Thiên Mệnh Vi Nữ, Ma Tôn Vi Tâm

Chương 22: Tuyệt Linh Điện



Tuyệt Linh Điện.

Trong chính điện rộng lớn, ngọn đèn đỏ phủ lụa mỏng lay động, ánh lửa soi nghiêng nửa gò má của người ngồi trên Huyết Thiên Toạ.

Phạn Bạch Yêm mặc huyết bào rộng tay, vạt áo như máu thẫm rũ trên bậc thềm. Một tay nàng chống má, tay còn lại buông lỏng cành nho đỏ, hờ hững nhấc một trái đưa vào miệng.

Tiếng quả nho vỡ khẽ vang, ngọt xen vị tanh, màu đỏ vương nơi đầu ngón tay như máu tươi chưa khô.

Lâm Tuyết từng nhắc: “Nàng ta không chịu yên lành đâu, bị phong linh lực cũng chẳng giống bị nhốt.”

Lúc ấy nàng chỉ cười nhẹ, cho là dọa mình.

Nhưng hôm nay...

Ánh mắt Phạn Bạch Yêm nửa nhắm nửa mở, rơi xuống trang thoại bản dang dở. Trên giấy là những dòng chữ ngoáy nghiêng của Lâm Tuyết ghi chép quá trình vận hành kết giới giam giữ — chi tiết đến từng nhịp đập linh mạch.

Thế mà vẫn không yên tâm.

Phạn Bạch Yêm đưa tay điểm nhẹ lên mi tâm.

Từ giữa trán, một ấn ký hồ ly đỏ máu hiện lên, mảnh tơ huyết trong không khí như bị kéo động. Làn linh khí u huyền theo ngón tay nàng tụ thành một ấn quyết kỳ dị, huyết sắc uốn lượn như sống.

Nàng thấp giọng chú ngữ, tiếng nói mơ hồ như vang từ dưới đáy giếng:

“Huyết Hồ Ẩn Hình"

Lời vừa dứt, từng sợi tóc bạc bay nhẹ, bóng nàng nhòe đi như bị nước mực làm tan, trong một hơi thở đã biến mất khỏi chính điện.

Không khí chấn động rất khẽ, đèn đỏ trong điện đột nhiên tắt một ngọn, không ai hay.

Bên ngoài, một bóng hồ ly huyết ảnh chỉ tồn tại nửa nhịp, rồi tan vào màn đêm không dấu vết.

Tĩnh cư nằm sâu trong tầng đá u minh phía sau Ma điện, được thiết lập bằng ba tầng kết giới và một đạo phong trận.

Nàng thong thả lướt qua từng kết giới, không chạm vào linh tuyến nào. Máu hồ trong huyết mạch cổ xưa dường như dẫn lối, khiến nàng như lặng sóng giữa biển sâu – rõ ràng tồn tại, nhưng không ai hay.

Cửa đá mở một khe nhỏ, vừa đủ để một tia sáng trăng lọt vào.

Trong không gian xám lạnh, Cố Tịch Vân đang luyện kiếm.

Nàng đứng lặng giữa gian đá, trường sam trắng bạc hơi ố sạm sau nhiều ngày không thay, nhưng đường sống lưng vẫn thẳng tắp như kiếm.

Hà Vân Kiếm trong tay không có linh lực chấn động, nhưng mỗi chiêu thức đều mang một khí tức áp bách mơ hồ – như đám mây lạnh đè xuống ngọn tuyết, không gây tiếng động, nhưng nặng vô cùng.

Phạn Bạch Yêm không động, chỉ đứng phía sau cột đá, quan sát như một con hồ ly rình mồi, ánh mắt hờ hững lướt từ tay kiếm đến ánh nhìn vô cảm của người kia.

“Linh lực bị phong, mà vẫn luyện được đến mức này... Nếu không phải mắt ta tinh, thì cứ tưởng nàng đang làm cho có.”

Ánh mắt nàng nheo lại.

Một tia lam quang mỏng như khói vừa lóe lên quanh mũi kiếm.

"Ồ..." Nàng bật cười khẽ trong cổ họng, tiếng cười tan vào tĩnh lặng.

Nàng nhận ra — từng động tác của Cố Tịch Vân đều ẩn chứa nhịp dẫn khí, một loại vận chuyển vi tế, nhằm mài mòn kết giới trong cơ thể.

Một con tin ư?

Một người chịu thua ư?

Phạn Bạch Yêm cong môi.

