Thiên Mệnh Vi Nữ, Ma Tôn Vi Tâm

Chương 25: Tuyệt Linh Điện



Tuyệt Linh Điện vốn u trầm, nhưng điện Lâm Tuyết lại phảng phất mùi hương bạch đàn, khói nhẹ lượn quanh, rèm sa buông lơi, gió không lay động.

Phạn Bạch Yêm ngồi nghiêng trên một chiếc sạp ngọc tròn, vạt huyết bào rủ xuống đất, tóc trắng buông dài lười chải, trên tay nàng là một chùm nho tím to tròn như ngọc, thỉnh thoảng lại đưa một trái lên miệng, nhai chậm rãi như đang cân nhắc chuyện sinh tử của thiên hạ – mà thật ra thì, nàng chẳng cân nhắc gì cả.

“...Ngươi bối ra cái gì rồi, nói mau, ta buồn ngủ rồi đây.”Phạn Bạch Yêm ngáp nhẹ, mắt chưa mở hết, nửa người ngả lên gối mềm mà Lâm Tuyết sai người đặt.

Lâm Tuyết đứng bên dưới, áo mỏng như sương, tóc cài trâm ngọc, ngón tay vẫn còn vương vết bút son. Trước mặt nàng là một trận đồ hình bát quái, chính giữa đặt một tấm lệnh bài đen khắc tên "Cố Tịch Vân", quanh viền rải rác tro bụi của linh phù đã thiêu xong.

Lâm Tuyết ngẩng đầu, ánh mắt có chút cổ quái:

“Ma Tôn, nếu ta không nhìn nhầm, số mệnh của nữ kiếm tu ấy... đang chấn động.”

“Hửm?”

Phạn Bạch Yêm cắn dở quả nho, không buồn ngồi dậy:

“Nàng ấy không chết được đâu, ta còn chưa cho nàng chết.”

Lâm Tuyết nhíu mày, lướt tay dọc theo bát quái đồ:

“Chưa chết, đúng vậy. Nhưng nàng ấy... đang đổi mệnh.”

Không khí trong điện khẽ trầm xuống. Phạn Bạch Yêm cười nhạt một tiếng:

“Đổi thì đổi. Đừng nói là bối ra nàng ấy sau này sẽ thành nữ chính gì đó, giết ta rồi cứu vớt thế gian nhé?”

Lâm Tuyết ngẩng đầu, nhìn thẳng vào nàng:

“Không giết ngươi... mà có khi lại cùng ngươi nghịch chuyển luân hồi.”

Phạn Bạch Yêm suýt làm rơi quả nho khỏi tay, nhìn Lâm Tuyết như thể nữ nhân này vừa đọc ra nội dung bản thảo nàng chưa kịp xem.

“Nói lại?”

Giọng nàng kéo dài lười nhác nhưng hơi có chút hứng thú.

“Sát khí trên người nàng ấy đang tan đi... vận mệnh vốn bị người khác trói buộc, nay lại như có lực lượng bên ngoài can thiệp.”Lâm Tuyết hạ giọng, mắt trầm xuống:

“Ta không dám nói rõ... nhưng Ma Tôn, nếu không phải do ngươi đưa nàng vào chỗ tĩnh cư đặc biệt kia, kết cục đã khác.”

Phạn Bạch Yêm nhắm mắt lại, như thể nghe một bài hát ru dài quá mức, lẩm bẩm:

“Ai kêu ta mềm lòng...”

Nàng uể oải vươn tay, phất nhẹ về phía trận đồ, khiến gió nổi lên lật tung vài tấm phù cũ:

“Bỏ đi. Dù sao nàng ấy cũng không giết ta được, ta cũng không giết nàng. Sống chết gì cũng phải chờ đến đoạn cuối mới biết được.”

“Lâm Tuyết, ta đói rồi, có gì ăn không?”

Lâm Tuyết điện.

Bên ngoài gió mỏng lướt qua rặng tùng, hương ngọc lan vương trong không khí nhè nhẹ. Bên trong điện, lụa mỏng buông rèm, bóng người ngồi nghiêng bên bàn bối toán.

