Thiếu Niên Trầm Lặng

Chương 35: Đây là chuyện không nên tồn tại nhất trên đời.



Nghỉ ngơi một ngày, Đào Cư Nhiên làm hết ba bộ đề. Giữa chừng, Ngô Hiểu Nhược có về lấy quần áo sạch, Đào Kính Quốc thì về nhà nấu cơm xong lại mang đến bệnh viện. Đào Cư Nhiên không ra khỏi phòng, không ai để ý cậu đang ở nhà.

Ngày hôm sau, cậu uể oải bò dậy đi học, cà nhắc bước đi trên đường. Giá như có một chiếc xe lao tới đâm phải cậu thì tốt biết mấy, giá như có một thiên thạch rơi xuống san phẳng ngôi trường thì tốt biết mấy… Điều gì cũng được, miễn là không phải đối mặt với những chuyện tồi tệ kia là được.

Đường đi thuận lợi đến lạ thường, ngay cả đèn đỏ cũng không gặp. Đào Cư Nhiên thấp thỏm bất an bước vào lớp học, tiếng đọc bài đã vang lên được một lúc. Chủ nhiệm lớp khoanh tay đứng trên bục giảng, gật đầu với cậu. Cậu nắm chặt quai cặp sách, lặng lẽ đi xuyên qua lớp học. Tống Ngôn Ân dựng thẳng quyển sách che khuất tầm nhìn của ông, các bạn xung quanh đều ngoan ngoãn học thuộc ngữ pháp và từ vựng, mặc dù hôm nay là tiết tự học buổi sáng môn Ngữ Văn, nhưng trước khi chủ nhiệm lớp đi, mọi người đều rất ăn ý ôn tập tiếng Anh.

Đào Cư Nhiên mở sách tiếng Anh ra, máy móc đọc hai đoạn từ vựng, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, cây ngô đồng khẽ lay động, mặt kính phản chiếu ánh ban mai trong trẻo. Tĩnh Như Phong không đến lớp.

Cả một ngày trôi qua bình yên. Trước tiết tự học buổi tối, chủ nhiệm lớp gọi Đào Cư Nhiên đến văn phòng, nhìn chân cậu rồi mở bình giữ nhiệt ra uống trà, hỏi một cách tùy ý: “Đỡ hơn chưa? Sao lại bị thế?”

“Chỉ là không cẩn thận bị trẹo chân thôi ạ.” Đào Cư Nhiên nắm chặt tay áo, lí nhí trả lời.

Chủ nhiệm lớp “chậc” một tiếng, hơi nóng không ngừng bốc lên từ cốc trà. Ông ngồi bệ vệ trên chiếc ghế văn phòng nhỏ xíu, lo nước trà làm ướt bài thi nên rụt cánh tay lại, một tay cầm cốc một tay giữ nắp, đầu gối cũng co vào nhau.

Ông có đôi lông mày rậm và mắt to, một tướng mạo trông khá hung dữ. Hồi đại học ông học trường sư phạm, chọn chuyên ngành tiếng Anh, trải qua bốn năm hun đúc, ngón tay út cũng quen cong lên điệu đà, nói chuyện cũng trở nên dài dòng. Học sinh sau lưng nói ông “ẻo lả” ông cũng không quan tâm. Khi nói chuyện với học sinh nữ, ông có thể “ẻo lả” hết mức, nhưng khi nói chuyện với học sinh nam, thái độ lại vô cùng lạnh lùng cứng rắn, cả khối 12 không ai không sợ ông. Tuy nhiên, đối với Đào Cư Nhiên, ông luôn không biết phải điều chỉnh cảm xúc thế nào, giọng điệu cứng rắn thì lại thấy cậu thật đáng thương, thái độ dịu dàng thì lại thấy ngượng ngùng.

“Sao lại không cẩn thận thế? Ở nhà vẫn ổn cả chứ? Tối qua thấy em không đến, thầy gọi cho bố em mấy cuộc mà không ai nghe máy…”

“Ở nhà có người ốm nên hơi bận ạ.”

