Thiên Mệnh Vi Nữ, Ma Tôn Vi Tâm

Chương 24: Tuyệt Linh Điện



Giữa trưa, ánh sáng từ đỉnh động rọi xuống mặt đất, loang lổ qua lớp rêu xanh. Trong tĩnh cư u nhã, hương trầm nhạt khói, một thân ảnh áo trắng ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, tay đặt ngang gối, tay kia nhẹ nắm chuôi kiếm.

Cố Tịch Vân khép mi mắt, mạch tức ổn định, thần hồn chìm sâu vào thế kiếm trong tâm. Dưới đáy lòng là biển tĩnh, nhưng bên trên lại có một tầng phong ấn như băng, khiến linh lực khó mà xoay chuyển.

Giữa khoảng tĩnh lặng ấy, một luồng khí tức tà mị không báo trước mà áp sát tới gần.

"Soạt."

Không tiếng gió, không bước chân. Một bóng huyết sắc như từ hư vô hiện ra, kề cận ngay phía đối diện, khiến Cố Tịch Vân bất giác mở mắt.

Người đó ngồi xổm trước mặt nàng - Phạn Bạch Yêm. Huyết bào mềm rũ, tay chống cằm, mặt cúi xuống gần, khoảng cách chỉ chừng mấy tấc. Mắt đỏ như huyết hồ ly khẽ cong, ẩn chứa vẻ trêu ghẹo.

“Cố tiên tử tu đến nhập định, khí tức như tuyết trắng đầu cành.”

Nàng nói, giọng vừa lười biếng vừa nhẹ như gió.

“Chẳng hay nếu ta... đụng vào thì tuyết kia có tan không?”

Cố Tịch Vân không lùi, cũng không đáp, chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn đối phương. Sát khí không hiện, nhưng kiếm tâm lặng lẽ sinh sôi.

Phạn Bạch Yêm thấy vậy, càng hứng thú. Nàng nghiêng đầu, bàn tay khẽ vươn, đầu ngón tay như muốn chạm vào một sợi tóc rũ trước trán Cố Tịch Vân, nhưng lại ngừng lại trong gang tấc.

“Đừng nhìn ta như thể ngươi sẽ giết ta vậy,”

Phạn Bạch Yêm cười.

“Dù thật ra... trông ngươi như vậy cũng đẹp.”

Một tia lạnh sắc vụt qua trong mắt Cố Tịch Vân.

“Ma tôn nhàn rỗi đến vậy sao?”

Giọng nàng phẳng lặng như nước giếng cũ, không giận cũng không mừng.

Phạn Bạch Yêm chống cằm cười nhẹ, không đáp, lại ngồi bệt xuống bồ đoàn trước mặt Cố Tịch Vân, cách chưa đầy nửa trượng, tiện tay bóc một trái nho máu trong hộp ngọc bên hông, vừa ăn vừa nhìn nàng.

“Chỉ là muốn hỏi thăm ngươi, đã phá được mấy tầng phong ấn rồi?”

Phạn Bạch Yêm nhìn chằm chằm gương mặt trước mặt, mắt nàng cong cong, như chẳng thấy chút sát ý nào của kiếm tu chính đạo. Ngược lại, càng nhìn càng vui.

“Cố tiên tử, ngươi thật sự rất hợp khẩu vị của ta.”

Nàng vừa nói, vừa đưa tay cầm một quả nho máu, vỏ mượt bóng, trong suốt như hồng ngọc.

Không cho đối phương kịp mở lời, Phạn Bạch Yêm đã nghiêng người về phía trước, ngón tay thon dài nâng trái nho tới sát môi Cố Tịch Vân, giọng chậm rãi như thể kể thoại bản:

“Không thử một chút? Vị rất ngọt. Không có độc đâu, ta ăn trước rồi mà.”

Ánh mắt đỏ kia lấp lánh như đang chơi đùa, nhưng trong đáy mắt lại không hề buông lơi.

