Thiên Mệnh Vi Nữ, Ma Tôn Vi Tâm

Chương 26: Thành Lưu Kinh



Năm ngày sau, y phục huyết y đỏ thắm, Phạn Bạch Yêm thong dong bước vào viên điện thượng uyển, chấp tay sau lưng, mắt nhìn thoáng qua cành cây ngọn cỏ như đang ngóng đợi người phương xa. Khí trời trong lành, gió nhè nhẹ thổi qua, hương hoa thoảng nhẹ như phủ lên vạn vật một màn mộng ảo.

Xa xa vọng lại tiếng vó ngựa vang vang, một cỗ xa lang song mã trắng muốt phi tới, sắc trắng hòa quyện sắc đỏ hồng rực rỡ, tựa như vầng nhật nguyệt giao hòa, oai nghiêm mà tinh xảo. Đó chính là phương tiện mà Ma Tôn Phạn Bạch Yêm chuẩn bị sẵn, chờ đón mỹ nhân Cố Tịch Vân đến.

Nàng mỉm cười, ánh mắt ẩn chứa niềm hứng khởi khó tả. Dẫu xuyên không tới nhân giới đã lâu, nhưng chưa từng ngao du tứ phương, nay lại có dịp cùng mỹ nhân đồng hành, tâm khảm đột nhiên rạo rực, như sắp mở ra một thiên hạ mới.

Chẳng mấy chốc, Lâm Tuyết dẫn theo Cố Tịch Vân tới nơi, bước đi thướt tha mà ý tứ, trầm mặc mà sâu sắc. Bước chân nàng nhẹ nhàng tiến về phía Phạn Bạch Yêm và cỗ xe, như báo hiệu vận mệnh sắp giao hòa.

Phạn Bạch Yêm gật đầu, giọng nói như gió nhẹ ve vuốt:

"Tịch Vân mỹ nhân, đã đến lúc xuất phát, cùng bổn toạ lên đường, ngao du một chuyến."

Bốn bề tĩnh mịch, gió thoảng nhẹ nhàng, như chờ đợi hai bóng dáng kia rời khỏi cõi ma vực, tiến vào chốn nhân gian rộng lớn, ẩn chứa bao điều huyền bí chưa khai phá...

Gió nhẹ lay cành, bụi mỏng nổi lên theo bánh xe, trời đất nơi hoang lộ trước Lưu Kinh vẫn còn mang sắc lạnh cuối thu, ánh dương nghiêng nghiêng rơi lên áo choàng đen huyết tuyến của một thân ảnh yêu kiều.

Phạn Bạch Yêm giơ tay vén rèm, bước vào trong xe ngựa. Động tác không nhanh không chậm, nhưng khí độ lại như vạn sự đều sẵn nơi tay. Vạt áo lướt qua mép thảm, tóc đen buông nhẹ xuống gối, dường như cả xe đều thoáng chấn động bởi một tia yêu khí mờ nhạt.

Chưa đến một khắc sau, từ trong xe vọng ra thanh âm mềm nhẹ mà lười nhác:

"Cố đạo hữu còn định đứng ngắm trời đến bao giờ? Nơi này gió lớn đất khô, không hợp để kiếm tu dưỡng thể đâu."

Cố Tịch Vân vẫn đứng bên ngoài, mắt lạnh nhìn cỗ xe trước mặt. Mũi kiếm không chạm vào bao, nhưng tay nàng đã đặt nơi chuôi. Một khắc kia, gió cuốn qua vạt áo trắng, khiến dáng đứng nàng thêm phần cô ngạo.

"Phạn Bạch Yêm, ngươi định bảo ta làm xa phu cho ngươi?"

Trong xe, người nọ bật ra một tiếng cười rất khẽ, nhẹ như hồ ly rúc mình trong tuyết mà liếm móng vuốt.

"Bổn tọa từ bi, không bắt ngươi gánh xe. Chỉ cần điều cương, không quá nặng nhọc. Đổi lại, ta sẽ không để ngươi chết dọc đường, ngươi thấy, có lời quá chăng?"

Cố Tịch Vân siết khẽ ngón tay, ánh mắt dường như lướt qua một tia trào phúng.

Nàng từng là chân truyền đệ tử Thái Hoa Kiếm Tông, một kiếm tung hoành, hô phong hoán vũ. Vậy mà giờ lại để một Ma Tôn dựa vào xe, lười nhác như phàm nữ nơi hồng trần, bảo mình cầm cương dắt ngựa như tôi tớ...

Nhưng rồi, nàng bước lên, không nói một lời.

Tay nàng khẽ lay dây cương, hai con tuấn mã màu xám tro gõ móng lên đất, xe ngựa bắt đầu chuyển động, từng vòng bánh lăn qua sỏi đá. Gió cuốn bụi mờ, ánh nắng vàng trải xuống một vệt dài sau lưng họ, như thể hai kẻ từ hai đầu chiến tuyến đang thong dong bước vào cõi mê nhân thế.

