Thiếu Niên Trầm Lặng

Chương 33: Sao cậu cứ khóc trước mặt tôi thế?



Tĩnh Như Phong vừa trải qua một ngày hỗn loạn đủ đường. Sáng sớm tinh mơ chạy đến nơi cách xa ba mươi cây số để leo núi, giữa đường gặp mưa to lại còn bị ngã, cậu đành nhẫn nhịn với nửa thân dính đầy bùn đất mà về nhà, ấy thế mà trên đoạn đường đồng không mông quạnh lại bị cảnh sát giao thông xuất quỷ nhập thần chặn lại... Mãi mới về đến nhà, lại được dì giúp việc báo tin Tán Tán lại bỏ nhà đi nữa rồi.

Cậu cầm thức ăn và đồ chơi cho mèo đi tìm khắp nơi, trên đường còn gặp mấy người cũng bị lạc mất thú cưng, tổng cộng ba con mèo một con chó. Mọi người ai nấy đều lo lắng, nghi ngờ trong khu dân cư có bọn trộm chó mèo nên hùng hổ đòi đi tìm ban quản lý. Một bà thím đeo tới năm chiếc nhẫn trên hai bàn tay, nhà nuôi một con chó Poodle, the thé cất giọng: “Còn bảo vệ sĩ toàn là bộ đội hải quân giải ngũ, trình độ chỉ có thế thôi à? Hôm nay là chó với mèo, ngày mai bọn chúng vào cướp của bây giờ!”

Cậu lánh xa đám đông, tiếp tục đi tìm mèo. Lục tung cả khu dân cư lên mới tìm thấy Tán Tán và mấy con vật khác ở một góc hoang vắng gần chân núi. Lũ thú cưng thì béo ú ngang ngược, còn bầy mèo hoang thì vừa hung hãn vừa rắn rỏi, hai bên đang giằng co trong thế trận căng thẳng. Tĩnh Như Phong bước vào “chiến trường”, vớt Tán Tán lên. Con chó Poodle sủa inh ỏi về phía cậu, bộ lông xoăn tít của nó được nhuộm màu hồng tím chói mắt từ đầu, đuôi cho đến bốn móng vuốt.

Tĩnh Như Phong cảm thấy mắt mình như bị tổn thương, cậu bèn chọc nhẹ vào cái đầu nhỏ của Tán Tán: “Bé tí tuổi đầu đã gia nhập băng đảng à? Người ta to thế kia, một phát là giẫm bẹp dúm mày rồi.” Cậu vốc một nắm thức ăn, Tán Tán liền vùi đầu ăn như hổ đói. Cậu chia nửa túi thức ăn còn lại cho bầy mèo hoang, rồi về nhà tắm rửa. Lúc đang lau tóc bước ra sân, cậu thấy ông nội Tĩnh đang ngồi trên ghế tựa ngắm hoàng hôn.

Ông cụ năm nay đã bảy mươi ba, thân thể vẫn còn khỏe khoắn, tinh thần minh mẫn. Con cái vượt đại dương xa xôi sang nước ngoài định cư, vợ lại qua đời khiến cuộc sống trở nên cô quạnh, thế là ngày nào ông cũng chạy đến viện dưỡng lão hải quân, ở cùng mấy ông bạn già cũng cô quạnh như mình. Ông trước nay không can thiệp vào cuộc sống của con cái, để đứa cháu trai út về nước là một ngoại lệ.

Tiếng nhạc vang lên từ chiếc radio, hồi còn đi lính ngoài đảo ông cũng hay nghe chương trình này. Phát thanh viên chẳng biết đã đổi qua mấy thế hệ rồi mà vẫn cái giọng điệu cũ rích ấy, thỉnh thoảng lại chêm vào vài từ ngữ thời thượng kỳ quặc. Ông nắm rõ các hoạt động thường ngày của cháu trai trong lòng bàn tay, chỉ là không hiểu lắm: “Lại đi leo núi à? Cháu sắp leo hết núi ở Bồ Thành rồi còn gì!”

Tĩnh Như Phong ngồi xuống cạnh ông, đổ chén trà đã nguội đi rồi rót trà mới: “Chưa đâu ạ, phía Đông Thiền Pha cháu vẫn chưa đến.”

Ông Tĩnh cười cười: “Cháu tính leo cho hết núi ở Bồ Thành thật đấy à? Núi nào mà chẳng giống nhau?”

“Không giống nhau đâu ạ. Mỗi một ngọn núi, vào mỗi một khoảnh khắc, đều là một khung cảnh khác biệt.”

