A Mộng nhiều lần hoài nghi, mẫu thân của hắn chưa từng có kế hoạch gì ghê gớm, chỉ là giá trị ngày càng giảm sút, từ thanh lâu rơi xuống đường cùng, bệnh tật triền miên, cảm thấy không còn nuôi nổi hai người, nên tìm cho hắn một chỗ nương thân.
Phụ thân ruột của hắn nhắm mắt làm ngơ cho sự tồn tại của hắn.
Chỉ cần hắn an phận thủ thường làm thân nô tài, ông ta sẽ không để ý đến hắn.
Thế nhưng, đời người vô thường.
Cuộc sống yên bình của tiểu nô tài chỉ kéo dài được hai, ba năm, thừa tướng bị vu oan tham gia tranh giành quyền lực, cả tộc bị tru di tam tộc, cả nhà phụ thân ruột, kẻ bị g.i.ế.t, người bị bán... tan tác mỗi người một ngả.
Sau đó... A Mộng gặp kỳ ngộ, quen biết rất nhiều người, cũng g.i.ế.t rất nhiều người, từng giao phó cả tấm lưng, cũng bị người đ.â.m sau lưng.
Vòng vo một vòng lớn, lại trở về điểm xuất phát.
Một thân ngạo nghễ, một lòng đầy hoài bão, từ có rồi lại mất, tan thành mây khói... Ngoảnh đầu nhìn lại, con đường đã đi qua bị tuyết phủ trắng xóa, hắn c.h.ế.t lặng, chỉ muốn tìm đến cái c.h.ế.t.
Nhưng trước khi c.h.ế.t, muốn thử đi con đường cùng của mẫu thân hắn...
Những điều này là những gì A Mộng bằng lòng tiết lộ.
Những gì hắn bỏ qua, nếu thêm vào những gì xảy ra với A Mão, liệu có thể ghép lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh?
Ta suy nghĩ một chút, ngước mắt hỏi: "Vậy... bây giờ huynh còn muốn g.i.ế.t ai nữa không? Có thể lập danh sách, ta chỉ đi xem một chút, không làm gì khác."
"Thôi, không muốn nghĩ nữa." A Mộng cười cười: "Còn muội, nên suy nghĩ kỹ... Ta không đủ tốt, muội xứng đáng có được những điều tốt nhất."
"Huynh là tốt nhất rồi." Ta nắm tay hắn, ánh mắt van nài.
A Mộng nghiêm túc nhìn ta: "Muội đừng quên, ta là người bán thân ở đây, hầu hạ đủ loại người dơ bẩn hôi hám, bán rất triệt để... Muội đùa giỡn ta thì thôi, sao lại thật lòng?"
"Ta chưa bao giờ đùa giỡn ai!"
Ta tức giận: "Nếu huynh có khúc mắc, cứ nói rõ với ta, ai cần g.i.ế.t ta sẽ đi làm, ta không bao giờ câu nệ những chuyện đã qua, quan trọng là hiện tại, hiện tại làm sao mới có thể quyết định tương lai."
"Nhưng ta..."
A Mộng còn muốn nói gì đó, bị ta cắt ngang.
"Trước đây, huynh chưa từng nói những lời tự ti như vậy."
Ta tức đến đau nhói tim: "Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao ta cũng biết, người ta đều là m.á.u thịt, đều biết đau biết khóc biết uất ức, nào là dơ bẩn hèn mọn có xứng hay không, đó là thứ bậc mà người đời phân chia, liên quan gì đến chúng ta?"
"Ở đây, huynh là huynh, ta là ta, chúng ta quan tâm lẫn nhau, trân trọng lẫn nhau, đều vì sự tồn tại của đối phương mà càng thêm quý trọng thời gian... Chẳng lẽ, so với giá trị thế tục, tình cảm thuần khiết nương tựa lẫn nhau như vậy, vẫn chưa đủ xứng đôi sao?"
"... Được rồi, đừng nói nữa, muội đừng khóc nữa, ngoan nào, khóc cái gì chứ?"
Thấy ta khóc ướt nhòe mặt, hốc mắt hắn cũng đỏ hoe.