Trong xe, Phạn Bạch Yêm tựa nửa người lên gối mềm, quạt nhẹ trong tay phe phẩy, giọng nàng như ngân từ khúc nhạc hồ:

"Tốt lắm. Tịch Vân tiên tử, điều ngựa cũng thật có phong thái. Nếu sau này không muốn tu đạo nữa, có thể đi mở tiêu cục, bổn tọa sẽ gửi thư giới thiệu."

Cố Tịch Vân không đáp. Nhưng trong mắt nàng, một vầng sát ý nhàn nhạt vừa nổi lên, rồi lại như tuyết tan trong gió xuân, chẳng để ai nắm được một dấu vết nào.

Xe ngựa lăn bánh đều đặn, tiếng móng ngựa gõ lên nền đá xen lẫn tiếng lá khô xào xạc, như từng hồi chày giã vào tâm tưởng.

Con đường dẫn vào Lưu Kinh thành chẳng phải lối tắt, lại vòng qua núi Trường Linh rồi men theo thung sương Vân Đàm, hai bên là rừng bách xưa rậm rạp, gió từ khe núi thổi xuống từng trận lạnh ngấm vào xương.

Phía trước, Cố Tịch Vân tay cầm dây cương, thần sắc trầm mặc như tượng đá ngàn năm. Tuy bị hồ thuật che đi dung mạo, nhưng bóng lưng vẫn thẳng tắp, trắng y vờn theo gió, khí chất lạnh lùng mà thanh cao.

Phía sau, trong khoang xe mộc hương êm ái, Phạn Bạch Yêm nửa nằm nửa ngồi, lấy tay nâng gối lụa, thần sắc an nhàn như tiên du. Mái tóc đen óng che mất nửa mặt, chỉ để lộ khóe môi hờ hững và ánh mắt khẽ khàng nheo lại trong nắng chiều.

Nàng cắn nhẹ một quả nho đen - loại nho ngâm mộng linh tửu, mỗi trái đều hàm chứa hương vị của mộng cảnh. Vị ngọt như mê, lạnh như sương. Mỗi lần nhai, hương rượu phảng phất len vào khí tức.

"Tiên tử à~ , nếu ngươi cứ im lặng mãi thế, e rằng xe chưa tới thành mà ta đã ngáp đến chín lần rồi."

Thanh âm nàng truyền ra từ trong màn xe, nhẹ như khói, mà chứa đựng nét cười ẩn nhẫn của hồ yêu đã sống ngàn năm.

Cố Tịch Vân không đáp, chỉ khẽ siết dây cương, khiến tuấn mã đạp mạnh thêm vài bước. Qua một khúc quanh, đường bỗng dốc đứng, rừng rậm mở ra khoảng trống, từ đây có thể thấy đỉnh lầu cao của Lưu Kinh thành lờ mờ sau làn sương bạc.

Phạn Bạch Yêm khẽ ư một tiếng, nâng tay vén màn nhìn ra:

"Lưu Kinh mười năm không tới, chẳng ngờ vẫn là nơi loạn khí hỗn nguyên. Ngươi đoán xem, nơi ấy còn ai nhớ mặt Ma Tôn năm xưa từng mượn danh đạo môn mà chém sạch ba phân lâu?"

Cố Tịch Vân liếc mắt nhìn sau, ánh mắt sâu thẳm:

"Ngươi muốn vào thành với thân phận phàm nhân, lại khơi nhắc cố sự của yêu ma. Có cần ta bẩm báo quan lại giúp ngươi sớm vào đại lao?"

Phạn Bạch Yêm bật cười, tiếng cười như chuông ngân trong sương:

"Vậy thì ta phải trông cậy vào Tịch Vân đại nhân rồi. Ngươi mà còng ta áp giải vào thành, e là dân chúng cả phố đều đổ ra xem, vì chưa từng thấy gương mặt tuấn mỹ nào như ngươi làm công sai."

Một tay nàng chạm nhẹ vào chuỗi hồ ngọc trên cổ tay, giọng nói mềm đến mức không biết là thật hay trêu ghẹo.

Cố Tịch Vân không trả lời, nhưng ánh mắt khẽ chùng xuống. Nàng quen với những trêu chọc của yêu nữ kia, nhưng chẳng hiểu vì sao, lần này - trong lòng lại dâng lên một cảm giác như thể bị nhìn thấu.

Nơi rừng mở ra, xe ngựa tiếp tục bon về phía chân trời, dưới ánh tà dương đỏ ối, hai bóng người, một thanh bạch, một hắc y, một động một tĩnh, cứ thế tiến về nhân gian, nơi khói lửa sắp sửa dậy sóng.

