Vừa đi vừa ngắm cảnh, Giang Vụ Oanh bỗng bị thu hút bởi một loài hoa dại ven đường.
Những cánh hoa nhỏ chỉ bằng hạt gạo, màu lam với nhụy vàng, sắc xanh càng nhạt dần khi tiến về trung tâm. Cậu chưa từng thấy loài hoa này bao giờ, liền đặt chiếc giỏ xuống, ngồi xổm quan sát.
Mỗi khách mời tham gia chương trình đều có một quay phim riêng đi theo, vì vậy khung hình của buổi phát sóng trực tiếp liên tục chuyển đổi giữa họ mà không thiên vị ai. Thế nhưng, bình luận của khán giả lại không nghĩ vậy.
[Không muốn xem người khác, chỉ muốn xem thỏ thỏ thôi a a a!!!]
[Chuyển lại đi, chuyển lại đi!!!]
[Nếu vợ bị bắt nạt mà tôi không phát hiện kịp thời thì sao đây!]
[Vợ đến rồi, húp húp~]
[Vợ ơi, em đang làm gì thế hahahaha]
[Cười chết mất, hình như thỏ thỏ quên mất nhiệm vụ đi xin đồ ăn luôn rồi hahahaha.]
Đôi tai thỏ dưới tà váy khẽ động đậy. Giang Vụ Oanh lẩm bẩm như đang tự hỏi bản thân: "Đây là hoa gì vậy?"
"Phụ địa thái (hoa Veronica persica)." Người quay phim đứng bên cạnh bất ngờ lên tiếng.
hoa Veronica persica
Giang Vụ Oanh hơi bất ngờ ngước lên nhìn anh ta, nhưng chỉ thấy ống kính đen ngòm như một cái động không đáy.
"..." Cậu nhỏ giọng đáp: "Cảm ơn."
"Meo~"
Nghe thấy tiếng mèo kêu, cậu nghiêng đầu nhìn, liền thấy một con mèo mướp nhỏ đứng bên chân mình. Nó vừa gầy vừa nhỏ, đôi mắt to tròn càng làm nó có vẻ đáng yêu hơn.
Thấy cậu nhìn sang, con mèo li.ếm nhẹ vào mắt cá chân cậu bằng chiếc lưỡi có gai nhỏ.
"..."
Bộ lông mềm mượt như mới tắm, rõ ràng không phải là mèo hoang. Giang Vụ Oanh đảo mắt nhìn quanh, rồi phát hiện một bé gái chừng sáu, bảy tuổi đang khoanh tay đứng tựa vào cửa một căn nhà gần đó, lén lút quan sát mình.
"Đây là mèo của em à?"
Cô bé gật đầu, ngập ngừng liếc nhìn quay phim phía sau cậu rồi hỏi: "Chị ơi, chị là ngôi sao lớn hả?"
"..." Giang Vụ Oanh hơi đỏ mặt, ngồi xổm xuống để ngang tầm với cô bé, nghiêm túc giải thích: "Không phải chị, là anh. Cũng không phải ngôi sao gì đâu."
[Sao lại không phải, đúng mà đúng mà, huhu.]
[Fan cuồng cút đi! Đây là em gái duy nhất của tôi, huhu.]
[Vợ tôi dễ đỏ mặt quá đi, nhìn mèo con thôi cũng đỏ, nếu bị tôi li.ếm thì chắc đỏ hơn nữa, aaa!]
Bị đôi mắt đen láy của cô bé nhìn chăm chú, Giang Vụ Oanh có chút ngượng ngùng, cậu xách giỏ lên, định rời đi.
"Chị ơi, chờ đã."
Cô bé chạy từ phía sau đuổi tới, Giang Vụ Oanh vội dừng bước.
"..." Cậu không sửa cách xưng hô của cô bé nữa, chỉ hỏi: "Sao vậy?"
Cô bé đưa đôi tay giấu sau lưng ra, mỗi tay cầm một quả trứng gà, lắc lắc hai bím tóc rồi nói: "Cho chị nè."