“Thích ngắm phong cảnh hửm? Đây là lý do cháu đi khắp thế giới sao?” Ông Tĩnh lộ vẻ hoài niệm: “Điểm này giống ông, hồi trẻ ông cũng thích đi đây đi đó... Nhưng thời của bọn ông đi đâu cũng là đi bộ, mỗi một dấu chân là một khung cảnh, non sông gấm vóc của Tổ quốc ông đều đi khắp cả rồi! Có lần tranh thủ được nghỉ, ông ngồi chuyến tàu vỏ xanh ba ngày ba đêm để đi leo núi Thái Sơn, về một ngày không nghỉ đã theo đoàn đi hành quân dã ngoại, hồi đó sức khỏe tốt thật! Chẳng như bây giờ, đâu cũng chẳng đi nổi nữa rồi...”

“Bây giờ giao thông tiện lợi thế này, ông muốn đi đâu cháu cũng đi cùng ông.”

“Không đi nữa! Ông ấy à, núi non kỳ vĩ tú lệ nào cũng thấy cả rồi, chẳng muốn đi đâu nữa! Phong cảnh có đẹp đến mấy cũng không quan trọng bằng người nhà ở bên cạnh... Tiểu Phong, cháu hiểu ý ông không?” Ông vỗ vỗ tay cháu trai: “Lần này cháu xảy ra chuyện làm ông sợ hết hồn! Muốn ngắm phong cảnh cũng được, nhưng đừng đến mấy nơi nguy hiểm đó nữa, ông sợ lắm!”

“Cháu không muốn làm ông lo lắng, nhưng mà...” Tĩnh Như Phong nhìn ra biển lớn: “Ông ơi, cháu không biết nữa... có lẽ cháu chỉ thích cái cảm giác được choáng ngợp.”

Trên sa mạc vắng bóng người, gối đầu lên mình lạc đà ngắm vầng trăng sáng trên cao; giữa biển cả mênh mông, hòa cùng đàn cá trôi về phía chân trời; leo lên ngọn núi tuyết hoang vu, mênh mông, đắm mình trong biển mây vời vợi, chạm đến vầng thái dương nhợt nhạt... Cậu yêu những nơi chưa hề có bàn tay gọt giũa, dáng vẻ nguyên sơ của đất trời. Cậu choáng ngợp trước chúng, dẫu rằng sau cơn choáng ngợp ấy, cậu lại thường rơi vào một nỗi mông lung.

“Choáng ngợp?” Ông Tĩnh nhấp một ngụm trà: “Hơn bốn mươi năm trước ông đến bãi sa mạc Taklamakan ở Tân Cương, đá ở đó toàn một màu đỏ, từng lớp từng lớp đều là dấu vết của gió bào mòn, cát trên mặt đất cũng màu đỏ, cả một vùng hoang mạc vô tận chỉ có những tảng đá ấy. Bầu trời cũng đỏ rực, con người đi giữa đất trời sao mà nhỏ bé, nhỏ như một hạt cát trên mặt đất, choáng ngợp biết bao! Non sông hùng vĩ, nơi nào mà chẳng khiến người ta choáng ngợp? Nhưng Tiểu Phong à, cảm giác choáng ngợp đó chỉ là nhất thời. Những gì mắt cháu thấy, mũi cháu ngửi, miệng cháu nếm đều chỉ là sự kích thích về mặt giác quan, rồi cháu sẽ nhanh chóng cảm thấy nhàm chán và cô độc thôi! Choáng ngợp... chỉ có sự rung động từ trong tâm hồn con người mới là vĩnh hằng.”

“Càng nhìn thấy trời đất bao la, người ta lại càng cảm thấy mình nhỏ bé, càng cảm nhận được sự trống rỗng và yếu đuối trong tâm hồn. Tiểu Phong, người ta không sống như vậy đâu. Giữa đất trời này, chúng ta nhỏ bé như hạt bụi, sinh mệnh của chúng ta chẳng có ý nghĩa gì với thế giới cả. Chính vì vậy, chúng ta phải tìm được một thứ gì đó có thể khiến tâm hồn mình rung động, khiến chúng ta cảm thấy rằng núi cao hùng vĩ hay biển rộng bao la cũng chỉ đến thế mà thôi. Tiểu Phong, cháu phải hòa mình vào đám đông để tìm kiếm những rung cảm ấy.”

