Thiên Mệnh Vi Nữ, Ma Tôn Vi Tâm

Chương 23: Tuyệt Linh Điện



Ánh hoàng hôn nghiêng đổ xuống vùng ngoại vi của Ma Cung, từng luồng sương tím nhạt lặng lẽ lượn lờ giữa núi đá đen ngòm. Nơi đây linh khí u trầm, khiến người tu hành khó lòng phán đoán phương hướng, chính là kết giới tự nhiên do Phạn Bạch Yêm ngầm dựng nên từ ba trăm năm trước.

Đạo lữ từ chính đạo - đội cứu viện Cố Tịch Vân và Lục Trạm Thanh - lúc này đã áp sát gần Ma Cung. Cầm đầu là một vị trưởng lão mặc trường bào lam thẫm, phía sau là mấy thân ảnh quen thuộc, lặng lẽ vận công ẩn khí tức, chen bước giữa rừng đá như muốn hoá thân vào hư vô.

Duy chỉ có một người… không kìm được.

Cầm Y Chi.

Nàng vốn là kẻ tính tình linh hoạt, lại có lòng lo lắng cho Cố Tịch Vân từ trước. Khi cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc – mỏng manh như gió, dịu nhẹ như vạt áo cũ – nàng không suy xét mà một mình tách khỏi đội hình, bước vòng qua khe đá hẹp bên trái, lòng thầm nghĩ:“Là khí tức của Tịch Vân? Nàng ở gần đây sao?”

Không ai biết rằng phía sau khe đá ấy, có một đạo trận pháp nhẫn nhịn như hơi thở, không một tiếng động, chỉ đợi người bước vào.

"Keng!"

Một tiếng ngân rất nhỏ vang lên, như tiếng gió xé qua chuông đồng. Cầm Y Chi vừa đặt chân vào rìa trận, hốt nhiên một vòng sáng huyết sắc hiện lên dưới gót giày, chấn động cả dải đất.

Nàng lập tức lùi về sau, tay nắm lấy chuôi kiếm, nhưng đã muộn. Từ không trung, mấy bóng áo đen thoắt ẩn thoắt hiện, trong đó có một thân ảnh quen thuộc – Bạch Thương – ma tướng mới nhập Tuyệt Linh Điện, xuất hiện với trường thương trong tay.

“Lại là nhân tu… Không phải đã nói rõ Ma Vực không tiếp khách rồi sao?”

Cầm Y Chi trừng mắt, vừa muốn hỏi liền nghe tiếng gió động dữ dội.

Cùng lúc đó...

Dưới lòng đất sâu nơi mật thất, giữa pháp trận đỏ hồng bao quanh, Huyết Vũ Lụa nhẹ lay.

Trên đài đá lót gấm đỏ, Phạn Bạch Yêm đang xếp bằng luyện công, tóc trắng xoã sau lưng, pháp thuật vận chuyển đều hoà, toàn thân như ngọn lửa ẩn trong tuyết.

Đôi mi nàng khẽ nhíu lại.

“Ồn ào quá.”

Phạn Bạch Yêm thở một tiếng, không mở mắt nhưng tay phải khẽ lật lên. Một cánh hoa máu nở trong lòng bàn tay, sau đó tiêu tán như bụi.

Tụ Ly bên ngoài trận pháp đang toan cãi nhau với Lâm Tuyết về việc có nên mạo hiểm phá trận gọi Tôn Thượng hay không, thì bỗng… toàn bộ mặt đất rung chuyển nhẹ một cái.

Không phải trận rung mạnh. Mà là… một đạo khí tức mơ hồ xuất hiện giữa trời đất, giống như ai đó đang dùng đôi mắt vô hình… nhìn thẳng về phía mình.

Lâm Tuyết bỗng lùi nửa bước, sắc mặt thay đổi: “Không cần gọi nữa.”

Một khắc sau, trên bầu trời phía sau Bạch Thương, mây máu cuộn trào. Một tấm lụa đỏ hạ xuống như dải ngân hà - vắt ngang giữa trời. Tựa như ai đó bước ra từ câu chuyện cổ, tóc trắng áo huyết bào, lười biếng tựa gió xuân, mi mắt hơi nhếch như chưa tỉnh ngủ.

Phạn Bạch Yêm.

Ma Tôn đích thân hiện thân.

Nàng đứng lơ lửng trong không trung, ánh mắt đảo qua Bạch Thương, rồi rơi xuống người Cầm Y Chi.