Tới khi mặt trời ngả về Tây, hoàng hôn trải lên tường thành một lớp ánh sáng đỏ au như được rửa bằng máu. Trước cổng lớn Lưu Kinh, dòng người chen chúc qua lại, ngựa xe dập dìu. Lưu Kinh là trọng trấn phía Nam, thông thương rộng khắp, cửa thành ngày đêm không ngớt bóng người.

Xe ngựa vừa dừng lại trước cổng, liền có hai binh sĩ khoác giáp đen bước tới, tay đặt lên chuôi đao, giọng quát cứng nhắc:

"Dừng xe! Khách từ đâu tới, vào thành làm gì?"

Cố Tịch Vân không đáp, chỉ khẽ quay đầu. Rèm xe hơi động, Phạn Bạch Yêm đã vươn tay vén một góc, nghiêng đầu ra ngoài, thần sắc mơ màng chưa tỉnh ngủ.

Tóc đen như tơ, da trắng như ngọc, mắt đào nhẹ vờn ý cười, y phục nhàn nhạt tía hồng phản lại ánh chiều tà, mị sắc mờ mịt, như tiên tử vừa lạc chốn trần ai.

Nàng chỉ ngồi đó, ánh mắt quét một vòng, khiến cả hai lính gác vốn đã quen trông xe thương nhân cũng phải giật mình. Một kẻ khẽ nghiêng đầu, lén huých huých đồng bạn, thì thào:

"Ngươi nhìn... cô nương trong xe kia, là tiên nhân nơi nào hạ phàm vậy? Dung mạo này... sợ là có tám phần thần tiên khí, hai phần mị sắc rồi..."

"Suỵt! Nhỏ tiếng, đừng có chọc vào kẻ tu đạo. Lỡ là đạo lữ của cao nhân thì đừng trách kiếm không có mắt..."

Chưa để hai người bàn thêm, Phạn Bạch Yêm đã nhẹ cười, giọng nói như có như không, len vào tai người khác lại mang vài phần ngọt ý mê hồn:

"Hai vị đại nhân không cần nghi ngờ. Tiện nữ họ Phạn, cùng phu quân ngao du hồng trần, vừa từ Trường Linh vượt núi, định vào Lưu Kinh tìm trọ nghỉ chân. Đây là phu quân ta, họ Cố, tu thân học kiếm, tính tình lãnh đạm, mong chư vị thứ lỗi nếu lễ nghĩa có phần lạnh lùng."

Hai lính gác ngẩn ra, lập tức đảo mắt nhìn về phía Cố Tịch Vân.

Ánh mắt vừa chạm đến liền như đụng vào vách băng - trường bào trắng, vạt áo lay theo gió, dung mạo tuấn tú như tuyết đầu sơn, nhưng ánh mắt kia... lạnh hơn sương giá đêm ba mươi.

Một kẻ líu lưỡi:

"Vị... vị công tử đây là phu quân của cô nương?"

"Đúng vậy. Lộ trình dài ngày, phu quân ta không giỏi ứng đối người lạ, ta thay chàng giải thích. Mong chư vị mở lòng."

Phạn Bạch Yêm cười mỉm, tay vẫn nắm lấy rèm xe, mắt nhìn Cố Tịch Vân với vẻ "ngươi không cản được ta đâu".

Cố Tịch Vân trừng mắt liếc sang, không nói gì, chỉ khẽ nhấc dây cương, thúc nhẹ vào bụng ngựa. Cử chỉ nhẫn nại đến mức - nếu không phải đã quen với lối "diễn kịch vô sỉ" của Ma Tôn này, có lẽ đã rút kiếm một phen rồi.

Hai lính gác vội vàng tránh qua một bên, mở cổng phụ:

"Mời hai vị vào thành. Thành Lưu Kinh gần đây có nhiều phường trọ, phía Đông có khách điếm Tuyết Huyền nổi danh, chúc hai vị nghỉ ngơi an lạc."

Xe ngựa bon vào cổng, người đi đường hai bên đều liếc nhìn theo. Có nữ tử trẻ tuổi che miệng nói nhỏ:

"Cô nương vừa rồi là ai? Chỉ ló đầu đã khiến tim đập loạn nhịp... còn vị công tử kia, khí chất như tuyết, quả là một đôi..."

"Chậc, đôi phu thê như thế... thật khiến người ta ngưỡng mộ đến nghẹn lời."

Bên trong xe, Phạn Bạch Yêm nằm xuống gối, vươn vai lười biếng như hồ ly vừa thỏa mãn đánh cắp trứng gà.

Nàng lẩm bẩm, giọng khẽ như ru:

"Nhập thế quả là thú vị. Giả làm phu thê mà cũng có thể qua cửa lớn dễ như vậy... Cố đạo hữu, nếu chúng ta nhập trạch, phải chăng nên diễn tiếp cảnh vợ chồng tắm chung một chậu?"

Ngoài xe truyền vào tiếng dây cương siết chặt.

Một tiếng "phụt" rất nhỏ vang lên, là dây cương suýt nữa bị bóp đứt.