Chủ nhiệm lớp biết tình hình nhà cậu, cũng không hỏi nhiều: “Được rồi, vậy em nghỉ ngơi cho tốt. Gặp khó khăn gì phải nói với thầy, nhiệm vụ lớn nhất của em bây giờ là học, những chuyện khác đều không quan trọng.”

“Vâng, em cảm ơn thầy ạ.”

“Về lớp đi.”

Đào Cư Nhiên ra khỏi văn phòng, đi đến cửa lớp thì nghe thấy tên mình, cậu rụt chân lại, dựa vào tường không dám bước vào, sự hoảng loạn điên cuồng dâng lên trong lòng.

Lúc này là giờ ra chơi lớn, một nửa lớp đang đi dạo bên ngoài để thư giãn, số còn lại thì người làm bài, người trò chuyện.

“Hả? Cậu ta thật sự là đồng tính luyến ái à?”

“Thật đó, tao nghe lớp khác nói vậy!”

“Lớp nào? Người đó có quen Đào Cư Nhiên không mà nói bừa thế? Tao học cùng lớp với cậu ấy mà còn không biết đây này! Không đáng tin chút nào!”

“Đến lớp khác còn biết rồi mà mày còn không tin!”

“Ê ê, bọn bây đang nói về Đào Cư Nhiên hả? Cậu ta là GAY á? Tao cũng nghe bạn tao nói rồi, vậy là thật hả?”

“Kể tao nghe với, kể tao nghe với, chuyện thế nào?”

Thấy lớp học như ong vỡ tổ, Văn Thanh co rúm người trên ghế như con chim cút, trong lòng thầm mắng Lưu Tư Vũ một trận té tát!

“Thật ra mình nghe nói từ lâu rồi. Cậu ấy với tên Hà Khiếu kia không phải là một cặp sao? Tên đó cứ lên tìm cậu ấy suốt, trông cũng xứng đôi đấy chứ!” Đây là một hủ nữ ẩn mình.

“Bà là mắt hủ nhìn đâu cũng thấy gay thôi, tôi thấy họ bình thường mà!” Đây là một thẳng nam bị cuốn vào trung tâm cuộc thảo luận do vị trí địa lý, cậu ta cũng chẳng còn tâm trạng học hành.

“Năm lớp 10 không phải cậu ta còn đánh nhau vì Đào Cư Nhiên hả? Chuyện này thì chắc chắn là thật rồi!” Không ai phản bác, dù sao chuyện cũng xảy ra ngay trước cửa lớp.

“Ể? Vậy chuyện của cậu ta với Tề Lương Châu cũng là thật phải không? Tề Lương Châu cũng vậy sao? Không thể nào...”

“Cái gì!? Còn có cả chuyện của Tề Lương Châu nữa! Sao mình không biết!?”

“Trời đất ơi! Lẽ nào lời Triệu Lam nói lúc đó là thật?! Tôi cứ tưởng nó nói bừa chứ?”

“Tề Lương Châu bình thường mà? Cậu bịa chuyện đến cả người nhà mình rồi à!” một nữ sinh tóc dài tức giận nói.

“Thì tôi cũng nghe nói thôi? Hơn nữa cậu ta đúng là đã trở mặt với Đào Cư Nhiên, chuyện này ai cũng biết cả! Cả cậu ta với Hà Khiếu cũng không ưa nhau, không phải là tranh giành tình cảm thì là gì?” Người này càng nói càng thấy có lý: “Không ngờ Tề Lương Châu lại không bằng Hà Khiếu luôn? Tôi nhớ nhà Hà Khiếu khó khăn lắm mà…”

“Cậu câm mẹ mồm lại đi! Tề Lương Châu hoàn toàn bình thường, là Đào Cư Nhiên cứ bám lấy cậu ấy không buông thì có! Đồng tính thì đi mà tìm đồng loại, đừng có quấy rối người khác, ghê tởm quá đi!”