Ông thấy Tĩnh Như Phong im lặng không nói, cũng không biết cậu có nghe lọt tai không, bèn cười nói tiếp: “Thật ra có nhiều đạo lý, chính ngôn từ đã khiến chúng trở nên nông cạn, phải đợi đến một ngày cháu tự mình trải nghiệm thì mới cảm nhận được sức nặng của chúng. Đừng nghĩ nhiều quá, chỉ tổ thêm phiền não thôi. Nghĩ đến chuyện trước mắt đi - Mẹ cháu đã hỏi mấy lần chuyện đón cháu sang đó rồi, cháu về đây cũng đã hơn nửa năm, có suy nghĩ gì không?”

Nơi biển trời giao nhau, cánh cò trắng lướt qua ráng mây đỏ rực như lửa, gió biển hiu hiu mang theo vị mằn mặn nhàn nhạt. Tĩnh Như Phong cúi đầu, chú mèo Tán Tán không biết từ đâu tha về một con cá khô, khoe khoang trưng ra trước mặt cậu. Dì giúp việc từ trong nhà đuổi ra, gỡ con cá khô từ miệng mèo. Tán Tán mê mẩn nhìn theo bóng lưng của dì, thất vọng kêu “meo” một tiếng, rồi ngồi xuống trước mặt Tĩnh Như Phong liếm liếm móng vuốt.

Cậu nói trong gió: “Cháu ở nhà với ông nội.”

“Ông già rồi, không sợ cô đơn… Cháu còn nhỏ, cũng cần có bố mẹ ở bên cạnh.”

“Về đó cũng chỉ có một mình cháu, hơn nữa cháu cũng không còn nhỏ nữa.”

Ông nội Tĩnh bất lực nhìn ra xa xăm: “Thôi được, vậy hai ông cháu mình bầu bạn với nhau… Vài hôm nữa là sinh nhật cháu, bố mẹ cháu sẽ về đấy.”

“Cháu biết. Trước đây cháu có nói với họ rồi, thật ra không cần phải về đâu ạ.”

“Cần chứ, cần chứ…” Ông nội Tĩnh hơi buồn ngủ: “À phải rồi, hôm nay thứ mấy nhỉ?”

“Thứ Năm ạ.”

Ông nội Tĩnh bỗng nói lớn: “Vậy sao không đi học?! Bây giờ không có tiết tự học buổi tối nữa à?” Ông thổi râu trừng mắt: “Ở nhà thì phải giữ quy củ của nhà! Sắp thi đại học rồi đấy!”

Tĩnh Như Phong dẫm lên ráng chiều bước vào sân trường, từ xa đã trông thấy một bóng lưng đi cà nhắc. Cậu bước tới đỡ lấy Đào Cư Nhiên: “Sao thế?”

Đào Cư Nhiên vừa mừng rỡ lại vừa sợ sệt, không dám nói thật: “Bị… bị trẹo chân một chút.”

Tĩnh Như Phong nhìn thấy một vệt bẩn trên ống quần cậu ấy, rõ ràng là một dấu giày. Cậu không hỏi nhiều, chỉ nói: “Đi được không? Tôi đưa cậu đến phòng y tế.”

Phòng y tế không có ai, Tĩnh Như Phong đưa cậu đến bệnh viện gần nhất. Bác sĩ bảo đi chụp X-quang, Đào Cư Nhiên liền hỏi bác sĩ có thể kê ít thuốc được không.

“Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?” Bác sĩ mất kiên nhẫn đưa đơn cho Tĩnh Như Phong bảo cậu đi đóng tiền.

Xếp hàng, chụp phim, lấy kết quả, bác sĩ liếc qua một cái rồi bảo không tổn thương đến xương.

“Về nhà chườm lạnh trước rồi chườm nóng sau, dầu xoa bóp thì cứ bôi theo hướng dẫn sử dụng là được. Cái chân này đừng dùng sức, sợ lỡ buổi học thì bảo anh trai cậu dìu đi!” Ông ta xua tay gọi người tiếp theo, hai người đàn ông cao to vạm vỡ dìu một thanh niên gầy yếu đẩy cửa bước vào: “Bác sĩ ơi, chân tôi gãy rồi…”

Hai người ngồi trên hàng ghế ở bệnh viện, để gió lạnh thổi qua. Điện thoại reo, là chủ nhiệm lớp. Đào Cư Nhiên giật mình, cậu vẫn chưa xin phép thầy! Cậu nhìn Tĩnh Như Phong như thể cầu cứu rồi bắt máy: “Thầy Vương…”

“Em hơi khó chịu, đang ở bệnh viện… Vâng, đã ổn rồi ạ, lát nữa em sẽ về lớp…”

Tĩnh Như Phong cầm lấy điện thoại: “Thầy Vương, là em Tĩnh Như Phong đây. Chân Đào Cư Nhiên bị trẹo rồi, em và cậu ấy đang ở bệnh viện.”

