Thiên Mệnh Vi Nữ, Ma Tôn Vi Tâm

Chương 27: Thành Lưu Kinh



Sáng sớm hôm sau, sương mù vẫn chưa tan, cả Lưu Kinh như được phủ một tầng hơi nước mỏng. Trên phố, người bán hàng rong đã dọn gánh, từng tiếng rao khàn khàn xuyên qua màn sương lạnh buốt.

Tại khách điếm Ngọc Dương, gian phòng tầng hai.

Cố Tịch Vân đang ngồi trước bàn, dưỡng khí vận tức, linh lực trong cơ thể mặc dù vẫn bị áp chế một phần do phong ấn Phạn Bạch Yêm đặt, nhưng dòng chảy đã bắt đầu ổn định trở lại. Nàng mở mắt, khí tức trong trẻo mà lặng lẽ như băng tuyết.

Ngay khi nàng toan đứng dậy, cánh cửa gỗ vang lên tiếng "cót két", Phạn Bạch Yêm tay cầm chiếc bánh bao, nhón chân bước vào, tóc xõa sau lưng, vẫn là dung nhan đã được hồ thuật che đi tám phần, nhưng ánh mắt khẽ cong, khoé môi điểm ý cười, đủ khiến gian phòng sáng bừng mấy phần.

“Dậy rồi à, phu quân?” Nàng nghiêng đầu hỏi, vẻ mặt không hề đứng đắn.

Cố Tịch Vân chỉ nhàn nhạt nói: “Sáng rồi.”

Phạn Bạch Yêm ngồi xuống, cắn một miếng bánh bao, trong miệng còn chưa nhai xong đã hớn hở nói:

“Vừa ra ngoài, thấy người ta tụ tập ở chợ lớn bên bờ hồ Đông Lăng. Nói đêm qua có người chết — không để lại thi thể, chỉ còn vết máu khô và một đạo bùa cháy đen.”

Cố Tịch Vân khựng lại một chút: “Bùa?”

“Ừ,” Phạn Bạch Yêm nhai xong, rót nước trà, nói như kể chuyện vụn vặt, “Là bùa chú của đạo nhân – loại dùng để trấn tà hoặc áp yêu. Nhưng pháp lực rất tạp, không phải của một môn phái lớn.”

Nàng vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Cố Tịch Vân, ánh mắt sâu lắng hơn vài phần:

“Lúc ta dùng yêu thuật tìm thử, thấy linh khí nơi đó bị xé rách. Tựa như… có kẻ vận pháp bất thành, lại chọc giận thứ không nên chọc vào.”

Cố Tịch Vân yên lặng.

Linh phù Ngưng Mạch vốn là vật dẫn đạo, có thể khiến yêu ma ở nửa bước Kim Đan đột phá lên Nguyên Anh, hoặc là khiến tẩu hỏa nhập ma — có người vì ham lợi mà đánh cược, cũng không lạ.

“Chúng có lẽ đang thử tìm nơi đặt phù,” Phạn Bạch Yêm chống cằm nói, “Lưu Kinh tuy là nơi nhân tộc, nhưng dưới lòng đất… có vài thứ thú vị. Ta đoán, chúng không chỉ là đến vì phù.”

Cố Tịch Vân nhíu mày: “Ngươi muốn xuống tra?”

Phạn Bạch Yêm cười rộ: “Không. Ta muốn ngươi tra.”

Cố Tịch Vân: “…”

Phạn Bạch Yêm nhón tay nhặt chiếc áo choàng treo bên cạnh, khoác lên vai Cố Tịch Vân, động tác cực kỳ tự nhiên, khiến người khác không cách nào từ chối.

“Ngoài kia còn có mấy quầy bánh mới mở,” nàng thì thầm, “Ngươi đi thăm dò, ta đi mua bánh.”

“Chia nhau làm việc, ngươi tra hung khí, ta tra… khẩu vị dân gian.”

Cố Tịch Vân không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo áo lại cho chỉnh, bước ra cửa.

Sau lưng, Phạn Bạch Yêm ngửa người nằm xuống, mắt khép hờ, thì thầm như mộng:

“Không biết hôm nay có nhân duyên gì thú vị…”

...

Sương sớm chưa tan, sắc trời vẫn nhàn nhạt một màu xám trắng. Cố Tịch Vân cất bước rời khỏi khách điếm Ngọc Dương, áo choàng gấm nhạt bị gió thổi tung nhẹ, khiến bóng người nàng như lướt qua mặt hồ tĩnh mịch.