Cố Tịch Vân khẽ nghiêng đầu, lánh đi một phần hơi thở quá gần, nhưng không thể hoàn toàn né được ngón tay kia. Một sợi tóc bên má khẽ lay động.

Nàng không hé miệng.

Phạn Bạch Yêm cười khẽ. Nụ cười kia khiến khóe môi hơi nhếch, mang theo sự thích thú như mèo vờn chuột.

“Không ăn?”

Nàng hơi rướn người, tay kia chống xuống mép bồ đoàn, toàn thân áp gần, hơi thở thơm hương hoa đào ngầm ngầm vây quanh.

“Cố tiên tử, ngươi cự tuyệt ta mãi, chẳng lẽ trong lòng thật sự không một tia dao động nào?”

Một câu hỏi mơ hồ giữa thật và đùa, khiến lòng người khó đoán.

Bàn tay nàng nâng nhẹ cằm Cố Tịch Vân, động tác mềm đến kỳ lạ, như sợ làm nàng sợ hãi - nhưng chẳng ai tin được Phạn Bạch Yêm lại biết "nhẹ nhàng" là gì.

Cố Tịch Vân khẽ rùng mình.

Dưới đáy mắt nàng là một mảng lam sương u tĩnh, mơ hồ hiện lên bóng kiếm. Nàng không hề đáp, chỉ từ tốn xoay cổ tay, một luồng linh khí mỏng như chỉ trượt qua đầu ngón tay Phạn Bạch Yêm, cắt ngang vỏ nho máu khiến dịch quả bắn ra.

Phạn Bạch Yêm bật cười:

“Không muốn ăn thì sớm nói, cắt cho ta cũng được.”

Nàng thản nhiên liếm nhẹ dịch nho vương trên đầu ngón tay, rồi lùi lại nửa thước, đôi mắt vẫn dán trên mặt người trước mặt.

Một lát sau, nàng nghiêng người nằm xuống bên chiếc bồ đoàn, gối đầu lên tay áo mình, dáng vẻ buông lơi như đang chuẩn bị ngủ:

“Ngươi cứ thiền tiếp đi. Ta ở đây ngắm chút.”

Phạn Bạch Yêm nằm nghiêng trên bồ đoàn, một tay chống má, tay kia thong thả lật hộp ngọc, gắp lấy từng trái nho máu. Hương trầm vẫn nhè nhẹ tỏa, nhưng không át nổi mùi ngọt chín pha chút rượu trong trái quả nàng đang ăn.

Cố Tịch Vân nhắm mắt lại, hô hấp trầm ổn. Vết thương bên sườn đã lành, song phong ấn trong đan điền vẫn như sương lạnh phủ kín dòng linh lực. Nàng không thèm để tâm đến Phạn Bạch Yêm, nhưng sự hiện diện của Ma Tôn kia lại như một đốm lửa nhỏ, cố tình quấy động mặt hồ yên lặng.

Phạn Bạch Yêm ăn hết một trái nho, lại xoay người, nằm ngửa ra nền đá mát lạnh, mái tóc trắng xõa dài phủ xuống mép bồ đoàn. Một chốc sau, nàng thở ra nhè nhẹ, rồi chậm rãi mở miệng như kể chuyện phiếm:

“À… suýt quên mất"

Giọng nàng nhẹ như gió thoảng, lười nhác mà đều đặn.

Cố Tịch Vân vẫn không mở mắt, nhưng hàng mi hơi rung, cho thấy nàng đang lắng nghe.

Phạn Bạch Yêm cười khẽ, ngón tay móc ra một vật nhỏ từ tay áo – một chiếc chuông bạc rất tinh xảo, trên chuông còn vương vết máu khô đã đen sẫm, lụa đỏ cột chuông bị xé mất một đoạn.

“Ngươi đoán xem, cái này của ai?”

Nàng khẽ lắc chiếc chuông. Âm thanh trong trẻo vang lên một tiếng, như ngọc chạm, lại tựa như tiếng than rơi vào nước lạnh.

Cố Tịch Vân mở mắt, mắt như hồ nước đóng băng giữa đông, sắc lam thẳm thẳm.

