tọa không có nhiều dịp được xem đâu.”
Nàng khẽ cười, ánh mắt lóe sáng quỷ dị như hồ ly nơi hoàng hôn.
“Dù gì… cũng là nhân vật ta đã đọc mấy chục lần, mỗi lần đến đoạn này đều muốn xem thêm vài trang.”
“Cái đứa hăm hở muốn kề vai sát kiếm với Cố Tịch Vân đó, nếu biết mình chỉ là quân cờ bị ta giăng ra để tiêu khiển... thì sẽ phản ứng ra sao nhỉ?”
Cơ Lăng im lặng, không dám nói lời nào. Hắn biết, Ma Tôn của bọn họ - một khi mang vẻ mặt như thế, là lúc nàng đã bày xong ván cờ, chỉ chờ từng quân lần lượt tiến vào.
Quả nhiên, khoảnh khắc sau, Phạn Bạch Yêm nheo mắt, tay dừng ở một trang thoại bản, như đột nhiên nhớ ra:
“A, suýt nữa thì quên mất…”
Nàng buông cuốn sách, ngồi thẳng lên, một tay chống cằm:
“Nam chính... Lục Trạm Thanh vẫn đang bị nhốt trong Huyết Lao nhỉ?”
Khóe môi nàng cong lên, nụ cười vừa lười biếng vừa thích thú:
“Xem ra… đã đến lúc cho hắn lên sân khấu.”
Ma Vực – Huyết Lao.
Địa thế âm u, tầng đá đỏ thẫm như thấm máu, tường lao dựng bằng hắc thiết ngàn năm, phong ấn tầng tầng lớp lớp. Ánh sáng trong lao mờ mịt như bị bóng đêm cắn nuốt, chỉ còn lác đác phù văn tà khí lập lòe.
Phạn Bạch Yêm thong thả bước vào, huyết bào khẽ tung trong gió lặng.
Nàng không mang theo bất kỳ thị vệ nào.
Vì nàng không cần.
Ma Vực này, chỉ có nàng là chủ.
Mỗi bước chân nàng bước xuống bậc đá, phù văn khắc trên vách liền lặng lẽ tắt đi như cúi đầu thần phục.
Ánh mắt Phạn Bạch Yêm đảo qua từng ngục giam sâu, miệng khe khẽ hát một điệu cổ ca không rõ lời:
“Tiểu đạo hữu, ngươi sắp lên sân khấu rồi…”
Cuối cùng, nàng dừng lại trước một cánh lao khảm xích hắc thiết và trận đồ huyết chú.
Đằng sau song sắt, một thiếu niên áo lam ngồi khoanh chân giữa trung tâm phù trận, tóc dài rối nhẹ, quần áo có phần bụi bặm nhưng thân hình thẳng tắp như tùng xanh. Khí tức tuy bị áp chế, nhưng không giấu được phong thái chính đạo.
Lục Trạm Thanh.
Hắn vẫn nhắm mắt, như chưa hề hay biết nàng đã đứng trước lao.
Nhưng Phạn Bạch Yêm chỉ cần nhìn một cái là biết... hắn đang vận công, thăm dò chuỗi phong ấn.
“Xem ra còn chưa chịu bỏ cuộc…” nàng thì thầm, giọng lười nhác mà mang chút vui đùa.
Phất tay một cái, song sắt tự mở ra khe hở bằng bàn tay.
Phạn Bạch Yêm cúi người, chống khuỷu tay lên đùi, nâng cằm, giọng đầy tò mò:
“Này, nam chính à… ngươi nói xem, nếu hiện tại bản tọa mở phong ấn, để ngươi trốn ra, ngươi có đi cứu Cố Tịch Vân không?”
Trong bóng tối, Lục Trạm Thanh mở mắt.
Ánh nhìn của hắn sắc như kiếm, tràn đầy cảnh giác lẫn nghi hoặc.
“Ngươi là ai?”
Phạn Bạch Yêm nhướng mày, chớp mắt:
“Lâu như vậy mà vẫn chưa đoán được sao? Thất lễ quá rồi đấy.”
Nàng nhón tay chạm nhẹ một vòng huyết chú trên cửa lao, ánh đỏ hiện lên, rồi tan biến.