Vừa nhập thành chưa được bao lâu, màn đêm đã phủ xuống Lưu Kinh. Khách điếm mà hai người chọn nằm tại ngõ phía Đông, tên là Tuyết Huyền, bài trí thanh nhã, mùi gỗ trầm thoang thoảng, phòng ở tuy không hoa lệ nhưng rất yên tĩnh. Cố Tịch Vân vừa định gọi tiểu nhị mang nước nóng, bên ngoài đã truyền đến tiếng huyên náo.

"Chuyện lớn rồi! Người của Vân Môn đánh nhau với Phi Thương Các ở chợ Tây!"

"Là vì mảnh cổ phù kia đó! Nghe đâu là di vật của một vị tán tiên ngã xuống ngàn năm trước!"

Cửa sổ vừa khép, Phạn Bạch Yêm đã nhoài người ra giường, mở một bên rèm lầu, nghiêng đầu lắng nghe, đuôi mắt cong cong như sương mai tan chậm.

"Ồ... có đánh nhau."

Nàng xoay mình, mái tóc đen xõa xuống nền gối, giọng lười biếng:

"Ta nói mà, nhân tộc thích nhất là mấy món gọi là 'kỳ bảo nghịch thiên cải mệnh'. Cái gì cũng tranh, tranh đến mất mặt mũi cũng chẳng màng."

Cố Tịch Vân vẫn đang rót nước vào chậu gỗ, mắt không liếc sang:

"Không liên quan đến chúng ta."

"Nhưng..." Phạn Bạch Yêm kéo dài giọng, ngồi dậy, áo mỏng rũ bên vai: "Nếu là cổ phù từ ngàn năm trước thật, e rằng trong đó có ghi chép pháp trận hoặc vị trí động phủ. Vạn nhất liên lụy đến di tích linh giới, thì... chẳng phải náo nhiệt sao?"

Cố Tịch Vân vẫn rửa tay như cũ, nước bốc hơi trắng nhạt, giọng lãnh đạm: "Ngươi muốn đi?"

Phạn Bạch Yêm ánh mắt chớp nhẹ, lười biếng đứng dậy, khoác thêm áo ngoài, tóc dài cột tùy ý bằng dây ngọc đen, biến dung dung nhan trở về một phần yêu mị ban đầu. Dưới ánh đèn, sắc thái không còn là mị hoặc như ban chiều, mà lại mang vài phần linh quang câu hồn.

"Không đi thì uổng một kiếp làm yêu hồ." Nàng cười khẽ, tay áo phất nhẹ, hồ thuật che khí tức lan ra, nháy mắt đã như một nữ tu nhân tộc tầm thường, bước ra ngoài cửa.

Trước khi ra khỏi phòng, nàng ngoái đầu lại:

"Phu quân, nếu ta ba canh giờ chưa về, ngươi nhớ đến cục nha Lưu Kinh chuộc xác."

Cố Tịch Vân liếc nhìn nàng một cái.

"Không có ta, ngươi ngủ có lẽ yên hơn." Giọng lạnh, rất lạnh.

Phạn Bạch Yêm bật cười, phiêu phiêu như khói trầm tan giữa gió khuya.

"Bản tọa đi hóng chuyện một chút, sẽ quay về sớm."

...

Ra đến đầu ngõ, nàng liền vén một góc khăn mỏng che mặt, nhảy lên nóc nhà, tung mình theo làn khói ẩm ướt, lao về hướng chợ Tây.

Tiếng người bàn luận mỗi lúc một nhiều.

"Là Linh Phù Ngưng Mạch! Có thể tăng tỷ lệ kết đan!"

"Có người thấy người của Ma môn cũng lén lút vào thành hôm nay! E là có bàn tay phía sau!"

Phạn Bạch Yêm nhẹ đáp xuống một mái ngói, ánh mắt lóe tia hứng thú:

"Ồ? Ma môn vào thành? Sao bổn tọa lại không hay?"

Nàng khẽ cười, lướt đi như mây, thầm nghĩ: Hóa ra là trò của người trong nhà, vậy thì... càng không thể bỏ lỡ.

...

Trăng treo nghiêng trên đỉnh lâu thành, ánh bạc lạnh lẽo như một đường kiếm chưa rút.

Bên dưới, bóng người áo lam lướt nhẹ qua mái ngói. Vạt áo Cố Tịch Vân tung bay trong gió, thân ảnh nhẹ nhàng như tuyết rơi, song trong mắt lại như chứa cả vực sâu lạnh giá.

Nàng không nói với bất kỳ ai, kể cả chính mình, vì sao lại đuổi theo.

Phạn Bạch Yêm khi đi không để lại tiếng động. Nhưng người như nàng, dù có giấu bao nhiêu hồ thuật, cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của kiếm tâm thanh minh.