“Nếu ta không đích thân đến xem, thật không biết nữ kiếm tu chính đạo... có thể kiên cường đến mức này.”

Mắt nàng nheo lại, khóe môi nhếch lên.

Chính lúc đó, một luồng gió nhẹ lùa vào từ khe cửa đá - lướt qua phòng như vô tình.

Không khí vừa động, Hà Vân Kiếm trong tay Cố Tịch Vân chấn động bần bật.

Một tiếng ngân nhỏ tự phát vang lên, thân kiếm run như bị sát ý chạm vào, ánh lam quang quanh lưỡi kiếm nổi lên như sương mỏng lặng lẽ lan rộng.

Cố Tịch Vân lập tức dừng động tác.

Ánh mắt nàng nghiêng về phía sau  - chính là nơi Phạn Bạch Yêm đang đứng.

Trầm mặc.

Không có tiếng người. Không có linh khí. Nhưng… kiếm cảm của nàng lại rung lên như đang bị nhìn chằm chằm từ trong bóng tối.

Nàng cau mày, môi khẽ mấp:

“… Là gió sao?”

Phạn Bạch Yêm vẫn bất động, huyết khí thu sâu vào từng sợi tóc trắng, bóng dáng gần như trộn vào nền đá.

Trong lòng lại âm thầm thở một tiếng nhẹ:

“Phản ứng tốt đấy… Hà Vân Kiếm của nàng quả nhiên là thứ khó dỗ ngủ.”

Khóe môi nàng nhếch nhẹ, ánh mắt như thở dài:

“Nữ chính… quả nhiên không dễ nuốt như thịt dê non.”

Ngay sau đó, không khí trong gian đá khẽ biến.

Phạn Bạch Yêm lười biếng nghiêng người, từ sau cột đá bước ra, từng bước thong thả như dạo chơi giữa sân đình:

“Chậc. Luyện kiếm trong bóng tối, không sợ chạm tường mà thương người à?”

Ánh mắt Cố Tịch Vân hơi chuyển, nhưng sắc mặt không đổi. Nàng chỉ thản nhiên thu kiếm, chắp tay sau lưng:

“Ma Tôn thân chinh đến đây, chẳng lẽ vì muốn kiểm tra tư thế luyện kiếm?”

Phạn Bạch Yêm dừng lại cách nàng ba bước, hơi nghiêng đầu, tay áo vung nhẹ gió:

“Không, ta chỉ tò mò... Sau khi bị phong linh lực, kiếm tu các người dùng gì để vận khí?”

Nàng nói rồi tiến thêm một bước, cúi xuống nhìn Hà Vân Kiếm:

“Hà Vân kiếm cũng rất có khí phách, bị phong mà vẫn động. Chẳng lẽ... là vì người cầm nó?”

Câu cuối cùng nhẹ như lông vũ, nhưng rơi xuống lại mang trọng lượng kỳ dị.

Cố Tịch Vân mím môi, giọng thanh lãnh:

“Không có linh lực, vẫn có thể luyện tâm – là chuyện thường.”

Phạn Bạch Yêm nghe thế thì cười khẽ, ánh mắt khẽ lướt qua sống lưng Cố Tịch Vân, dừng lại ở sợi tóc dài rủ bên má nàng:

“Lần trước ở Tuyệt Linh Điện, ta còn tưởng người chỉ biết im lặng cúi đầu.”

“Lần này…”

Nàng hơi nghiêng người, thì thầm:

“Có khí thế rồi đấy. Nhưng chớ quên - vẫn đang là con tin trong tay ta.”

Cố Tịch Vân ánh mắt không đổi, giọng lạnh như băng tuyết:

“Nếu là con tin, thì nên nhốt kỹ hơn. Để ta luyện kiếm mỗi ngày thế này, không sợ… sinh biến?”

Phạn Bạch Yêm bật cười, tiếng cười khẽ như vẩy nước:

“Chính vì muốn xem có ‘biến’ hay không, ta mới không cấm nàng luyện kiếm.”

Nàng nhướng mày, cúi người lại gần, sát đến mức hơi thở chạm vào tóc mai Cố Tịch Vân:

“Huống hồ… ta xem rồi, cũng chẳng có gì nguy hiểm cả. Ngoài đẹp mắt một chút.”

Cố Tịch Vân không động, ánh mắt bình thản nhìn thẳng vào mắt Phạn Bạch Yêm, như thể không bị ảnh hưởng.