Phố thị đang dần thức tỉnh. Nhưng tại khu chợ phía Đông, nơi được cho là hiện trường vụ “dị biến” tối qua, không khí lại lạnh lẽo khác thường.

Cố Tịch Vân không đội nón, không mang kiếm, nhưng khí độ trầm ổn tựa núi sông trấn định. Trong tay áo nàng giấu một phù chỉ nhỏ, được Phạn Bạch Yêm để lại — một sợi phù mang hồ khí, dùng để chống lại tà thuật cấp thấp.

Dừng lại trước một quầy hàng đã đóng cửa, nàng đảo mắt nhìn quanh. Đây chính là nơi người dân tụ tập buổi sáng — đất đá bị lật, mặt đất còn lưu lại vết máu đã sẫm đen, hằn sâu vào nền như bị ăn mòn. Một đoạn gỗ cháy đen, trên đó dính một mảnh phù hoá tro.

“Bị hút linh mạch rồi.” Cố Tịch Vân thầm nghĩ, tay chạm nhẹ đất, một tia linh lực khẽ lan ra từ đầu ngón tay.

Chỉ trong khoảnh khắc, nàng bắt được tàn khí âm u, lẫn mùi tà chú đã phai.

Không giống ma nhân bình thường — lực đạo rất quái dị, như bị ai đó điều khiển qua một tầng vật dẫn, chứ không phải chính thân ra tay.

“Ngưng Mạch chi phù…” nàng nhíu mày.

Bước chân thoáng động, Cố Tịch Vân thoáng liếc về phía cuối con hẻm chợ. Nơi đó có bóng người vừa lướt qua, vạt áo trắng thoáng hiện, nhưng linh khí người nọ hỗn tạp, không rõ là tu sĩ chính đạo hay dị lưu.

Cố Tịch Vân không vội đuổi theo. Nàng nhìn qua cửa tiệm kế bên — nơi có lồng đèn treo nghiêng, ánh sáng chiếu lên một dãy giấy vẽ bùa thô sơ, phía sau lụa đỏ có ai đó đang lặng lẽ nhìn ra.

“Có người chứng kiến?”

Nàng xoay người, không lên tiếng, chỉ bước đến sát cửa, tay áo khẽ gõ vào khung gỗ:

“Xin hỏi, đêm qua có thấy điều gì bất thường chăng?”

Sau tấm màn, giọng già nua cất lên, có phần run rẩy:

“Có… Có một kẻ mặc y bào xanh đậm… không giống dân thành này… Hắn dừng ở đây rất lâu… như đang đợi ai…”

“Rồi sau đó?”

“Ta thấy có một đạo nhân trẻ tuổi đi qua. Họ trao đổi gì đó. Chỉ chốc lát sau… ánh sáng đỏ lóa lên rồi biến mất. Lúc ta ra ngoài thì đã… đã như thế kia rồi…”

Cố Tịch Vân khẽ “ừ” một tiếng. Đạo nhân? Kẻ mặc bào xanh?

Chuyện này, dường như không đơn giản chỉ là truy cầu Linh Phù Ngưng Mạch.

Bên trong tay áo, ngón tay nàng siết nhẹ. Khí tức tà dị như vậy… có chút giống với huyết chú của ma vực, nhưng không hoàn toàn. Lại pha lẫn một tầng đạo khí chưa thuần, như một kẻ tu tạp thuật, không thuộc về môn phái chính thống nào.

Một người, hoặc một nhóm, đang âm thầm tìm cách mượn Lưu Kinh làm nơi thử luyện.

Nàng đứng yên trong sương, đôi mắt trong vắt ánh băng lam, sâu như nước đá chưa tan:

“Phạn Bạch Yêm nói không sai. Lưu Kinh có thứ không nên động vào.”

...

Gió sáng thổi nghiêng lá ngọc lan bên hiên. Cố Tịch Vân đứng lặng dưới mái ngói rêu phong, áo bào khẽ lay động, mắt nàng như lưu quang, khóa chặt phương vị mà bóng áo xanh thoáng hiện.

Không để lại một chữ hay bước chân, nàng rời khỏi chợ cũ, thân hình nhẹ như tuyết rơi.

Khinh thân thuật vận lên, kiếm ý giấu kín, bóng nàng như một dòng gió lạnh len giữa các con phố, nhắm về hướng Tây thành.