“Ngươi muốn gì?”

Phạn Bạch Yêm bật cười, tay đặt chiếc chuông lại vào trong hộp ngọc, như thể chỉ vừa lấy ra để trêu đùa.

“Ta muốn kể cho ngươi một câu chuyện.”

Nàng quay đầu, gối lên cánh tay, mắt đỏ khép hờ như mơ màng.

“Một lần kia, trong nguyên tác... à không, trong... lịch sử, có một kiếm tu cao ngạo, thanh lãnh, không dễ khuất phục, nhưng cuối cùng lại bị lừa tới một nơi gọi là Kiếm Cốc.”

Nàng quay sang nhìn Cố Tịch Vân, khóe môi cong lên:

“Chỗ ấy rất thú vị. Ta cũng đang định ghé lại.”

“Và ta muốn, không, ta cần ngươi đi cùng.”

Cố Tịch Vân nheo mắt, giọng lạnh hơn cả thanh kiếm chưa rút.

“Ta?”

Phạn Bạch Yêm nhắm mắt, thở ra như than một tiếng:

"Ưm"

“Bổn toạ thích ngươi, có vấn đề gì sao?"

Nàng xoay người lại, ngồi dậy, phủi tay, đoạn nhét quả nho cuối cùng vào miệng, rồi đứng lên, dáng người mềm mại trong huyết y lấp lánh như lửa u linh.

“Cố tiên tử, ngươi thiền tiếp đi. Nhưng nhớ giữ gìn sức khỏe, Kiếm Cốc rất rộng, nếu không có ngươi, ta lại thấy... buồn lắm.”

Nàng đi ra cửa động, bóng áo huyết sắc dần tan vào tầng sáng. Trước khi khuất hẳn, nàng dừng lại, giọng truyền về như khói trầm sau cùng:

“À, yên tâm. Cầm Y Chi chưa chết. Tay chân vẫn còn nguyên, ta chỉ lấy chuông thôi.”

“Chỉ là... chưa chắc còn reo được nữa.”

Trăng đầu tháng, sắc sáng nhạt như sương đọng đầu lá.

Tại một viện tĩnh dưỡng phía sau đại điện Huyền Âm Phái, mùi thuốc đắng từ lò đan dược lan nhẹ trong gió. Bên trong trướng trắng, gối chăn giản đơn, Lục Trạm Thanh đang nằm yên lặng, hơi thở trầm ổn, nhưng sát khí trong mạch vẫn chưa tán sạch.

Trên người hắn có mấy đạo linh phù hộ thể, ánh sáng mờ nhạt run rẩy từng hồi theo hô hấp yếu ớt. Ngực quấn băng dày, có dấu máu đã khô thẫm màu.

“Ma khí cắn ngược quá sâu... may mà không chạm đến đan điền.”Một lão tu sĩ áo xanh nhíu mày nói nhỏ, tay thu hồi châm bạc, quay sang người đứng bên.

“Không thể vận khí trị thương nữa, đành dùng linh thảo từ từ ép ra. Nhưng dù thế nào, trong một tháng tới, hắn không thể rời khỏi linh trận dưỡng hồn.”

Người đứng cạnh là một nữ tu áo xám, dung mạo thanh tú, chính là nội môn đệ tử được phái tới hầu trị thương. Nàng chắp tay hành lễ, rồi cung kính đáp:

“Đệ tử đã hiểu, sẽ trông nom Lục sư huynh cẩn thận.”

Trong phòng lại trở nên yên tĩnh. Lục Trạm Thanh vẫn chưa tỉnh hẳn, nhưng lông mày đã giãn hơn so với lúc mới được đưa về. Mí mắt khẽ giật, như đang mơ một giấc dài giữa bóng tối.

Ngoài trướng có tiếng người bàn bạc nhỏ giọng.

“Nghe nói hắn và Cố Tịch Vân đều từng rơi vào tay Ma Tôn Phạn Bạch Yêm...”