Giang Vụ Oanh không biết có phải đây là ý của tổ chương trình hay không, bèn hỏi: "Ba mẹ em có biết không?"
Cô bé lắc đầu: "Đây là trứng do gà em nuôi đẻ ra. Mẹ nói nếu em chăm sóc nó tốt thì có thể chia trứng cho các bạn cùng lớp. Hai quả này em tặng chị đó."
Giang Vụ Oanh không muốn nhận đồ của trẻ con, liền nói: "Vậy em cứ chia cho các bạn đi, anh không cần đâu."
Nhưng cô bé lập tức đặt hai quả trứng vào giỏ của cậu, rồi buông một câu "Chị ơi, tạm biệt nhé!" rồi ôm mèo con chạy về nhà.
Giang Vụ Oanh nhìn hai quả trứng trong giỏ mà không biết nói gì: "..."
[Cười chết mất! Cô bé này lớn lên chắc chắn sẽ là một fan cuồng đích thực, đúng là tấm gương sáng cho thế hệ chúng ta! Hahaha!]
[Vợ tôi thật may mắn, chỉ ngồi xổm ngắm hoa thôi mà cũng có người tặng đồ ăn!]
[Hồi nãy ai đóng vai con mèo kia vậy, li.ếm thỏ thỏ ướt đẫm luôn rồi, hề hề hề.]
[Hề hề.]
May mà tuyến đường tổ chương trình sắp xếp không có nhiều ngã rẽ phức tạp, điều này thật sự rất thân thiện với một chú thỏ có phương hướng tệ như Giang Vụ Oanh.
Cậu đi thêm chừng vài trăm mét, cuối cùng lấy hết can đảm bước vào một căn nhà có cánh cổng mở rộng. Cậu cẩn thận hỏi với vào trong sân: "Xin hỏi... có ai ở nhà không ạ?"
Đợi một lúc lâu không có ai đáp lại, Giang Vụ Oanh lại hỏi lần nữa, vẫn không có tiếng trả lời.
Người ta nói "quá tam ba bận", cậu ủ rũ cụp vai, chuẩn bị rời đi.
[Vợ ơi, giọng em nhỏ quá đó! Cách một cánh cửa sao mà nghe thấy được!]
[Hu hu hu, tai vợ tôi đỏ bừng luôn rồi! Trời ơi, người vợ có da mặt mỏng như tờ giấy của tôi!]
[Thật sự đỏ lắm luôn! Như này thì lúc hôn nhau làm sao chịu nổi đây, chắc sẽ khóc mất thôi, a a a a!]
"Ai đấy? Là Thiền Thiền à?"
Một giọng nói già nua, khàn khàn từ trong nhà vọng ra. Giang Vụ Oanh theo hướng âm thanh nhìn sang, liền thấy một bà cụ ít nhất cũng phải tám mươi tuổi, chống gậy bước ra ngoài.
Dường như mắt bà cụ không còn tinh tường lắm, vừa đi vừa đưa tay dò dẫm.
Giang Vụ Oanh thấy bà cụ lớn tuổi như vậy, sợ bà ngã nên vội nói: "Không phải, con không phải Thiền Thiền đâu ạ! Bà mau vào nhà đi ạ, con tìm nhầm chỗ rồi, con đi ngay đây."
Thế nhưng bà cụ đã ra đến cửa, trong nhà cũng không thấy có ai khác. Bà chậm rãi đi đến chỗ Giang Vụ Oanh, cười hiền từ: "Thiền Thiền, mau lại đây nào, bà ngoại đã may xong bộ quần áo mới cho con rồi."
Giang Vụ Oanh: "..."
Cậu nhấn mạnh lần nữa: "Bà ơi, con thực sự không phải là Thiền Thiền đâu ạ."
Nhưng bà cụ đã khoác tay cậu, kéo vào trong nhà, vừa đi vừa nói một cách vui vẻ: "Bà ngoại nhớ Thiền Thiền lắm, mau vào nhà ngồi cho ấm nào."