Một sợi khí tức mờ nhạt vướng trên cành liễu ngoài cửa sổ, bị gió thổi lay động, vô tình khẽ chạm vào tầng khí cảm của Cố Tịch Vân. Dấu vết quá nhỏ, chỉ khi tâm như nước mới nhận ra.

Chỉ là một cái chạm, nàng đã biết hướng đi.

Nàng không lập tức đuổi theo. Mà là đứng dưới ánh trăng rất lâu, như đang phân định giữa "nên" và "không nên".

Cuối cùng, vẫn bước đi.

---

Qua mấy con phố chằng chịt, đến gần chợ Tây, ánh đèn đã thưa thớt. Có vài tiếng xì xào bên góc tường, thấp giọng nói về một người nữ vận hồng y, cười cười hỏi chuyện thiên hạ, còn tiện tay thu mấy giọt rượu, bắt mấy kẻ xấu giở trò lưu manh trói lại ném vào quan nha.

"Không biết người phương nào, nhưng mà dung mạo như vẽ, cười như hồ ly tinh... lại tự xưng là 'hữu đạo khách'."

Cố Tịch Vân nghe đến đó, bước chân dừng lại, mày hơi nhíu.

Hữu đạo khách? Thì ra lại diễn vở khác rồi.

Một tiếng gió lướt qua. Nàng đã không còn đứng đó nữa.

...

Trong một ngõ tối gần chợ Tây, có tiếng cười trong trẻo vang lên:

"Đừng chạy nữa, ngươi cũng chẳng trốn được đâu~"

Phạn Bạch Yêm đang ngồi xổm trước một tên hán tử to con, một tay chống má, tay kia lật xem sổ nhỏ hắn đánh rơi, miệng thì cười như không, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo:

"Ghi nợ mấy chỗ đánh bạc, lại vay tiền quan binh, rồi nửa đêm chặn đường trộm bạc dân hương... Ài, xấu tính."

Tên hán tử run lẩy bẩy: "Tiên, tiên tử tha mạng..."

"Không phải tiên tử," Phạn Bạch Yêm nháy mắt, "Ta là hồ ly."

Tên kia ngất xỉu.

Phạn Bạch Yêm cười, vừa định đứng dậy, đột nhiên sau lưng truyền đến một giọng nói lạnh như nước suối:

"Ngươi làm gì ở đây?"

Phạn Bạch Yêm quay đầu, liền thấy Cố Tịch Vân đứng dưới bóng đèn lồng cuối phố, kiếm chưa rút, khí tức không mạnh, nhưng ánh mắt kia như có thể nhìn thấu lòng người.

"Hử? Tướng công đuổi theo ta sao?" Ma Tôn cười hì hì, tà áo đỏ hơi xoay một vòng, "Không yên tâm sao? Hay là, nhớ ta rồi?"

Cố Tịch Vân không đáp, ánh mắt lướt qua tên ngất xỉu dưới đất, rồi rơi vào bàn tay nàng đang cầm quyển sổ.

"Đó là?"

"Chút manh mối thôi." Phạn Bạch Yêm đưa lên, "Có vẻ trong thành Lưu Kinh đang có kẻ âm thầm thu mua linh hạch, giá cao gấp ba bình thường. Một kẻ thường dân như hắn cũng biết, có lẽ là có người tu đạo nhúng tay."

Cố Tịch Vân lặng im giây lát: "Thu mua linh hạch... để làm gì?"

Phạn Bạch Yêm cười, "Đó, ta cũng đang định hỏi ngươi có muốn cùng tra thử không."

"Chúng ta là 'phu phu' đang ngao du nhân gian mà, nên cũng nên làm chút việc tốt. Không chừng, được tặng một tràng pháo tay."

"Hoặc... một kiếm xuyên tim."

Nói rồi nàng tiến lại gần, chìa sổ ra.

"Đồng hành chứ?"

Cố Tịch Vân đón lấy, lật vài trang, rồi mới nói:

"Ngươi không được hành động một mình nữa."

Phạn Bạch Yêm bật cười, nghiêng đầu: "Sao? Lo cho ta à?"

"Ta đang canh chừng ngươi."

Phạn Bạch Yêm nhún vai, "Tùy tướng công nói."

Đèn lồng đung đưa trong gió, ánh lửa mờ mờ in trên vách tường đá nhuốm sương đêm.

Phạn Bạch Yêm giũ tay áo, quay người thong dong bước đi. Dáng vẻ chậm rãi, như thể gió thổi không dính bụi, lại có chút nhàn tản của hồ ly ngàn năm.

"Vân lang," nàng vừa đi vừa nói, giọng mềm như vầng trăng lướt qua mặt nước, "ta vừa nghe được một chuyện thú vị lắm."

Cố Tịch Vân theo sát phía sau, không đáp.

Phạn Bạch Yêm cũng chẳng cần nàng đáp, chỉ nhẹ nghiêng đầu, mái tóc đen dài vừa hoá ra kia lấp lánh ánh lửa, như tơ như thác.