Người kia không nhanh, tựa hồ cố ý dụ dỗ kẻ theo dõi — nhưng đáng tiếc hắn không ngờ kẻ theo sau là Cố Tịch Vân.

Qua ba ngã rẽ, đến một khu xóm nghèo hoang vắng, địa thế nơi này sát mé thành trì, nhà cửa thưa thớt, rêu cỏ mọc tràn tường vỡ.

Người áo xanh rốt cuộc dừng lại — hắn không bước vào nhà, mà len qua khe hẻm hẹp, cuối cùng biến mất sau một bức tường gạch cũ mục.

Cố Tịch Vân đứng sau bức bình phong đổ, ánh mắt lạnh lẽo, lòng đã ngầm vận sẵn kiếm khí vào lòng bàn tay.

Nàng bước tới, ngón tay vẽ một phù giản hư ảo trong không trung, dán lên trán mình — “Tàng Ảnh Phù”. Cơ thể nàng lập tức hoá thành một làn khói mỏng, dung nhập vào sương trắng lượn quanh.

Xuyên qua khe hẹp, bên kia là một mật thất tàn cũ bị che dưới lòng đất. Nơi đây chẳng giống nơi người phàm cư ngụ — mùi máu tươi pha lẫn uế khí rất nhạt, nhưng nữ tử như nàng nhạy cảm dị thường, lập tức phân biệt được đó là mùi của linh huyết vừa bị dẫn đi.

Bên trong, có ba người.

Áo xanh là một trong số đó, mặt đeo mặt nạ giấy, đang cùng hai kẻ vận hắc y bày trận trên mặt đất.

Trận pháp kia không phải pháp trận chính đạo — mà là một loại dị trận cổ xưa của ma vực, dùng linh huyết người sống dẫn mạch, để hấp thu khí tức trong địa mạch.

“Linh khí ở đây mỏng, chúng muốn tạo tụ linh trận giả?” Cố Tịch Vân thoáng cau mày. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt nàng lạnh hẳn — giữa tâm trận có một người đang bị trói, là một thiếu niên áo lam, đã hôn mê, khí tức suy nhược.

Hắn rõ ràng là người tu đạo, có phù văn hộ thể, nhưng bị chế ngự.

Tay nàng siết lại, kiếm khí mỏng như tơ từ tay áo rủ xuống, nhẹ như sương mà vô thanh vô tức. Nếu để chúng hoàn thành trận này, thiếu niên kia ắt bị hút cạn linh mạch, hồn phách hao tổn, không sống quá ba canh giờ.

Nàng trầm mặc giây lát, rồi yên lặng nhúng ngón tay giữa vào một giọt linh dịch ẩn trong ngọc phù, búng mạnh ra một điểm sáng như sao chổi, bay vút lên trời.

Ngay khi ánh sáng ấy rơi vào tầng mây, nàng rút Hà Vân Kiếm.

Ngay khoảnh khắc Hà Vân Kiếm lóe ánh lam, phá tan tầng khí ngưng đọng trong mật thất, một luồng sát ý lạnh thấu xương từ bên trái sau lưng nàng bỗng trỗi dậy.

“Ra tay nhanh như vậy à.” Cố Tịch Vân không quay đầu, môi mím thành một đường lạnh nhạt. Chân nguyên trong cơ thể bị phong, nhưng nàng sớm đã chuẩn bị cho tình huống cận chiến.

Một luồng kình lực như gió xoáy xé toạc bức tường bên hông mật thất, kẻ đánh lén giấu trong bóng tối xông ra, là một tên mặc trường bào đen, mặt đeo mặt nạ bạc, khí tức ma tu cấp nguyên anh trung kỳ, tay cầm pháp đao xé gió bổ thẳng tới sau lưng nàng.

Nhưng chỉ thấy Hà Vân Kiếm xoay nhẹ một vòng, vỏ kiếm tự động lao ra chắn phía sau, chấn động phát ra một tiếng “keng” lạnh băng, làm cả mật thất chấn động.

Lúc kiếm khí lan tỏa, đôi mắt của Cố Tịch Vân ngẩng lên, ánh lam nhàn nhạt hiện ra tầng sương mờ - trong mắt nàng là vô tình kiếm ý, như sóng lạnh vỗ vào tâm mạch.

"Kẻ yếu cũng học đánh lén?"