Phạn Bạch Yêm khoác huyết bào lười biếng, thân dựa nửa bên chiếc nhuyễn tháp cạnh bàn, tay trái nâng lên một khối điểm tâm hình đào khắc tinh xảo, mắt khẽ nhắm, tựa hồ không để tâm đến thế sự.

Cho đến khi miếng bánh còn chưa chạm môi, ngón tay nàng khựng lại trong hư không.

Hàng mi bạc động nhẹ.

Một tia hồng mang vỡ tan nơi đáy mắt nàng, sóng linh lực mỏng như tơ uốn khẽ quanh đầu ngón tay.

“Có người…” nàng khẽ nói, giọng biếng nhác, nhưng trong đáy mắt lại lấp lóe tia lạnh, “…dám tự tiện tiếp cận tĩnh cư của Cố Tịch Vân?”

Lời còn chưa dứt, thân ảnh nàng đã như hồng diễm xoáy tan vào gió, chỉ để lại dư quang hư ảo như một đoá phù dung đỏ rực lướt qua không gian.

...

Tĩnh cư phía nam Ma Vực.

Địa thế yên tĩnh, linh thạch âm tính bày bố khéo léo, như nơi dành cho cao nhân tọa thiền dưỡng thương, chứ không hề là lao thất giam cầm.

Giữa màn sương mỏng nơi buổi sớm, một thiếu nữ vận trường sam lam lục, tóc búi cao, mày mắt sắc sảo lén lút lướt qua bãi cỏ xanh rậm rạp.

Nàng chính là Cầm Y Chi – đệ tử nội môn của Thái Hoa Kiếm Tông, cũng là tiểu công chúa mang huyết mạch Long Đô vương tộc.

Khí tức long tộc quanh cổ tay nàng vẫn chưa hoàn toàn thu lại. Một con linh long bằng ngón tay đang quấn lấy nàng, mắt mở tròn, thỉnh thoảng phát ra tiếng rít trầm thấp dẫn đường.

“Sư tỷ nhất định ở gần đây…”

Giọng nàng thì thầm, chân bước vững vàng, tay sờ vào phù văn long cấm trên cổ tay, khẽ vận long khí, từng đạo phù văn hiện ra rồi vỡ vụn trong im lặng.

Ngay khi nàng vừa xuyên qua một tầng màn ẩn, chuẩn bị tiến gần bên ngoài tĩnh cư...

“Quý tiểu thư, bản lĩnh phá cấm không tệ.”

Một âm thanh chậm rãi như u lan phất qua, lười biếng mà lại ép người.

Sắc mặt Cầm Y Chi tái nhợt, vừa quay người lại liền đối diện đôi mắt huyết sắc kia - đỏ như ráng chiều nhuốm máu, phảng phất ý cười nhưng lại khiến người nghẹt thở.

Phạn Bạch Yêm đã đứng đó, chẳng rõ từ khi nào. Huyết bào lay động trong gió, ngón tay thon dài cầm chiếc quạt xếp lật nhẹ một cái, như chẳng thèm để tâm đến chút “bí mật” nàng vừa làm lén.

“Long khí của ngươi, vẫn còn non lắm,”

Ma Tôn chậm rãi bước đến

“nhưng tâm can... lại rất lớn.”

Cầm Y Chi lùi nửa bước, ánh mắt cảnh giác:

“Ngươi định làm gì?”

Ma khí trào dâng, tựa như từng tầng gió nghịch, áp xuống khiến vạn vật trầm lặng.

Cầm Y Chi chưa kịp xoay người, chỉ thấy một luồng khí tức đỏ đậm cuốn tới, mang theo áp lực của bậc vương giả ma đạo. Gối nàng khuỵu xuống trong chớp mắt, chân run rẩy, lưng bị ép sát đất.

Một bàn chân nhỏ nhắn, mang giày đạp mây đỏ, lười biếng đặt lên lưng nàng như thể đang giẫm lên bậc thềm.

Tiếng vải lụa nhẹ quét gió.