Giang Vụ Oanh bị bà kéo đi, vừa đi vừa ngoái đầu lại, cũng không dám giãy mạnh, sợ làm bà ngã.
Bà lão ấn cậu ngồi xuống một chiếc ghế gỗ, rồi bắt đầu lục lọi trong tủ một hồi, cuối cùng lấy ra một bộ sườn xám hoa nhỏ, nhét vào tay cậu, nói: "Thiền Thiền, thử xem có thích không nào."
Giang Vụ Oanh cố gắng từ chối lần cuối: "Bà ơi, con... con đi trước đây ạ."
Nhưng bà cụ đã đẩy cậu vào một căn phòng khác: "Mau mặc thử đi, đây là bộ vải hoa con thích nhất mà."
Cầm bộ sườn xám trong tay, đứng giữa căn phòng, Giang Vụ Oanh bỗng cảm thấy không biết phải làm gì.
Sau một hồi, cậu kéo rèm cửa lại.
[Mặc dù trong khung hình chỉ thấy mỗi cánh cửa...]
[Chỉ cần nghĩ đến việc bé thỏ đang thay đồ bên trong, tôi đã không thể ngồi yên rồi a a a!]
[Trắng nõn thế này, chỗ bị quần áo che phủ còn trắng đến mức nào nữa chứ! Trắng như đậu hũ mềm vậy a a a!]
[Để tôi tưởng tượng chút, chỉ tưởng tượng thôi...]
[Ủa sao nghe thấy nhiều tạp âm thế này?]
[Đúng rồi, tôi cũng nghe thấy... nhưng không rõ lắm.]
[Cứ tưởng điện thoại bị hỏng chứ.]
Bộ sườn xám dài tay màu hồng nhạt, được may từ vải bông mềm mại, cổ áo kiểu cánh hoa, khuy cài tỳ bà, viền áo đính những hạt ngọc trai nhỏ xíu, điểm xuyết những bông hoa hải đường trắng li ti. Chiếc váy dài đến mắt cá chân, nhưng phần xẻ tà hơi cao, mỗi khi bước đi lại thấp thoáng lộ ra đôi chân trắng nõn.
Không có mùi ẩm mốc của quần áo cũ, mà thoang thoảng hương ngải cứu nhàn nhạt, xen lẫn chút mùi long não nhẹ nhàng.
Đây là lần đầu tiên Giang Vụ Oanh mặc sườn xám, cảm giác bị bó chặt làm cậu thấy không thoải mái chút nào.
Nhất là phần cắt may ôm sát cơ thể, khiến cái đuôi nhỏ của cậu bị đè xuống.
Dù chỉ là lớp lông tơ bị ép một chút, nhưng chú thỏ nhỏ vẫn cảm thấy ngượng ngùng, cả người bị quấn đến đỏ mặt.
Cánh cửa phòng "kẹt" một tiếng mở ra, Giang Vụ Oanh thò đầu ra trước, bà cụ đang đứng đợi liền hỏi ngay: "Sao rồi, có vừa không con?"
Hai gò má Giang Vụ Oanh đỏ hơn cả chiếc váy đang mặc, cậu do dự muốn rụt vào trong thay lại đồ, nhưng bà cụ đã kéo cậu ra, mỉm cười nhìn ngắm.
Màu hồng vốn là màu sắc kén người mặc, da hơi tối sẽ dễ bị xỉn màu, nhưng làn da trắng sữa của Giang Vụ Oanh lại làm tôn lên bộ sườn xám hơn cả. Cậu thực sự giống như bông hoa mùa xuân, người còn đẹp hơn cả hoa.
[Ôi trời ơi, vợ tôi sinh ra là để mặc màu hồng mà! Huhu, đẹp quá đẹp quá!]
[Hôm nay tôi sẽ lưu lại một ngàn bức ảnh này để dùng trong đám cưới của tôi và vợ, cảm ơn toàn bộ dân làng Vương Bếp đã chứng kiến!]
[Uống thuốc đi ông ơi.]
[Uống thêm chút rượu nữa, vợ à đừng để ý đến hắn, giường tôi đã trải chăn ấm rồi!]
