Tầng không trên cao bỗng chốc bị nhuộm đen. Hàng trăm bóng hình mờ ảo, đen tuyền, tựa như những vệt mực chết chóc xé mình ra khỏi bóng tối, lơ lửng đầy sát khí.
Từng người trong số chúng đồng loạt móc ra những lưỡi đao, lưỡi kiếm, ánh hàn quang lạnh lẽo như lưỡi hái tử thần lập tức bao trùm toàn bộ hang động.
Một người đi đầu, tay cầm một kim tự phù màu đen lóe lên ánh sáng u ám. Giọng nói lạnh khốc, băng giá như lớp băng nghìn năm, truyền đi sự uy hiếp tuyệt đối:
"Hắc Nhân Đội nhận lệnh tộc trưởng, đặc biệt đến đây đón thiếu chủ trở về!"
Vài tên hắc y nhân trong đó cũng bước lên, cùng lúc trải xuống một dải thẻ tre bằng xương thú. Chúng hô lớn, giọng nói vô cảm đến rợn người, tựa như những cái xác không hồn đang báo danh:
"Hắc Nhân Đội Nhất Tinh. Có mặt!"
"Hắc Nhân Đội Nhị Tinh. Có mặt!"…
Lời báo danh đồng bộ, dứt khoát vang lên không ngừng, cho đến:
"Hắc Nhân Đội Thập Tứ Tinh. Có mặt!"
Long Ngạo Thiên nghe thấy, đôi mắt hổ phách đang nứt toác vì điên cuồng lập tức giãn ra.
Hắn siết chặt nắm đấm, ngẩng đầu nhìn toàn đội, khóe miệng bỗng chốc cong lên một đường cong kiêu ngạo, một nụ cười tự mãn tức khắc hằn sâu trên gương mặt bê bết máu.
Kim Long Giáng Ma Thủ đang nghiền nát Y Thiên cũng vì phút giây phân tâm này mà hơi giảm bớt lực ép.
"Thiếu chủ? Hahaha! Tộc trưởng chắc hẳn đã biết rồi, ý chí Chân Nguyên Long được thức tỉnh. Thân phận của ta rốt cuộc cũng được công nhận! Mẫu thân… cuối cùng nhi tử cũng làm được rồi, chúng ta không cần phải sống cơ cực nữa."
Long Ngạo Thiên ngửa cổ gầm lên một tiếng dài, âm thanh vang vọng khắp hang động, lòng tràn ngập sự vui sướng tột cùng.
Kim Long Giáng Ma Thủ lúc này là một bàn tay khổng lồ bằng linh lực, uy nghiêm như một ngọn núi vàng ròng, bao bọc bởi cửu thập nhị tấm vảy rồng sắc lạnh.
Mỗi tấm vảy đều ánh lên hào quang rực rỡ, tựa như những phiến băng sát ngưng tụ từ ngàn năm, bén ngọt và lạnh lẽo.
Khi thủ ấn ép xuống, không khí như bị bàn tay vô hình của quỷ thần bóp nghẹt ép chặt lên Y Thiên.
Từng thớ thịt và xương cốt Y Thiên phát ra tiếng rên rỉ ken két kinh hoàng, tựa như những thanh gỗ khô bị xiết chặt.
Toàn thân hắn bị áp lực khủng khiếp này nghiền ép đến mức cơ bắp căng phồng và xé rách liên tục.
Cửu thập nhị tấm vảy rồng liên tục ép sát vào nhau, không chỉ nghiền mà còn cắt xé da thịt hắn, tạo ra những vệt máu sâu hoắm, khiến hắn như đang bị ngàn lưỡi kiếm vô hình tra tấn.
Huyết Ma Dịch khác biệt hoàn toàn với Huyết Ma Khí, thứ vốn là một lực lượng năng lượng được sử dụng tương tự linh khí.
Huyết Ma Dịch lại như một tuyệt kỹ mạnh mẽ và dễ điều khiển hơn, nhưng việc điều khiển nó hoạt động theo ý muốn lại tiêu hao lượng linh lực đáng kể tương đương với lượng Huyết Ma Dịch đang điều khiển và khiến bản thân phải chịu đựng nỗi đau thấu xương thấu thịt, tựa như chết đi sống lại.