Trên cao, nữ nhân áo huyết bào buông mái tóc dài trắng như tuyết, khóe mắt nhàn tản, ánh nhìn rủ xuống như thể đang xem một con thú nhỏ ngạo nghễ trèo nhầm vào địa bàn của dã thú.

“Ngươi tưởng nơi này là sơn môn Thái Hoa? Là chuồng rồng của Long tộc?” Giọng nàng kéo dài, lười nhác mà cay nghiệt, “Không ai dạy ngươi, muốn gặp người của ta phải xin phép trước sao?”

Cầm Y Chi siết tay, long khí loang loáng quanh người đã bị trấn ép đến mức gần tán loạn, mạch máu như bị xiết lại, gân cốt rền vang từng đợt.

Phạn Bạch Yêm cúi đầu nhìn nàng, mày khẽ nhướng, giọng mềm như gió:

“Còn gọi được một tiếng ‘sư tỷ’, xem ra tình cảm không cạn. Vậy mà vì sư tỷ, ngươi dám trộm khí, bẻ khóa hộ phong, còn định xông thẳng vào tĩnh cư… Thật biết khiến bản tôn vui lòng.”

Nói rồi nàng hơi nghiêng người, áp lực từ bàn chân lập tức khiến mặt đất nứt ra từng khe nhỏ, rêu đá bật tung thành bụi.

Trong viện, cánh cửa gỗ khẽ rung.

Không lâu sau, rèm ngọc được đẩy nhẹ, một thân ảnh trắng nhạt hiện ra trong làn sáng mỏng.

Cố Tịch Vân.

Tóc dài buông sau vai, ánh mắt sắc lạnh như sương tuyết giữa đông, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì ngưng trệ nửa khắc.

Một tiếng trầm nặng nổ vang, ma khí như trụ trời trút xuống, ép bóng dáng mảnh khảnh kia rạp xuống nền đá lạnh.

Cầm Y Chi cắn răng, thân thể bị trấn áp sát đất, xương cốt như muốn nứt vỡ. Nhưng nàng không kêu lên, đôi mắt vẫn ngẩng cao nhìn về phía cửa viện, nơi có người nàng cả đời ngưỡng mộ.

Ma khí vần vũ, rồi tan ra thành từng đợt sóng mờ. Bóng đỏ từ hư không đáp xuống, huyết bào tung bay, trường mi mị nhãn. Phạn Bạch Yêm đứng đó, mắt lười nhác nửa khép nửa mở, tựa tiếu phi tiếu nhìn Cầm Y Chi dưới chân.

Một bước nhẹ vang lên.

Nàng đưa chân, thẳng thừng đạp lên lưng Cầm Y Chi, tà mị như thể đang dẫm lên một món đồ chơi phản chủ.

“Long khí?” Nàng cúi đầu, giọng chậm rãi như nhấm nháp hứng thú, “Rõ ràng không tệ. Chỉ tiếc...”Chân hơi dùng lực, khiến Cầm Y Chi khẽ rên một tiếng, “…dám vì một nữ nhân mà tự thiêu tu vi?”

Từ trong viện, một thanh âm băng lãnh truyền ra:

“Phạn Bạch Yêm.”

Một tiếng gọi, linh khí lạnh như băng, xuyên qua tầng tầng cấm chế.

Cửa viện mở, Cố Tịch Vân xuất hiện. Y phục lam nhạt lay động trong gió, ánh mắt như sương tuyết cuối đông, nhìn thẳng vào người đang đạp trên thân đồng môn.

Phạn Bạch Yêm nghiêng đầu, ánh mắt đảo qua, khóe môi cong lên:

“Ngươi gọi ta, là muốn ta buông chân?”

Cố Tịch Vân không đáp, chỉ nhấc tay, Hà Vân Kiếm đã vào tay, khí kiếm cuộn quanh, như mây lặng trước bão.

Phạn Bạch Yêm nhìn cảnh đó, ngón tay mân mê sợi tóc bạc vắt trên vai, giọng thản nhiên mà tà mị:

“Thế thì… ngươi tính dùng cái gì để đổi?”