"Trong thành Lưu Kinh này... có ma nhân."

Ánh mắt Cố Tịch Vân khẽ động, nhưng không tỏ vẻ bất ngờ.

Phạn Bạch Yêm cười khẽ, tiếp lời:"Chúng giấu rất sâu, không dễ phân ra. Lại có kẻ ngầm thu thập Linh Phù Ngưng Mạch, loại phù chuyên dùng cho bước trùng phá cảnh giới... Một khi thành công, e là sẽ xuất hiện một Ma tu bán bước Nguyên Anh ngay giữa lòng nhân giới."

Gió thổi, áo lam khẽ động. Cố Tịch Vân đứng lại, ánh mắt sâu như mặt hồ trong đêm.

"Ngươi biết chúng là ai?"

"Không rõ lắm," Phạn Bạch Yêm xoay người lại, bước đến gần nàng, tay chắp sau lưng, ánh mắt cong cong như trăng non, "Ta chỉ ngửi được khí tức. Nhưng không mạnh, chắc là hạng lão nhị lão tam trong ma giới, giấu đầu hở đuôi."

"Đêm nay mà động thủ, sợ rằng sẽ kinh động đến cả bọn quan tu trong thành, chưa chắc có lợi cho ta và ngươi."

Nàng bỗng nhướng mày, cười:

"Mà này... ta còn chưa ăn bánh bao!"

Cố Tịch Vân: "..."

"Ngươi không đói sao?" Phạn Bạch Yêm nghiêng đầu, giọng nói như rót mật, "Vừa rồi trong xe ta đã ngửi thấy hương bánh bao thịt từ đầu phố Nam, mềm mềm nóng hổi, chắc là ngon lắm. Chi bằng..."

Nàng nghiêng mình, tay áo vén nhẹ, chỉ về phía con phố đèn đỏ vàng lấp lánh phía xa:

"Đi ăn bánh bao trước, rồi hẵng điều tra. Dù gì ta cũng không muốn tra án khi bụng rỗng đâu, mất hết cảm hứng."

Cố Tịch Vân nhìn nàng, rất lâu, cuối cùng chỉ nhàn nhạt đáp:"Ngươi đi trước."

Phạn Bạch Yêm lập tức xoay người, tay áo vung lên một vòng như múa:

"Tuân lệnh tướng công~"

...

Phố thị Lưu Kinh về đêm náo nhiệt hơn tưởng. Đèn lồng treo cao, ánh sáng vàng cam rọi xuống từng phiến gạch đá, soi rõ dòng người như nước, hương khói món ăn quyện lẫn tiếng rao hàng rộn rã.

Phạn Bạch Yêm khoác ngoại bào màu nhạt, tóc đen dài vấn lên đơn giản, che giấu chín phần yêu khí, lại chẳng giấu nổi ánh cười trong mắt.

Nàng nghiêng người nhìn một quầy nhỏ, nơi có bánh bao hấp bốc khói nghi ngút, ánh mắt như hồ ly phát hiện ra con gà béo.

"Vân lang mau nhìn, cái kia có nhân tôm!" Nàng chỉ tay, đôi mắt cong như trăng non, "Ngươi ăn cay không? Ta nhớ có loại bánh bao cay, nhân thịt ngũ vị, lúc cắn vào còn chảy nước."

Cố Tịch Vân theo sau, y phục gọn gàng, tóc đen vấn đơn giản, dung mạo dù đã bị hồ thuật che đi vài phần vẫn khiến kẻ qua người lại âm thầm liếc nhìn.

"Chúng ta đang điều tra." Nàng nhắc nhở, thanh âm không nhanh không chậm.

Phạn Bạch Yêm ngoảnh lại, lùi hai bước tới gần nàng, nhỏ giọng nói:

"Tra thì tra, nhưng bánh bao không thể không ăn."

Nói đoạn, nàng đã tiến về phía quầy. Chủ quán vừa thấy mỹ nhân dung nhan như ẩn như hiện, liền mỉm cười nịnh nọt: "Hai vị khách nhân muốn ăn vị gì? Bánh bao nhà ta nhân đầy thịt, ăn một cái là nhớ cả đời!"

"Cho ta hai cái nhân tôm, hai cái cay, một cái trứng muối-à, thêm một bình nước táo." Phạn Bạch Yêm vui vẻ gọi món, như thể đây là đại sự nhất đêm nay.

Cố Tịch Vân đứng phía sau, ánh mắt đảo nhẹ qua đám đông. Một luồng khí tức mờ nhạt vừa lướt qua như gió thoảng, không quá rõ ràng, nhưng đủ khiến nàng chau mày.

Phạn Bạch Yêm quay đầu, vừa vặn bắt gặp vẻ mặt đó, nàng nhai một miếng bánh bao, giọng còn lúng búng:

"Ngươi cũng phát hiện ra à?"

Cố Tịch Vân gật đầu.