Trong khoảnh khắc lực ép giảm xuống do Long Ngạo Thiên phân tâm, một luồng ý chí điên cuồng bỗng chốc bùng lên từ Y Thiên.
Hắn nghiến răng đến bật máu, đôi mắt đỏ ngầu ghim chặt vào thủ ấn phía trên, cố gắng duy trì sự tỉnh táo.
Linh lực vốn đã cạn kiệt sau đại chiến, cho dù hắn sở hữu ngũ linh căn - một thể chất tuy tu luyện chậm nhưng lại mang theo lượng linh lực lớn đến đáng kể. Chính bởi kho linh lực vượt cấp đó đang bị rút cạn khủng khiếp do Huyết Ma Dịch.
Bắt buộc phải liên tục vận hành Vô Tình Đạo Pháp để không ngừng hấp thụ, rồi sau đó chuyển hóa linh khí từ môi trường nhanh chóng thành linh lực nhờ thiên phú của bản thân.
Nhờ tất cả một lượt hành động nhanh chóng và uyển chuyển hắn mới có thể gia trì được trạng thái bán sống bán chết bây giờ.
Đúng lúc này, một luồng thanh âm dịu nhẹ như tiếng đàn ngâm nga, nhưng ẩn chứa sự quyết liệt tuyệt đối, truyền thẳng vào đại não Y Thiên:
"Tiểu tử ngốc! Ngươi chưa thua đâu, đánh không lại thì sao chứ? Chúng ta có thể chạy mà."
Máu tươi trộn lẫn nội tạng nát bươm trào ra khỏi miệng Y Thiên. Hắn gằn giọng, giọng nói nghẹn lại trong lồng ngực bị ép nát:
"Hừ… không thấy tình trạng của ta bây giờ hay sao? Huyết Ma Dịch liên tục bị ép phải tuôn trào ra ngoài hồi phục, linh lực liên tục cạn kiệt, thân thể đã quá tải… vốn đã chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa đâu."
Đóa Đóa gần như hét toáng lên bằng ý niệm, sự hoảng loạn hiếm thấy của nàng ấy truyền đến Y Thiên:
"Im đi! Đừng nói lời xui xẻo nữa, ngươi đến chết cũng chết vô số lần rồi. Chẳng lẽ bây giờ lại từ bỏ? Nếu ngươi chết, Linh Nhi và ta cũng thực sự chết theo đó! Nghe ta nói đi!"
Y Thiên nghe đến lời này, đôi Âm Dương Nhãn lập tức tối sầm lại không còn con ngươi, môi mấp máy không ngừng.
Đóa Đóa biết hắn đã chịu thua áp lực tâm lý này, vội vàng tiếp tục nói, giọng dồn dập:
"Ta đã xem xét và nhận định kĩ càng rồi. Lõi bên trong người Lôi Thiên Dực biến dị kia chính là Dị Lôi mang tên Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi. Nó đã cùng yêu hạch của Lôi Thiên Dực dung hợp. Ngươi với thể chất quái vật này, có khả năng ăn được…"
Như thể nghe thấy được bước ngoặt chuyển biến, đôi Âm Dương Nhãn của Y Thiên đột ngột lóe lên một tia sáng điên cuồng.
"Ta hiểu." Hắn âm trầm ngắt lời, sáu cánh tay đang rung lên kịch liệt liền cố gắng siết chặt lại, chống cự lại sức nghiền nát từ Kim Long Giáng Ma Thủ.
Đóa Đóa thấy hắn có vẻ như không muốn nghe theo kế hoạch, cơ thể nàng bắt đầu run rẩy kịch liệt, giọng nói tức giận pha lẫn sự van xin:
"Vậy nên… ngươi phải sống! Ta và Linh Nhi bên này đã dựa vào thời gian ngươi tranh thủ được, áp chế được Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi rồi."
"Huyết Ma Dịch đã bao trùm tất thảy không gian tầng này, ta sẽ xuất thủ ra cấm chiêu cuối cùng."