[Tôi muốn giữ chặt thỏ thỏ và cắn bung khuy áo của cậu ấy, làm sao đây!]
[Muốn... xé rách tà váy ấy... phải làm sao đây...]
[Đầu gối của thỏ thỏ, hồng hồng, mềm mềm, nhỏ nhắn thế kia, cảm giác tôi chỉ cần một tay là có thể nắm trọn...]
Bà cụ vẫn còn muốn kéo Giang Vụ Oanh ngồi lại nói chuyện thêm, nhưng người quay phim bỗng lên tiếng: "Sắp hết giờ rồi, chúng ta phải quay lại chỗ cây hòe thôi."
Nghe vậy, Giang Vụ Oanh liền im lặng.
Dường như bà cụ cũng nhận ra vẻ khó xử trên mặt cậu, im lặng một lúc rồi lại nở nụ cười hiền từ: "Thiền Thiền phải đi rồi à?"
Bà vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu, nói: "Đi đi, lần sau lại đến thăm bà ngoại nhé. Bà sẽ làm thêm quần áo cho con."
Giang Vụ Oanh do dự một lúc, rồi quay sang người quay phim, nói: "Tôi muốn ở lại thêm một chút. Anh liên hệ tổ chương trình giúp tôi, bảo họ không cần đợi tôi ăn trưa. Buổi tối tôi ngủ lều cũng được, vậy có ổn không?"
Người quay phim còn chưa kịp trả lời, bà cụ đã chống gậy đi về phía căn phòng ban nãy, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Không cần đâu, không cần đâu, đừng cãi nhau..."
Bà quay lại với chiếc giỏ của Giang Vụ Oanh, đưa cho cậu và nói: "Thiền Thiền mang về nhà ăn cùng ba mẹ đi."
Giang Vụ Oanh cúi đầu nhìn, trong giỏ chất đầy khoai tây, cải xanh, măng xuân, cần tây, rau chân vịt, đậu phụ đông lạnh, thậm chí còn có cả một con cá mòi cất trong túi nhựa, đang quẫy nhẹ dưới đống rau củ.
"Sáng nay chú con ra sông bắt đấy, để dành cho Thiền Thiền ăn. Thiền Thiền thông minh, phải ăn cá mới tốt."
Giang Vụ Oanh lau mắt, lí nhí nói: "Bà, bà giữ lại mà ăn..."
Bà cụ xoa đầu cậu, nhẹ giọng: "Được rồi được rồi, mau đi đi."
Bà chậm rãi tiễn cậu ra đến tận cổng, nhưng khi gần đến nơi, đột nhiên kéo cậu sang một bên, nhỏ giọng đầy thần bí: "Cái cậu kia... là bạn trai của Thiền Thiền phải không?"
"...Hả?" Giang Vụ Oanh nhận ra bà cụ đang nhìn người quay phim, vội vàng xua tay: "Không phải, không phải đâu ạ!"
Bà lão lại gật gù, vẻ mặt như đã hiểu rõ: "Bà hiểu hết mà, cậu ta thích Thiền Thiền nhà mình lắm."
"..." Giang Vụ Oanh ngẩn ngơ bước ra khỏi cổng, khi nhận lại giỏ đồ, mắt cậu vẫn đỏ hoe.
Nhưng ngay sau đó, cậu bỗng chao đảo, suýt nữa bị sức nặng của cái giỏ làm ngã nhào.
Một cánh tay rắn chắc kịp thời đỡ lấy chiếc giỏ sắp rơi và giữ lấy eo cậu để cậu không ngã. Nhưng ngay khi chạm vào lớp vải mềm mại của chiếc sườn xám, người quay phim như bị điện giật, lập tức rụt tay lại.
Giang Vụ Oanh không mấy để tâm đến câu cuối cùng của bà cụ, chỉ khách sáo cảm ơn người quay phim, rồi nói: "Đưa giỏ cho tôi đi, vừa rồi tôi không chuẩn bị tốt, lần này chắc chắn sẽ giữ được."