“Vâng, không nghiêm trọng ạ… Được ạ, lát nữa em sẽ đưa cậu ấy về nhà.” Tĩnh Như Phong cúp máy, đặt lại vào túi áo cậu.

“Đã đau đến phát khóc rồi mà còn đòi đi học hả?”

Đào Cư Nhiên không giải thích, cậu không biết phải đối mặt với Tĩnh Như Phong như thế nào. Cậu sợ cậu ấy biết, nhưng lại ngấm ngầm mong một ngày nào đó cậu ấy sẽ biết, một ngày nào đó trong tương lai rất xa, chứ không phải bây giờ.

“Hai ngày không gặp đã thấy xa cách với tôi rồi phải không?”

“Không phải…” Sao có thể xa cách được chứ? Đào Cư Nhiên thầm nghĩ, khi cậu ấy còn chưa biết tên cậu, khi cậu ấy còn chưa để ý đến sự tồn tại của cậu, thì cậu đã khắc họa hình bóng cậu ấy cả ngàn vạn lần trong mắt, trong tim rồi. Tĩnh Như Phong - Tĩnh Như Phong - ngay cả trong mơ cậu cũng cảm thấy hạnh phúc.

Nhưng giờ đây cậu đã làm hỏng bét mọi chuyện, cậu giống như một lời nguyền, có thể phá hủy tất cả những điều tốt đẹp xung quanh mình. Cậu mong bố mẹ đừng ly hôn, rồi mẹ cũng bỏ đi. Cậu mong được sống cùng bà ngoại, rồi bà cũng đi mất. Cậu mong được gần gũi với Tĩnh Như Phong hơn một chút, cuối cùng lại để người ta biết được bí mật không thể nói ra của mình.

Phải làm sao đây? Liệu có thể tiếp tục làm bạn với cậu ấy không? Đương nhiên là không thể, cậu chẳng còn mặt mũi nào để gặp cậu ấy nữa. Nhưng không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa ư? Cậu không chắc mình có thể làm được.

Tĩnh Như Phong tựa như một đốm lửa, âm thầm cháy, âm thầm sưởi ấm nơi đáy lòng cậu, giúp cậu không đến nỗi cô đơn, không đến nỗi đau buồn mà tìm đến cái chết. Cậu không dám tưởng tượng, lỡ như ngày mai, hoặc ngày kia, Tĩnh Như Phong biết được tâm tư của cậu… sẽ chẳng còn lại gì nữa, cậu không thể thích Tĩnh Như Phong được nữa, không thể lại gần cậu ấy nữa! Thậm chí không được phép nhớ đến, không được phép mơ về cậu ấy, thật quá đáng sợ!

“Sao thế?”

“Không có gì…” Cậu cảm thấy trước mắt nhòe đi, ánh đèn giương nanh múa vuốt trải dài trên dải cây xanh.

Tĩnh Như Phong: “Lại khóc rồi… Sao cậu cứ khóc trước mặt tôi hoài vậy?” Bị nước nóng làm bỏng, bị người ta xô ngã, được cậu kéo lên từ dưới sông… khi thì mắt hơi hoe đỏ, khi thì phủ một lớp nước long lanh, lúc lại tuôn trào không dứt - mắt của cậu ấy sao có thể chứa nhiều nước mắt đến thế?

Đào Cư Nhiên quay người đi, luống cuống lau nước mắt: “Xin lỗi, tớ không cố ý…” Cậu nghe thấy Tĩnh Như Phong thở dài một tiếng: “Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà.”

Cậu im lặng suốt chặng đường, gió đêm táp vào người, nhưng có Tĩnh Như Phong dìu bên cạnh, cậu cũng không cảm thấy lạnh nữa. Đến cửa nhà, Đào Cư Nhiên không mang chìa khóa, cậu gõ cửa mấy tiếng, bên trong vẫn im phăng phắc, có lẽ không có ai ở nhà. Đào Tinh Tinh lại nhập viện rồi, nhóc thường xuyên bị sốt, thời gian ở viện gần như còn nhiều hơn ở nhà.

Đào Cư Nhiên áy náy nói: “Hay là cậu về trước đi, tớ đợi một lát nữa.”

Tĩnh Như Phong đứng đó, ánh đèn đường mờ ảo rọi xuống từ trên đỉnh đầu cậu ấy, thân hình cao lớn khiến cho khoảng không gian trước cửa trở nên vô cùng chật hẹp.