Nhưng Phạn Bạch Yêm lại nhướng mày:

“Ôi, ánh mắt này… lần đầu ta thấy có người bị nhốt mà nhìn kẻ nhốt mình như đang... khinh thường.”

Nàng vòng một vòng quanh Cố Tịch Vân như mèo đi quanh mồi, tà áo đỏ quét nhẹ trên nền đá lạnh:“Cũng phải. Cố kiếm tu thiên tư tuyệt đỉnh, là truyền nhân của Thái Hoa Kiếm Tông kia mà.”

Rồi nàng cúi người, sát bên tai đối phương, giọng khẽ khàng như đang kể một bí mật:

“Nhưng mà này… dù là thiên tài đi nữa, cũng là người từng vuốt đuôi ta đấy.”

Dứt lời, môi nàng cong cong, bước lui một bước – như thể vừa vứt ra một viên đá xuống mặt hồ yên ả, rồi đứng xem sóng gợn.

Cố Tịch Vân siết chặt tay sau lưng, sống lưng vẫn thẳng, nhưng mí mắt hơi run.

Nàng trầm giọng:

“Ma Tôn nếu đến chỉ để nhắc lại những chuyện vô nghĩa, thì có lẽ nên về sớm.”

Phạn Bạch Yêm chống cằm, lười biếng thở dài:

“Ồ… vô nghĩa với nàng, nhưng với ta – là chuyện rất vui.”

Ánh mắt nàng lấp lánh ý cười, nhưng giọng nói lại mơ hồ lạnh đi:

“Dù sao... cũng ít có ai dám động vào đuôi ta mà còn sống để luyện kiếm.”

Phạn Bạch Yêm khẽ giơ tay áo, ngón tay ngọc điểm nhẹ giữa không trung.

Một chiếc lược ngọc sắc lục lặng lẽ hiện hình, thân lược mảnh dài, toàn thể tựa được ngọc dịch đúc thành, phản ánh quang u, mơ hồ hiện ra phù văn cổ xưa chuyển động như sóng nước.

Nàng tùy ý xoay lược trong tay, ánh mắt dừng lại nơi Cố Tịch Vân vẫn chưa thu kiếm.

“Ngươi là kiếm tu chính đạo, hẳn tu tập nghiêm cẩn, cốt cách thanh cao… nhưng thân là tù binh, cũng nên biết thuận theo thời cuộc.”

Giọng nói mang theo ý cười, như trêu chọc như lười biếng, câu chữ nhẹ bẫng tựa khói sương.

Chợt nàng khẽ nghiêng đầu, vài sợi tóc trắng mềm buông theo bả vai, rũ tới tận eo:

“Bổn tọa chợt thấy lưng hơi ngứa... nếu ngươi thuận tay chải giúp vài lượt, cũng coi như lấy công chuộc tội.”

Tịch mịch trong tĩnh cư như đọng lại một tầng sương mỏng.

Cố Tịch Vân dừng kiếm, chậm rãi xoay người.

Trường sam trắng bạc lay động, mắt nàng như nước lạnh rơi xuống, đối diện với đôi mắt đỏ nhàn tản của Phạn Bạch Yêm.

“Ma Tôn định khiến ta khuất phục… bằng trò vuốt đuôi sao?”

Lời lẽ ôn hòa, nhưng hàm ý như gió tuyết cuối đông.

Phạn Bạch Yêm bật cười khẽ, tay cầm lược cong cong:

“Chẳng phải khuất phục. Chỉ là… để ngươi biết, dẫu trong cảnh lao tù, vẫn có người khiến ngươi không dám ngoảnh mặt làm ngơ.”

Nàng bước một bước về phía trước, khí tức hồ huyết cổ mơ hồ dao động trong bóng đêm. Nhưng chỉ là thoáng qua, nàng đã xoay người, chiếc lược hóa thành quang ảnh tan vào tay áo, để lại một câu như sương đêm lướt qua đỉnh trúc:

“Đợi đến ngày đuôi ta rối hơn, lại đến tìm ngươi ‘mượn tay’. Khi ấy… hy vọng ngươi còn cầm được kiếm.”

Ánh trăng xuyên qua khe đá, mảnh sáng lặng lẽ vương trên mái tóc trắng bạc, từng sợi tỏa ra một vẻ u nhã nhưng lạnh lẽo như băng.

Cố Tịch Vân đứng yên tựa ngọn núi ngàn năm, song trong lòng dấy lên những cơn sóng ngầm khó gọi tên.