“Phạn Bạch Yêm kia... chính là người nổi lên gần đây? Tuyệt Linh Điện chưa từng có tên này trước đây.”

“Lão tổ từng bấm quẻ nói Ma giới sẽ có biến. Nay xem ra, lời ấy ứng rồi.”

“Cố Tịch Vân thì sao? Có tin tức chưa?”

“Không. Chỉ cứu được Lục Trạm Thanh. Còn Cố Tịch Vân...”

Tiếng người dần xa, bị pháp trận cách âm ngăn lại.

Bên trong phòng, ánh trăng nghiêng rọi vào vạt áo trắng xám của Lục Trạm Thanh. Hắn khẽ rên một tiếng, khóe miệng giật nhẹ. Trong mộng, hình ảnh cuối cùng hắn còn nhớ là thân ảnh kiếm tu áo trắng giữa biển máu, đôi mắt mang theo sát ý lạnh như băng.

Canh ba, tiếng chuông báo tin từ Tiên Táp Đài vọng khắp núi sông.

Trong đại điện của Huyền Âm Phái, các trưởng lão nội môn đã tụ hội. Một đạo phù tín vừa bay tới từ Thái Hoa Kiếm Tông, mang theo ấn lệnh khẩn cấp bậc sáu – cấp độ chỉ dùng trong trường hợp có đệ tử thân truyền hoặc người mang huyết mạch vương tộc gặp hiểm.

Lão chưởng tọa Huyền Âm, đạo hiệu Ngọc Phong chân nhân, sắc mặt nặng nề đọc to:

“Cầm Y Chi, đệ tử của Thái Hoa Kiếm Tông, thân phận là ái nữ của Long Đô Vương, ba ngày trước lẻn vào Ma Vực truy tung theo linh khí Cố Tịch Vân. Hiện có tin bị Ma Tôn Tuyệt Linh Điện bắt giữ. Sống chết chưa rõ, cầu đồng đạo viện thủ.”

Điện chúng lặng như tờ.

Người thì nhíu mày, người thì kinh nghi. Không ít kẻ nhìn nhau, thầm nghĩ: Lại một người nữa... cũng rơi vào tay Phạn Bạch Yêm?

Một trưởng lão râu trắng nhẹ giọng:

“Cầm Y Chi... là người Long tộc, huyết mạch không phải phàm. Nếu nàng thật sự bị giam, Ma giới át sẽ không bỏ qua dị bảo như vậy.”

Lão Ngọc Phong gật đầu, ánh mắt thoáng vẻ phức tạp.

“Ma Tôn kia... không thể xem thường. Trước bắt Lục Trạm Thanh, sau là Cố Tịch Vân, giờ lại thêm cả Long Đô vương nữ. Đây là khiêu khích chính đạo chúng ta.”

Một đạo nhân áo lam trầm giọng:

“Chỉ sợ... còn có ẩn ý khác. Chẳng phải Cố Tịch Vân từng nhận lời gì đó tại Tuyệt Linh Điện? Có người nói, Phạn Bạch Yêm đã dùng Cầm Y Chi ép nàng khuất phục.”

Tin tức tuy chưa xác thực, nhưng mấy lời này vừa ra, cả điện lạnh xuống mấy phần.

Có người thì thầm:

“Chúng ta đang bị dẫn dắt... Kế ly gián? Hay là dụ địch sâu vào?”

Lúc ấy, một tiểu đệ tử vội vã chạy vào, cúi người bẩm báo:

“Lục Trạm Thanh sư huynh... đã tỉnh.”

...

Ánh sáng đầu tiên lọt vào song cửa, làn khói linh dược còn chưa tan.

Lục Trạm Thanh mở mắt trong tiếng gió nhẹ lay lay rèm cửa. Cơn đau nơi đan điền vẫn còn âm ỉ, nhưng thân thể đã có thể cử động. Vết thương chí mạng mấy hôm trước dưới Tuyệt Linh Điện, nhờ mấy phen linh đan và pháp mạch trị liệu, rốt cuộc giữ lại một mạng.