Một câu nhẹ như gió, nhưng bên trong là tầng tầng lưới giăng. Huyết sắc trong mắt nàng như ánh ráng chiều lịm dần, che giấu ý đồ dưới vẻ lười biếng ngạo mạn.

Rồi nàng cúi thấp người, ghé bên tai Cầm Y Chi thì thầm, giọng đủ để Cố Tịch Vân nghe thấy:

“Sư tỷ ngươi, giỏi lắm. Nhưng đáng tiếc… ngươi không bằng nàng.”

Nói xong mới chậm rãi thu chân, phất tay một cái, ma khí tản ra như thủy triều rút, để lại một đạo phong ấn hờ hững ghim lại long khí loạn động.

Cầm Y Chi rũ vai, thở dốc, hai tay siết chặt phiến đá dưới thân.

Phạn Bạch Yêm xoay người.

“Không được phép lảng vảng gần Cố tiên tử lâu thêm nữa,”

Giọng nàng lạnh lùng như băng, nhưng tràn đầy uy quyền tuyệt đối.

Cầm Y Chi kìm nén đau đớn, mắt nhìn chằm chằm vào Phạn Bạch Yêm, ý chí bùng cháy không cam lòng nhưng tuyệt không thể cựa quậy.

Phạn Bạch Yêm rũ mắt nhìn sang Cố Tịch Vân, nhẹ nhàng cười:

“Chỉ có ta mới được phép chăm sóc nàng ấy.”

Cố Tịch Vân ánh mắt nàng khẽ lướt qua Cầm Y Chi, dừng lại nơi đôi mắt đang trợn trừng lửa giận kia. Trong khoảnh khắc, hai ánh nhìn giao nhau, một tia thần sắc vụt lóe. Cố Tịch Vân không nói lời nào, nhưng tay áo hơi động, như gió nhẹ khẽ phẩy.

Cầm Y Chi thoáng ngớ người, rồi lập tức hiểu ý. Đó là một loại ám chỉ, từng dùng trong sư môn:

“Muội đừng vọng động. Ta nhất định sẽ cứu muội ra.”

Cố Tịch Vân ngẩng mặt, đối diện Phạn Bạch Yêm, giọng bình đạm:

“Ma Tôn nếu muốn trừng phạt, cứ nhằm vào ta. Nàng ấy là người vô tội.”

Phạn Bạch Yêm nheo mắt, chân dưới khẽ gia tăng lực đạo khiến Cầm Y Chi khẽ rên một tiếng. Nhưng rồi nàng rút chân về, cười nhạt:

“Ngươi quan tâm một tiểu nha đầu như thế, khiến bổn tọa sinh lòng thương xót. Tạm tha cho nàng một lần… vì ngươi.”

Một thoáng sau, ma khí thu về, không gian như được giải phóng. Cầm Y Chi thở dốc, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt lấy Cố Tịch Vân. Dù thân thể kiệt quệ, nàng vẫn không rời đi, cho đến khi bị hai ma thị lôi đi.

Trong mắt Cố Tịch Vân, có gì đó sâu như hồ thu gợn sóng - vừa đau, vừa lạnh.

Bóng áo đen lay động một chút.

Tụ Ly từ trong hư không hiện thân, nửa quỳ xuống:

“Tôn thượng.”

Phạn Bạch Yêm không quay đầu, giọng nói lười biếng mà hững hờ:

“Bắt lại. Nhốt kỹ một chút. Đừng để con cá nhỏ này quẫy đạp thêm lần nữa.”

“Rõ.”

Tụ Ly phất tay, một đạo hắc khí lặng lẽ cuốn lấy Cầm Y Chi. Trong khoảnh khắc biến mất, nàng quay đầu nhìn Cố Tịch Vân một cái, ánh mắt kiên định không chút sợ hãi.

Cố Tịch Vân chỉ yên lặng nhìn lại, ánh mắt bình thản như mặt nước. Như có như không, ngón tay nàng chạm khẽ lên vạt áo, một dấu hiệu kín đáo khẽ lướt qua.

