“Ta thấy tướng mạo ngươi, là người có phúc khí đấy.”
Hắn ta ngẩn người, vui vẻ nói: “Mượn lời tốt lành của Thiên nữ.”
Ta cười không nói. Hắn ta có lẽ không biết, người trước đó ta nói có phúc khí đã bị quấn chiếu ném ra bãi tha ma rồi.
Hứa Chi nghĩ Tần Liễu ở bên ngoài mới dễ ra tay, chỉ cần làm sạch sẽ thì sẽ không tra ra được nàng ta. Nhưng nàng ta đợi ba ngày, không đợi được bất kỳ tin tức nào của sát thủ.
Chẳng lẽ thất thủ rồi?
Nhưng dù thất thủ cũng phải quay về báo tin mới phải. Hứa Chi bồn chồn lo lắng, đang định sai người đi thăm dò thì cấm quân trong cung ầm ầm kéo đến, vây kín cả vương phủ. Tên thủ lĩnh vừa thấy Hứa Chi đã vung tay quát lớn: "Bắt lấy!"
Hứa Chi sợ đến ngây người. Thấy bọn chúng dám động đến mình, nàng giận dữ: "Láo xược! Ta đường đường là Thành Vương phi, các ngươi dám động vào ta? Ta phạm tội gì mà dám bắt ta, ta muốn bẩm báo Hoàng thượng!"
Tên thủ lĩnh cười khẩy: "Hoàng thượng? Vương phi phái thích khách b.ắ.n tên trúng Hoàng thượng, ngài ấy vẫn còn hôn mê bất tỉnh, Vương phi còn mặt mũi nào mà bẩm báo?"
Sắc mặt Hứa Chi trắng bệch như tờ giấy. Nàng lẩm bẩm không ngừng: "Không thể nào… Sao có thể b.ắ.n trúng Hoàng thượng..."
Nàng vội vàng trấn tĩnh, lớn tiếng chối: "Không đúng, ta không hề biết gì cả, cho dù có thích khách cũng không liên quan gì đến ta, ta bị oan!"
Mặc cho nàng có kêu oan thế nào, cấm quân vẫn tuân lệnh áp giải nàng đi.
Hoàng thượng bị thích khách ám sát, hôn mê bất tỉnh. Việc này liên quan đến Thành Vương và Thành Vương phi, cả triều đình đều kinh hoàng.
Tin tức rò rỉ ra ngoài, dân chúng kinh thành bàn tán xôn xao về những chuyện bất thường gần đây. Ngay cả trà lâu quen thuộc của ta cũng vắng khách hơn hẳn.
"Trà kinh thành quả là danh bất hư truyền, ta đã lâu lắm rồi mới được thưởng thức lại."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nam nhân đối diện khoác áo trắng, gần ba mươi tuổi mà vẫn phảng phất nét phong lưu của chàng trai trẻ. Hắn ta tựa người vào lan can, ánh mắt đầy vẻ hoài niệm.
"Trà ngươi đang uống là loại đắt nhất ở đây đấy, lát nữa nhớ trả tiền nhé."
Nam nhân trừng mắt: "Ngươi kiếm bao nhiêu tiền bẩn thỉu ở kinh thành này, mà mời sư phụ một chén trà cũng keo kiệt?"
Hắn là một tên đại đạo giang hồ, người trong giới gọi hắn là Giang Nhai, không ai biết tên thật của hắn. Năm xưa, sau khi hắn đưa ta rời khỏi kinh thành, ta nhìn trúng những ngón nghề tà môn của hắn, nằng nặc xin bái sư.
Đám sát thủ mà Hứa Chi phái đi vốn chỉ định g.i.ế.c Tần Liễu. Nhưng Giang Nhai đã dùng ảo thuật, khiến chúng nhận nhầm hoàng đế thành Tần Liễu.
Lại đúng lúc tên sát thủ ra tay, hắn dùng đá đánh lệch mũi kiếm, tránh cho hoàng đế bị thương chí mạng. Có vậy thì màn kịch mới tiếp tục được.
"Tên sát thủ kia chắc chắn có người nhà trong tay Hứa Chi, dù có c.h.ế.t cũng sẽ không khai ra Hứa Chi."
Giang Nhai gãi đầu: "Vậy giờ phải làm sao? Người nhà hắn? Chẳng phải bị Hứa Chi g.i.ế.c hết rồi sao?"
Ta lấy ra một chiếc hộp, bên trong là một con hổ vải đồ chơi của trẻ con, dính đầy máu. Giang Nhai nhíu mày nhìn hồi lâu: "Chết thật rồi?"
Ta nhướn mày: "Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là hắn ta có tin hay không."
Sau khi Giang Nhai hóa trang đến địa lao một chuyến, tên thích khách khai nhận chính mình là nhận lệnh của Hứa Chi, và mục tiêu ngay từ đầu chính là hoàng đế.
Hứa Chi nghe xong thì hoảng loạn tột độ. Nàng ta khóc lóc thảm thiết, một mực kêu oan. Nhưng tên thích khách kia đã khai ra rành mạch từng vụ g.i.ế.c người mà hắn ta từng làm theo lệnh Hứa Chi, ngay cả chỗ chôn bạc của vương phủ cũng bị hắn ta vạch trần.
Chứng cứ rành rành, Hứa Chi thậm chí không có cơ hội gặp mặt hoàng thượng để trần tình.
Trong phiên tòa Tam Tư, Hứa Chi bị lôi lên trong bộ dạng tiều tụy, còn chưa kịp mở miệng, Thành Vương đã chỉ thẳng mặt nàng ta mà mắng: "Đồ nữ nhân độc ác! Sao ngươi dám cả gan hành thích hoàng thượng!"