Hắn nhấc tay, đầu ngón tay vẫn hơi run.

“Cố Tịch Vân… còn chưa trở về.”

Lời của người canh giữ bên ngoài điện chữa thương, như mũi tên xuyên thẳng vào lòng hắn khi vừa tỉnh lại.

Nàng bị bắt sau hắn, nhưng đến nay vẫn không có tin. Không ai biết nàng ra sao. Chỉ biết người cuối cùng tiếp cận nàng chính là Ma Tôn kia – Phạn Bạch Yêm.

Hắn hạ tay, yên lặng nhìn trần nhà.

Chân mày khẽ chau, mắt sâu không đáy.

"Ta… đã từng hứa với nàng."

"Lần sau, sẽ không để nàng đơn độc vào hiểm cảnh."

Khi hắn gắng gượng ngồi dậy, một người bước vào – thân vận đạo bào màu nâu cổ, mặt đầy râu tóc, chính là Vạn Không Chân Nhân, trưởng lão trưởng viện của Huyền Không Cốc.

Lục Trạm Thanh chắp tay hành lễ, nhưng chưa kịp nói thì đã bị cắt lời.

“Không cần nói. Ta tới đây là vì ngươi.”

Vạn Không Chân Nhân nhìn hắn, ánh mắt như xuyên qua gân cốt:

“Ngươi không cam lòng, đúng chứ? Ngươi muốn cứu người kia – muốn trở thành người có thể bước vào Ma giới, không bị đánh rơi khỏi ván cờ.”

Lục Trạm Thanh không trả lời. Nhưng tay siết lại, xương ngón tay bật trắng.

Chân nhân gật đầu, như hiểu.

“Đi theo ta. Có một con đường – không danh không tiếng, không ai buộc ngươi đi. Nhưng nếu bước vào rồi, có thể nửa đời còn lại sẽ không có ánh sáng. Chỉ có rèn gân luyện cốt, chịu đựng thống khổ.”

“Chỉ có một điều... nếu bước ra được từ đó, người đời sẽ không dám khinh ngươi. Kể cả Ma Tôn kia.”

Lục Trạm Thanh đứng dậy.

Không do dự. Không hỏi han.

Chỉ chắp tay, nói:

“Xin trưởng lão chỉ lối.”

Khi bóng chiều chưa kịp nghiêng, trước đại điện của Huyền Không Cốc, mây lam cuồn cuộn như núi cuốn, một thân ảnh lam y gầy gò nhưng kiên định đứng trước bậc đá lạnh lẽo.

Gió lùa qua tay áo, thổi tung tóc dài của Lục Trạm Thanh.

Vết thương trong cơ thể chưa lành hẳn, nhưng ánh mắt hắn trước sau như một: không hoang mang, không chùn bước.

Bên dưới bậc đá là Vạn Không Chân Nhân, tay cầm trượng trúc, ánh mắt như tảng đá đã ngủ trăm năm, chậm rãi hỏi:

“Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”

Lục Trạm Thanh gật đầu.

Không cần nhiều lời.

“Sau ngày hôm nay, ngươi sẽ bị rút khỏi mọi tranh đoạt của tông môn, không mang danh đệ tử chân truyền, không nhận hộ pháp hộ vệ. Danh phận, danh vọng, tình cảm… đều phải đặt xuống.”

“Ta không cần.”

Giọng hắn nhẹ, song lạnh như sương sớm.

“Ta chỉ cần… khi gặp lại nàng, ta có thể đứng bên cạnh nàng mà không hổ thẹn.”

Vạn Không Chân Nhân lặng lẽ nhìn hắn thật lâu, cuối cùng xoay người, đưa tay vạch ra một đạo phù văn giữa hư không.

Một cánh cổng cổ xưa dần hiện hình, đá đen khắc trận văn cổ, tản ra khí tức hoang tàn của một thời đại đã bị vùi lấp.

Đó là lối vào Tịch Minh Cốc – nơi từng là chiến trường xưa, sau này trở thành cấm địa khổ tu, nơi giam giữ mọi loại đau đớn và thử thách khắc cốt.

