Thiên Ngoại Lai: Cấm Khu

Chương 102: BỈ NGẠN!



ẦM!

Một tiếng động kinh thiên động địa vang vọng khắp tầng hang, chấn động đến tận cốt tủy của không gian xung quanh. Toàn trường sửng sốt, vội vàng giương cao pháp khí, pháp bảo, đồng loạt phóng thích Khí Linh để thiết lập vòng bảo vệ tối đa.

Kỳ lạ thay, không một chút sóng xung kích lôi điện cuồng bạo nào lan tỏa ra, nghiền nát hay quét sạch không gian như dự đoán. Chỉ còn lại một khoảnh khắc tĩnh lặng đến mức rợn người.

Linh Nhi chầm chậm mở bàn tay đã siết chặt, để lộ ánh sáng bạch kim thuần khiết, chói lòa của Dị Lôi vẫn còn tỏa rực, không chút suy suyển.

Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi quả nhiên không hủy nát, điều này không nằm ngoài dự đoán của Long Ngạo Thiên cho lắm, suy cho cùng cũng chỉ là một tiểu nha đầu thôi mà, bóp nổ được mới là điều bất thường.

Còn không thể? Vốn cũng nằm gọn trong ước chừng của hắn mà thôi.

"Khoan đã! Bình thường… không bóp nổ được… chính là điều vô cùng bình thường sao!?" Nhưng chỉ trong thoáng chốc ngắn ngủi, một cảm giác bất an cực độ đột ngột dâng lên, mách bảo hắn nhiều điều không đúng.

Hắn nhíu chặt đôi lông mày hổ phách, ánh mắt sắc lạnh như mũi đao găm xuống hố sâu nơi Y Thiên bị nghiền nát, rồi lại quét lên khối Dị Lôi đang rực sáng tinh khiết trong tay Linh Nhi. Một sự mâu thuẫn rõ ràng đập mạnh vào tâm trí hắn:

"Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi sở hữu sức mạnh hủy diệt đỉnh cao. Muốn tự bạo, ả nha đầu này phải giải phóng toàn bộ năng lượng, thân xác chắc chắn không còn gì. Thế nhưng Dị Lôi vẫn thuần khiết, hoàn toàn nguyên vẹn, tựa như chưa từng bị kích hoạt."

"Đây là một đòn nghi binh?" Vẻ kiêu ngạo thường trực trên khuôn mặt Long Ngạo Thiên dần tan biến, thay vào đó là sự cảnh giác thâm sâu và tối đa:

"Nếu là nghi binh thì rốt cuộc để làm gì? Nhìn biểu cảm chân thật của nha đầu vừa rồi, không thể là tung hỏa mù. Tiếng rung chấn vang trời kia… rốt cuộc là ở đâu?"

Hắn lập tức quay phắt đầu lại, đôi mắt sắc lạnh găm thẳng vào Đóa Đóa, đột nhiên thấy nàng mỉm cười nhẹ bẫng như vừa hoàn thành một sứ mệnh. Ngay khoảnh khắc này, Long Ngạo Thiên đột ngột hiểu ra tất cả. Dường như mọi hành động đều là một chuỗi hành động có tính toán từ trước.

Long Ngạo Thiên gầm lên, cắt ngang đội hình Hắc Nhân Đội đang nhăm nhe lao vào:

"Chết tiệt! Dính bẫy rồi! Mau xông lên, cướp lấy Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi trong tay ả, bằng mọi cách, cho dù phải hủy nó đi chăng nữa cũng không thể để tên quái vật kia đoạt được!"

Long Khí cuồng bạo cuộn xoáy mạnh mẽ quanh thân, sẵn sàng phóng thích một đòn hủy diệt bất chấp tất cả.

Hắn thầm mong điều mình đoán là sai, rằng thứ tạo nên tiếng rung chấn kia nhất định không phải là thứ máu gớm ghiếc chết tiệt của tên quái vật vừa bị hắn cho một cái đại ấn thủ hạ xuống nghiền nát.

Nếu không… mọi chuyện đã không vượt ra xa khỏi tầm tay.

Bởi cho đến bây giờ, tài nguyên trên người Long Ngạo Thiên đã không còn bao nhiêu. Kim Giáp Chiến Long cũng đã bị đem đi gia trì cho đại chiêu hạ thủ, trong thời gian ngắn không thể bọc lại hoàn toàn thân thể, mang lại năng lực như ban đầu.