"Không gấp," Phạn Bạch Yêm đưa nàng một cái bánh bao nóng hổi, hơi nóng toả ra thơm ngậy, "Linh Phù Ngưng Mạch vốn cần thời gian dung hợp, nếu là kẻ mới vào thành thì tối nay chưa ra tay đâu. Ăn xong, chúng ta đi dạo một vòng, rồi xem đêm nay ai là con cá muốn mắc câu."

Nàng lại cắn thêm một miếng, ánh mắt dõi theo đèn lồng bay cao giữa phố phường, như thể thật sự chỉ là một nữ tử nhàn rỗi du ngoạn nhân gian, chẳng phải Ma Tôn khét tiếng trong Ma giới.

Cố Tịch Vân cúi đầu, nhận lấy bánh bao, không nói gì, nhưng trong lòng lại hiện lên một tầng sóng mờ.

Hồ ly... quả nhiên rất biết làm loạn lòng người.

Tiếng rao bánh nướng còn chưa dứt, đèn lồng treo cao còn lay động theo gió, thì từ một góc khuất giữa dòng người, một luồng tà khí mỏng như tơ lặng lẽ lan ra.

Từng hơi lạnh vô hình bò theo mặt đất, lẫn vào giữa hương thơm của thức ăn và khói lửa, chẳng mấy ai nhận ra... cho đến khi một thiếu nữ trẻ tuổi đang ôm rổ cam bỗng khựng lại, ánh mắt trống rỗng như bị đoạt hồn.

Phạn Bạch Yêm đang nhấm nháp nốt miếng bánh cuối, ánh mắt vẫn cười cười như chẳng thấy gì, tay khẽ gạt một cọng hành dính trên y phục.

"Ngươi thấy không?" nàng khẽ nói, như thể đang tán gẫu chuyện trời mưa hay gió lớn.

Cố Tịch Vân mắt đã lạnh đi vài phần. Nàng gật nhẹ, đồng thời tay phải khẽ động dưới tay áo.

Trong khoảnh khắc ấy, đám đông hốt hoảng tản ra. Thiếu nữ ôm rổ cam ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đổi thành màu xám đục, miệng bật cười, âm thanh khàn khàn không giống người thường.

"Mạch Ngưng... giao ra... giao ra..."

Một luồng lệ khí đen nhạt từ miệng nàng thoát ra, lập tức tỏa khắp khu chợ, làm mấy ngọn đèn lồng phụt tắt.

Cố Tịch Vân lập tức bước lên, tay trái giơ lên như điểm nhẹ một đạo pháp ấn, chỉ phong vô hình đánh tới, khiến thiếu nữ kia lùi hẳn ra sau ba bước, ngã vật xuống đất.

Từ sau quầy hàng, một bóng người áo xám vụt qua như quỷ mị, định lợi dụng hỗn loạn để chạy trốn.

Ngay khoảnh khắc đó-

"Vân lang ~"Phạn Bạch Yêm gọi nhỏ một tiếng, âm điệu lười nhác, nhưng đôi mắt đã híp lại, long lanh ánh sáng tà mị.

"Có người làm rớt bánh bao."

Nói xong, nàng giơ ngón tay ra, một sợi hồng tuyến mỏng như tơ từ đầu ngón tay bay vút đi, không chút báo trước, xuyên qua đám đông, quấn lấy chân bóng xám kia.

"Khụ." Kẻ áo xám loạng choạng, thân hình bị kéo ngược lại giữa không trung, va vào quầy hàng làm đồ ăn rơi vỡ tung tóe. Hắn lăn mấy vòng dưới đất, ánh mắt lộ rõ hoảng sợ, nhưng chưa kịp thi triển thuật pháp đã bị Cố Tịch Vân điểm trụ huyệt đạo.

Phạn Bạch Yêm thong thả bước lại, tay nâng váy tránh dính nước canh, mắt nhìn tên kia như nhìn một con cá vừa mắc câu.

"Thành Lưu Kinh là chốn phồn hoa, các ngươi nghĩ đến đây cướp Linh Phù, chẳng lẽ tưởng bọn ta đến đây để ăn chơi thật sao?"

Ánh mắt nàng dừng lại nơi mi tâm hắn, hờ hững nói:

"Yêu khí hỗn tạp, lẫn mùi ma tinh cũ... là dư nghiệt của Huyết Hoả môn?"

Tên kia cắn răng không đáp, mắt lộ tia hung lệ.

Cố Tịch Vân hơi nghiêng đầu, hỏi:

"Giữ lại hay xử tại chỗ?"

Phạn Bạch Yêm khẽ cười, tay đưa lên vuốt nhẹ mái tóc đen giả:

"Giữ lại chứ. Còn chưa hỏi hắn... có biết bánh bao nhân mực ở đâu bán."

Khách điếm "Ngọc Dương", tầng hai có một gian nhã phòng, bày biện đơn sơ mà sạch sẽ. Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn dầu, ánh lửa yếu ớt in bóng ba người xuống nền gạch xanh âm u.

