Thiếu Niên Trầm Lặng

Chương 34: Có những người làm một vài việc mà chẳng cần lý do.



Đào Cư Nhiên cởi giày và tất ra, Tĩnh Như Phong nhấc cái chân bị trẹo của cậu đặt lên đùi mình, cậu kinh ngạc kêu lên một tiếng, mắt trợn tròn.

Tĩnh Như Phong nhận xét: “Sưng như cái móng giò.”

Bị cậu ấy chạm vào, Đào Cư Nhiên cảm thấy lông tơ dựng đứng, như thể bị một chú mèo con đáng yêu nhưng lại có hàm răng sắc bén liếm phải, cậu cứng đờ người không dám động đậy.

“Sao thế?”

Đào Cư Nhiên ngượng ngùng nặn ra một câu: “Tớ chưa rửa chân…”

“Căng thẳng làm gì, có ai chê cậu đâu.” Cậu ấy lấy chiếc khăn mặt treo sau cánh cửa, bước ra khỏi phòng, đổ một đống đá viên trong tủ lạnh vào khăn, làm thành một túi chườm đá đặt lên chân Đào Cư Nhiên.

“Xìì~” Đào Cư Nhiên nhe răng nhếch mép.

“Dùng tạm vậy đi.”

Bàn chân cậu gầy gò, những mạch máu xanh biếc uốn lượn trên làn da trắng nõn, trông như chưa từng được phơi nắng bao giờ. Tĩnh Như Phong cười khẽ: “Chân cậu cũng nhỏ thật đấy.”

“Tớ không cao, chỉ có một mét bảy tư thôi…”

“Thật không?”

“Ờm… một mét bảy ba phẩy năm, thật đấy.”

“Không tệ, làm tròn lên là thành hai mét rồi.”

Cậu ấy đứng dậy đóng cửa sổ lại để gió lạnh không lùa vào. “An ninh tiểu khu chắc cũng ổn chứ?” Rèm cửa bị gió thổi bay, lướt trên mặt bàn kính, bên dưới có đè vài tờ giấy luyện chữ, trang giấy sạch sẽ, nét chữ ngay ngắn, tờ ở chính giữa là bài [Thủy điệu ca đầu] của Tô Thức - “Len lỏi gác tía, soi qua song cửa, chiếu rọi người thao thức”. Cậu ấy ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng ảm đạm, không biết nó đã chiếu rọi bao nhiêu đêm không ngủ trong căn phòng này.

“Tôi xuống dưới mua ít đồ, về ngay. Tôi không đóng cửa đâu, cậu cứ ở yên đấy. Có túi chườm nóng không?”

“Túi chườm nóng? Không có.”

Tiểu khu khá mới, số hộ dân ở chưa đến một nửa, ban quản lý không mấy tận tâm, lá rụng bị gió thổi đi khắp nơi, những chiếc lá khô cứng cào trên mặt đất phát ra tiếng “ken két” rợn người. Tĩnh Như Phong nhìn khung cảnh tiêu điều, trong đầu lại nghĩ đến dáng vẻ Đào Cư Nhiên ngồi một mình lẻ loi trên giường. Nỗi buồn như một đám mây đen lơ lửng trên đầu cậu ấy, dội xuống khiến cậu ấy ướt như chuột lột, vậy mà đôi mắt cậu ấy lại dịu dàng và trong trẻo như ánh trăng. Bị một đôi mắt như vậy nhìn, cậu cũng không khỏi cảm thấy phiền muộn.

Cậu mua đồ xong, xách một bát cháo rau xanh lên lầu, đẩy cửa bước vào: “Không biết khẩu vị của cậu thế nào, ăn thanh đạm một chút cũng không hại gì.” Cậu xé túi bao bì, múc một thìa cháo thổi cho nguội, đưa đến bên miệng Đào Cư Nhiên mới nhận ra cậu ấy bị thương ở chân chứ không phải ở tay. Cậu đưa thìa qua: “Hơi nóng, để một lát nữa hãy ăn.”

“Dù xảy ra chuyện gì cũng phải ăn cơm đúng giờ, ăn no mới cao lên được, cậu vẫn còn cơ hội, đừng từ bỏ.” Cậu mở túi bánh quy hành ra nếm thử một miếng: “Vị không tồi.” Rồi lại đưa một miếng đến bên miệng Đào Cư Nhiên, cậu ấy há miệng cắn lấy, đỏ mặt ăn hết.

“Cậu, cậu mua nhiều thuốc thế làm gì? Tớ dùng không hết đâu…”

“Cứ để dự phòng đi, nhỡ đâu lại dùng đến? Thầy Từ chẳng phải đã nói rồi sao, cậu là người có thể chất dễ bị thương.”