Linh lực trong thân thể cũng cạn kiệt đến mức đáng sợ. Bất quá nếu như cho đến tận bây giờ đều là một tay tên tà tu quái vật kia đã tính toán tới bước đường Linh Nhi liều mình tự bạo sẽ không thành công, tạo nên khoảng trống cho hắn trong cái chết hồi phục lại lần nữa tái chiến.

Cho nên… điều tệ hại nhất cũng chính là tiếng đọng rung chấn kinh thiên vừa rồi, tựa hồ như ở sâu đâu đó trong các hốc hách đen tối mà bọn Long Ngạo Thiên không thể thấy được, thứ máu quái dị đó đã sớm làm nên điều không ai có thể tưởng tượng nổi.

Long Ngạo Thiên càng nghĩ càng điên đầu, răng nghiến đến mức sắp vỡ vụn, gằn lên từng tiếng lớn:

"Giết hai nữ nhân này, đem Dị Lôi về đây cho ta. Nhưng không được làm hỏng nó!" Long Ngạo Thiên ra lệnh lần nữa, giọng nói chứa đầy sự áp chế, nhưng lại mang theo một chút vội vàng khó hiểu.

Bảy tên Hắc Nhân Đội mạnh nhất lập tức tách khỏi hàng ngũ, tung người phóng tới. Lưỡi đao đen tuyền của chúng xé toạc không khí, mang theo sát ý lạnh lẽo lao thẳng vào Linh Nhi và Đóa Đóa.

Đúng lúc này, Đóa Đóa đột ngột bật dậy, nàng cũng có đôi Âm Dương Nhãn. Âm Khí trong đó bị ép đến mức tối đa, một luồng Tử Khí băng giá bùng lên như một cơn bão tuyết tràn ra ngoài.

Nàng cắn chặt môi, dồn hết linh lực cạn kiệt vào Vô Hạn Cấm Phiên, chưởng ra một cột Tử Khí đen kịt được tăng thêm lực lượng bằng đám Quỷ Hồn Âm Binh, hòng chặn đứng bước tiến của Hắc Nhân Đội.

"Chạy! Nhanh!" Đóa Đóa thều thào, máu tươi dính trên khóe miệng, cố gắng níu giữ chút thời gian cuối cùng.

"Hừm! Muốn ngăn cản bọn ta chỉ với thực lực như vậy, bộ ngươi đùa ta sao?" Một tên Hắc Nhân khinh miệt thốt lên. Hắc Nhân Đội nhanh chóng tăng tốc bước tiến, dễ dàng xuyên qua lớp màn Tử Khí mỏng manh đó.

Long Ngạo Thiên thì càng gấp gáp hơn, đã sớm một thương nhắm thẳng về phía trước, thân hình bay tới như thể trượt trên đường băng, mặc kệ bất cứ thứ gì đang ngăn cản.

Trong tâm trí tràn ngập hình ảnh về người mẫu thân mà hắn yêu quý, khóe môi chảy hàng dài máu:

"Chỉ còn cơ hội cuối cùng này… nhất định phải thành công!"

Hàng Long Phục Ma Thương lúc này không còn là pháp khí mà tựa như là thần long lao tới, thời gian dường như ngưng đọng trong tích tắc trước khi thần quang kim sắc ấy chạm trúng Đóa Đóa.

Tốc độ thương hóa thần long vượt quá mọi giới hạn vật lý, Âm Dương Nhãn dù kịp thấy được quỹ đạo tấn công, nhưng thân thể Đóa Đóa đã hoàn toàn vô lực để phản ứng, cho dù có phản ứng thì cũng không đủ nhanh để né tránh.

RẦM!

Tiếng nổ khô khốc vang lên, lực chấn kinh hoàng lan tỏa, Đóa Đóa gào lên một tiếng thê lương, thân thể nặng nề như một khối thiên thạch bị ném đi, đập mạnh vào vách băng. Linh hồn nàng chao đảo, suýt bị đánh bật ra khỏi xác.

Linh Nhi không có Đóa Đóa cạnh bên, tâm trí bây giờ đã mơ mơ hồ hồ. Ca ca trước mắt đã chết, Dị Lôi cũng không thể kích nổ chôn hết kẻ thù ác ở đây.

Nàng một việc cũng không thể làm, chỉ có thể trơ mắt nhìn ca ca của mình chết đi trong đau đớn, ngước mắt nhìn kẻ thù sắp đạt được mục đích.