Người quay phim không đưa giỏ lại, chỉ một tay xách giỏ, tay kia cầm máy quay, nói: "...Đi thôi."
Omega không để ý đến chiếc cổ và vành tai đỏ lên của người quay phim, lại cúi đầu cảm ơn một lần nữa.
[? Chuyện gì vừa xảy ra thế, sao lắc dữ vậy?!]
[? Camera đang zoom vào mặt thỏ con kìa!!!]
[Chụp màn hình đi, còn đứng đó làm gì!]
[Tôi cảm giác người quay phim vừa mới hôn vợ tôi một cái, trời ơi thơm quá!!!]
[Khoan đã, người quay phim đã làm gì vợ tôi vậy hả???]]
Khi quay lại gốc cây hoè, ba người còn lại đã có mặt từ trước, trong tay mỗi người cầm một chiếc giỏ với chiến lợi phẩm khác nhau: một ít rau xanh, một miếng thịt, riêng Tưởng Quan Thành có phần nhiều hơn, một nửa túi gạo.
Nhìn thấy Giang Vụ Oanh đang mặc bộ sườn xám, cả ba người đều sững sờ hồi lâu. Ngay cả MC với nụ cười đầy thân thiện cũng thoáng đơ ra, nhưng rất nhanh đã lấy lại phong thái chuyên nghiệp, tiếp tục dẫn dắt chương trình: "Được rồi, vì mọi người đã tập hợp đầy đủ, chúng ta hãy cùng xem kết quả của từng người nhé."
Tưởng Quan Thành liếc nhìn con số hiển thị trên cân, sắc mặt chợt trở nên không tự nhiên.
Người dẫn chương trình từ tốn nói: "Tốt lắm, vậy thì bạn Giang Vụ Oanh sẽ ở tại căn nhà hai tầng, bạn Giang Quan Thành sẽ ở căn nhà ấm cúng, còn Giang Chấp Giản và Chu Xuyên Nguyên sẽ cần dựng lều để qua đêm."
"...Gì cơ?" Giọng điệu của Tưởng Quan Thành rõ ràng có chút sốt ruột, "Chẳng phải nói là hai người sẽ ở trong nhà hai tầng sao?"
Nụ cười của MC vẫn không đổi: "Đây chính là bất ngờ của chương trình hôm nay. Tối nay sẽ có một khách mời đặc biệt bất ngờ xuất hiện tại làng Vương Bếp của chúng ta và sẽ ở cùng với bạn Giang Vụ Oanh trong căn nhà hai tầng."
[Gì vậy? Đừng nói là một vị khách mời quyền lực mua đứt chỗ này nhé.]
[Dù là ai thì cũng không được bắt nạt thỏ thỏ của chúng tôi nhé.]
[Ba người kia mang về ít như thế nên để vợ tôi ở nhà tốt cũng hợp lý, nhưng nếu lỡ vợ tôi không kiếm đủ nguyên liệu nấu ăn thì bốn người sao mà đủ ăn đây?]
[Ai nói bốn người ăn chứ, tất cả đều để dành cho vợ tôi ăn! Ba người kia cao to thế kia, nhịn đói một bữa có sao đâu!]
[Lượng người xem đã vượt hơn một triệu rồi, trời ơi, có quá nhiều người đang nhòm ngó vợ tôi, huhu.]
Người khác có thể không rõ, nhưng với một kẻ có tiềm lực tài chính mạnh như Tưởng Quan Thành, việc căn nhà đã thuộc về mình mà lại bị lấy đi thật sự là điều khó tin.
Hắn kín đáo liếc nhìn người quay phim đang che kín mặt, trong lòng dần dần nảy sinh một suy đoán.
"Được rồi, vậy mọi người hãy mang hành lý và nguyên liệu vào nhà để chuẩn bị bữa trưa nào."
...
Căn nhà hai tầng vốn là nơi ở của gia đình giàu nhất làng, nên không còn sử dụng bếp lò truyền thống, mà các thiết bị trong bếp gần như không khác gì với bếp hiện đại ở thành phố.