Phạn Bạch Yêm tựa nửa người bên chiếc ghế gỗ, đầu ngón tay chạm hờ miệng chén trà đã nguội, ánh mắt hứng thú nhìn người bị trói quỳ giữa phòng. Dây trói là do Cố Tịch Vân dùng chính linh lực kết ấn, vững như xiềng sắt.

Cố Tịch Vân đứng nghiêng người dựa khung cửa, y sam màu nhạt vương chút bụi đường, tay phải cầm vỏ kiếm, mũi kiếm đặt nhẹ xuống sàn.

Tên ma nhân nọ lúc này đã tỉnh lại, sắc mặt nhợt nhạt, sau một canh giờ bị áp chế kinh mạch, giờ không cách nào tụ khí, cũng chẳng trốn thoát.

Phạn Bạch Yêm cười nhàn nhạt:

"Ngươi tên gì, từ đâu đến, mấy người cùng đến, mục đích là gì - nói ba điều thật, bản tôn tha mạng cho, nói một câu dối - ta cắt một ngón tay."

Giọng nàng vẫn mềm nhẹ như đang hỏi món ăn, nhưng tên kia toàn thân run lên, sống lưng toát mồ hôi lạnh.

Hắn cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng khi nhìn vào đôi mắt híp lại như cười như không kia, trong lòng dâng lên cảm giác như bị yêu thú thượng cổ nhìn thấu nội phủ.

"Ta... ta là Trình Tác, vốn thuộc phân nhánh Huyết Hoả môn phía nam. Lần này vào thành là theo lệnh... là theo lệnh của một vị hộ pháp mới trỗi dậy, gọi là Yên Tẫn, y nghe được tin... Linh Phù Ngưng Mạch sẽ xuất hiện trong lễ Khai Cốc ở Lưu Kinh ba ngày tới..."

Phạn Bạch Yêm nhướng mày, vuốt nhẹ miệng chén:

"Yên Tẫn? Cái tên lạ hoắc. Chưa nghe bao giờ. Tiểu môn tiểu phái cũng đòi mơ mộng nuốt bảo phù?"

Tên kia nghiến răng: "Yên Tẫn là kẻ tu luyện dị mạch, ba năm trước bị chính đạo truy sát tưởng đã chết, không ngờ sống sót, hút hồn ma luyện cốt, nay đã có tu vi Hóa Thần hậu kỳ..."

Ánh mắt hắn đảo qua nhìn Cố Tịch Vân đang đứng lặng, sắc mặt âm trầm.

"Y nói... nếu đoạt được Linh Phù, sẽ nghịch chuyển gân mạch, bước vào Đại Thừa."

Lúc này Cố Tịch Vân mới lên tiếng, giọng lạnh lẽo:

"Vì vậy ngươi mới hạ hồn thuật lên dân thường, dùng mắt họ dò đường khí tức?"

Tên kia lúng túng, không phủ nhận.

Phạn Bạch Yêm "à" khẽ một tiếng, đặt chén trà xuống, đứng dậy chậm rãi đi đến trước mặt hắn.

Ánh sáng ngọn đèn hắt lên khiến mái tóc đen giả của nàng trở nên nhạt màu, để lộ vài sợi trắng bạc bên dưới.

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, giọng chầm chậm:

"Yên Tẫn kia là ai bản tôn chưa rõ. Nhưng ngươi... một kẻ Huyết Hoả tàn dư mà dám mưu đồ Linh Phù trước mặt ta?"

Nàng cúi người xuống, sát vào tai hắn, nói nhỏ:

"Ngươi biết ta là ai không?"

Tên kia ánh mắt ngập sợ hãi, run rẩy nói:

"Ngươi... không... không thể..."

Ngay khoảnh khắc đó, trên trán hắn nứt ra một đạo huyết ấn hình hồ ly, đỏ như máu, lập lòe trong ánh đèn.

"Không thể cái gì?"

Phạn Bạch Yêm cười, thu tay về.

"Cơ Lăng từng nói, giết một kẻ Huyết Hoả cũ, thì nên dùng máu hắn tế ấn, cho bọn còn lại biết mà dè chừng."

Tên kia rít lên một tiếng, rồi ngã xuống, thân thể hóa thành một làn khói đen tan biến.

Cố Tịch Vân không đổi sắc, chỉ lạnh nhạt nói:

"Lễ Khai Cốc tổ chức ở đâu?"

Phạn Bạch Yêm vươn vai, quay đầu cười:

"Đương nhiên là ở Vân Đài Các, trung tâm thành Lưu Kinh... nghe nói lần này còn có mấy tông môn lớn cử người đến."

Nàng chắp tay sau lưng, đi về phía cửa sổ, vén rèm nhìn ánh trăng treo giữa trời đêm.

"Lần này có trò hay để xem rồi, Vân lang..."