Y Thiên đáp lại, giọng khàn đặc nhưng kiên quyết, dứt khoát. Hắn gồng cứng hai cánh tay chính mang Phá Thiên Cương Quyền, xương vai nứt ra những tiếng rắc rắc kinh hoàng, điên cuồng đẩy ngược Kim Long Giáng Ma Thủ lên nửa tấc:
"Thành công sẽ mở ra đường máu chạy thoát. Cô hãy đem theo Linh Nhi chạy lên trên. Yên tâm tôi sẽ ở dưới này tìm cách sống dở chết dở, không để chết hoàn toàn đâu."
"Như thế cũng không được!" Đóa Đóa gần như tuyệt vọng, nhưng Y Thiên đã hoàn toàn cắt đứt liên kết ý niệm, tỏ ý không muốn nói thêm.
Long Ngạo Thiên nhìn xuống, ánh mắt hắn tràn ngập sự khinh miệt, tựa như nhìn một con kiến sắp bị nghiền nát, không hề mảy may quan tâm đến Hắc Nhân Đội đang đứng trên.
Một trong số chúng đã bắt đầu sốt ruột vì không có lệnh, bèn nói vọng xuống:
"Thiếu chủ, ngài có cần chúng tôi giúp giết hai nữ nhân này không?"
Long Ngạo Thiên chỉ nhếch mép, ánh mắt không hề rời khỏi Y Thiên, giọng nói chứa đầy long uy ngâm lên, lạnh lùng như phán quyết:
"Giết hay không thì tùy các ngươi xử trí. Chỉ cần lấy Dị Lôi nằm trong tay tiểu nha đầu kia về đây cho ta là được. Làm xong ắt có khen thưởng."
"Tuân lệnh, thưa thiếu chủ!"
Khoảnh khắc Hắc Nhân Đội nhận lệnh, hàng trăm bóng đen lập tức chuyển hướng, Sát Khí lạnh lẽo khóa chặt lấy Linh Nhi và Đóa Đóa.
Lúc này, Linh Nhi mới từ từ ngẩng đầu lên, nàng nhếch mép cười khinh bỉ, phô ra vẻ mặt hoàn toàn không đặt bất kỳ ai trong số Hắc Nhân Đội vào mắt.
Bàn tay nhỏ bé của nàng mở ra, để lộ tiểu mãng đã thu nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay. Nó quấn gọn gàng một vật đang phát ra ánh sét bạch kim sáng rực ánh quang, đó chính là Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi đã được chuyển hóa và kiềm chế hoàn toàn.
Long Ngạo Thiên cắn chặt hàm răng, dốc sức tăng cường vào Kim Long Giáng Ma Thủ. Uy áp tăng vọt đến cực điểm, bàn tay khổng lồ bao bọc bởi cửu thập nhị vảy rồng ép xuống.
OÀNH! OÀNH! OÀNH!
Tốc độ vô cùng chậm rãi, nhưng từng bước tiến của nó. Uy lực của nó không phải là tăng lên, mà là một sự bóp méo. Từng thớ không khí xung quanh Kim Long Giáng Ma Thủ nứt toác, phát ra tiếng rít xé màng nhĩ.
Khắp thân thể Y Thiên lúc này đã không còn là xương thịt hoàn chỉnh, mà là một khối huyết nhục điên cuồng bị thủ ấn ép đến mức thân thể nứt toạc thành những vệt đỏ máu kinh khủng, nội tạng đã bị nghiền ép và phun trào ra ngoài theo từng đợt máu tươi rồi lại được Huyết Ma Dịch tràn ra hồi phục lại như trước.
Cảnh tượng lúc này trông vô cùng quỷ dị!
Y Thiên đột ngột bật cười, tiếng cười khản đặc, như quỷ khóc thần gào. Hắn dùng hết lực, hai cánh tay Phá Thiên Cương Quyền co lại, sau đó tung ra một đòn phản kích bằng ý chí, mạnh mẽ đẩy ngược Kim Long Giáng Ma Thủ lên theo từng bước chân.
