Thiên Nữ

Chương 6



Nói xong, nàng ta tát Tần Liễu một cái. Tần Liễu lảo đảo, vừa lúc ngã vào lòng Thành Vương. Tần Liễu chưa kịp nói gì đã rơi nước mắt, Hứa Chi định sai Xuân Đào dạy dỗ nàng ta, chợt nhớ ra tâm phúc theo mình mười mấy năm đã bị mình đánh chết.

 

Hứa Chi định tự động thủ, Tần Liễu mềm nhũn ngất đi.

 

“Đủ rồi!”

 

Thành Vương cau mày quát: “Vương phi đường đường lại vô lý như nữ nhân chợ búa! Xem ra nàng cần phải tịnh dưỡng!”

 

Nói đoạn, hắn bế Tần Liễu sải bước rời đi. Hứa Chi nắm chặt tay, tức đến n.g.ự.c phập phồng, nhìn bóng lưng Thành Vương hằn lên vẻ bất cam phẫn nộ.

 

Ta nhìn theo ánh mắt nàng ta, thâm trầm hỏi: “Vương phi, mạo muội hỏi câu, Vương gia có hay trăng hoa không?”

 

Hứa Chi ngẩn ra, nhíu mày như nhớ chuyện gì, lộ vẻ chán ghét: “Bọn họ quyền cao chức trọng, thiếu gì nữ nhân?”

 

“Nhưng ta nghe nói Hoài Vương, cả đời chỉ có một vương phi, chưa hề trăng gió.”

 

“Việc này…”

 

“Vương phi, người cũng làm được.”

 

Hứa Chi ngạc nhiên nhìn ta.

 

Hứa Chi bị cấm túc. Mấy ngày sau là dịp săn b.ắ.n hoàng gia ba năm có một. Thành Vương lấy cớ Hứa Chi cấm túc, bảo nàng ở nhà tĩnh tâm, lén lút đưa Tần Liễu đi theo.

 

Nghe nói Hứa Chi tức giận đập phá cả gian phòng. Ta đến Thành Vương phủ, nghe thấy nàng đang mắng nhiếc nha hoàn: “Con tiện tỳ kia bôi son trát phấn làm gì, muốn quyến rũ ai? Người đâu! Lột da mặt nó cho ta!”

 

Nha hoàn nọ chừng mười lăm tuổi, sợ hãi nước mắt tuôn rơi, dập đầu van xin.

 

“Vương phi, người hồ đồ rồi.”

 

Ta bước tới, ghé vào tai nàng ta nói: “Lúc này tạo nghiệp sát sinh, thế tử tương lai sẽ bị giảm bớt phúc báo đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Hứa Chi vừa nghe, vội ngăn cản đám người hầu, hừ lạnh một tiếng: “Coi như ngươi may mắn, người đâu, đuổi ả ra ngoài cho ta.”

 

Các vị phu nhân vương công khác đều đi theo dự buổi săn b.ắ.n hoàng gia, Hứa Chi bị cấm túc mấy ngày nay vừa không ra ngoài được, cũng không ai đến thăm, đang lúc buồn chán. Ta liền thường xuyên đến bầu bạn trò chuyện với nàng ta.

 

Ta chỉ cần phụ họa vài câu, rồi nói thêm mấy lời tốt đẹp rằng nàng ta sau này nhất định con cháu đầy đàn, Hứa Chi liền xem ta như bạn tốt.

 

“Phất Y, cô xem, ta đã dựa theo bản vẽ cô đưa, sửa sang lại vương phủ một lần rồi, Vọng Nguyệt lâu bên kia vẫn đang sửa, đợi vương gia từ bãi săn về, chắc là xong xuôi. Thật sự có thể như cô nói, khiến vương gia từ nay thu tâm lại không?”

 

Bản vẽ ta đưa cho nàng ta, chắc chắn nàng ta đã tìm thợ giỏi và thầy phong thủy xem qua, đều là những chỗ dễ sửa nàng ta mới ra tay.

 

Giờ đây nàng ta hoàn toàn tin tưởng ta.

 

Ta gật đầu: “Vương gia trước đây có nhiều chuyện phong lưu như vậy, chính là vì bố cục vương phủ trước đây chỉ chú trọng phú quý tụ tài, bỏ sót đoàn viên.”

 

“Thảo nào, ta sẽ bảo đám thợ kia tăng tốc.”

 

Trong lúc Hứa Chi sửa sang vương phủ, bên bãi săn truyền đến vài tin tức. Thành Vương ngày ngày hình có hứng thú với Tần Liễu, đối đãi và lấy lòng nàng ta vô cùng. Ngay cả khi đi dự tiệc của Hoàng đế cũng dẫn theo nàng ta, vì nàng ta cũng xem như ân nhân cứu mạng của Lục hoàng tử, Hoàng đế đặc biệt cho phép nàng ta ngồi cạnh Thành Vương.

 

Xung quanh đều là vương hầu dẫn theo phu nhân của mình.

 

Hai người bọn họ ngồi giữa đám đông bị trêu ghẹo, trông chẳng khác nào một đôi phu thê ân ái.

 

Hứa Chi giận tím mặt. Nàng ta hất tung cả bàn thức ăn, cười lạnh: “Tự tìm chết.”

 

Dù ta có nói Tần Liễu có thể đổi vận mệnh con cháu cho nàng ta, Hứa Chi cũng nhất quyết phải g.i.ế.c nàng ta. Con cái sau này còn có thể có, nhưng nếu cứ để Tần Liễu được đà lấn tới như vậy, có lẽ thật sự sẽ bước chân vào cửa mất.

 

Hứa Chi tìm đến sát thủ mà nàng ta nuôi dưỡng riêng. Ta nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, năm đó chính hắn đã một đao c.h.é.m đầu cha ta, hận thù khiến tay ta run rẩy không ngừng.

 

Tên sát thủ kỳ lạ nhìn ta một cái. Ta nhìn lại, rồi mỉm cười.