Khoé môi nàng nhếch lên, như cười mà chẳng phải cười.

“Ồ... lại có khách tới chơi, còn là một tiểu cô nương mang theo khí tức kiếm tu...”

Ánh mắt nàng nhíu lại, như nhận ra điều gì.

“Khí tức này, quen lắm a…”

Rồi nàng chậm rãi hạ xuống, Huyết Vũ Lụa sau lưng nhẹ quấn quanh tay phải, tựa hồ không vội không gấp.

“Chư vị, tới đòi người à?”

Giọng nói như vừa tỉnh ngủ, mà cũng như từ cõi u huyền vọng ra, khiến một đạo lữ trẻ tuổi siết chặt kiếm, mồ hôi rịn ra ở thái dương.

Phạn Bạch Yêm dừng lại, liếc qua từng người.

“Thái Hoa Kiếm Tông, Linh Vân Phái... cả Huyền Âm Tông cũng tới? Cố Tịch Vân có thể khiến chư vị tới đông đủ như vậy... quả là có mặt mũi.”

Ánh mắt nàng dừng lại nơi Cầm Y Chi, cười như không cười:

“Ngươi là... tiểu bằng hữu thích theo sau Tịch Vân như cái đuôi?”

Cầm Y Chi nắm chuôi kiếm chặt hơn, nhưng không trả lời. Không khí xung quanh khẽ lay, như có sát ý ẩn trong sương.

Phạn Bạch Yêm vươn vai, hơi nghiêng đầu:

“Lâu rồi không vận động... cũng nên đi dạo một chút. Nhưng gặp người liền hỏi tội, đúng là thói quen của chính đạo.”

Một tiếng ngáp thứ hai vang lên, lần này mang theo một vòng linh khí huyết sắc lan rộng — dù mỏng nhẹ, nhưng khiến chân khí của mấy đạo lữ đồng loạt dao động bất ổn.

Phạn Bạch Yêm cười cười, xoay cổ tay:

“Đừng khẩn trương thế. Nếu ta thật muốn giết, các ngươi đâu còn đứng được mà giương mắt nhìn ta?”

Câu nói vừa hờ hững vừa quá mức thật lòng, khiến mồ hôi lạnh chảy dọc lưng từng người.

Phạn Bạch Yêm đứng trên bậc đá đen, gió lạnh từ sâu trong Ma Vực lướt qua tà huyết bào như mực, lay nhẹ đuôi tóc dài bạc trắng như sương tuyết.

Nàng phất tay áo, Huyết Vũ Lụa loáng lên một tia đỏ mờ.

Chỉ một khắc sau, phía sau nàng, không trung như bị xé mở, một cửa động pháp trận hình xoắn ốc hiện ra. Trong vòng xoáy, bóng một người gầy gò nhưng vẫn đứng thẳng lưng, vạt áo xanh lam trắng tả tơi, ánh mắt sáng như nước thu — chính là Lục Trạm Thanh.

Thân thể hắn được pháp trận trói buộc, nhưng không bị thương nặng. Chỉ có ánh mắt kia — vẫn còn tức giận và cảnh giác — nói rõ: hắn chưa từng khuất phục.

Phạn Bạch Yêm không thèm quay đầu, chỉ lười nhác nói:

“Người này không thú vị lắm, mỗi ngày đều nhìn ta như muốn đâm kiếm, phiền chết được.”

Nàng quay sang nhóm đạo lữ, cười nhạt:

“Đưa hắn về đi, coi như một phần nhân tình. Dù sao các ngươi cũng đâu thể vào trong, lại càng không đủ sức cứu người.”

Giọng nói mềm mại như đang thương hại trẻ nhỏ. Nhưng người nghe đều biết, Ma Tôn này đang cố ý thả một người, rồi giấu kiếm sau lưng đợi họ tự nguyện đi vào lưới.

Một đạo lữ trẻ siết chặt chuôi kiếm, định bước lên, nhưng bị Cầm Y Chi giơ tay cản lại.

Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ như máu của Phạn Bạch Yêm, ánh mắt ấy không có sát ý, mà là một loại lười biếng đế vương... nàng không cần giết, vì con mồi sẽ tự bò đến.

Cầm Y Chi nheo mắt:

“Vì sao thả hắn?”

Phạn Bạch Yêm đáp rất thản nhiên:

“Ta muốn xem... các ngươi dám đổi ai lấy hắn.”

Nàng đưa tay lên, búng nhẹ một cái vào không trung.

Bụp.

