Ta suy nghĩ chốc lát.
"Được, nhưng… nếu sau này chàng gặp được người mình thích, nhất định phải nói cho ta biết trước, chúng ta có thể hòa ly."
Chàng không được lừa ta, ta rất sợ.
Hạ Tri Chiêu nhìn ta hồi lâu, khẽ khịt mũi một tiếng.
"Nàng chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?"
Ta gật đầu.
Hắn nghẹn lời, cứng họng một lúc lâu, sau đó mới hậm hực bỏ đi.
?
Hắn đang hận cái gì chứ?
Tối đến, Bích Đào đến giúp ta tháo trang sức, hớn hở buôn chuyện.
"Lúc Kiều Chi nhìn thấy đống sính lễ đó, nàng ta gần như tức đến mức cắn nát răng, còn đập nát nguyên bộ trà cụ trong viện của nàng ta đó!"
Ta mỉm cười.
"Ghi lại, lát nữa cứ trừ vào tiền hàng tháng của nàng ta, nếu không trừ đủ thì phạt cấm túc nàng ta."
Bích Đào vui vẻ ra mặt.
"Vâng ạ!"
Tối hôm đó, tin tức cầu cứu khóc lóc thảm thiết đã được gửi đến hai phủ Lý, Giang.
7
Bát tự được gửi đến Đại Phật Tự nhờ trụ trì đích thân hợp.
Đại cát.
Hai nhà chúng ta bắt đầu chính thức tiến hành lục lễ, nghe nói ngay cả Hạ lão phu nhân vẫn luôn nằm liệt giường cũng vì tin vui này mà khỏe lên không ít, thậm chí còn có thể ngồi dậy được.
Hạ gia càng thêm hài lòng về ta, cho rằng ta đã xung hỉ cho lão phu nhân, mọi nghi thức và lễ vật đều được tiến hành đúng theo quy củ, thậm chí Hạ Quý phi cũng ban thưởng không ít thứ từ trong cung ra.
Ta đích thân thêu một chiếc khăn vấn trán chắn gió gửi cho lão phu nhân, coi như chút lòng thành.
Kết quả không đến hai ngày đã nhận được lễ đáp lại của Hạ Tri Chiêu.
Kèm theo một tờ hoa thiếp do chính tay hắn viết, nét chữ cứng cáp kiên cường.
"Đa tạ, lễ mọn xin gửi, thỉnh cầu nhận cho."
Ta mở hộp ra, khoảnh khắc nhìn rõ thứ bên trong đã khiến ta giật bình, theo bản năng đóng hộp lại, cảm thấy tim vẫn còn cuồng loạn.
Đó là mật thư tố giác nhà ta buôn bán muối lậu.
… Chính là Lý gia.
Ta vô thức ôm lấy ngực, vẫn cảm thấy lồng n.g.ự.c âm ỉ đau vì tức giận.
Thảo nào hai kiếp, dù ta có giãy giụa thế nào, nhà ta đều không thể thoát khỏi kiếp nạn, nguyên nhân gốc rễ vậy mà do Lý gia mới là kẻ đứng sau giật dây!
Lấy danh nghĩa thanh mai trúc mã tiếp cận ta, thực chất là vì gia sản nhà ta, lại còn có người trong lòng, hành hạ ta đến chết.
Thật hay cho một Lý gia.
Thật hay cho một Lý Thụy An!
Ta vừa cảm thấy may mắn, cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vậy mà lúc này hắn ta đã nắm giữ những thứ lấy mạng như vậy rồi sao?
Ta đưa đồ cho cha, kể lại mọi chuyện, sắc mặt cha cũng thay đổi kịch liệt.
Cuối cùng ông ấy xoa đầu ta.
"Thiên Thiên nhà chúng ta đã lớn rồi."
Ta thở phào nhẹ nhõm, biết rằng tai họa kiếp trước khả năng cao đã tránh được rồi.
Ta đích thân gặp mặt Hạ Tri Chiêu để cảm ơn.
Ai ngờ hắn lại như nước đổ đầu vịt mà đáp lại một câu.
"Đồng môn bên cạnh ta đều có túi thơm do nữ quyến nhà mình thêu."
Hắn làm gì có đồng môn!
Ta đảo mắt trong lòng, sau đó… còn có thể làm gì nữa chứ, thêu một cái thôi, dù sao hắn cũng không đòi trăng trên trời.
...
Hai kẻ Giang, Lý vẫn khăng khăng cho rằng ta chỉ đang giận dỗi bọn họ.
Chuyện với Hạ gia chẳng qua cũng chỉ là chiêu trò ta cố tình bày ra để che mắt bọn họ.
Nhưng có lẽ vì cảnh tượng thật sự quá lớn, bọn họ nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy cần phải đến để nhắc nhở ta, ví dụ như sắp xếp cho Kiều Chi một con đường tốt hơn chẳng hạn.
Nhưng ta tuyệt đối không ngờ rằng.
Ta chỉ lơ là không để ý một chút, Kiều Chi vậy mà lại mặc trộm hỉ phục của ta.
Khi ta bước vào, nàng ta đang mặc nó trên người, cho Giang Yến và Lý Thụy An xem.
"Đây là do tỷ tự tay thêu, muội thân không có vật quý gì, cũng chỉ có thể giúp được chút việc nhỏ vào lúc này, tiếc là tay nghề có hạn, thức trắng mấy đêm liền cũng chỉ có thể làm được như vậy thôi."
Nhưng nàng ta thấp hơn ta, ta vừa nhìn đã thấy ngay tà váy bị người ta cắt mất một đoạn, biến một đôi uyên ương lành lặn bị cắt thành hai nửa mất đầu.
Thế mà Giang Yến và Lý Thụy An lại như hai kẻ mù, vẫn liên tục khen ngợi.
"Muội có lòng rồi, nếu không nhờ có muội giúp đỡ, với tay nghề thêu thùa của Thiên Thiên, chiếc hỉ phục này mặc vào cũng khó mà coi được."
"Thật sao…” Kiều Chi thẹn thùng: "Hai người thật sự thấy đẹp sao?"
"Rất đẹp!" Ta nghe thấy hai người bọn họ vội vàng biểu hiện lòng thành: "... Được nhìn thấy muội mặc hỉ phục cho bọn ta xem, đó là chuyện bọn ta vui nhất."
...
Ta không thể tiếp tục chứng kiến cảnh tượng tình chàng ý thiếp bên trong, vô cảm đẩy cửa ra, đi đến trước mặt Kiều Chi.
"Cởi ra! Ai cho ngươi mặc váy cưới của ta?"
Nụ cười trên mặt Kiều Chi lập tức cứng đờ, gần như ngay sau đó, đôi mắt nàng ta ngấn nước, bàn tay siết chặt tà váy đến mức tấm vải quý giá cũng bị vò thành từng nếp nhăn nhúm, không nỡ nhìn!
"Buông tay!"
"Ngươi làm gì vậy!"
Tay ta thậm chí còn chưa chạm vào Kiều Chi, nàng ta đã ngả về phía sau, khiến hỉ phục của ta vướng vào góc bàn, lập tức phát ra tiếng vải xé rách chói tai.
Ta trơ mắt nhìn bộ hỉ phục mà ta đã dốc vô số tâm sức chuẩn bị cứ thế bị xé thành hai mảnh ngay trước mắt mình, còn trên người Kiều Chi chỉ còn áo trong, phát ra tiếng khóc thét hoảng sợ.
"A…"
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Kiều Chi khóc nức nở, bò đến dập đầu với ta.
"Tỷ, muội có lỗi, muội thật sự không cố ý!"