Nàng ta ngẩng đầu lên, thấy ta như vớ được cọng rơm cứu mạng: "Thiên nữ! Thiên nữ người có thần thông quảng đại, có thể cải tử hoàn sinh, thay đổi số mệnh, xin người hãy cứu ta!"
Nàng ta quỳ rạp xuống trước song sắt, vươn tay túm lấy vạt váy ta: "Ta sẽ cho người bất cứ thứ gì người muốn. Xin người hãy cứu ta!"
Ta nhìn nàng ta từ trên cao. Ngồi xổm xuống, ta đưa cho nàng ta một viên thuốc: "Vương phi chịu khổ rồi, viên thuốc này có thể giảm bớt nỗi đau cho người."
Tường đổ mọi người xô, sau khi Hứa Chi bị kết án, những kẻ từng bị nàng ta hãm hại đều dùng mọi cách để hành hạ nàng ta trong ngục.
Nàng ta có thể chết, nhưng không thể c.h.ế.t một cách dễ dàng như vậy.
Hứa Chi nước mắt lưng tròng, chìa bàn tay không còn móng vuốt ra nhận lấy thuốc rồi nuốt xuống.
"Vương phi, người đã làm quá nhiều việc ác, người có thật sự nhớ hết từng chuyện một không?"
Hứa Chi giật mình ngẩng đầu nhìn ta: "Ngươi có ý gì?"
Ta cười buồn. Tên sát thủ đã khai ra rất nhiều chuyện, nhưng ngay cả việc ta và tỷ tỷ của Tần Liễu bị hãm hại cũng không nằm trong số đó. Chúng cho rằng g.i.ế.c hai kẻ dân đen như chúng ta chẳng đáng để bận tâm.
“Tám năm trước, phụ thân ta nhận tiền của ngươi mang hoa đến phủ Thành Vương, chỉ vì Thành Vương thưởng bánh ngọt của ngươi làm cho ông ấy, ngươi liền sai người g.i.ế.c cả nhà ta, ngươi còn nhớ không?"
Mắt Hứa Chi ban đầu ngơ ngác, giây sau liền kinh hoàng như nhìn thấy ác quỷ.
Nàng ta run rẩy nhìn ta: "Ngươi... tất cả đều là do ngươi bày mưu tính kế?"
Tần Liễu khoác áo choàng đứng sau lưng ta tháo mũ ra, lạnh lùng nhìn nàng ta: "Vương phi cao quý chắc đã quên chuyện một tú nương khỏa thân c.h.ế.t trên đường phố hai năm trước rồi."
Hứa Chi nhìn khuôn mặt Tần Liễu có vài phần giống chị gái nàng, rồi lại nhìn ta, nàng ta hiểu ra tất cả.
"Các ngươi là đồng bọn… Lũ dân đen hèn hạ! Các ngươi hại ta!"
Nàng ta gào thét điên cuồng, dùng hết sức lực để vồ lấy ta. Ta dễ dàng nắm lấy cổ tay nàng ta. Ngồi xổm xuống nhìn vào mắt nàng ta, ta cười khẩy: "Vô ích thôi, Hứa Chi, ngươi sắp c.h.ế.t rồi. Đến địa phủ, còn rất nhiều người đang chờ ngươi đó, bọn họ đã đợi ngươi quá lâu rồi... gặp được ngươi chắc chắn sẽ rất vui."
Hứa Chi dần dần rơi vào tuyệt vọng. Nàng ta gào thét về phía bên ngoài: "Người đâu! Ta bị oan..."
Nói được nửa câu, nàng ta đã không thể thốt ra lời nào nữa.
Ta mỉm cười: "Viên thuốc câm này là món quà tiễn biệt ta dành cho ngươi, thích chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hứa Chi ôm chặt lấy cổ họng, đôi mắt hoảng loạn tột độ, ngay cả tiếng khóc cũng không thể phát ra. Nàng ta sẽ không bao giờ có cơ hội nói ra sự thật nữa.
Một tử tù với vô số kẻ thù, bỗng nhiên bị câm, chuyện thường tình mà. Hơn nữa, kẻ muốn hành hạ nàng ta nhiều vô kể, chẳng ai có thể ngờ đến ta.
Vậy thì tiếp theo...
Đến lượt Thành Vương rồi.
Hứa Chi dù độc ác tột cùng, nhưng Thành Vương có vô tội hay không?
Hắn ta háo sắc, phong lưu, coi mạng người như cỏ rác. Kẻ như hắn ta sao có thể sống yên ổn?
Từ sau vụ thích khách, hoàng thượng liên tục gặp ác mộng. Đêm nào cũng giật mình tỉnh giấc, mấy ngày liền tiều tụy.
Bởi vì bị bóng ma tâm lý ám ảnh, thái y chỉ có thể kê thuốc an thần, không còn cách nào khác. Thế là hoàng thượng triệu ta đến giải mộng.
"Bệ hạ đã mơ thấy gì?"
"Trẫm mơ thấy một màn sương mù dày đặc, không nhìn thấy gì cả. Sau lưng trẫm hình như có gì đó, giống như..."
"Một thanh kiếm?"
"Là kiếm sao? Hình như là..."
"Còn gì nữa không ạ, ai đứng sau lưng ngài?"
"Trẫm không nhìn thấy."
...
Thực ra, những giấc mơ của hoàng thượng rất mơ hồ, Ta chỉ cố ý dẫn dắt.
Ta gieo vào lòng hắn ý nghĩ rằng, hắn đã mơ thấy mình bị một thanh đoản kiếm đ.â.m vào tim từ phía sau, và kẻ có thể làm điều đó chỉ có thể là người hắn tin tưởng nhất.
"Bệ hạ là bậc chân long thiên tử, giấc mơ ngài thấy không phải là điềm báo bình thường, mà là một lời cảnh báo."