Nàng xoay người giữa không trung, thân hình như mảnh tuyết lả tả, kiếm ý chưa ra mà khí tràng đã áp chế ba tên còn lại đến mức không dám động đậy.

Tên đánh lén sắc mặt biến đổi, lùi một bước, hét khẽ: “Ngươi rõ ràng đã bị phong linh lực!”

Cố Tịch Vân chỉ lặng lẽ đáp:"Thân là tu sĩ, không lẽ không học chút thủ đoạn dưỡng khí điều thần, chỉ chờ người khác mở khóa mới biết động thủ?"

Hà Vân Kiếm chuyển mình trong tay nàng, không dùng linh lực mà chỉ là kiếm ý thuần túy, nhưng một kiếm ấy vừa điểm ra đã khiến tên đánh lén lùi lại liên tục bảy bước, miệng phun ra một ngụm huyết khí, mặt nạ rạn nứt thành hai mảnh rơi xuống đất.

Gã toan rút lui thì ngoài mật thất truyền vào một giọng nói lười nhác:

“Đánh mà không trúng người ta, còn để ta phải chen vào diễn đoạn kết nữa à?”

Bên trong trầm xuống.

Tường đá mé đông như bị ai đó tiện tay xé mở, Phạn Bạch Yêm trong y bào nguyệt sắc, tóc đen như mực, bước qua lớp bụi mù mà vào, tay cầm một xiên bánh bao nóng, vừa ăn vừa nói:

“Một lũ ma nhân hạ phẩm không biết điều, không ăn bánh bao thì thôi, còn dám đụng vào người của ta?”

Ánh mắt nàng lười biếng quét qua bốn tên ma nhân, bỗng dừng lại nơi gã vừa đánh lén, khẽ nhíu mày:

“A, ngươi là đồ đệ của lão Thương Khô?”

Tên kia biến sắc: “Ngươi... Ma Tôn?”

Phạn Bạch Yêm nhướn mày, cười khẽ: “Không phải.”

Rồi nàng quay sang Cố Tịch Vân, ánh mắt đầy hứng thú:“Ta chỉ là một tiểu yêu theo phu quân đi du ngoạn thôi.”

Ánh sáng trong mật thất dao động, vách đá bị phá vỡ để lộ thông đạo hẹp bên hông, tên cầm đầu – kẻ đeo mặt nạ bạc – trong khoảnh khắc bị dồn ép, bỗng tung ra một đạo phù lục màu đỏ máu, quăng mạnh xuống đất.

Một trận pháp truyền tống cấp thấp hiện lên, ánh sáng đỏ cuộn tròn dưới chân hắn.

Cố Tịch Vân nhận ra dị biến ngay, bàn tay xoay kiếm ngược lại, kiếm khí bạo phát như thủy triều, tuy không dùng linh lực nhưng kiếm ý thuần túy vẫn có thể nhiễu loạn pháp trận truyền tống.

Phạn Bạch Yêm khẽ liếc qua, xiên bánh bao trong tay vừa cắn phân nửa, nàng thở dài:

“Không phải bảo đứng lại sao, ngươi chạy chi vội vậy? Đến bánh bao cũng chưa ăn mà.”

Nàng phất tay áo. Một đạo sương mờ như tơ hồ tụ thành màn lụa đỏ hồng, vút lên như lưới quấn lấy ba tên còn lại, không cho chúng kịp cử động.

Tên cầm đầu thấy pháp trận lảo đảo, gầm nhẹ, phun một ngụm máu lên trận văn, cưỡng ép kích hoạt.

Ánh sáng đỏ rực rỡ bao trùm quanh người hắn, trước khi tan biến, ánh mắt liếc qua Phạn Bạch Yêm một thoáng, tựa như kinh nghi, tựa như kiêng kỵ, rồi tan biến vào không gian méo mó.

Phạn Bạch Yêm không đuổi theo, chỉ nhướng mày nhìn Cố Tịch Vân:

“Ngươi định làm gì? Đuổi?”

Cố Tịch Vân đáp ngắn gọn: “Phải.”

Dứt lời, Hà Vân Kiếm đã bay ra, thân ảnh nàng như khói mỏng, lao thẳng vào quầng sáng đang tàn dư của trận pháp. Trong khoảnh khắc đó, Phạn Bạch Yêm đưa tay lên vẽ nhẹ một đường trong không trung, bổ sung một chút yêu lực vào dư âm trận pháp, khiến cánh cổng không lập tức sụp đổ.