Giữa lúc tuyệt vọng, thân thể nhỏ bé của nàng đột ngột dừng lại, quay ngoắt về phía đối thủ. Gương mặt lấm lem máu và nước mắt chợt nở một nụ cười quặn thắt, đôi mắt vô hồn ánh lên một tia điên cuồng. Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi trong tay nàng sáng rực, tựa như điểm sáng cuối cùng sắp vụt tắt trong đời nàng.

Long Ngạo Thiên thấy vậy liền nhếch mép, cười vang: "Tuyệt! Biết đầu hàng rồi à, tiểu nha đầu." Hắn vung thương, đầy ngạo mạn. "Ta nói rồi mà, rốt cuộc gì thì kết cục chiến thắng vẫn nằm gọn trong bàn tay của ta mà thôi!"

Nhưng nụ cười của Linh Nhi không hề có chút đầu hàng, mà ẩn chứa sát ý bùng nổ. Nàng cắn chặt môi đến rỉ máu, đồng tử co lại thành mũi kim. Cùng lúc đó, Tiểu Mãng trong lòng nàng đột ngột hóa to, vượt quá giới hạn thể chất.

Giọng nói non nớt, khàn đặc như xé toạc không gian:

"Hiến Tế Bản Nguyên - Huyết Tinh Sinh Mệnh!" Tiểu Mãng bùng nổ thể chất, nhả ra luồng khí xanh rêu nồng đặc, tanh tưởi, bao bọc lấy Linh Nhi. Nàng gào lên một tiếng như dốc cạn sinh lực:

"Rút Xương Tẩy Tủy - Tuyệt Độc Chi Thể!"

"HÓA!"

"Tiểu nha đầu khốn khiếp! Đến đây rồi còn muốn phản kháng sao? Nực cười!" Long Ngạo Thiên quát lớn, thu Hàng Long Phục Ma Thương về sát người.

Thân ảnh hắn hóa thành một tia chớp, cây thương vàng rực tức tốc đâm thẳng về phía trước, nhắm vào thân thể Linh Nhi đang bị luồng khí cực độc bao phủ.

Hàng Long Phục Ma Thương xuyên thủng màn khói độc, xuyên thẳng qua lớp da thịt đang trương phồng của Tiểu Mãng, không hề chùn bước. XÈO… XÈO… Khói độc tan rã dưới Long Khí. Hắn không chút do dự, thương vung ngang đem thân thể Tiểu Mãng ném mạnh ra xa. Hắn lao tới phía trước như một tia chớp vàng, bàn tay nhắm thẳng vào quả Dị Lôi đang sáng chói trong tay Linh Nhi.

Ngay khi ngón tay Long Ngạo Thiên sắp chạm tới mục tiêu.

"ARGHHH!" một tiếng gầm rú cổ xưa, kinh thiên động địa vang lên. Nền băng nứt toác, năm cánh tay máu đỏ thẫm, đặc quánh như gân thịt ngưng kết từ Huyết Ma Dịch và Sát Khí nồng đậm, vụt trồi lên. Chúng siết chặt lấy toàn bộ thân thể Kim Giáp Chiến Long của Long Ngạo Thiên, kéo hắn ghì mạnh xuống nền băng nhuốm đỏ máu tươi, tạo thành tiếng ma sát chói tai.

Y Thiên, ngưng tụ bản thể từ Huyết Ma Dịch lơ lửng giữa hư không, không còn là hình người vẹn toàn. Đó là một khối huyết nhục màu nham huyết hắc sắc bầy nhầy, vặn vẹo đến đáng sợ. Giữa khối thịt nhầy nhụa, chỉ có duy nhất một nhãn cầu đỏ rực nổi lên, nhưng ánh mắt đó vẫn ánh lên sự thỏa mãn, cất giọng khàn đặc đầy bi thương, mỗi chữ như găm vào linh hồn:

"Ngươi cũng thông minh đấy, nhưng xui cho ngươi rồi. Ta không chỉ tính đúng, mà còn may mắn nữa!" Hắn giơ một chi trước vặn vẹo, điểm vào không trung. Khắp tầng hang, đại trận đã được bố trí từ lâu, chính thức vào khắc này bùng nổ:

"Thệ Huyết Lệ Tán, Bi Ngạn Vô Kỳ!

Vạn Tượng Triền Miên, Thiên Cổ Oan Nghiệt!

Dĩ Thân Tác Lô, Lệ Khí Hóa Ấn!

Cửu U Huyết Nộ, Vạn Tượng Quy Tông!"