Cầm Y Chi hiểu.

Cũng ngay khi ấy, thân ảnh nàng đã bị bóng tối nuốt trọn.

Phạn Bạch Yêm thu tay về, chậm rãi xoay người. Đôi mắt đỏ sẫm như máu chậm rãi nhìn về phía Cố Tịch Vân.

“Cố tiên tử, hình như ngươi… vẫn chưa hiểu quy củ nơi này.”

...

Tĩnh cư tĩnh mịch như nước, chỉ có ánh đèn dầu lặng lẽ lay động giữa bóng tối.

Phạn Bạch Yêm chắp tay thong dong bước vào, trường bào huyết sắc lướt qua ngưỡng cửa, như vệt máu loang trên tuyết. Nàng không nói một lời, cũng chẳng nhìn ai, cứ thế đi đến bên giường gỗ lim mà Cố Tịch Vân thường nghỉ tạm.

Chăn gấm chưa kịp chỉnh lại, nàng đã nghiêng người ngả xuống, mái tóc trắng như tuyết tràn ra mặt đệm, xõa dài đến tận mép giường. Ánh mắt nàng lười nhác khép hờ, hàng mi dài khẽ động, chẳng bao lâu sau, từ sau lưng Phạn Bạch Yêm chậm rãi hiện ra chín cái đuôi hồ ly tuyết trắng, vầng vũ trong không trung như từng dải mây mỏng phủ trăng.

Chúng nhẹ nhàng vẫy vẫy, uyển chuyển như có linh tính, ma khí màu đỏ hồng đặc trưng theo đó mà lan tràn trong không gian — không gay gắt, mà như hồ thủy nhuộm sắc, từng tầng từng tầng bao lấy.

Cố Tịch Vân ngồi tĩnh lặng bên bàn, ánh mắt nghiêm túc. Nhưng chỉ thoáng qua mấy hơi thở, làn ma khí kia đã chầm chậm áp sát, như có bàn tay vô hình nhẹ nhàng đẩy nàng đứng dậy, rồi lại như thác nước đỏ ngà cuốn nàng về phía giường kia.

Bên cạnh giường, giữa hư không, một tiếng "phốc" rất nhẹ vang lên.

Một chiếc lược ngọc lục bảo hiện ra, xanh thẫm trong suốt, vân khắc hồ văn cổ xưa lấp loáng ánh sáng lạnh.

Phạn Bạch Yêm ngẩng đầu, khóe môi hơi nhếch, giọng nàng thong dong mà thấp trầm, như có như không vờn quanh tai:

“Ngươi không định chải giúp bản tôn sao? Cũng không phải lần đầu thấy đuôi ta động đậy.”

Một thoáng yên lặng.

Cố Tịch Vân đứng yên giây lát, tay vẫn giữ lấy chiếc lược ngọc vừa rơi xuống.

Đầu lược chạm vào lòng bàn tay lạnh như nước, khí tức cổ xưa truyền đến nhè nhẹ, chẳng biết là từ pháp khí hay từ người ngưng tụ nó.

Nàng ngẩng mắt, chạm phải ánh nhìn nửa hờn nửa cười của Phạn Bạch Yêm, như thể thú dữ nắm được nhược điểm, nay lại cố ý buông lỏng xích xiềng, để con mồi tự mình bước đến gần.

“Ngươi muốn gì?” Cố Tịch Vân hỏi khẽ, giọng trong mà lạnh, ngữ điệu kiềm chế đến tận cùng.

Phạn Bạch Yêm lười biếng trở người, một tay chống đầu, chín chiếc đuôi hồ trắng tuyết mềm mại dang rộng trên chăn gấm. Một đuôi cong lên, vẫy vẫy, như dụ hoặc.

“Ta lười. Ngươi thuận tay chải cho ta một chút.” Nàng nói, mắt khép hờ như mộng, “Dù sao… cũng từng nắm rồi, không lẽ giờ lại giả bộ thanh cao?”