Lục Trạm Thanh rơi xuống mặt đất cách đó mười trượng, kết giới pháp trận tự động tan đi. Nhưng chỉ cần bước tới nhấc hắn lên — sẽ lọt vào phạm vi của Ma Cung tầng trong.

Cầm Y Chi hạ thấp giọng nói với đồng môn:

“Bẫy, nhưng… chúng ta không thể để Lục Trạm Thanh lại. Vả lại, Tịch Vân vẫn ở trong tay ả.”

Phạn Bạch Yêm đưa tay chống cằm, nhìn họ như xem trò vui, mắt híp lại:

“Ta ngồi đây, không động thủ. Ai đủ can đảm thì... cứ đến.”

Một tiếng vút vang lên trong không khí căng thẳng.

Một đạo lữ áo trắng tay cầm kiếm từ bên cạnh Cầm Y Chi bước ra. Là đệ tử nội môn của Thái Hoa Kiếm Tông – Mộc Lưu Dương – thiên tư không tệ, tính tình nóng nảy, từ lâu đã ngưỡng mộ Lục Trạm Thanh, nay không nhịn được nữa:

“Ta đi trước, cứu người!”

“Chớ!” Cầm Y Chi còn chưa kịp cản, người đã lao tới.

Chỉ thấy hắn bước qua ngưỡng pháp trận, chân vừa chạm nền đất Ma Cung, ánh sáng đỏ từ lòng đất bỗng bừng lên như máu sôi.

Phía trước hắn, không gian vặn vẹo, cảnh vật thay đổi, từng bức tường đá hóa thành gương đồng, trong gương không soi rõ gương mặt, chỉ phản chiếu một hình ảnh:

Là Lục Trạm Thanh toàn thân nhuốm máu, đang rút kiếm đâm thẳng vào ngực Mộc Lưu Dương.

“Trạm Thanh sư huynh?!”

Một tiếng thét hoảng hốt vang lên.

Hắn rút kiếm đâm về phía hình ảnh kia, lại không biết… chính mình đang xoay kiếm vào chính ngực mình.

Phập—!

Máu bắn tung.

Chỉ nghe một tiếng "hự", Mộc Lưu Dương lảo đảo ngã quỵ ra sau, ngực bị chính kiếm mình đâm trúng, sắc mặt trắng bệch như tuyết.

Cầm Y Chi phi thân tới kéo hắn ra, tay áo điểm nhanh vài huyệt, ép máu tụ lại không để lan vào tâm mạch.

Phía sau, tiếng cười lười nhác lại vang lên như giễu cợt:

“Ta bảo mà. Đạo tâm yếu như vậy, vào cũng chỉ thêm phiền.”

Trên bậc đá đen, Phạn Bạch Yêm vẫn an tọa, ngón tay thong thả vân vê một chùm nho tử linh, ăn một quả, giọng như than nhẹ:

“Chưa ai mời ta ra trận, nhưng các ngươi lại lần lượt dâng tới cửa… thật khiến người không đành lòng.”

Ánh mắt nàng lướt qua Cầm Y Chi, như muốn nói:

"Còn ngươi, có dám không?"

Dưới tàn dư linh quang của pháp trận chưa tan, Cầm Y Chi quỳ một gối xuống đỡ lấy Mộc Lưu Dương. Huyết sắc đã thấm ướt vạt áo trước ngực hắn, nhưng mạch đập vẫn còn, may mà nàng ra tay kịp.

Tuy vậy, tim nàng thì như bị một chưởng đánh thẳng vào.

Đôi mắt nàng nhìn chăm chăm Phạn Bạch Yêm trên bậc đá, nhưng không nói được lời nào.

Tại sao lại là nàng?

Ma Tôn này… Không giận dữ, không ra tay, thậm chí không cần phát ra nửa phần sát ý. Chỉ cần nằm chờ, liền khiến một người ngã xuống.

Cầm Y Chi xiết tay, đầu ngón trắng bệch.

Từ trước tới nay, nàng chỉ kính trọng Cố Tịch Vân, theo sau như cái đuôi nhỏ vui vẻ. Từng muốn mạnh lên để có thể bảo vệ Tịch Vân sư tỷ khỏi chiến loạn tam giới.

Nhưng hiện tại, nàng mới thực sự cảm thấy bản thân nhỏ bé đến nhường nào.

Trước mặt là một nữ nhân mặc huyết y mềm rũ, vai buông tóc dài, cười cợt mà không hề động kiếm. Chỉ bằng một tấm trận pháp ẩn, đã khiến bọn họ không dám bước vào nửa bước.