“Này, lời cậu nói hơi quá đáng rồi đấy! Đào Cư Nhiên tốt mà, cậu ấy có thích cậu đéo đâu mà cậu phải nhảy dựng lên thế?!”

Nữ sinh tóc dài đứng dậy, khinh bỉ nói: “Cậu ta tốt ở đâu? Cậu ta chính là thằng biến thái ghê tởm, hồi dạ hội mừng năm mới lớp 10 cậu ta sờ mông tôi, không phải biến thái thì là gì?!”

Đào Cư Nhiên bám chặt vào tường, như thể bị một cú đánh trời giáng, máu toàn thân dồn lên mặt rồi đột ngột rút đi. Những lời nói đó từng chữ từng câu đập mạnh vào người cậu, lột sạch cả da mặt của cậu.

Giây phút này, cậu cảm thấy có thứ gì đó đang sụp đổ, mặc dù đó chỉ là một ảo tưởng hư vọng, nhưng nó sụp đổ một cách chân thực, không thể cứu vãn, khiến cậu run rẩy toàn thân. Cậu quay người bỏ chạy, lại đâm sầm vào một người, bị đối phương giữ chặt cánh tay chặn lại. Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Tề Lương Châu.

Đào Cư Nhiên thất kinh, không biết lấy đâu ra dũng khí và sức lực, đột ngột đẩy cậu ta ra rồi chạy đi một cách thảm hại.

“Đủ rồi!” Trong lớp, Trình Y Y không thể nhịn được nữa, đứng dậy chất vấn nữ sinh tóc dài đang đầy căm phẫn kia: “Cậu ấy sờ mày lúc nào? Có ai thấy không? Lúc đó mọi người chen chúc chơi game, mày có chắc là có người cố ý sờ mày không? Mày có chắc người đó là Đào Cư Nhiên không? Cậu ấy đứng bên trái hay bên phải mày? Tay cậu ấy có dừng lại trên người mày không? Dừng lại mấy giây?”

“Làm sao mà tao nhớ được chứ?! Ai mà nhớ rõ được như vậy?!”

“Được, mày không nhớ chuyện đó, vậy mày nói xem lúc ấy xung quanh mày chỉ có mình cậu ấy thôi sao? Hay là mày quay đầu lại vừa khéo thấy cậu ấy nên mới chắc chắn là cậu ấy? Mày chỉ nói miệng không mà đã kết tội cậu ấy rồi à? Bằng chứng đâu? Dám đối chất với cậu ấy không?”

Cô nàng đứng đó với khí thế áp đảo. Mạc Tiêu Vi kéo kéo vạt áo cô nàng, nhỏ giọng nói: “Thôi được rồi Y Y, đừng giận nữa.” Tiết Tranh nhặt cây bút bị cú đập bàn như sấm sét của cô nàng làm rơi xuống, định pha trò một câu, nhưng thấy khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của cô nàng thì lại sợ sệt ngồi im.

Nữ sinh tóc dài khựng lại một chút, không chịu thua kém mà hét lại: “Làm gì có camera giám sát, tao lấy đâu ra bằng chứng?!”

“Không có bằng chứng thì có thể nói bừa hả? Mày đếch có bằng chứng mà lại đi chỉ trích người khác? Nếu đây không phải là ở trường học mà là ở bên ngoài, nếu không phải thầy giáo giảng hòa để mọi người cười hề hề cho qua, mày có biết một câu ‘đừng sờ tôi’ của mày sẽ khiến cậu ấy phải chịu đựng những gì không?! Mày có biết phỉ báng là gì không hả?”