Ma Tôn ấy, hồ ly tinh quái, tưởng chừng nhàn nhạt mà sao lại biết cách xoáy sâu vào lòng người.

Chiếc lược ngọc lục, một vật nhỏ bé, lại khiến nàng không khỏi bứt rứt, như có luồng khí mờ mịt len lỏi vào từng kẽ hồn.

“Chải long…” hai chữ vang lên trong tâm trí, tựa như tiếng gọi vừa thân thiết vừa giễu cợt, khiến nàng vừa muốn tránh xa, lại vừa bất giác lùi bước.

Lúc trước, nàng từng nghĩ mình chỉ cần vững chãi, chỉ cần thanh kiếm và khí mạch đủ mạnh, thì bạo phong nào cũng chẳng thể lay động.

Ấy vậy mà giờ đây, từng cử chỉ, từng ánh mắt của Phạn Bạch Yêm lại như mũi kim mềm, chích sâu, khiến nàng bỗng thấy nhói trong lòng.

Nàng bĩu môi, phủi nhẹ tay áo, muốn xua tan cái cảm giác không thuộc về mình ấy.

Nhưng sâu thẳm, nàng biết, đó không phải là chuyện dễ dàng.

“Có lẽ,” nàng thầm nghĩ, “ta chẳng phải tù binh bình thường. Và Ma Tôn hồ ly kia cũng chẳng chỉ muốn giam giữ ta bằng phong ấn…”

Bàn tay thon dài siết chặt chuôi kiếm, lạnh lùng như băng sương.

“Dù sao, nếu phải bước tiếp trên con đường này, thì không được phép mềm lòng, cũng không được phép nao núng.”

Hà Vân Kiếm vang nhẹ một tiếng, như đáp lại ý chí kiên định ấy.

Đêm lặng, trăng treo thấp như chực rơi xuống rặng đá đen u tịch. Trong viện đá phía tây Tuyệt Linh Điện, một bàn ngọc tròn được kê dưới bóng tử đằng khô, rượu thơm trong vò đã hâm ấm bằng linh hỏa đỏ rực, tỏa ra từng làn khói bạc nhè nhẹ.

Cơ Lăng nghiêng chén, ánh rượu phản chiếu đôi mắt hờ hững như không bám bụi trần. Y khoác hắc y, tóc bạc cột lỏng, không mang mũ trùm như mọi khi – hôm nay, hiếm có dịp thong thả.

Tụ Ly ngồi đối diện, áo giáp đã cởi, chỉ mặc một thân trường sam đỏ thẫm, tóc dài thắt gọn sau lưng. Nàng rót rượu, nheo mắt:

“Ta nghe nói… Ma Tôn lại đích thân xuống Tĩnh cư?”

Cơ Lăng không trả lời ngay, chỉ nâng chén cụng nhẹ vào mép ly nàng, uống một hơi.

“Lâm Tuyết nói đúng, nàng ta chưa từng để ai yên thân, kể cả tù binh.”

Tụ Ly hừ khẽ:

“Lúc trước còn bảo muốn ngủ đủ một tháng, mới bảy ngày đã giở trò. Vậy mà có người cứ tin nàng ta nhàn rỗi, không có tâm tư.”

Cơ Lăng mỉm cười, đặt chén xuống bàn đá:

“Người biết rõ Phạn Bạch Yêm nhất… lại là kẻ không đoán nổi bước tiếp theo của nàng ấy. Ngươi nói xem, kỳ lạ không?”

Tụ Ly im lặng một thoáng, rồi cười nhạt:

“Kỳ lạ thì có, nhưng chẳng mới. Ngày xưa nàng ta đánh chiếm Tuyệt Linh Điện, ngày đầu tiên lên ngôi Ma Tôn đã nằm giữa trận đồ sát tu, vừa bóc trái đào vừa phái binh diệt một thành.”

“Còn nhớ câu đầu tiên nàng nói lúc đó không?” – Cơ Lăng hỏi.

Tụ Ly khẽ nhướng mày, nhai một hạt táo khô, rồi đáp:

“‘Bổn tọa chẳng thích bị làm phiền khi đang ăn trái cây.’”

Hai người cùng bật cười, tiếng cười vang trong gió đêm, nhẹ như lá rụng, không ai biết là thật vui hay chỉ là dư âm của máu lửa xưa cũ.

Một lát sau, Cơ Lăng nâng chén, rượu sóng sánh ánh đỏ:

“Cố Tịch Vân, ngươi thấy sao?”