“Đi đi. Chỉ cần còn sống trở về, người ngoài muốn chạm vào một cọng tóc của nàng… cũng phải hỏi kiếm của ngươi có đồng ý không.”

Lục Trạm Thanh không nói gì nữa.

Hắn bước vào cánh cổng, thân hình dần bị bóng tối nuốt trọn.

Không ai tiễn.

Chỉ có một đám mây sẫm màu, lặng lẽ tan ra nơi chân trời.

...

Vách tường đá đen khắc cổ phù, bốn góc có trận pháp ẩn ẩn lưu chuyển. Gió không vào được, âm thanh không truyền ra ngoài, tựa như một giấc mộng dài không người tỉnh.

Giữa gian phòng yên ắng, một nữ tử áo trắng ngồi xếp bằng trên bồ đoàn đá, mái tóc dài buông xuống như suối, mấy sợi rối nhẹ lay động theo hơi thở.

Làn sương mỏng dâng lên từ trận văn quanh bồ đoàn, bao phủ lấy nàng, hóa thành một màn phong ấn vô hình.

Nhưng trong đôi mắt tĩnh lặng kia, sớm đã không còn vẻ nhu thuận khi bị dẫn vào.

Mà là sự sáng suốt và bền bỉ đến lạnh lẽo.

Cố Tịch Vân, kiếm tu của Thái Hoa Kiếm Tông, thiên tư trác tuyệt.Dẫu bị giam trong tĩnh thất âm hàn, dẫu linh lực bị phong ba tầng, nàng vẫn không hề để lưỡi kiếm trong tâm mình gỉ sét.

Nàng ngồi yên đã ba ngày.Không ăn, không nói, không ngủ.

Chỉ có khí tức trong thân thể, theo từng vòng vận hành mà chậm rãi biến hóa.

Phong ấn bên ngoài tĩnh cư vẫn còn, nhưng sâu trong đan điền của nàng, đã có một tia lam bạch khí mỏng như tơ lặng lẽ xoay chuyển, không hề bị trận văn bên ngoài nhiễu loạn.

Đây không phải là lúc để nóng nảy.Càng không phải lúc để yếu mềm.

“Ma Tôn kia lấy Cầm Y Chi uy hiếp ta, thì sẽ không để nàng ấy chết sớm.”

“Nhưng… một thân phận như con gái Long Đô Vương, nếu không được giải cứu, thì chẳng phải chỉ là miếng thịt treo trước thiên hạ?”

Ý niệm xoay chuyển trong đầu nàng.

Vừa điều tức, vừa nghĩ cách.

Cố Tịch Vân đang đợi.

Đợi lúc phong ấn lỏng một khắc.

Đợi một kẽ hở từ sự tự mãn của Ma giới.

Đợi thời cơ để động kiếm lần nữa.

Không ai biết, trong đáy lòng nàng, chưa từng từ bỏ một khắc.

Làn lam bạch khí trong đan điền lặng lẽ xoay chuyển, từng vòng từng vòng như nước hồ không gợn sóng.

Cố Tịch Vân chậm rãi mở mắt. Trong đáy mắt, ánh sáng dần tụ lại.

Một tia hàn quang vô hình hiện lên trong lòng bàn tay nàng.

Không cần lời triệu hoán, cũng không cần pháp quyết.

Hà Vân Kiếm – thanh kiếm mang linh mệnh tương thông với nàng – đã như có cảm ứng, chậm rãi hiện hình trong hư không trước mặt.

Chỉ là một vầng bóng mờ, như khói như sương, ẩn hiện giữa trận pháp.

Nhưng Cố Tịch Vân biết, đó là chân thân của Hà Vân Kiếm, bị ép rơi vào trạng thái ngủ say, chờ thời mà phát động.

"Ngươi vẫn còn cảm ứng được ta… vậy là đủ rồi."

