Thiên Nữ

Chương 8



 

Hứa Chi quỳ rạp xuống, bấu chặt lấy vạt áo Thành Vương mà khóc lóc: "Thiếp thật sự không làm!"

 

Thành Vương không chút thương tiếc, vung chân đá nàng ta ra. Hứa Chi ngước nhìn Thành Vương, không thể tin vào mắt mình.

 

Nam nhân mà nàng ta yêu thương cả đời, vì hắn mà không từ thủ đoạn, giờ đây lại nhìn nàng ta như nhìn một thứ phiền phức kinh tởm.

 

"Ta làm tất cả là vì ai chứ? Ta làm tất cả là vì ai!"

 

Hứa Chi còn định kêu oan, vị Đại Lý Tự Tự Khanh ngồi trên công đường nghiến răng quát: "Dám làm ồn nơi công đường, người đâu, tát miệng!"

 

Dù nàng ta có là phạm nhân, cũng chưa bị định tội, vẫn còn là Thành Vương phi, sao hắn ta dám?

 

Hứa Chi giận dữ quay đầu định mắng, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Đại Lý Tự Tự Khanh, nàng ta bỗng cứng đờ.

 

Nàng ta nhớ ra rồi.

 

Bốn năm trước, Thành Vương trong một buổi tiệc thơ đã trúng tiếng sét ái tình với một tiểu thư con quan. Hắn ta nhặt chiếc khăn tay đánh rơi của người ta, nâng niu trân trọng, còn định cầu xin hoàng thượng ban hôn.

 

Nàng ta biết chuyện, giận tím mặt. Biết phụ thân cô nương kia chỉ là một quan viên lục phẩm nhỏ bé ở Đại Lý Tự, nàng ta liền sai người đóng giả lưu manh, giở trò đồi bại với cô nương đó trên đường đi lễ chùa.

 

Vốn chỉ định hủy hoại thanh danh của nàng ta, ai ngờ cô nương kia tính khí quá mạnh mẽ, về nhà liền treo cổ tự vẫn. Chuyện này không thể tra ra được đến nàng ta, nàng ta cũng chẳng để bụng.

 

Nhưng giờ đây, tên sát thủ cùng đường trong ngục đã khai ra tất cả. Hứa Chi không ngờ rằng, vị quan lục phẩm năm xưa nhờ phá được vụ án ly kỳ, giờ đã là chủ sự Đại Lý Tự.

 

Mặt Hứa Chi trắng bệch như tro tàn. Nàng ta bị người ta giữ chặt hai bên, hứng chịu hết cái tát này đến cái tát khác.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đau quá!

 

Lúc trước nàng ta tát người khác, sao không nghĩ đến chuyện sẽ đau như thế này?

 

Hứa Chi khóc lóc thảm thiết, cầu xin tha mạng, bỗng nhiên nhớ đến phụ thân mình. Thành Vương giờ phút này sợ liên lụy nên vội vàng phủi sạch quan hệ với nàng ta, nhưng phụ thân nàng ta luôn xem nàng ta như viên ngọc quý trên tay, từ nhỏ đã hết mực cưng chiều. Phụ thân lại đang giữ chức Hộ bộ Thượng thư, có lẽ... có lẽ sẽ có cách cứu nàng ta.

 

Trong mắt Hứa Chi lại lóe lên tia hy vọng. Miệng nàng ta bị đánh sưng vù, dính đầy máu, nói năng cũng trở nên mơ hồ: "Ta muốn gặp phụ thân ta..."

 

Đại Lý Tự Tự Khanh hừ lạnh một tiếng: "Ngươi mưu sát hoàng thượng, ngươi nghĩ phụ thân ngươi có thể thoát tội sao? Hắn ta trong ngục đã khai rằng tất cả đều là chủ ý của ngươi, hắn ta hoàn toàn không biết gì, thậm chí còn viết cái này."

 

Hắn ta ném một tờ giấy xuống đất. Hứa Chi vội vàng bò tới nhặt lên, thì ra là tờ đoạn tuyệt quan hệ do chính tay phụ thân nàng ta viết.

 

Hứa Chi ngây người như phỗng. Miệng nàng ta lẩm bẩm không ngừng, không thể tin được.

 

Sau khi hoàng thượng tỉnh lại, tội mưu nghịch của Hứa Chi chính thức bị tuyên án. Thành Vương dù gì cũng là huynh đệ ruột thịt của hoàng thượng, hắn ta lại ra sức khóc lóc kể lể, nói rằng mình hoàn toàn bị lừa dối, không hề hay biết gì về những việc Hứa Chi đã làm.

 

Hoàng thượng trách mắng hắn ta ngu muội, ra lệnh cho hắn ta về phủ đóng cửa tự kiểm điểm. Nhưng hoàng thượng có thật sự tin rằng Thành Vương không liên quan gì đến chuyện này không?

 

Chắc chắn là vẫn còn chút nghi ngờ nào đó. Như vậy là đủ rồi.

 

Việc ta cần làm là khuếch đại sự nghi ngờ đó, để nó đ.â.m chồi nảy lộc, trở thành cái gai trong mắt, cái dằm trong tim.

 

Hứa Chi bị kết án treo cổ. Trước khi hành hình, ta đã đến gặp nàng ta một lần. Quả nhiên tiền bạc có thể mua tiên, ta chỉ cần một thỏi vàng đã mua chuộc được đám cai ngục, để chúng cho ta vào trong.

 

Hứa Chi, vị Thành Vương phi cao quý lộng lẫy mấy ngày trước, giờ đây như thể già đi cả chục tuổi chỉ sau một đêm, tiều tụy, héo hon, ngồi ngây dại bên đống cỏ khô.

 

Đột nhiên hai con chuột chạy vụt qua chân, Hứa Chi hét toáng lên, trợn tròn mắt, tuyệt vọng lùi vào góc tường: "A! Đừng lại đây! Cút đi! Tránh xa ta ra! Ta là Vương phi!"