Mà vị này… lại chính là người đang giam giữ Cố Tịch Vân.

Cầm Y Chi cắn răng, tự hỏi:

“Tịch Vân sư tỷ, người bị giam ở nơi như vậy, trong lòng có sợ không?”

“Có cần ta… mau chóng đến cứu không?”

Thế nhưng, nàng không dám bước tới.

Mộc Lưu Dương còn chưa tỉnh, máu trên tay nàng còn chưa khô.Ánh mắt đỏ hồng kia của Phạn Bạch Yêm, nhìn qua như chẳng có gì, mà cũng như mọi thứ đều đã nằm trong lòng bàn tay.

Cảm giác… như đang đối mặt với một hồ ly tinh biết rõ tim mình đang run rẩy.

Cầm Y Chi nhẹ buông Mộc Lưu Dương xuống nền cỏ, rút trong tay áo ra một chiếc phù văn màu bạc, ném lên người hắn hộ thể rồi mới đứng dậy. Nàng nhìn về phía trận pháp vẫn còn đang xoay chuyển lặng lẽ nơi sơn môn Ma Cung, ánh sáng lượn quanh như hồ nước yên tĩnh, nhưng lòng nàng lại như có sóng lớn cuộn trào.

"Cố Tịch Vân sư tỷ… ta không thể đợi thêm nữa."

Thanh kiếm bên hông Cầm Y Chi khẽ rung lên một tiếng, như ứng thanh nàng vừa thốt. Không phải là Hà Vân Kiếm – thứ ấy là của Cố Tịch Vân – mà là Bạch Vân Hồi Ảnh, pháp kiếm nàng tự luyện. Thanh kiếm bạc ánh lam, thân mỏng như suối, vừa rút ra đã khiến linh khí bốn phía dao động.

Nàng biết rõ mình không phải đối thủ của Ma Tôn. Nhưng… nếu không có ai dám bước vào, thì ai sẽ đưa sư tỷ trở về?

Ngay khi chân vừa bước tới gần mép trận, linh áp lạnh như băng từ lòng đất tràn lên, khiến tóc gáy dựng đứng. Trận này không sát, nhưng tuyệt đối không dung tha kẻ xâm nhập.

Phía sau có người vội vàng kêu lên:

“Cầm Y Chi! Mau lui lại!”

Là tiếng của Chu Trúc Như , mang theo tức giận, cũng mang theo lo âu.

Nhưng Cầm Y Chi không quay đầu.

Nàng nâng tay, máu ngón trỏ nhỏ xuống mũi kiếm, cắn răng truyền khí lực vào thân kiếm, ép mở một khe nhỏ nơi trận pháp.

Ngay lúc pháp trận rung động, một tiếng cười nhàn nhạt từ trong hư không vọng đến. Như tiếng ngọc rơi vào nước, lại như khói hồng lững lờ bay qua núi lạnh.

“Thật không ngờ, lại có tiểu nha đầu gan lớn thế này.”

Cầm Y Chi giật mình ngẩng đầu.

Tầng sương đỏ nơi cửa trận tách ra, như bị cánh tay vô hình vén nhẹ, để lộ một thân ảnh bạch y từ từ bước ra, huyết sắc lượn quanh vạt áo, tựa như hồ ly bước ra từ sương sớm.

Phạn Bạch Yêm nhàn nhạt mỉm cười:

“Ta chỉ rời đi bốn ngày, mấy người các ngươi đã náo loạn đến mức muốn phá cung?”

Ánh mắt nàng quét qua Cầm Y Chi, từ đỉnh đầu xuống tới đôi tay nắm kiếm trắng bệch, rồi dừng lại trên ánh mắt không chút sợ hãi kia. Phạn Bạch Yêm nhướng mày:

“Tiểu nha đầu, biết người bên trong là ai, nên mới không sợ chết?”

Cầm Y Chi cắn răng, từng chữ rõ ràng:

“Nếu là Tịch Vân sư tỷ… ta có chết cũng muốn gặp nàng một lần.”

Phạn Bạch Yêm nheo mắt, ý cười sâu thêm.

“Gan không nhỏ. Nhưng dám xông vào địa giới của ta, đã chuẩn bị giá nào chưa?”

Phạn Bạch Yêm khẽ nghiêng đầu, mái tóc bạc mượt như tơ lụa rủ qua vai, giọng nàng vang lên thong thả như đang nói chuyện dưới ánh trăng:

“Tiếc thật. Ngươi lại quá thành thật.”