Mắt thấy Y Thiên càng đánh càng mạnh, Kim Long Giáng Ma Thủ thế mà giằng co một lúc lâu vẫn chưa thế kết liễu được Y Thiên.
Liếc qua thì thấy đám Hắc Nhân Đội cẩn trọng tiến gần Linh Nhi và Đóa Đóa, một chút cũng không khinh nhờn.
Có lẽ ở đây một lúc lâu, chứng kiến Y Thiên đại chiến vượt cấp một cảnh tượng kinh khủng khiếp như này, trong suy nghĩ của chúng chắc hẳn càng nghĩ rằng hai nữ nhân đi cùng tên người không ra người, quỷ không ra quỷ này chắc chắn không đơn giản.
Nhưng dù sao Hắc Nhân Đội thực lực rất mạnh, có là Long Ngạo Thiên bây giờ đứng trước năm đội bọn chúng cũng không dám nắm chắc phần thắng.
Bây giờ với mười bốn đội toàn cường bọn chúng, đánh với hai nữ nhân tu vi yếu kém tuyệt đối sẽ không có vấn đề.
Cho nên vấn đề bây giờ chính là tên quái vật trước mắt này đây. Long Ngạo Thiên thầm niệm chú trong lòng, hai tay thầm buông thõng, nhanh chóng kết ấn. Long viêm cháy rực trong đồng tử hổ phách, hắn gầm lên như một mãnh thú:
"Kim Long Trọng Thần Quyết - Nghịch Thiên Lưu Phá Diệt."
"Cửu Long Luận Ấn Quyết!"
"ĐI!"
Ấn quyết vừa thành, Kim Long Ấn vàng rực xuất hiện trên đỉnh thủ ấn. Chín đầu kim long khổng lồ gầm thét dữ dội, cuộn mình kéo lấy ấn quyết đè xuống dưới bàn tay khổng lồ, tăng thêm sức nặng thiên quân vạn mã.
"Tà tu… thiết nghĩ ngươi có còn bất cứ lời trăng trối nào không?"
Ấn quyết chậm rãi hạ xuống, mỗi giây đi là tầng không gian xung quanh rung chuyển kịch liệt thêm một giây.
OÀNH! OÀNH! OÀNH!
Không khí bị nén đến mức gần như hóa đá. Toàn bộ hang động bắt đầu rạn nứt những vệt đen ghê rợn.
"Hahaha! Lời trăng trối của ta sao? Đó chính là bây giờ không thể tự tay xé ngươi ra làm đôi!"
Dưới áp lực của chiêu mạnh mẽ khủng khiếp này, Y Thiên liền co hai cánh tay mang Phá Thiên Cương Quyền ra sau. Sáu cánh tay khác bằng Huyết Ma Dịch mọc ra như xúc tu ma quỷ, đồng thời đưa lên chống đỡ cùng bốn cánh tay còn lại.
"Hỗn xược! Đứng dưới Kim Long Giáng Ma Thủ của ta mà có thể duy trì không chết lâu đến như vậy. Một Luyện Khí Kỳ cỏn con như ngươi quả thực quá tà ma ngoại đạo. Long Ngạo Thiên ta bây giờ thay trời hành đạo, giết chết tên tà tu nguy hiểm như ngươi sẽ đem lại thái bình cho thiên hạ!"
"Hahaha! Tà tu sao? Tà tu là gì? Chánh tu là gì? Rốt cuộc cũng chỉ là tu mà thôi, cớ sao lại phân chia trắng đen? Rồi… chính ta là người bị ngươi thao thao bất tuyệt gọi là thứ tà tu ác độc gì đó cũng chỉ dựa vào công pháp và sức mạnh mà ta phô trương ra mà thôi. Còn việc ác hay thiện ta đã làm qua, liệu ngươi có chút nào là biết hay không? Về chính ngươi, bây giờ ra tay giết chết ta. Nhỡ ta không phải tà tu, ngươi sẽ là giết một người vô tội. Như vậy, chẳng phải ngươi chính là trở thành một tà tu hay sao?"
Hắn dồn mọi sự sống và linh lực còn sót lại vào hai cánh tay chính, âm thanh như phát ra từ vực sâu âm ti.