Ta ôm chầm lấy hắn, nghẹn ngào: "Ưm, ta chỉ là, vừa nghĩ đến... huynh đã chịu nhiều uất ức, chịu nhiều đau khổ như vậy, ta liền đau lòng không chịu nổi..."
"A..." Hắn thở dài nhắm mắt lại, ôm ta vào lòng: "Muội thật tốt, ta đã biết từ lâu rồi, muội luôn tốt như vậy..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
A Mộng khỏi bệnh, chớp mắt lại đến tết Nguyên tiêu.
Ta mặc bộ y phục màu đỏ bạc mới, cùng hắn đi dạo hội đèn lồng.
A Mộng mặc áo choàng lông hạc màu xanh ngọc, dung mạo tuấn tú, phong thái phiêu dật, rõ ràng là khí chất ôn nhu nho nhã, nhưng khi cười nhẹ, lại khiến vết bớt đỏ bên má thêm phần yêu dị, như tấm voan che khuất nửa khuôn mặt, mang vẻ đa tình và bi thương.
Ta mê mẩn nghĩ.
Sánh bước bên nhau, nhan sắc tuyệt trần, thu hút không ít ánh nhìn.
Ta dùng ánh mắt cảnh giác nhìn từng tên côn đồ có ánh mắt bất chính, che chắn A Mộng phía sau.
A Mộng dừng lại trước một quầy hàng, mua một đôi mặt nạ bạc hình bán nguyệt. Chúng ta mỗi người đeo một chiếc, hòa mình vào dòng người náo nhiệt.
Dòng người tấp nập, vẫn như trước.
Ta theo bản năng muốn nắm tay áo hắn, nhưng A Mộng lại chủ động nắm lấy tay ta, cười khẽ: "Mọi người đều đang nhìn muội đấy, đại mỹ nhân, đừng lạc mất nhé."
Ta nghiêng đầu, ưỡn ngực: "Được, vậy huynh không được buông tay."
Tránh đám đông, ta dẫn A Mộng đi đường vòng đến một nơi.
Trong lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, ta ôm ngang eo hắn, vài bước nhảy vọt, đã leo lên đỉnh tòa tháp cao vắng vẻ của ngôi chùa cổ.
Bên dưới là toàn cảnh hội đèn của kinh thành, đèn đuốc sáng rực, rực rỡ như ban ngày, ngàn cây đèn lồng rực rỡ, xe ngựa nối đuôi nhau tấp nập.
Những chiếc đèn Khổng Minh trôi nổi như sao sa, trời đất như đảo lộn, những tia sáng vụn vặt phản chiếu trên mặt nạ của chúng ta.
Sau khi sư phụ rời đi, ta cũng bắt đầu leo lên những tòa lầu cao tầng.
Trước đây, nơi cao luôn khiến người ta cảm thấy cô đơn, nhưng tết Nguyên tiêu lại khác, huống hồ hôm nay, chúng ta còn có nhau.
"Ở đây có tầm nhìn tốt nhất, huynh nhất định sẽ thích!"
"Không sao." Hắn buông tay ta ra, chạm vào gió đêm, nheo mắt cười: "Hơn nữa, ta tin tưởng muội."
Hắn luôn thích nơi cao như vậy.
Mặt ta nóng bừng, bị nụ cười của hắn làm cho tim đập thình thịch.
Tìm một vị trí thích hợp nhất, chúng ta ngồi xuống cạnh nhau, dựa vào nhau, vừa ngắm cảnh, vừa chia nhau ăn "bánh đậu đỏ bột dẻ" vừa mua, thơm phức ngon miệng.
"Sao huynh lại gầy đi vậy?"
Ta cảm thấy eo hắn lại nhỏ đi, buột miệng nói: "Chẳng lẽ quản sự lại bắt huynh thắt lưng rồi?"
A Mộng mỉm cười đút cho ta một miếng bánh.
"Ta đã nói rồi, muội xứng đáng có được những thứ tốt nhất."
Dưới ánh trăng, mắt hắn sáng lấp lánh, vẫn như năm nào: "Yên tâm, ta sẽ giúp muội giành chiến thắng."