Nàng nâng tay áo, Huyết Vũ Lụa bỗng hiện ra như có linh tính, từ tay phải uốn lượn lặng lẽ qua sau lưng nàng như rắn đỏ mềm mại, rồi đột nhiên vút thẳng ra giữa không trung.

Một tiếng gió sắc lạnh xé rách không khí.

Cầm Y Chi còn chưa kịp hoàn hồn, thân thể đã bị cuộn lên như con bướm trong mưa giông. Bạch Vân Hồi Ảnh rít lên một tiếng đau đớn, rơi xuống đất, thân kiếm chấn động như muốn gào lên.

Máu tươi văng lên, vẽ thành đường đỏ trên cổ áo trắng.

Phạn Bạch Yêm không bước đến, chỉ đứng nguyên nơi mép trận, ánh mắt nàng nhàn nhạt như đang quan sát một con thú nhỏ bị thương.

“Chút can đảm này, không đủ để vào cung. Nhưng… đủ để làm điều khác.”

Tay nàng khẽ động, Huyết Vũ Lụa cuốn chặt lấy Cầm Y Chi, như rắn lửa uốn quanh cổ tay, ngang eo, không một khe hở. Cầm Y Chi muốn vùng vẫy, nhưng chỉ ho khẽ một tiếng đã bị lụa siết chặt, sắc mặt trắng bệch như tuyết đầu đông.

Phạn Bạch Yêm khẽ mỉm cười, đôi mắt đỏ lười biếng híp lại:

“Ngươi muốn gặp nàng? Cũng được thôi.”

Nàng nghiêng đầu nghĩ ngợi, như đang xem lại một vở thoại bản thú vị.

“Nếu là con tin, hẳn nữ kiếm tu kia sẽ không vô tình. Mà nếu nàng vô tình thật… cũng đáng để xem một chút.”

Áo trắng khẽ tung, Phạn Bạch Yêm xoay người đi vào trận pháp, Huyết Vũ Lụa kéo theo Cầm Y Chi như mang theo một món đồ trang sức đỏ rực phía sau.

Lúc nàng bước vào kết giới, không gian như bị đẩy lùi từng tầng một, linh áp tán ra như nước ngập núi sâu, khiến đám người Tụ Ly, Cơ Lăng và Lâm Tuyết đứng phía xa cũng bất giác im lặng, không ai dám mở miệng.

Lâm Tuyết khẽ thở dài:

“Tôn Thượng mà tự mình xuất thủ… ai còn dám ngăn.”

Cơ Lăng nheo mắt, như đang đoán tâm tư của Ma Tôn.

Tụ Ly thì nhíu mày, tay đã nắm chặt chuôi kiếm, nhưng cuối cùng vẫn không bước lên một bước nào.

Tĩnh cư vốn tĩnh mịch như một vũng nước đóng băng, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua khe vách, làm rung khẽ tán lá dương xanh.

Nhưng hôm nay, có người tới.

Hai ma nhân áo đen áp giải, một người lên tiếng:

“Tôn Thượng có lệnh, thỉnh Cố đạo hữu đến diện kiến.”

Cố Tịch Vân mở mắt. Đôi đồng tử sáng tựa tinh hà, ánh lên một tầng cảnh giác lạnh lùng. Nàng chậm rãi đứng dậy, y phục trắng tuy đơn bạc nhưng vẫn sạch sẽ, vạt áo theo gió khẽ tung lên.

“Diện kiến?”

Nàng nhấn giọng, ánh mắt đảo qua cánh tay bị khóa pháp ấn.

“Dùng thân phận tù binh mà gặp mặt, chẳng lẽ còn phải hành lễ?”

Tên ma nhân sắc mặt cứng đờ, không dám lên tiếng. Một tên khác thì lúng túng đáp:

“Tôn Thượng nói… Cố đạo hữu không cần hành lễ. Chỉ cần… đừng nổi sát ý.”

Cố Tịch Vân khẽ nhíu mày, cảm nhận được điều gì đó lạ thường. Không phải là sát khí, mà là… một thứ khí tức vô hình đang đến gần.

Ngay khi nàng bước ra khỏi tĩnh cư, bầu trời Ma cung đã chuyển sang sắc tím đỏ. Một đạo hồng ảnh bay tới, rồi tản ra thành hàng vạn sợi lụa đỏ rực trong gió.

Giữa hư không, Phạn Bạch Yêm hiện thân.