Tụ Ly liếc mắt:

“Khó nhai. Mắt lạnh, tay cứng, mà linh thức còn dai như lụa Tích Hà.”

“Phạn Bạch Yêm để mắt tới nàng ta… là vì thế?”

Cơ Lăng không đáp. Nhưng ánh mắt y khẽ mờ đi một thoáng, như rượu đã ngấm men, hoặc như nhớ lại một chuyện gì sâu rất sâu trong tầng cũ ký ức.

Một lúc lâu, y mới thở ra:

“Không phải ai cũng được nàng ấy để mắt.”

Tụ Ly nghiêng đầu:

“Thật sao? Vậy còn ta, còn ngươi?”

Cơ Lăng chỉ đáp bằng một nụ cười rất nhẹ – như làn khói mỏng tỏa ra từ chén rượu, tan vào gió đêm, không còn hình dạng.

...

Dưới lòng đất tối tăm, nơi sâu nhất của Tuyệt Linh Điện, là một mật thất chỉ có duy nhất Ma Tôn được phép đặt chân.

Ánh sáng từ dạ minh thạch ẩn sau vách đá mờ nhạt, chiếu lên một thân ảnh vận huyết bào đang xếp bằng trên tảng đá rộng phẳng như bàn. Mà tất nhiên, dù là đá, chỗ nàng ngồi vẫn trải một lớp gấm mềm màu ám tử, thêu hoa văn chín đầu hồ ly bằng kim tuyến – êm ái đến mức có thể ngủ được cả một ngày.

Phạn Bạch Yêm khoanh chân ngồi, khuỷu tay tựa gối, Huyết Vũ Lụa từ tay trái nàng vươn ra sau lưng, rồi vòng lên tay phải như một dải lụa sống có linh tính. Dưới ánh sáng mờ, mảnh lụa như máu ấy phản chiếu sắc u hồng – mềm mại như nước, lại ẩn sát khí không hình.

Nàng híp mắt, lẩm bẩm:

“Xuyên thì xuyên, đã là Ma Tôn thì cũng là Ma Tôn... Nhưng nếu không luyện công, e là một cái hắt hơi của nguyên tác cũng đủ tiễn ta về Tây Thiên.”

Khoé môi khẽ nhếch, giọng điệu vẫn trôi chảy như đang bàn chuyện ăn điểm tâm.

“Phải bảo toàn thực lực, mới mong ngày sau ẩn thân giữa nhân gian, ăn, nằm, đọc thoại bản, xem tu chân giới này diễn như kịch.”

Ý niệm vừa động, mi tâm nàng phát ra một luồng u quang đỏ sẫm. Tuyệt Linh – bản mệnh pháp quyết từng khiến cả chính đạo e sợ, hiện lên giữa không trung như vết khắc máu trong không gian. Những đường văn phù cổ xưa uốn quanh, tản ra khí tức lạnh lẽo.

Phạn Bạch Yêm không động tay, nhưng Huyết Vũ Lụa như sống dậy, nhẹ nhàng tách khỏi cổ tay, phiêu dật như khói đỏ, từng vòng từng vòng quấn quanh phù văn.

Ánh sáng pháp thuật bừng lên – một tầng hồng đỏ như hoàng hôn nhuốm máu, dần dần bao phủ toàn bộ Tuyệt Linh.

Huyết Vũ hút lấy linh lực hỗn độn từ pháp quyết, hóa thành từng sợi tơ mảnh, nhập vào người nàng từng chút một.

Trong phút chốc, khí tức nàng dường như lặng xuống, nhưng sâu trong cơ thể lại dâng trào như hải triều bị nén ép – yên tĩnh, mà cực kỳ nguy hiểm.

Bên ngoài không tiếng động, trong lòng nàng lại yên bình một cách lạ thường.

“Ta không cần mạnh nhất,” nàng lẩm bẩm, “Chỉ cần đủ để không chết. Sau đó... để chính – ma – tiên – yêu đấu đá, còn ta ngồi trên thuyền, uống rượu xem gió thôi.”

Bên ngoài có một mảnh tro bụi nhỏ bay vào qua khe nứt đá, bị pháp lực nhu hòa gạt ra ngay lập tức.

Trong động, chỉ còn lại một Ma Tôn ngồi trên đá mềm, giữa ánh sáng đỏ, ánh mắt nhắm hờ như đang mộng du, mà lòng đã tính hết ba mươi sáu kế lui thân.

Bốn ngày sau – ngoài vực Ma Cung, nơi yêu khí cuồn cuộn ngập trời.