"..."
Ba người đứng trước bàn bếp, nhìn nồi niêu xoong chảo và bốn giỏ nguyên liệu, bầu không khí im lặng đến kỳ lạ.
[Cười xỉu, chẳng lẽ cả ba đều là những công tử chưa từng động tay vào bếp sao?]
[Mấy người khác thì mặc kệ, nhưng tôi không chấp nhận để vợ tôi bị đói đâu!]
Giang Chấp Giản rửa tay xong bước ra, thấy cả ba người còn lại đang im lặng, liền nói: "Để tôi làm cho."
Hắn bắt đầu xử lý nguyên liệu một cách thành thạo. Đầu tiên là vo gạo, ngâm nước, sau đó để yên gạo một lúc rồi bắt đầu thái thịt thành từng sợi. Nhìn kỹ thuật cắt thịt nhanh và đều tay của hắn, Tưởng Quan Thành không nhịn được mà cảm thán: "Được đấy, Giang thiếu gia! Kỹ năng cầm dao này không phải luyện một hai năm là có được đâu."
Giang Chấp Giản đổ gạo đã ngâm vào nồi cơm điện, thêm dầu và giấm, vừa đổ nước sôi vừa nói: "Lúc ở nước ngoài, tôi đã quen tự nấu rồi."
Tưởng Quan Thành định châm chọc một câu kiểu như 'Ba cậu không thuê người nấu cơm cho cậu à?', nhưng nghĩ đến Giang Vụ Oanh, lại nuốt lời trở lại.
Chuyện xui xẻo thế này, tốt nhất đừng nhắc đến.
Giang Chấp Giảnđong thêm chút nước, sau đó quay sang hỏi Giang Vụ Oanh: "Em muốn cơm hơi dẻo một chút hay mềm hẳn?"
Giang Vụ Oanh vốn đang thẫn thờ nghĩ về vị khách mời mà MC đã nhắc đến, nghe vậy liền giật mình hoàn hồn, nhỏ giọng đáp: "Mềm một chút đi."
Giang Chấp Giản bèn thêm nước, rồi quay lại nhìn hai người kia: "Mọi người ra ngoài đi, khi nào nấu xong tôi sẽ gọi."
Ba người còn lại cũng hiểu rõ nếu ở lại thì chỉ thêm vướng víu, thế nên họ rời sang phòng khách.
Đợi Giang Chấp Giản bưng đồ ăn mặn lẫn chay lên bàn, Giang Vụ Oanh đã tựa người vào ghế sofa, gà gật buồn ngủ.
Khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi trên đường từ khách sạn về thôn chỉ đủ để cậu gắng gượng đến trưa, giờ cả người cậu mắt nhắm mắt mở, như thể chỉ cần chớp mắt một cái là sẽ chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
"Oanh Oanh, Oanh Oanh?"
Bả vai bị người vỗ nhẹ, Giang Vụ Oanh hơi nghiêng đầu, thấy Giang Chấp Giản ở rất gần, hơi thở mang theo hương gỗ mun nồng đậm.
Omega giật mình một cái, cơn buồn ngủ tan đi hơn nửa.
Ánh mắt Giang Chấp Giản dừng lại trên vành tai trái bị sofa ép đến đỏ của cậu, khẽ nói: "Em có thể đến phòng bếp với anh một lát không?"
"Làm gì, không phải là muốn bắt Tiểu Giang làm việc đó chứ?" Tưởng Quan Thành định dời những món hợp khẩu vị Giang Vụ Oanh đến trước mặt cậu, nhưng ngắm nghía hồi lâu lại phát hiện dường như trên bàn toàn là món Giang Vụ Oanh thích ăn.
Giang Chấp Giản không để ý đến hắn, chỉ nói: ""Có thứ này muốn cho em xem."
Giang Vụ Oanh vốn có chút e ngại việc ở một mình với Giang Chấp Giản, nhưng nơi này đang phát sóng trực tiếp, từng phút từng giây đều lọt vào ống kính, nghĩ rằng đối phương chắc sẽ không làm gì quá đáng.