“Ta là người mà Cố Tịch Vân bây giờ đang sống nhờ đó... là Ma Tôn, là chủ của Ma Vực, là người giữ nhốt ngươi ở đây… và cũng là khán giả chính của trò chơi này.”
Nụ cười của nàng mềm mại như lụa, nhưng trong mắt Lục Trạm Thanh, lại chỉ thấy quỷ mị yêu tà.
“Nếu ngươi hợp tác, ta có thể để ngươi nhìn thấy nàng sớm hơn dự định một chút.”
“Còn nếu không… thì ta cũng chẳng vội. Dù gì, truyện này còn dài lắm.”
Lục Trạm Thanh nhíu mày, câu chữ như kiếm:
“Ngươi bắt ta tới đây, rốt cuộc là vì điều gì?”
Phạn Bạch Yêm thong thả ngồi xổm xuống, tay chống cằm, nheo mắt như đang thưởng thức một món đồ chơi thú vị:
“Vì sao à?”
“Vì ta thấy trong nguyên tác, ngươi và Cố Tịch Vân hợp tác đánh ta một trận tơi bời. Tính ra… bắt ngươi trước là rất có lý.”
Lục Trạm Thanh càng nhíu mày:
“Nguyên tác?”
“A.”
Nàng vờ che miệng, ánh mắt tà tứ đầy vui vẻ:
“Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu, không sao, từ từ sẽ rõ.”
Dứt lời, nàng đứng dậy, vươn vai một cái, động tác như mèo lười sau giấc trưa:
“Không cần vội, cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Sau này còn phải ra sân diễn vở lớn với người trong lòng của ngươi…”
Hắn chấn động, trong lòng bỗng siết chặt:
“Ngươi… đã làm gì Tịch Vân?”
Phạn Bạch Yêm quay đầu lại, mái tóc trắng khẽ lay:
“Ta giữ nàng rất tốt, thơm tho sạch sẽ, mỗi ngày còn có tĩnh cư tu luyện, gió thổi không trúng, cát bụi không vào.”
Nàng nháy mắt một cái:
“Yên tâm, bản tọa không có sở thích tra tấn mỹ nhân.”
“Chỉ là phong ấn linh lực một chút thôi… Ngươi nghĩ xem, nếu để nàng và ngươi cùng trốn, chẳng phải rất không đúng nhịp kịch bản sao?”
Lục Trạm Thanh siết chặt nắm tay.
Mạch máu nổi lên mu bàn tay, nhưng hắn vẫn cố giữ trầm tĩnh. Đối phương rõ ràng biết rất nhiều điều… rất khác thường.
Mà điều khiến hắn lo lắng nhất, chính là… nàng ta thực sự không giống bất kỳ Ma Tôn nào trong sử sách từng ghi.
...
Gió ma thổi nhẹ ngoài vách đá, khô lạnh mà phiêu đãng, xuyên qua khe nhỏ của cửa trận pháp, mang theo chút hơi ẩm và mùi tanh nhàn nhạt đặc trưng của đất xám trong vực sâu. Trong gian phòng nhỏ được dựng nên từ hắc thạch và ngọc lạnh, ánh sáng từ tinh thạch trên đỉnh tỏa xuống nhàn nhạt, vẽ nên đường nét mơ hồ trên gương mặt người ngồi thiền.
Cố Tịch Vân khoanh chân tĩnh tọa giữa gian thất. Y sam trắng đã thay, sạch sẽ nhưng giản đơn, chẳng mang phù văn hay pháp ấn nào của tu sĩ. Tóc đen buông xuống bờ vai, chỉ dùng một sợi dây bạc cố định, không cài trâm, không mang linh ngọc.
Gương mặt nàng vẫn lạnh như sương buổi sớm, thần sắc tĩnh mịch tựa mặt hồ yên lặng. Đôi mắt nhắm hờ, lông mi khẽ rung, khí tức thu liễm đến cực hạn. Nếu không phải linh cảm mẫn tuệ, chẳng ai đoán được người trước mặt vốn là một trong những thiên kiêu kiếm tu của Thái Hoa Kiếm Tông.