“Tôi đợi cùng cậu.” Cậu ấy vừa dứt lời, trong nhà đã có tiếng động. Đào Kính Quốc từ trong mở cửa bước ra, tay còn xách một cái cặp lồng cơm, ông nhất thời chưa kịp phản ứng.

Đào Cư Nhiên gọi một tiếng “Bố”, hai bố con sững người tại chỗ, hệt như người quen lâu ngày không gặp bỗng chạm mặt mà quên cả chào hỏi.

Tĩnh Như Phong rất tự nhiên chào hỏi: “Chào chú ạ, chân Đào Cư Nhiên bị trẹo, cháu đưa cậu ấy về ạ.”

Ông Đào Kính Quốc hoàn hồn: “Tốt, tốt, cảm ơn cháu. Vào nhà ngồi chơi đi!” Ông vội vã đến bệnh viện, liền nói với Đào Cư Nhiên: “Nhiên Nhiên, con tiếp bạn nhé. Bố phải đến bệnh viện đưa cơm đây, nghỉ ngơi cho khỏe nhé!” Nói rồi vội vàng rời đi.

Tĩnh Như Phong xách túi thuốc, nghiêng đầu hỏi: “Tôi vào được không?”

“À à, mời vào...” Đào Cư Nhiên hoàn hồn, nhảy vào nhà suýt nữa thì ngã. Tĩnh Như Phong nhanh tay lẹ mắt kéo cậu lại: “Vội gì chứ?”

Đào Cư Nhiên dẫn cậu ấy đến ghế sô pha: “Cậu ngồi trước đi? Để tớ rót nước cho cậu? Cậu muốn uống gì? Hình như chỉ có nước lọc thôi… Có muốn ăn trái cây không? Để tớ tìm xem...”

“Tôi không cần gì cả, cậu cứ ngồi yên đi.”

Đào Cư Nhiên ngồi không yên: “Tớ vẫn nên rót cho cậu một cốc nước, cậu là khách mà…” Cậu đứng dậy nhìn quanh một lượt, chỉ thấy mỗi cái phích nước, cũng không biết cốc dùng một lần để ở đâu. Cậu chui xuống gầm bàn trà tìm một lúc, trong chiếc hộp đựng đồ dùng ăn uống lại toàn là đồ chơi cũ của Đào Tinh Tinh.

Cậu mồ hôi nhễ nhại bò ra, cùng Tĩnh Như Phong đưa mắt nhìn nhau.

Tĩnh Như Phong đưa mắt nhìn quanh, trên sô pha chất đầy gấu bông Cừu Vui Vẻ, trên bàn trà thì bày ô tô đồ chơi. Cậu ấy có lẽ đã hiểu ra điều gì đó, bèn nói với Đào Cư Nhiên: “Đưa tôi đến phòng cậu đi.”

Đào Cư Nhiên thầm thấy may mắn vì mình có thói quen giữ phòng ốc gọn gàng. Cậu dẫn Tĩnh Như Phong vào phòng, đóng cửa lại rồi vuốt phẳng lại ga giường: “Cậu ngồi đi, mới thay hai hôm trước.” Ga giường màu xanh lục có một góc in hoa văn mẫu đơn trắng, Đào Cư Nhiên bất giác đưa tay che đi, cười một cách gượng gạo: “Cái ga giường này…”

“Đẹp mà...” Tĩnh Như Phong đáp, “Tôi thích màu xanh lá, là màu của gió.” Cậu ấy nói tiếp: “Tôi ngồi ghế là được rồi.”

“Không sao đâu, cậu cứ ngồi trên giường đi… Cái ghế đẩu này chân hơi bị lệch đấy.” Cậu tự mình ngồi lên chiếc ghế lệch, nó phát ra một tiếng “cọt kẹt” ai oán. Giờ phút này, cậu đã quên cả cơn đau. Cậu lục trong ngăn kéo ra một gói bánh quy hành, hai tay đưa qua: “Cậu ăn không?” Cậu cảm thấy hơi không đáng để mời, nhưng thật sự cậu chẳng còn thứ gì khác.

“Đây là món bà ngoại tớ lúc trước rất thích ăn, bây giờ cửa hàng tiện lợi không còn bán nữa. Mùi vị thì kiểu cũ lắm, nhưng mà, nhưng mà ăn cũng ngon lắm…” Bụng cậu kêu lên một tiếng, cậu ngượng đến đỏ mặt.

Tĩnh Như Phong mỉm cười: “Ngồi qua đây...” Đào Cư Nhiên đặt gói bánh quy lên bàn, ngồi xuống bên cạnh cậu ấy.

“Cởi giày ra, cởi cả tất nữa.”

“Hả?”