Cậu tự trấn an bản thân một hồi, rồi đáp: "...Được."
Trong phòng bếp, Giang Chấp Giản đưa cho cậu một chiếc khăn tay màu hồng phấn được gấp lại, bên trong dường như có gì đó. Hắn nói: "Cái này bị đè ở dưới đáy giỏ của em, em xem..."
Giang Vụ Oanh mơ hồ, cậu nhận lấy rồi mở khăn tay ra.
Những tờ tiền giấy từ mệnh giá một đồng đến một trăm đồng, được xếp chồng lên nhau theo thứ tự nhỏ đến lớn. Có vài tờ đã cũ, hơi nhăn, nhưng cũng có những tờ mới tinh, số seri liền nhau. Ở phía trên cùng là những đồng xu được xếp thành từng chồng nhỏ, mỗi chục xu quấn lại bằng băng keo, còn vài đồng lẻ chưa đủ một chục thì rải rác xung quanh. Thậm chí có ba đồng xu là loại đã ngừng lưu hành.
Tổng cộng chưa đến một nghìn tệ, nhưng Giang Vụ Oanh lại cảm thấy tay mình nặng tựa ngàn cân.
Chú thỏ nhỏ mím chặt môi, nâng mu bàn tay lên lau mắt.
Nhưng nước mắt vẫn tiếp tục rơi, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, tựa như cơn mưa rào bất chợt, làm ướt đẫm tà áo sườn xám bằng vải bông màu hồng.
Cậu sợ làm ướt số tiền tích góp của bà cụ kia, vội vàng gấp khăn tay lại rồi đặt lên nóc lò vi sóng, định sau khi kết thúc buổi ghi hình sẽ đi trả lại cho bà.
[Tôi khóc rồi, lại khóc nữa rồi...]
[Hu hu hu tôi phải về ăn cơm với bà ngoại ngay bây giờ!]
[Người già thật sự rất tiết kiệm, một xu cũng không nỡ tiêu, chỉ dành dụm cho con cháu...]
[Huhu bố mẹ tôi nuôi tôi còn mong tôi phụng dưỡng lại, nhưng ông bà thì chẳng mong cầu gì, chỉ đơn giản là muốn dành những gì tốt nhất cho tôi... hu hu hu...]
Một luồng hơi ấm chợt phủ lên gương mặt cậu, đầu ngón tay của Giang Chấp Giản lướt qua vành mắt ửng đỏ của Omega, nơi cuống họng hắn phát ra một âm thanh trầm khàn khó hiểu.
Alpha nhìn chằm chằm vào bờ môi đỏ au và chiếc cằm nhỏ đang khẽ run rẩy của cậu, giọng nói cũng dường như rung theo: "... Đừng khóc, Oanh Oanh."
Giang Vụ Oanh vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc chua xót, nước mắt đâu phải nói ngừng là có thể ngừng ngay, thậm chí vì sự bài xích đối vớ Giang Chấp Giản mà nước mắt càng rơi dữ dội hơn.
[Trời ơi, tôi còn chưa kịp hoàn hồn, sao bầu không khí thay đổi nhanh vậy.]
[Hắn đang làm gì thế? A a a, cảm giác thật kỳ quái]
[Có cảm giác hắn muốn hôn vợ tôi...]
[Người lạ nhìn thượng đình, bạn bè nhìn trung đình, người yêu nhìn hạ đình, hiểu thì chuyển tiếp.]
[Nhưng mà vợ tôi khóc đẹp quá, mặt đỏ, mắt đỏ, chóp mũi đỏ, môi cũng đỏ, nếu là tôi thì cũng không nhịn được.]
Giang Vụ Oanh không dám nán lại lâu hơn, lùi hai bước rồi quay người trở về phòng khách.
Tưởng Quan Thành và Chu Xuyên Nguyên thấy cậu khóc lóc đi ra, vội vàng vây quanh hỏi han: "Sao thế này?"
Người quay phim phụ trách theo sát Giang Vụ Oanh cũng lập tức sải bước đến gần.