Huyết Ma Dịch vốn bao phủ toàn bộ tầng hang, thấm sâu vào tường băng, kẽ nứt, mọi ngóc ngách lập tức biến chiến trường thành lạnh lẽo ở tầng hang của Cửu U Băng Nguyên như bị bao bọc trong một quả cầu máu khổng lồ, bầy nhầy. Mùi tanh tưởi dâng lên cực độ, bọc lấy tất cả mọi người như thể bị nhốt trong lòng dạ của một con quái vật.

"Cảnh tượng này… thật… thật quá kinh khủng! Thiếu chủ, thật sự đụng vào con quái vật gì vậy? Đánh mãi không chết, còn tạo ra cái thứ quái quỷ gì đây?" Một trong đám hắc y nhân của Hắc Nhân Đội hoảng sợ, chùn bước chân về phía trước, bước chậm về sau. Kéo theo đó là hàng tá hắc y nhân khác cũng bị lung lay ý chí, một chút chiến ý ban đầu vừa xuống cũng không còn bao nhiêu.

Đóa Đóa, thân thể còn đang run rẩy sau cú va chạm mạnh, đôi mắt Âm Dương Nhãn lờ mờ nhìn về phía khối huyết thịt kinh tởm đó. Nàng nhận ra Y Thiên tức khắc bật khóc, môi run run, cố gắng gào lên trong đau đớn, xen lẫn cả trách móc:

"Thế mới đúng là chàng chứ, Y Thiên! Sao không nói sớm... Lại lừa dối ta, để ta phải tự đoán bừa mà mạo hiểm như vậy!"

"Là Y Thiên ca ca sao? Huynh vẫn còn sống sao thật à… vậy từ nãy đến giờ huynh đều giả chết lừa muội sao!?" Linh Nhi cũng gần như hét toáng lên khi nhận ra Y Thiên vẫn còn sống.

Hắn cúi đầu xuống nhìn cả hai đang vẻ mặt vui mừng nhưng vẫn không ngừng trách móc mình, chỉ nhẹ điểm cười trên môi:

"Ta lừa sao? Hahaha, thật buồn cười là ta ngay cả bản thân cũng lừa chỉ khi ta từ đống Huyết Ma Dịch cùng nhau tái sinh mới nhận ra được đại cục bản thân tự sắp xếp, tự lừa đầu óc quên đi. Nhưng ta là ta, ta hiểu ta nhất. Tình thế bắt buộc phải như vậy, bởi vì ngay cả bản thân ta còn tin rằng ta chết, còn tin rằng tuyệt vọng không một kế hoạch thì Long Ngạo Thiên hắn ta còn có thể không bị lừa sao?!"

Ba người trong câu chuyện nghe thấy những lời này của Y Thiên đều bất ngờ. Hắn vậy mà ngay chính mình cũng lừa lấy, chẳng trách từ đầu đến giờ Long Ngạo Thiên bị hắn quay mồng mồng như một cái chong chóng.

Vẻ mặt Long Ngạo Thiên thoáng vẻ tức giận, hận ý trong đáy mắt tăng cao:

"Khốn khiếp, ngươi cái tên tà ma ngoại đạo này việc gì cũng dám làm!"

"Nói ít thôi, Long Ngạo Thiên. Mạng ngươi từ khi đại trận hợp thành đã là treo trên sợi dây rồi." Nói xong, Y Thiên cười lạnh một tiếng, bàn tay của hắn nắm chặt lại, đóa hoa bằng máu ẩn hiện trong bàn tay vỡ tan.

Tại trung tâm của Huyết Ma Dịch đại trận, một đóa hoa bỉ ngạn khổng lồ đang ngưng tụ. Nó là hiện thân của sự bi thương và chết chóc, cao lớn đến mức chạm gần nóc hang.

Mỗi cánh hoa sắc lạnh như dao, mỗi cánh được dệt nên từ nỗi đau và máu tươi, đỏ rực như nham thạch nóng chảy, uy lực mạnh mẽ tựa như lưỡi hái tử thần đang liên tục to lớn lên cuồng xoay càn quét mọi hắc y nhân trong Hắc Nhân Đội xui xẻo chạm vào lập tức bị nghiền nát thành một vũng huyết nham nhầy đặc.

Sức mạnh từ hoa bỉ ngạn càng lúc càng lan tỏa, rung chuyển cả đại trận. Toàn bộ các Cột Huyết Ma Thần Trụ mở rộng, tiếng rắc rắc như thể bầu trời băng giá đang sụp đổ. Huyết Ma Dịch từ mọi hướng tràn ra móc nối lại với nhau thông qua các Cột Huyết Ma Thần Trụ tạo thành các bức tường máu cứng cáp cô lập các đội Hắc Nhân Đội các Tinh ra khỏi nhau.