Cố Tịch Vân hơi mím môi. Nhưng rồi tay nàng vẫn nâng lược, bước đến bên giường. Ánh mắt nàng hạ xuống, không nhìn gương mặt hồ ly kia nữa.

Từng đường chải chậm rãi, từ gốc đến ngọn, tĩnh như nước chảy, nhẹ như sương khói. Những sợi lông hồ ly trắng thuần, mềm mại và mịn màng, luồn qua răng lược không tiếng động.

Phạn Bạch Yêm không nói thêm, chỉ thở nhẹ một tiếng như mèo vùi mình trong nắng, vờ như ngủ mà từng mạch khí quanh nàng vẫn nhè nhẹ xoáy động, vây kín căn phòng.

Cố Tịch Vân càng chải, ánh mắt càng sâu, tay càng chặt hơn. Nàng không rõ là mình đang nhượng bộ, hay đang tìm kiếm một cơ hội. Nhưng mỗi lần lược lướt qua một đuôi, lại như vướng một tầng tâm ý mơ hồ.

Bên tai là tiếng hồ ly lười nhác lẩm bẩm:

“Thế này… cũng không tệ.”

Phạn Bạch Yêm nghiêng người, một tay chống má, ánh mắt đỏ như ráng chiều cuối ngày, lười biếng nhìn Cố Tịch Vân đang đứng gần.

Lược ngọc lục bảo kia còn chưa ấm tay, nàng đã nhàn nhã đưa đuôi ra, vờn nhẹ nơi cổ tay kiếm tu.

Chín đuôi hồ như nước chảy vắt qua băng, ánh lên thứ tà mỹ thầm kín. Một chiếc trong đó thong thả vươn tới, chạm khẽ vào tay Cố Tịch Vân đang cầm lược, rồi... khựng lại.

Phạn Bạch Yêm cong khóe môi, khẽ bật cười.

“Quả thật là tay kiếm tu.” Nàng lười biếng cất lời, đuôi vẫy nhẹ như gió xuân khẽ khàng mà trêu chọc, “nhưng lạnh đến thế này... Tịch Vân đạo hữu, ngày thường ngươi vẫn tu kiếm trong tuyết sao?”

Cố Tịch Vân hơi rũ mắt, tay khựng trong khoảnh khắc, ánh sáng xanh nhạt nơi con ngươi dao động một tia rất nhỏ, nhưng vẫn không lên tiếng.

Phạn Bạch Yêm thở dài, đuôi rút về, nhưng khóe miệng lại càng cong lên ý cười quỷ quyệt.

“Không nói gì... là ngầm thừa nhận rồi.” Giọng nàng lười nhác, kéo dài như mèo vờn chuột, “Cũng tốt. Bản tôn vốn thích người lạnh như băng... Chải đuôi mà tay lạnh thì... cũng có vị lắm.”

Gió âm lãnh từ khe cửa sổ thổi vào, thổi qua những sợi tóc đen dài phủ sau lưng Cố Tịch Vân, vờn qua góc áo huyền lam đã mấy ngày không nhuốm bụi. Trong phòng, hồng mang lượn lờ, là ma khí của Phạn Bạch Yêm, nhưng lại nhẹ tựa sương mai, như đang cố tình không nhiễm lấy kiếm tâm của đối diện.

Nàng ngồi dựa trên gối mềm, chín chiếc đuôi đã cuộn lại phía sau, nửa che lấy thân mình, nửa phủ xuống đệm chăn bằng lụa tơ ma thú. Ánh mắt mang chút mỏi mệt giả vờ, tay lại thoải mái đưa quạt lên gõ nhẹ trán mình.

“Gần đây ta nằm mộng một chuyện kỳ quái,” nàng cất giọng, không quá trầm thấp, như lơ đãng giữa cơn buồn ngủ, “mộng thấy nhân giới có một nơi gọi là Kiếm Cốc, ẩn trong tầng tầng mê vụ, giữa ba mươi sáu dãy núi chẳng có tên.”

Cố Tịch Vân ngẩng đầu, thần sắc vẫn lãnh đạm, nhưng hơi thở khẽ khựng.