“Hừm… ta đói bụng, nhưng thôi, theo ngươi vậy.”

Nàng tùy tiện vứt lại xiên bánh bao, một chân đạp nhẹ lên vách tường, bóng áo nguyệt sắc theo sau kiếm quang lam trắng, cả hai đồng loạt biến mất trong ánh sáng pháp trận cuối cùng.

Chỉ để lại ba tên ma nhân bị lụa đỏ trói gô, mặt xám như tro tàn, chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Biệt viện ấy nằm ngoài thành mười dặm, dấu vết đã rêu phong, tường loang lở rạn nứt, hàng trúc sau viện sớm đã mục nát. Thế nhưng lúc đặt chân đến, Cố Tịch Vân liền dừng lại.

Ánh mắt nàng ngưng trọng.

“Có trận pháp che giấu khí tức. Là loại trấn sát kiêm phong cấm, không phải ma nhân tầm thường bày ra được.”

Phạn Bạch Yêm nghiêng đầu ngó nghiêng, tay vẫn còn cầm một cái bánh bao chưa ăn xong, mắt đỏ khẽ đảo qua viện môn, nơi mơ hồ có từng làn khí đen cuộn lên từ lòng đất.

“Ồ, nơi thế này mà cũng có kẻ chịu khó trú thân. Ngươi thấy không? Rõ ràng nghèo nàn vậy, mà cũng bày ra sát trận.”

Nàng phất nhẹ tay áo, một luồng yêu khí hồng sắc như khói sương quấn quanh đầu ngón tay, khẽ điểm lên mép cửa viện.Sát khí vốn bị trấn áp lập tức giãy dụa, muốn bạo phát mà không được.

“Ngươi muốn vào từ cửa, hay từ mái?”

Cố Tịch Vân không đáp, chỉ giơ tay triệu hồi Hà Vân Kiếm, vẽ thành một đạo phù kiếm trên không.

Chớp mắt sau, cả hai đồng thời phi thân vào trong, thân ảnh nhẹ như yến lượn.

Bên trong biệt viện, dấu vết của trận pháp tàn dư chưa kịp thu dọn, bàn đá trong đại sảnh vẫn còn bày đồ đựng máu, linh thạch vỡ vụn, cùng một tấm phù cổ dài bằng cánh tay, giữa phù còn khắc chữ "Ngưng" bằng máu.

Cố Tịch Vân nhìn lướt qua, mày khẽ nhíu:

“Linh Phù Ngưng Mạch... thật sự tồn tại.”

Phạn Bạch Yêm ngồi xổm xuống, lật qua một đoạn ngọc giản bị đốt cháy nửa phần. Trên mảnh còn lại có mấy chữ:

"...ngày trăng đầy, mạch linh hội tụ..."

“Chậc.”

Nàng nhếch môi, mắt đỏ hẹp dài lộ rõ vẻ hứng thú.

“Tháng này còn hai ngày nữa mới trăng tròn. Có lẽ chúng sẽ trở lại.”

Nàng quay đầu, nhìn sang Cố Tịch Vân:

“Chúng ta có hai ngày. Trong lúc chờ, ăn lẩu phu thê, thế nào?”

Ánh chiều nghiêng xuống biệt viện hoang, bóng trúc lay động như hồn phách chưa siêu sinh. Phạn Bạch Yêm phất nhẹ tay áo, một làn yêu khí đỏ hồng mảnh như tơ liễu lặng lẽ lan ra, thẩm thấu vào từng khe gạch vách đá.

Nàng cười khẽ.

“Nếu là để dọa dẫm, thì không cần gấp. Chúng giấu đầu lòi đuôi, tất có kẻ ở sau màn. Viện này... để lại cho người khác dọn dẹp đi.”

Cố Tịch Vân nhìn nàng, ánh mắt vẫn hờ hững song không giấu được phòng bị.

“Ngươi tính để Tụ Ly ra tay?”

“Tướng thì phải dùng.”

Phạn Bạch Yêm đáp rất nghiêm chỉnh, ánh mắt đỏ thoáng hiện vẻ tinh quái.

“Tụ Ly giỏi bám mùi, lại không dễ bị bắt thóp. Dù có bị phát hiện, người ta cũng chỉ nghĩ nàng là ma tướng lẻ loi... chẳng liên quan gì đến Ma Tôn đang dắt phu quân đi ăn bánh bao.”