Từ các bức tường máu, vô số vũ khí quái dị như huyết đao, huyết thương, huyết kiếm, huyết luân, huyết xích, huyết chùy, huyết cầu,… cùng những con yêu thú không hình dạng ngưng tụ, tay cầm binh khí, lao vào quyết chiến với các thành viên Hắc Nhân Đội.

Y Thiên lúc này đang điên cuồng không hề dễ chịu chút nào, giây nào khắc nào cũng trải qua cơn đau tựa như chết đi sống lại, nhưng cứ mãi không chết, cơn đau thấm dài như mưa dầm, dai dẳng dai dẳng,…

Bởi hắn phải dốc toàn bộ tinh lực để duy trì đại trận đã cất công chuẩn bị từ lâu, việc điều khiển đồng thời giữ vững Bỉ Ngạn Huyết Nộ là vô cùng khó khăn. Còn cần phải chia sức để canh chừng Long Ngạo Thiên, kẻ đang điên cuồng chém ngang chém dọc với Hàng Long Phục Ma Thương tạo ra những đường thương khí dày đặc như cuồng phong bão tố hủy diệt.

Mọi ngưng tụ từ Huyết Ma Dịch đều bị Long Ngạo Thiên dễ dàng hóa giải. Linh Nhi thì do huyết tinh bị rút cạn hai lần, trải qua quá nhiều kinh hoàng khiến nàng như sắp ngất lịm đã không còn nhiều sức lực để đứng vững chống trả.

Khốn nỗi, Long Ngạo Thiên không phải là một kẻ thù dễ đối phó. Hắn có thực lực, có cả đầu óc. Thế là, sát ý trong mắt Long Ngạo Thiên một lần nữa bùng phát dữ dội. Vốn vừa rồi còn có chút lý trí, bây giờ hoàn toàn tiêu tán.

"Một chiêu dùng nhiều lần ư? Tên tà tu quái dị ngươi cũng chỉ có thế?" Hắn cười khẩy, giọng nói chứa đựng sự khinh miệt tột cùng:

"Ta công nhận ngươi với mấy cái công pháp tà môn này chiến đấu vô cùng tuyệt diệu, nhưng thực lực chênh lệch giữa chúng ta quá lớn." Hắn siết chặt thương, Kim Giáp Chiến Long rực sáng, Long Khí bộc phát cuộn tròn xung quanh cơ thể:

"Chắc hẳn rằng ngươi cho dù lừa dối bản thân đi chăng nữa nhưng với cái đầu óc nhạy bén đó cũng có thể nhận ra từ đầu đến cuối cũng, ngươi chỉ muốn tiêu hao ta để rồi chớp lấy cơ hội chạy trốn, đúng chứ? Tưởng ta không nhận ra sao?"

Long Ngạo Thiên dốc cạn toàn bộ linh lực còn sót lại, cố gắng tung ra đòn tất sát. Bởi trong lòng hắn biết rõ chuyện đã chuyển biến theo hướng xấu nhất mà hắn không mong xảy ra.

Càng nhận ra đại trận này cực kì kinh khủng, nhất là cái bông hoa khổng lồ kia, uy lực không thể lường nổi. Nhưng càng tuyệt vọng hắn càng nhớ về mẫu thân yêu quý của mình hơn bao giờ hết.

Hiển nhiên, trong đầu hắn bây giờ toàn là hình ảnh mẫu thân co rúm thân thể gầy gò ôm mặt ngồi khóc lặng lẽ trong góc phòng, hắn nép thân hình nhỏ bé bên cạnh cửa gỗ khẽ lấy tay lau từng hàng nước mắt của mình.

Hình ảnh càng trở nên rõ nét, ánh mắt hắn càng tràn ngập hận ý, càng điên cuồng gầm thét:

"Tàng Long Hợp Kích Sát!"

Hàng Long Phục Ma Thương trong tay hắn xoay tròn điên cuồng, biến thành vô số tàn ảnh kim long hợp nhất thành một, tạo thành Dòng Xoáy Long Hồn Kim Sắc, mang theo Long Uy hủy diệt, hướng thẳng vào Linh Nhi.

Tình huống nguy cấp, Y Thiên lập tức ngưng tụ bản thể dày đặc nhất từ đám Huyết Ma Dịch dưới mặt đất, chuẩn bị đón nhận đòn tất sát.