Sính lễ lại càng kinh người hơn.
Tám mươi tám đôi heo vàng, khoảng ba bốn trăm lượng, tám mươi tám tấm gấm Thục, tám mươi tám tấm lụa mỏng Định Châu, một trăm linh tám tấm lụa Giang Nam các loại.
Còn có mười tám đôi vòng ngọc, mười tám đôi vòng vàng ròng, mười tám đôi trâm cài tóc vàng ròng.
Cùng vô số lễ vật khác như tam sinh, cá, rượu, trà, đường, bánh trái bốn mùa vô số kể.
Cuối cùng là một đôi ngỗng trời béo mập kêu quang quác ầm ĩ.
Lễ vật chất đầy gần một con phố bên ngoài cổng nhà ta.
Lão phu nhân cười hiền hòa: "Đôi ngỗng trời này là do tiểu công tử Hạ gia đích thân đi săn, nếu không phải vì chờ đôi ngỗng trời này, lễ vật của Hạ gia đã được đưa đến từ sớm rồi."
Nhà ta xuất thân là thương nhân buôn muối, cũng không phải chưa từng trải sự đời, nhưng lễ vật hậu hĩnh như vậy vẫn khiến phụ mẫu ta kinh ngạc.
Song, trên mặt hai người không biểu lộ gì, đối đãi với Trương lão phu nhân vẫn chu đáo lễ phép.
"Vẫn cần phải hợp bát tự trước đã."
Lão phu nhân cười kéo tay ta: "Kiều tiểu thư, lão thân mạo muội gọi con một tiếng Thiên Thiên, ta và tổ mẫu của Tri Chiêu là bạn thân từ thuở nhỏ, cũng mặt dày coi như là một bậc trưởng bối của con. Hạ gia có quy củ chính thất trước bốn mươi tuổi không nạp thiếp, ta cũng nhìn đứa nhỏ Tri Chiêu lớn lên." Bà ấy nháy mắt với ta: "Những lời đồn bên ngoài con đừng bận tâm, nó với con tuyệt đối là một tấm chân tình.”
Ta đúng lúc đỏ mặt một phen, lại khiến mọi người cười thiện ý.
Cuối cùng, khi tiễn người đi, lễ vật lại bị lão phu nhân kiên quyết để lại. Mẫu thân ta đưa tay nhéo ta một cái, ta đau đến nhe răng trợn mắt, lúc này bà ấy mới gật đầu.
"Không phải mơ."
Ta: ?
Bà ấy tiếp tục nói.
"Hạ tiểu công tử này, ngược lại có vẻ thành ý hơn chúng ta nghĩ."
Rồi lại nhìn ta.
"Con và hắn…”
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của phụ mẫu, ta cũng chỉ có thể cứng đầu kể lại một lượt về tình cảm sâu đậm giữa Hạ Tri Chiêu và tổ mẫu của hắn, còn việc chọn ta chỉ là bất đắc dĩ trong lúc cấp bách.
Cuối cùng hai người hỏi ta.
"Sao con biết?"
Ta... Ta làm sao mà biết.
Đương nhiên ta chỉ có chạy trối chết!
...
Tối hôm đó, đôi ngỗng trời được đưa đến cứ kêu quang quác ầm ĩ, làm ta không tài nào ngủ ngon được, nhưng mọi người cứ khăng khăng nói rằng phải để chúng ở trong phòng ta một đêm mới may mắn. Chính lúc ta đang mắt to mắt nhỏ với đôi ngỗng trời, thầm nghĩ không biết có thể tìm chút thuốc mê ở đâu để đánh gục hai con ngỗng này, thì không ngờ phía sau lại vang lên một giọng nói khẽ khàng.
"Thích lắm sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ai?!"
Ta đang khoa chân múa tay nghĩ cách làm sao để khiến đôi ngỗng bất tỉnh thì bỗng giật mình, kết quả là ngồi xổm quá khiến ta choáng váng, may mà đối phương nhanh tay lẹ mắt, lúc này ta mới không bị ngã.
Hạ Tri Chiêu dùng hai ngón tay nhấc gáy ta , thậm chí còn có mấy phần ghét bỏ. "Nàng vội vã muốn lao vào lòng ta vậy sao?"
Ta phát hiện mỗi khi gặp hắn, cái phong thái đáng tự hào của mình suýt nữa đều mất hết, cứ như phát điên lên.
"Hạ Tri Chiêu!"
Hắn nhún vai, tự nhiên ngồi xuống đối diện ta, xách ấm trà tự rót cho mình một ly.
"Lão phu nhân về nói với tổ mẫu ta rằng nhà nàng vẫn còn do dự, ta nghĩ bụng nhà nàng đã dò hỏi lâu như vậy, chắc cũng đã có quyết định rồi, thế là ta dứt khoát đích thân đến hỏi xem. Để thể hiện thành ý, ngay cả đôi ngỗng trời này cũng là tự tay ta săn được…"
Đúng lúc này, đôi ngỗng trời kia cũng "quang quác quang quác…" vang lên.
Hạ Tri Chiêu: "..."
Ta nhịn cười, hình tượng cao thâm khó lường của Hạ Tri Chiêu đã sụp đổ.
Hắn im lặng một lúc lâu, sau đó mới nghiêng mặt tiếp tục nói. "Nàng còn có yêu cầu gì cứ nói ra hết, chỉ cần có thể thương lượng thì chúng ta đều có thể nói chuyện, nhưng nhất định phải nhanh."
Hắn nhìn ta một cái, ý tứ rất rõ ràng.
Đừng quá đáng.
Ta biết…
Hạ lão phu nhân có lẽ chỉ có thể cầm cự trong một hai tháng tới thôi.
"Ta muốn biết, nhà ta đã đắc tội với ai?"
Ta dứt khoát không vòng vo với hắn nữa, trực tiếp hỏi.
Hắn bình tĩnh nhìn ta một hồi lâu, đột nhiên khóe môi cong lên.
"Kiều gia xuất thân là thương nhân buôn muối, nói là giàu có phú quý cũng không hề quá lời. Hai gia tộc mà phụ mẫu nàng đã chọn cho nàng trước đây, Giang gia thì thôi không nói, nhưng Lý gia lại nắm giữ quân quyền, nàng cảm thấy thế nào?"
"Vậy là… bị tai bay vạ gió sao?"
Hạ Tri Chiêu chỉ cười mà không đáp.
Hắn chỉ nhắc đến rồi dừng lại, nhưng ta lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
"Gả cho ngươi, rồi sẽ thế nào?"
"Ta chỉ cần một người để tổ mẫu an tâm,... " Hắn hờ hững nói: "... Đợi chuyện này qua đi, nàng muốn hòa ly cũng được, muốn tiếp tục làm phu nhân của ta cũng chẳng sao, tùy nàng."
"Vậy ta cần phải trả giá điều gì?"
Ta đã nỗ lực cả hai đời, cuối cùng đều không có kết quả tốt đẹp, ta không dám kỳ vọng nữa rồi.
Hắn nhìn ta một cái.
"Nàng chỉ cần chăm sóc tốt cho tổ mẫu ta, khiến người có thể sống vui vẻ là được rồi."