Nàng đưa tay chạm vào thân kiếm mờ mịt ấy, đầu ngón tay truyền ra chút tê lạnh, nhưng cũng khiến ý chí trong lòng như kiếm khí tụ ngàn trượng.

Phong ấn nơi đan điền là do Ma Tôn đích thân khắc xuống.Tầng tầng lớp lớp như lưới trời, không thể dùng bạo lực mà phá.

Nhưng nàng là kiếm tu.

Kiếm, vốn sinh ra để đi ngược lại những gì không thể.

Nàng nhắm mắt, tâm thần nhập định. Một đạo kiếm ý như tơ từ tâm mạch bắn ra, dẫn theo linh khí mỏng manh từ Hà Vân Kiếm, len lỏi theo những kẽ hở nhỏ nhất của phong ấn, như suối thấm vào khe đá.

Không va chạm. Không cưỡng ép.Chỉ âm thầm thẩm thấu, như đêm thẩm thấu vào mộng.

Một nén nhang.

Hai nén nhang.

Trán nàng rịn mồ hôi. Ánh lam bạch bên tay phải đột nhiên chớp động – một đạo phù văn trong đan điền phát ra âm thanh khẽ như chuông vỡ.

Phong ấn tầng thứ nhất…rung động rồi.

Cố Tịch Vân mở mắt.

Tĩnh thất vẫn yên lặng. Nhưng trong mắt nàng, đã có một tia sắc bén lạnh lùng bắn ra như ánh kiếm vừa rút khỏi vỏ.

Tầng phong ấn vừa rung lên thì ổn định lại, như giấc mộng bị đánh thức nhưng chưa kịp tan.

Trong đan điền, vầng sáng lam trắng tỏa ra lặng lẽ, mờ mịt như sương núi. Từ chính giữa luồng sáng đó, có một giọng nói rất khẽ, như gió thoảng qua mặt nước, vang lên trong tâm thức nàng.

“Chủ nhân… là người gọi ta sao?”

Cố Tịch Vân hạ mí mắt, ý niệm giữ tĩnh, đáp bằng thần thức:

“Ừ.”

Thanh âm kia có chút mông lung, dường như đang chìm giữa mê man và thức tỉnh. Nhưng lại mang theo cảm giác thuần khiết và trung thành tuyệt đối, như kiếm chỉ sống vì chủ nhân.

“Lâu lắm rồi… ta không nghe thấy người gọi ta bằng tâm.”

“Vì ngươi bị phong ấn rồi.”Giọng nàng vẫn lãnh đạm, nhưng bên trong là một tầng dịu nhẹ chỉ linh kiếm nghe ra.

Vầng sáng kia dần ngưng tụ thành hình – một thanh trường kiếm dài ba thước, thân kiếm hư ảo, vảy sóng ánh lam trắng uốn lượn như nước chảy.

“Kẻ đó... dùng lực phá linh uy áp ta, khiến ta chìm vào mộng, không thể tỉnh dậy. Chủ nhân... thương tích thế nào?”

Cố Tịch Vân không đáp ngay.Nàng đưa tay vuốt nhẹ phần thân kiếm đang lơ lửng trong tâm trí – chỉ là hình ảnh ngưng tụ từ linh lực, nhưng lại có cảm giác rất thật.

“Ta không chết. Chỉ là còn kẹt ở đây. Ta cần mượn kiếm ý của ngươi để từ bên trong cắt từng lớp ràng buộc.”

Hà Vân Kiếm như trầm mặc một thoáng, rồi vang lên như sóng trầm:

“Phong ấn này khắc nhập hồn mạch, phá sớm sẽ phản phệ. Nhưng nếu chủ nhân đã quyết - ta nguyện theo.”

Cố Tịch Vân nhắm mắt lại, lòng lặng như gương.

“Cùng ta luyện lại từ đầu. Âm thầm mà sâu. Không để kẻ ngoài biết.”

“Vâng.”

Vầng sáng chợt co lại rồi tản ra như nước chảy.Kiếm và người, ý niệm tương hợp.

Tầng phong ấn thứ nhất, đã có vết rạn.