Cố Tịch Vân nghe đến đó, khóe môi khẽ giật.

“Ai là phu quân của ngươi?”

“A, nàng lại quên mất rồi à?”

Giọng Phạn Bạch Yêm lười biếng, cười khẽ một tiếng, rồi thong thả quay lưng, tà váy đỏ chạm cỏ úa.

“Chẳng phải ta đã nói rõ trước cổng thành, nếu giờ đổi lời, lỡ bọn gác thành nghi ngờ thì sao?”

“...”

Một lát sau, xe ngựa dừng bên rìa rừng, Phạn Bạch Yêm một lần nữa uyển chuyển bước lên, tà áo dài đỏ rủ xuống như sóng máu trong hoàng hôn. Tóc nàng vẫn là màu đen, làn da trắng đến trong suốt, dáng vẻ yêu mị mà lại thanh nhã không thật, như thể chỉ cần nghiêng đầu là câu được nửa thành tâm hồn phàm tục.

“Về Lưu Kinh thôi. Tối nay ta muốn ăn lẩu, uống thêm một chút rượu hoa đào.”

Cố Tịch Vân nhìn nàng một cái, không nói gì, cuối cùng vẫn phất tay đánh cương, xe ngựa lộc cộc chuyển bánh giữa đường rừng im lặng, gió thổi qua lá vàng, sóng lòng lại không dễ lặng như thế.

Lúc về đến thành, trời đã nhá nhem. Đèn lồng đỏ treo khắp các tiểu lâu, mùi mỡ cay xè của phố lẩu nổi lên khắp nơi. Đường đá bị sương ẩm ướt, mà lòng người lại như bị mùi cay nóng kia dẫn dắt.

Phạn Bạch Yêm cứ như mèo ngửi thấy cá, hí hửng kéo tay áo Cố Tịch Vân:

“Có món lẩu đầu cá cay ở phía nam thành, nghe nói cay tới ba tầng hồn cũng run.”

Không đợi người sau trả lời, nàng đã lôi nàng ấy đến một tửu quán ba tầng, chọn chỗ sát cửa sổ, có thể nhìn ra phố người qua lại. Bếp lẩu sôi lục bục giữa bàn, khói trắng bay mờ, hơi cay bốc lên pha với mùi hoa đào trong chén, ngỡ như xuân và đông đang cãi vã giữa mặt bàn.

Phạn Bạch Yêm gắp một lát thịt cá bỏ vào chén Cố Tịch Vân, rồi tự mình nhón một khối đậu hũ chiên giòn:

“Ngon, đúng là nhân giới không phụ lòng người.”

Cố Tịch Vân ngồi đối diện, áo trắng như tuyết, mặt hơi ửng lên vì hơi nóng, thần sắc lạnh nhạt không biểu tình, chỉ thi thoảng đưa đũa chậm rãi ăn. Một lúc sau, nàng chợt ngẩng đầu, giọng bình thản mà chậm rãi:

“Ngươi để Tụ Ly điều tra Linh Phù Ngưng Mạch… rốt cuộc là vì cái gì?”

Phạn Bạch Yêm đang uống rượu thì khựng lại một chút.

Nàng không nhìn Cố Tịch Vân ngay, mà chỉ nâng chén lên, nghiêng đầu tựa ra ngoài khung cửa, nhìn ánh đèn phố loang loáng phản chiếu trong đôi mắt đỏ như máu hồng.

“Linh Phù Ngưng Mạch, là một trong ba vật dẫn có thể thúc đẩy đột phá trước cảnh giới Hóa Thần mà không cần thiên kiếp.”

“Ta không cần.”

Nàng cười nhạt.

“Nhưng ngươi nghĩ xem, nếu kẻ khác có được, liệu có giữ yên được chăng?”

Cố Tịch Vân nghe đến đó, mày hơi nhíu lại.

“Ngươi không cần, nhưng lại truy dấu vết?”

Phạn Bạch Yêm khẽ gõ tay vào thành chén, rồi quay sang, ánh mắt nửa mỉa nửa nghiêm túc:

“Không cần, nhưng không thể để lọt vào tay đám ngu xuẩn ham sống sợ chết. Loại đồ này, chỉ nên giao cho người dám dùng, mà không sợ chết.”

Giọng nàng không cao, nhưng lẫn trong hơi rượu và cay nồng của lẩu, lại có một tầng lạnh lẽo như sương mai đọng trên vạt áo đỏ.