"Nói nhảm! Tà tu ngươi đừng ở đây nói xằng nói bậy, đừng nghĩ chỉ cần nói ra vài lời đã có thể khiến ta tâm tính lung lay, đạo lực giảm mạnh rồi nhân cơ hội đó mà phản công!" Long Ngạo Thiên hai mắt đầy phẫn nộ, tiếng gầm thét tựa thần long.
"Nhảm? Vậy ta hỏi ngươi, nếu bắt buộc ngươi phải trở thành tên tà tu gì đó để cứu mẫu thân của ngươi, liệu rằng ngươi có làm? Hay từ chối? Trả lời ta!"
Long Ngạo Thiên bất chợt im bặt, đứng sững sờ không biết mở miệng đáp lại ra sao.
Y Thiên thấy vậy liền bật cười, tiếng cười trông rất khổ đau.
"Ngươi thấy chứ? Ta không cần biết ta là tà hay là chánh tu cái chó mẹ khốn khiếp gì đó. Ta chỉ cần quan tâm, nương tử ta, muội muội ta và ta được sống được vui vẻ, cho dù ta có làm ma thai quỷ quái, ta đều làm chứ nói gì là một cái tà tu đơn giản!" Hắn gầm lên, giọng nói mang theo sự tuyệt vọng và điên cuồng của kẻ đã sẵn sàng đánh đổi tất cả:
"Tán Linh Vô Thượng - Phản Hư Quy Nguyên - Diệt Sinh Nhất Niệm!"
"HỒI QUANG PHÁ GIỚI QUYỀN!"
"PHÁ!"
Hai cánh tay Phá Thiên Cương Quyền cường đại đấm tới phía trước, Kim Long Ấn cùng lúc được cửu đầu kim long cuồn cuộn kéo xuống đè lên.
BÙM!!!
Va chạm diễn ra, tạo nên một vụ nổ kinh thiên động địa, ánh sáng và bóng tối nuốt chửng lẫn nhau.
Linh lực bùng phát trong đó cuộn xoáy như cơn hồng thủy hủy diệt. Cả hai luồng sức mạnh Kim Long và Huyết Ma va vào nhau, tạo thành một vòng xoáy hỗn loạn, xé toạc không gian bằng kình lực vô biên.
Kim Long Ấn và Kim Long Giáng Ma Thủ bị kình lực phản chấn đẩy ngược lên cao một khoảng. Nhưng chỉ trong chốc lát, nó với sức nặng của vạn quân mà nghiền ép trở lại.
Bất quá, Y Thiên ở trong trung tâm đang gắng gượng hồi phục chống đỡ đến tột cùng, từng tấm vảy rồng trên Kim Long Giáng Ma Thủ cũng bắt đầu nứt vỡ, ánh kim quang tắt dần.
"Tà tu! Mau chết đi!" Long Ngạo Thiên gầm lớn, dốc hết toàn bộ linh lực còn sót trên người tăng thêm vào Kim Long Giáng Ma Thủ, mãnh liệt ấn xuống thẳng người Y Thiên.
Y Thiên phun ra một ngụm máu lớn, mười một cánh tay lập tức nứt toác, tan rã thành Huyết Ma Dịch. Cuối cùng vẫn là không thể ngăn được Kim Long Ấn và Kim Long Giáng Ma Thủ nghiền xuống.
Không còn là sự giằng co, mà là sự nghiền nát tuyệt đối, biến toàn bộ cơ thể Y Thiên thành một khối thịt nát, máu đen và linh lực tan rã lan ra.
Thân thể Y Thiên biến mất hoàn toàn dưới thủ ấn uy nghiêm, chỉ còn lại một cái hố sâu hoắm bị bao phủ bởi hào quang Long Khí.
Ở bên này, Đóa Đóa bị chấn động mạnh bởi luồng kình lực hủy diệt từ Y Thiên và Long Ngạo Thiên. Nàng gồng mình chống đỡ, Vô Hạn Cấm Phiên với lượng lớn Tử Khí đã tiêu hao quá nhiều khi đánh với các hắc y nhân, chỉ còn lại một lớp màn đen mờ ảo. Đôi mắt băng lam lạnh khốc của nàng bỗng chốc mở to.