Nàng không nói gì, nhưng một tia lam sắc lạnh lẽo như tuyết đọng đã ánh lên nơi đáy mắt.

Trong một góc âm u thuộc Ma Vực, nơi ánh lửa lạnh như tro tàn cháy âm ỉ trên vách đá, Cầm Y Chi ngồi khoanh chân, tay giữ chặt một khối ngọc lân lam nhạt phát ra ánh sáng lấp lánh như vảy rồng.

Nàng cau mày, lẩm bẩm:

“Sư tỷ à… Tỷ là cái loại gì vậy trời. Bị bắt vào tận đây rồi mà khí tức vẫn không chịu yên một chỗ…”

Ngón tay mảnh khảnh bấm nhẹ lên khối ngọc, long khí bên trong trào ra, hình thành một luồng sáng xanh lam mờ nhạt chạy quanh người nàng như tơ mây.

Ánh sáng kia len lỏi qua khe đá, bám vào những vết khí tức yếu ớt rơi rớt trong không gian. Như một mạch long mạch mờ mịt dẫn đường, nó dần chảy về hướng tây nam.

“Tìm được rồi!”

Nàng bật dậy.

Cánh tay phải vận lực xoay ngược, nội lực bùng lên, long khí trong người hoá thành một đường vảy rồng ẩn hiện, lách tách chạy dọc mạch tay.

Trước mặt là một vòng khóa đen tuyền, dùng thiết kim huyết ma tạo thành, có khắc phù ấn cổ ngữ.Nàng chu môi:

“Làm như giam công chúa Long tộc là chuyện dễ lắm ấy.”

Tay trái nàng áp lên ổ khóa, tay phải nhấc khối ngọc lân đặt sát cạnh.

Ầm

Một luồng khí tức long uy bật lên trong nháy mắt, đánh tan lớp kết giới câm lặng bao quanh. Ổ khóa phát ra tiếng “cạch” trầm đục, rồi rơi xuống đất vỡ tan.

Cầm Y Chi không đợi lâu, nhún người một cái, cả người đã như bóng nước loé lên, lao khỏi hầm ngục. Lúc đi còn không quên ngoái đầu lại thè lưỡi:

“Xin lỗi nha, Ma Tôn. Ta tạm trốn một lát."

Nàng men theo mạch khí mờ kia, không dùng pháp lực mạnh mà lén vận thân pháp lướt nhẹ qua từng hành lang âm u. Những tên ma nhân trông coi nơi này hẳn đang dồn lực lo biến cố Ma thành, trong lúc này không có ai thủ giữ nghiêm mật.

Không khí quanh nàng bắt đầu chuyển biến. Từ âm lãnh ẩm ướt của lao ngục sang một vùng tĩnh mịch, sạch sẽ đến lạ, linh khí tuy bị áp chế nhưng vẫn có dấu hiệu lưu chuyển.

“Sao lại thế này…?”

Cầm Y Chi bước lên một bậc đá đen bóng, ngẩng đầu nhìn tường vách được lau dọn kỹ càng, hành lang lát bằng huyền thiết u cẩm, không khí có mùi linh thảo nhàn nhạt.

“Đây không phải là nơi giam tù bình thường… Thậm chí... còn giống chỗ tĩnh tu?”

Giọng nàng trầm xuống, ánh mắt có phần ngạc nhiên.

Nàng nhìn theo sợi long khí vẫn bay vòng vòng như dụ dỗ trước một cánh cửa đá đơn giản phía trước.

“Sư tỷ… tỷ thật sự đang bị nhốt ở một nơi như thế này sao?”

Nàng đưa tay chạm nhẹ vào cánh cửa — chưa kịp đẩy, một tia lam nhạt từ khe cửa chợt lóe lên.Linh khí tràn ra một thoáng rồi tan biến, như có thứ gì trong đó đang vận chuyển.

Cầm Y Chi ngây người một khắc, rồi mắt nàng sáng rỡ:

“Không lẽ sư tỷ đang tu luyện…?”