Một lúc lâu sau, Cố Tịch Vân nhẹ đáp:

“Vậy… ngươi định giao nó cho ai?”

Phạn Bạch Yêm nhìn nàng một cái, nụ cười bỗng trở nên mềm đi rất nhiều:

“Cũng chưa biết. Có khi là kẻ đang ăn lẩu cùng ta cũng nên.”

Chén rượu ấm rót lần thứ ba, mùi men trầm lan ra giữa mùi cay nồng. Bên ngoài, gió đêm đã thổi qua mấy hồi trống canh hai, phố thị bắt đầu yên tĩnh, chỉ còn vài gánh hàng muộn vẫn chưa dọn, ánh đèn dầu lay lắt như mộng.

Cố Tịch Vân không phải người thường uống rượu, nhưng hôm nay, nàng lại uống đến cạn chén, ánh mắt vẫn như cũ không gợn sóng, chỉ có câu hỏi như gió lạnh tháng chạp, chạm vào da thịt mới biết rét:

“Ngươi giúp ta giấu thân phận, dẫn ta rời khỏi Tuyệt Linh Điện, lại đưa ta đi nhân giới, dọc đường không tổn hại một sợi tóc… rốt cuộc muốn ta làm gì?”

Phạn Bạch Yêm cười khẽ, đặt đũa xuống, tay áo đỏ chạm nhẹ lên thành bàn, mắt cong cong như trăng non đầu tháng:

“Phu thê mà, không thể để phu quân chịu khổ, lý do ấy đã đủ chưa?”

Giọng điệu mang vẻ trêu ghẹo, nhưng trong đáy mắt lại không hề có tia lửa trêu chọc. Cố Tịch Vân nhìn nàng hồi lâu, rồi cúi đầu châm rượu, rót đầy cho cả hai, chén nàng đẩy qua như ngẫu nhiên:

“Vậy ta có thể từ hôn được chưa?”

“Được chứ.”

Phạn Bạch Yêm đón chén, ngón tay như ngọc ẩn hiện trong men rượu.

“Chỉ là từ rồi, còn có chỗ mà đi sao?”

Lời nói nhẹ như không, nhưng từng chữ như đá ném xuống giếng sâu. Cố Tịch Vân bất động. Nàng không phải kẻ khéo ngụy trang, chỉ là có thể nhẫn. Lúc này, lòng nghi ngờ đã sâu, mà câu hỏi lại rẽ hướng:

“Linh Phù kia, chẳng phải ngươi muốn giữ lấy cho bản thân sao?”

Phạn Bạch Yêm khẽ chậc một tiếng, ánh mắt dừng lại trên gương mặt đã ửng đỏ vì rượu của Cố Tịch Vân. Nàng biết rõ – câu hỏi ấy không phải để biết đáp án, mà là để dọa, để thử.

Nàng là yêu, lại là hồ – vốn sinh ra để ứng phó với mọi mưu kế của kẻ phàm. Huống chi nàng còn xuyên thư mà đến, từng nét tâm lý của các vai chính vai phụ, ai dùng mánh khóe nào, nàng còn không biết?

Phạn Bạch Yêm nâng chén, uống cạn, cười đến tà khí lười biếng:

“Ngươi muốn thử ta, ít nhất cũng đợi ta uống say một chút đã.”

Cố Tịch Vân khựng tay.

Phạn Bạch Yêm cúi người tới gần, hơi thở có mùi rượu ngọt, không đậm không nhạt, vừa đủ khiến người khác lỡ mất một nhịp hô hấp.

“Còn nếu muốn biết ta muốn gì…”

“… thì ăn thêm miếng cá đi, nguội rồi.”

Nói rồi nàng ngồi thẳng dậy, thong thả gắp cá cho vào chén Cố Tịch Vân như thể cuộc đối thoại nãy giờ chỉ là chuyện phiếm giữa hai người đồng hành vô lo vô nghĩ.

Mà ngoài cửa sổ, Tụ Ly đã hóa thành một bóng đen mảnh như khói, nhẹ đáp lên nóc quán lẩu, nghiêng đầu truyền một câu vào truyền âm phù:

“Tôn thượng, tra được rồi. Là Vô Ảnh Ma đang ở trong Lưu Kinh.”

Phạn Bạch Yêm nghe thấy, ánh mắt khẽ lay động.

“Không vội. Để ta ăn thêm chén đậu hũ đã.”