Nàng nhìn thấy rõ ràng bàn tay khổng lồ của Kim Long Giáng Ma Thủ nghiền xuống biến Y Thiên thành một khối thịt nát. Khuôn mặt nàng trắng bệch, nỗi kinh hoàng tột độ khiến cả cơ thể nàng như hóa đá, hoàn toàn quên đi những lưỡi đao bén ngọt đang nhằm vào mình.
"KHÔNGGG" Tiếng thét tuyệt vọng, đau đớn bị nghẹn lại trong cổ họng khô khốc của Đóa Đóa, tựa như một sợi dây bị kéo căng rồi đứt phựt. Nó yếu ớt đến mức không thể lọt vào tai ai giữa sự hỗn loạn. Nàng chỉ kịp thấy Linh Nhi, người vừa được nàng bảo vệ đằng sau xa xa kia, đã lặng lẽ ngẩng đầu lên.
"Y THIÊN CA CA!" Linh Nhi vừa kịp lúc né đường kiếm sắc lẻm của một hắc y nhân, vô tình đưa mắt nhìn qua thấy Y Thiên bị bàn tay khổng lồ của Long Ngạo Thiên đè nát tươm, ra sức gào thét tuyệt vọng:
"Nếu ca ca đã chết… ta không còn lý do nào để sống nữa!"
"Tiểu Mãng, quay về đây. Đưa vật trong người ngươi cho ta, chỉ cần ta kích nổ được vật này, lũ súc vật này sẽ chôn cùng với ta và ca ca ở đây. Không một ai được trốn thoát!"
"Tiểu nha đầu, cô thật quá cố chấp rồi. Chỉ bằng sức lực của cô đã dám mơ tưởng đến việc tự bạo với Dị Lôi? Chỉ sợ cô đến nắm nó vào trong tay còn không nổi!" Một hắc y nhân to lớn đứng ngoài xa, hai tay cầm song luân hét vào.
Chưa kịp cho hắn bỡ ngỡ, Linh Nhi ấy vậy mà thực sự nắm được Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi vào bên trong tay. Ánh mắt đỏ ngòm ẩn chức đầy sát khí lạnh lẽo. Nàng không còn gào thét, gương mặt nhỏ nhắn trở nên tĩnh lặng một cách đáng sợ, rồi hống lên một tiếng đầy phẫn uất:
"BẠO!"
Long Ngạo Thiên hoảng sợ lao tới, tay siết chặt Hàng Long Phục Ma Thương. Cơ thể mệt nhoài cũng không thể ngăn bước tiến của hắn tới cướp lấy Dị Lôi, ấy vậy mà bây giờ đã ở trước mắt, chứng ngại cuối cùng lại là tiểu nha đầu này, hắn tiếc nuối vô cùng. Giọng nói không còn quát thoát, mà lại xen lẫn một chút thỏa hiệp:
"Tiểu muội muội! Gì cũng được, chỉ cần đưa nó cho ta. Ta hứa sẽ đưa các người lên trên an toàn. Cũng có thể đưa cả thù lao, làm ơn đấy!"
Nhưng Linh Nhi bây giờ vốn không còn quan tâm gì nữa. Gương mặt nhỏ nhắn dễ thương bê bết máu được ánh quang bạch kim rực rỡ của Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi lóe lên làm rõ hơn.
Cả không gian bỗng chốc rơi vào một khoảnh khắc tĩnh lặng tuyệt đối. Tiếng gầm thét của Long Ngạo Thiên như bị nuốt chửng. Chỉ còn tiếng sụt sịt nhẹ nhàng của Tiểu Mãng đang quấn quanh cánh tay Linh Nhi. Nàng mỉm cười, nụ cười tan vỡ và chết chóc.
Chỉ thấy nàng hai tay bóp chặt lại, nghiền ép Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi vào trong lòng bàn tay… Ánh sáng bạch kim bỗng chốc tắt ngúm, rồi bùng lên!