Một bên vách là Hà Vân Kiếm, thân kiếm ngả xanh nhạt, an nhiên dựng thẳng nơi vách đá, vỏ kiếm không hề phát sáng, song lại có uy áp vô hình lan tỏa ra từng đợt sóng nhỏ, như đang cộng hưởng với chủ nhân.
Ngoài gian thất là một mảnh yên tĩnh đến mức khiến lòng người ngột ngạt. Không có thị nữ ma tộc, không có hộ vệ canh giữ. Không có rào chắn nào gọi là giam cầm, nhưng nàng vẫn là tù binh.
Một tù binh, bị Ma Tôn đích thân phong ấn linh lực, lại được an bài trong một tĩnh cư sạch sẽ, mỗi ngày đều có linh thạch đưa tới, thảo dược tốt nhất được đặt ngoài cửa.
Thời gian như ngưng đọng.
Bên trong bức tường đá ấy, một trận cờ tĩnh mịch đã lặng lẽ bắt đầu từ lâu.
Trong tĩnh lặng, nội tâm nàng như mặt hồ không gợn sóng, từng lớp suy tư chậm rãi tỏa rộng trong tâm trí. Trận giao phong với Tụ Ly, những luồng kiếm khí lạnh lẽo vẫn còn đọng lại trong ký ức, khiến nàng không khỏi cau mày. Lúc đó, linh lực trong đan điền như bị băng tỏa, đóng cứng không thể vận hành.
Phong ấn của Phạn Bạch Yêm không hẳn là một pháp quyết đơn thuần, mà giống như một sinh vật sống, linh hoạt và tinh tế, biết tự điều chỉnh để bịt kín từng khe hở.
Thế nhưng hôm nay, khi vận chuyển tâm pháp, nàng phát hiện một khe hở rất nhỏ, ẩn ẩn hiện hiện như tơ sương mỏng manh giữa màn đêm. Khe hở ấy không đủ để phá tan phong ấn ngay, nhưng là tín hiệu đầu tiên báo hiệu điều đổi thay.
Cố Tịch Vân chậm rãi thở ra một hơi dài, ánh mắt lóe lên tia kiên định. “Phong ấn chẳng thể trường tồn mãi, chỉ cần tìm đúng mạch nước, sẽ có khe hở mà rỉ rả thôi,” nàng nghĩ thầm.
Ý chí của nàng như ngọn đèn giữa màn đêm, không ngừng bùng cháy, càng lặng lẽ càng dữ dội. Phong ấn hôm nay, chưa hẳn là kết thúc của nàng.
Cố Tịch Vân không vội, chỉ khẽ khép mi, tâm thần lặng như nước. Từ trong đan điền, một tia tinh thần lực như mạch suối ngầm rút ra, theo tâm pháp Thái Hoa, men theo từng đoạn kinh mạch mà trườn tới.
Linh lực bị phong, nhưng thần thức của nàng vẫn sâu và bén như kiếm. Lúc này, nàng không sử dụng lực để phá, mà như thợ chạm ngọc, dùng tinh thần lực tỉ mỉ dò xét từng lớp một, chạm tới tầng ngoài cùng nơi phong ấn đang bao trùm.
Một luồng khí tức như lớp màn tơ dày đặc chợt rung nhẹ — lớp phong ấn đó tựa hồ không còn cứng rắn như lúc mới hạ xuống, mà có chỗ hơi mềm, hơi nhúc nhích, như thể bị thời gian ăn mòn hoặc… chính nàng đã khiến nó suy yếu.
Khóe môi nàng khẽ mím, thần sắc không biến, nhưng đáy mắt lại như có ý cười lạnh nhạt. Phạn Bạch Yêm… quả là không hoàn toàn bất bại.
Mỗi lần vận chuyển công pháp, nàng đều âm thầm ghi nhớ từng biến hóa nhỏ nhất trong phong ấn, để đến khi thời cơ đến, một kích phá toàn bộ, thẳng tay thoát thân.
Gió ngoài khe cửa đá thổi nhè nhẹ, mái tóc đen dài lay động, như cùng chủ nhân nhẫn nại chờ ngày đột phá.