Đã chín rưỡi rồi, Đào Cư Nhiên hỏi: “Cậu có muốn về nhà không, muộn lắm rồi.”

Tĩnh Như Phong gật đầu, “Ăn nhanh đi, cháo sắp nguội rồi đấy. Tôi đi đây.”

Đào Cư Nhiên lắng nghe tiếng cậu ấy bước ra phòng khách, vặn tay nắm cửa, rồi đóng cửa lại - một tiếng “rầm”, trái tim cậu cũng như căn phòng này bỗng trở nên trống rỗng. Cậu ngồi thêm một lát, không cam lòng mà nhảy lò cò ra phòng khách, rồi ra ban công tìm kiếm bóng hình cậu ấy.

Trăng sáng soi tỏ đêm thu, Tĩnh Như Phong thong thả dạo bước giữa vườn hoa, đi về phía cổng lớn tiểu khu, gió đêm mơn man cậu ấy, ánh trăng chiếu rọi cậu ấy. Bỗng nhiên, như có linh cảm, cậu ấy quay đầu nhìn về phía Đào Cư Nhiên - cậu vội vàng ngồi thụp xuống. Một lúc lâu sau, cậu mới ló đầu ra, nơi Tĩnh Như Phong vừa đứng chỉ còn lại một khoảng ánh trăng cô tịch.

Đào Cư Nhiên ở nhà nghỉ ngơi một ngày. Cậu dùng túi chườm nóng Tĩnh Như Phong mua để chườm chân, đã hết đau rồi, chỉ là vẫn còn hơi sưng, trông đúng là giống móng giò thật… Cậu thầm cười, áp má vào tấm ga giường mềm mại khẽ cọ cọ, đây là nơi Tĩnh Như Phong đã ngồi.

Cậu vẫn chưa nói lời cảm ơn, thế này thật bất lịch sự quá. Cậu mở điện thoại, cuộc trò chuyện của họ vẫn dừng lại ở lần cùng nhau leo núi. Khi đó, màn đêm đã lùi xa, bầu trời là một màu xanh lam yên ả như mặt hồ, trong làn sương sớm mỏng manh ấy, cậu ấy đã dẫn cậu bước qua những tảng đá, xuyên qua những bụi cây; thế giới được đánh thức, mặt trời từ từ nhô lên giữa những ngọn đồi tỏa ra muôn vàn tia sáng, ánh nắng ấm áp chiếu lên người Tĩnh Như Phong, tựa như một lớp kim giáp tuyệt đẹp, ngay cả mặt trời cũng ưu ái cậu ấy.

Cậu gõ vài chữ rồi lại xóa đi, dường như nói gì cũng không hợp. Cậu vứt điện thoại sang một bên, nghĩ đến quyển sổ vẫn còn trong tay Tống Ngôn Ân, nghĩ đến việc hắn ta sẽ công khai tất cả với mọi người… Mọi người sẽ nhìn cậu thế nào? Đồ đồng tính ghê tởm? Đồng tính… cậu thật sự là vậy sao? Nhưng cậu thích Tĩnh Như Phong mà… Tĩnh Như Phong, Tĩnh Như Phong, Tĩnh Như Phong… tại sao lại đối xử tốt với cậu như vậy? Sau này… sau này… còn có sau này nữa không?

Cậu nuôi một hy vọng hão huyền, nếu cậu ấy thật sự biết thì sẽ thế nào? Cậu ấy tốt bụng như vậy, có lẽ, có thể sẽ không nổi giận với cậu đâu nhỉ… Nhưng dù có là vậy, cậu lấy mặt mũi nào để đối diện với cậu ấy đây? Phải làm sao đây? Có thể không đến trường được không?

Cậu ủ rũ nằm úp sấp trên giường, không tài nào hiểu nổi sự thù địch của Tống Ngôn Ân dành cho mình, cậu không nhớ mình từng đắc tội với hắn ta bao giờ! Nhưng khi xưa cậu cũng đâu có đắc tội với Triệu Lam, mà cậu ta vẫn bắt nạt cậu. Tại sao chứ? Cậu biết mình không giống người khác, nhút nhát, vụng về, sợ người lạ… nhưng như vậy thì đáng bị bắt nạt sao? Tại sao thế giới này không thể dung chứa một người như cậu… tại sao không thể tốt đẹp hơn một chút? Để Tĩnh Như Phong có thể thích cậu một chút, một chút xíu thôi, không cần nhiều, chỉ cần là sự yêu mến giữa bạn bè là được. Như vậy cậu cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Cậu nhớ lại hồi học tiểu học, có một mùa xuân nọ, một chú gánh một sọt gà con đến bán ở cổng trường, thu hút rất nhiều đứa trẻ. Hai tệ một con, bằng giá một cây kem socola khá đắt. Tiền tiêu vặt mỗi ngày của Đào Cư Nhiên là năm hào, cậu đều để dành không tiêu, vì bất cứ thứ gì cậu muốn, Chúc Mộ Trinh đều sẽ mua cho cậu.