Trên một sườn đá treo lửng giữa tầng mây xám xịt, bảy bóng người khoác trường bào chính đạo đang chậm rãi tiến bước. Mỗi người đều vận linh phù ẩn khí, thân hình gần như dung nhập vào gió lạnh và sương mù tà khí của ma giới, chỉ còn lại khí tức cương nghị gằn sâu giữa chân mày.

Cầm đầu là một nữ tu áo trắng, eo đeo đoản kiếm, mắt sáng như sao lạnh – không phải ai khác, chính là trưởng đệ tử của Thái Hoa Kiếm Tông: Chu Trúc Như.

Sau lưng nàng, một nam tử áo thanh sắc mặt u trầm thì thầm:

“Lại gần nữa là vào phạm vi Ma Cung rồi… Không rõ Tịch Vân sư tỷ cùng Lục Trạm đạo huynh rốt cuộc đang ở đâu, có còn giữ được tính mệnh…”

Một người khác lập tức đáp:

“Linh tê phù của Tịch Vân sư tỷ vẫn chưa tan, có lẽ… nàng còn sống.”

Chu Trúc Như không nói lời nào, chỉ siết chặt tay cầm kiếm bên hông. Ánh mắt nàng nhìn về tầng khí đen nơi xa – chốn ấy chính là trung tâm Ma Vực, nơi Ma Tôn thống lĩnh các thành, dựng nên Tuyệt Linh Điện.

Chân trời, mây đen gầm nhẹ.

Cách đó mấy dặm, trong một rừng đá bị nguyền rủa bởi huyết tế, một bóng người áo hồng đang bước từng bước nhẹ nhàng.

Cầm Y Chi buộc tóc bằng dây tím, sau lưng là Bích U kiếm được niêm phong bằng ba tầng linh chú. Mặt nàng hơi nhăn lại, dường như đang lần theo một dấu vết mơ hồ.

“Tịch Vân tỷ à… ta cảm giác được người ở đâu đó gần đây,” nàng thì thầm, lẩm bẩm như sợ gió nghe thấy. “Tỷ không được có chuyện gì, ta còn chưa kể cho tỷ chuyện hôm trước ta thấy con hồ ly trắng…”

Nàng ngẩng đầu, nheo mắt nhìn về hướng gió mang theo một tia… hồng?

...

Dưới ánh bình minh le lói xuyên qua tán lá rừng già, đoàn đạo lữ yên lặng tiến về phía Ma Cung, mỗi bước chân đều mang nặng ý chí và hy vọng. Cố Tịch Vân cùng Lục Trạm Thanh đang bị giam giữ bên trong, và sắp đến giờ giải cứu đã gần kề.

Cầm Y Chi, người mang theo đoản kiếm ánh bạc mềm mại, đứng giữa đám đạo hữu, ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết và quyết tâm. Nàng lặng lẽ cảm nhận từng luồng linh khí vọng lại từ xa, chậm rãi điều hòa nội lực để duy trì sự tập trung tuyệt đối.

Cách đó không xa, dưới bóng cây rậm rạp, Phạn Bạch Yêm vẫn còn đắm chìm trong nơi mật thất bí ẩn, quanh mình là Huyết Vũ Lụa đỏ rực quấn quanh từ tay trái sau lưng tới tay phải. Nàng ngồi xếp bằng trên tảng đá được lót gấm mềm mại, mắt nhắm nghiền, từng hơi thở sâu đều hòa quyện với uy lực ma tôn cổ xưa.

Tuyệt Linh hiện lên mờ ảo giữa không trung, tỏa ra ánh sáng hồng đỏ lung linh, rồi từ từ được Huyết Vũ Lụa quấn quanh, từng tia pháp lực dịu dàng thấm vào thân thể, nuôi dưỡng và củng cố linh mạch.

Tụ Ly, đầy sốt ruột, muốn bước vào gọi vị Tôn Thượng này thức dậy, nhưng Cơ Lăng và Lâm Tuyết đứng chắn trước mặt, ánh mắt nghiêm nghị:

“Đừng làm phiền, chỉ cần Tôn Thượng luyện thành, chuyện sau này tự sẽ rõ.”

Cầm Y Chi cảm nhận được thời khắc trọng đại đang đến, cũng như áp lực vô hình đè nặng trên từng người, nhưng ai nấy đều giữ im lặng, chuẩn bị cho cuộc đột kích vào Ma Cung sắp tới…