Nàng đứng trên hư không, Huyết Vũ Lụa uốn quanh tay áo tựa như lửa cháy chậm, từ từ hạ xuống.

Cùng lúc, một thân ảnh bị trói lơ lửng trong màn lụa kia hiện rõ, Cầm Y Chi.

Cố Tịch Vân bước chậm lại một nhịp. Trong đáy mắt nàng thoáng hiện một tia sóng gợn, nhưng chỉ trong một hơi thở liền trở về như cũ.

Phạn Bạch Yêm mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt như có như không mà trêu chọc:

“Lâu ngày không gặp, Cố đạo hữu vẫn ung dung như xưa. Bổn tọa tặng ngươi một món quà nhỏ… chẳng hay có vui không?”

Cầm Y Chi sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn cố chấp nhìn Cố Tịch Vân, khẽ lắc đầu như muốn ngăn cản nàng manh động.

Phạn Bạch Yêm ung dung bước xuống vài bậc đá, áo đỏ vờn theo gió, rồi nàng cười khẽ:

“Chỉ cần ngươi làm giúp ta một việc… người này, ta sẽ hoàn trả nguyên vẹn.”

Cố Tịch Vân vẫn chưa trả lời.

Môi nàng khẽ mím, sát ý chưa lộ, nhưng nội tức đã chuyển động âm thầm. Một hơi thở sau, giọng nói nàng vang lên, như gió lạnh quét qua hồ sương:

“Nói điều kiện của ngươi đi.”

Phạn Bạch Yêm cười, cười không lộ răng, nhưng khóe môi khẽ nhếch tựa như đùa giỡn:

“Không vội từ chối. Bổn tọa có một nơi, muốn ngươi cùng đi một chuyến.”

Nàng nói xong, tay áo khẽ vung, Huyết Vũ Lụa thu lại từng sợi đỏ như máu, nâng thân thể Cầm Y Chi đặt nhẹ xuống đất như không hề có địch ý.

Mà trên tảng đá cao nơi Phạn Bạch Yêm vừa đứng, gấm ấm chưa nguội, vết ngồi còn in, tỏa ra hương u hỏa dìu dịu, như thể vừa rời khỏi cõi mộng.

Cố Tịch Vân nhìn nàng, giọng lãnh đạm:

“Đi đâu?”

Phạn Bạch Yêm không trả lời ngay. Nàng cúi đầu, rút ra một chiếc ngọc bài huyết sắc, búng nhẹ. Ngọc bài bay vòng quanh rồi chạm vào tay Cố Tịch Vân, dán lên cổ tay như ấn ký.

“Không xa đâu, chỉ là nhân giới. Nhưng đi đâu… ừm, chờ đến nơi sẽ biết.”

Cố Tịch Vân khựng lại trong nửa nhịp thở.

Nhân giới? Từ ma cung vượt qua giới vách đến nhân giới là hành động đại nghịch vô đạo, dù là chính đạo hay ma đạo đều xem đó là giới tuyến bất khả xâm phạm… Vậy mà Ma Tôn này lại hờ hững nói như du ngoạn ngắm hoa, tựa như là...

…một kẻ rảnh rỗi muốn kéo nàng theo đùa chơi.

Cố Tịch Vân lạnh lùng:

“Nếu ta...”

Phạn Bạch Yêm chớp mắt, như thể đã sớm đoán được.

“Không sao. Ngươi có thể không đi… nhưng người kia,”

Ánh mắt nàng lướt nhẹ qua Cầm Y Chi đang nửa tỉnh nửa mê.

“...sẽ ở lại Tuyệt Linh Điện, được ta chăm sóc cẩn thận.”

Câu cuối nàng nói rất nhẹ, rất chậm, nhưng mỗi tiếng rơi vào lòng Cố Tịch Vân đều tựa như mũi kim đâm sâu.

Cố Tịch Vân siết chặt tay.

Nàng biết, với ma đầu như Phạn Bạch Yêm, nếu chỉ có sát khí thì đã sớm giết người không chớp mắt. Nhưng nàng ta lại không giết, lại đưa ra đề nghị, vậy thì… phải có nguyên do.

Sau cùng, giọng nói của nàng vang lên, lạnh mà không cứng:

“Ta đi.”

Phạn Bạch Yêm khẽ nghiêng đầu, ánh mắt như sáng thêm vài phần, rồi cười mị hoặc:

“Rất tốt. Đi với ta, bảo đảm không chết, chỉ hơi… bất ngờ một chút thôi.”