Lũ gà con lông tơ mềm mượt chen chúc thành một đám, có đôi mắt đen như hạt dưa, cái mỏ hồng non rỉa rỉa bộ lông. Chúng im lặng co ro ở đó, chờ đợi được lựa chọn. Đào Cư Nhiên vịn tay vào chiếc sọt tre nhìn không chớp mắt, cảm thấy rất buồn.

Chú bán hàng nói với Chúc Mộ Trinh: “Mua cho cháu một con đi ạ.”

Chúc Mộ Trinh hỏi: “Nhiên Nhiên muốn không con?”

Đào Cư Nhiên khó nhọc và chậm rãi lắc đầu, nói với chú bán hàng một cách đầy tiếc nuối: “Nhà chúng con không có sân, gà con không có chỗ chơi ạ.” Chú bán hàng mỉm cười không nói gì.

Hôm đó, Đào Cư Nhiên nhìn rất nhiều bạn học ôm gà con về nhà, cho đến khi chú bán hàng đi rồi cậu cũng không mở miệng xin mua. Chúc Mộ Trinh dắt tay cậu: “Thật ra gà con cũng có thể chơi trong nhà mà.”

“Nhưng sàn nhà cứng lắm, cái mỏ nhỏ của chúng sẽ mổ đến hỏng cả mỏ mất. Gà con thì cứ thích mổ lung tung, chúng phải ra bụi cỏ để mổ sâu ăn, phải chơi cùng với mấy bạn vịt con, chó con nữa… Chúng không muốn ở trên tầng lầu đâu, chúng có biết bay đâu ạ.” Cậu ảo tưởng rằng mỗi chú gà con đều có thể lớn lên trong một khoảng sân có hoa có cỏ, được đá sỏi, được chơi trò bắt sâu.

Ngày hôm sau, trong một con hẻm nhỏ bên ngoài trường học, Đào Cư Nhiên gạt tay mẹ đang che mắt mình ra, nhìn thấy một chú gà con ngoẹo cổ nằm trên mặt đất, bộ lông tơ màu vàng dính đầy vết máu. Cậu nâng niu chú gà con như thể đang nâng một hòn đá lạnh ngắt, trên người nó tỏa ra một mùi khó ngửi. Đào Cư Nhiên hỏi: “Bác sĩ có thể chữa cho nó được không ạ?”

Chúc Mộ Trinh lắc đầu. Hai mẹ con cùng nhau chôn chú gà con trong bồn hoa, dùng chiếc xẻng nhựa đồ chơi của Đào Cư Nhiên. Cậu buồn bã hỏi: “Ai đã giết chết chú gà con vậy ạ?”

Chúc Mộ Trinh nói một cách mơ hồ: “Chắc là không cẩn thận thôi con, có vài bạn nhỏ khỏe quá…”

Đào Cư Nhiên không tài nào hiểu nổi: “Tại sao lại phải giết chú gà con ạ?”

Chúc Mộ Trinh nhìn cậu con trai bé nhỏ chỉ mới cao đến eo mình, so với bạn bè đồng lứa, cậu chậm lớn hơn hẳn. Bà luôn lo lắng cậu sẽ bị người khác bắt nạt, nhất là khi cậu lại có một trái tim đa cảm và một tính tình còn nhu mì hơn thế nữa. Điện thoại của chồng ngày một thưa dần, bà đã quen với cuộc sống độc lập không dựa dẫm vào bất kỳ ai, nhưng con trai bà thì không thể. Cậu cần có cả bố lẫn mẹ, cần tình yêu thương và chỗ dựa từ gia đình, một đứa trẻ như cậu phải cần thật nhiều, thật nhiều tình yêu thương mới có thể lớn lên… Nhưng liệu bà có thể bảo vệ cậu mãi mãi được không?

Bà đành nhẫn tâm, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt cậu, nói với cậu rằng: “Không có tại sao cả. Nhiên Nhiên à, có những người làm một vài việc mà chẳng cần lý do, dù thế nào đi nữa họ cũng sẽ làm. Họ muốn giết chú gà con, thì họ sẽ giết chú gà con. Con có hiểu không?”