Phạn Bạch Yêm cong môi.

“Trong mộng, ta thấy giữa lòng cốc ấy, có một thanh kiếm cắm sâu vào thiên tâm cổ thạch, kiếm quang phá chín tầng sương, dường như đã chờ người ngàn năm không đến.”

Nàng dừng một chút, khẽ nghiêng đầu, đôi mắt như cười như không:

“Kiếm ấy tên là Kim Lâm Quang, là thiên kiếm từng được ghi trong lục cổ kiếm phổ Thiên Cung, sau lại thất lạc không dấu.”

“Người thường chẳng vào được nơi ấy, bởi mê trận trong cốc không do nhân tộc thiết lập, mà là do chính thiên địa tự sinh ra để che kiếm khí. Nhưng... nếu có người có kiếm tâm đủ thuần, ý chí đủ vững...”

Đoạn cuối, giọng nàng lười biếng, như nửa nói cho gió nghe.

Cố Tịch Vân trầm mặc, lặng như kiếm chưa rút vỏ.

Một lúc lâu sau, nàng mới nhẹ giọng:

“Ngươi muốn đưa ta đi?”

Phạn Bạch Yêm cười, như hoa tuyết tan trong bàn tay ấm.

“Không vội,” nàng nói, chậm rãi gối đầu lên cánh tay, mắt nhắm lại, “ta chỉ kể mộng thôi mà. Tin hay không... tùy người.”

Dưới ngón tay nàng, chiếc lược ngọc vẫn còn vương hơi ấm từ bàn tay Phạn Bạch Yêm. Mùi hương nhẹ trong không khí - một loại hương thơm ngọt mà không gắt, ẩn chứa tà ý như đêm dài - bao phủ lấy Cố Tịch Vân, khiến nàng dường như nghe thấy cả tiếng máu mình chảy chậm hơn trong huyết quản.

Chín chiếc đuôi trắng kia chầm chậm đung đưa như hồ nước tĩnh lặng bị gió thổi lay, tà khí xen lẫn yêu lực lượn lờ khắp nơi. Không phải trói buộc, nhưng là bao phủ - tựa như một tấm lưới mềm, không làm đau, nhưng cũng chẳng thể thoát.

Ánh mắt nàng hạ thấp, lược ngọc trong tay run lên không rõ do lực hay tâm.

“Tạm thời… không thể manh động.”

Nội tâm như suối ngầm lặng lẽ trào lên, giọng nói trầm ổn vang lên trong đầu nàng.

“Linh lực vẫn chưa thông, kinh mạch bị phong, nếu lúc này xuất thủ… chỉ e không đỡ nổi một kích của nàng.”

Một thoáng hình ảnh hiện lên - Cầm Y Chi bị ma khí trấn áp, bị Tụ Ly áp giải rời đi. Còn nhớ ánh mắt Cầm Y Chi khi đó, vừa giận vừa lo, còn mang theo một tia không cam lòng. Nha đầu kia tuy hay cười nói bông lơn, nhưng dù sao cũng là muội muội được Thái Hoa Tông thương yêu che chở, thân phận tôn quý, lại một mực kính ngưỡng mình… Giờ đây sống chết đều rơi vào tay một nữ Ma Tôn tính tình khó dò.

Cố Tịch Vân nắm chặt lược.

“Trước mắt… chỉ có thể nhượng một bước.”

“Phải nắm rõ cục diện, chờ thời cơ phản kích.”

Nàng ngước mắt, đôi đồng tử lam trắng kia vẫn tĩnh như nước hồ thu, không có gợn sóng, không có lửa giận. Tựa như một thanh kiếm được tra lại vào vỏ - không có nghĩa là không sắc, mà là đang chờ đợi đúng thời điểm để ra đòn trí mạng.

Bàn tay nàng, dù lạnh, nhưng vẫn nâng lược ngọc lên, nhẹ nhàng luồn vào đám đuôi trắng mềm mại đang đung đưa kia.

Chỉ là… động tác ấy, có phần nặng nề hơn thường.