Nữ sinh tóc dài kích động lên: “Mày có ý gì đấy? Mày nói tao nói dối à? Tao lại đi lấy chuyện này ra để nói dối sao?! Tao không có bằng chứng chứng minh là cậu ta làm, vậy mày có bằng chứng gì chứng minh không phải cậu ta làm không! Mày cũng là con gái mà! Sao mày lại bênh vực cậu ta như thế?”

“Đúng, mày nói đúng rồi, tao bênh vực cậu ấy đấy! Tao tin tưởng cậu ấy đấy! Tao tin vào nhân phẩm của cậu ấy, nên tao tuyệt đối sẽ không để lũ chúng mày bôi nhọ cậu ấy!” Cô nàng hét lên câu nói này, tâm trạng trồi sụt bất thường dạo gần đây cuối cùng cũng lắng xuống. Cô nàng tuyệt đối không cho phép họ bắt nạt Đào Cư Nhiên, tuyệt đối không cho phép cậu phải chịu sự sỉ nhục như vậy. Rõ ràng cậu đã cẩn thận đến thế, đã co mình lại như một con nhím để tránh xa đám đông, chỉ sợ sẽ làm tổn thương hay phiền đến người khác. Vậy mà sự tổn thương và phiền phức lại chưa bao giờ nể nang mà tìm đến cậu, nhổ hết gai của cậu rồi đâm vào người cậu, còn cười nhạo cậu không đủ mạnh mẽ. Đây là chuyện không nên tồn tại nhất trên đời!

“Ai bôi nhọ cậu ta chứ?! Mày chẳng hiểu rõ gì cả đã bênh cậu ta, lẽ nào mày thích cậu ta à?!”

Giọng nói chói tai lập tức làm Trình Y Y bừng tỉnh. Đối phương cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng nét mặt lại có chút hoảng loạn, ánh mắt liếc về một hướng. Trình Y Y bỗng nhiên bừng tỉnh, thì ra con nhỏ này thích Tề Lương Châu nhỉ?

Cô nàng nhìn về phía Tề Lương Châu, người này vẫn luôn đeo tai nghe, không nói một lời, rồi giọng điệu dịu lại nói: “Mày gặp phải chuyện không hay thì nên tìm cách điều tra rõ sự thật để đòi lại công bằng cho mình, chứ không phải để một người vô tội cũng gặp phải chuyện tương tự.”

Cô nàng ngồi xuống không thèm để ý đến đối phương nữa. Mạc Tiêu Vi ghé đầu qua nói với cô nàng: “Bồ có hiểu rõ Đào Cư Nhiên lắm đâu, việc gì phải ra mặt thay cậu ấy? Biết người biết mặt không biết lòng, lỡ như cậu ấy thật sự…”

Trình Y Y ngắt lời cô, bực bội nói: “Vi Vi sao bồ lại nói những lời như vậy? Mình phải phê bình bồ đấy! Bồ quên lần trước ai đã cứu chúng ta khỏi tay bọn côn đồ rồi à? Đào Cư Nhiên tốt như vậy, mà bồ xem họ nói kìa! Hừ, không sợ miệng mọc mụn nhọt hay sao!”

“Được rồi, được rồi, mình sai rồi. Mình không có ý đó, chỉ là…” Cô cắn môi, rất muốn hỏi Trình Y Y có thật sự thích Đào Cư Nhiên không. Nhưng cô liếc nhìn Tưởng Triệu Thành một cái, rồi lại nuốt những lời đó vào, nhỏ giọng nói: “Ôi dào, thật ra họ thích nói thì cứ để họ nói thôi, chúng ta không nghe là được rồi, bồ không cần phải cãi nhau với Diêu Giai Thiến làm gì, chúng ta với Đào Cư Nhiên cũng đâu có thân lắm…”

“Sao lại không thân? Sau này bọn mình sẽ ngày càng thân hơn, sẽ là bạn rất tốt của nhau!” Cô nàng trừng mắt nhìn những người nói xấu Đào Cư Nhiên, chỉ hận không thể cãi nhau một trận với từng người một, nói cho đến khi họ không thốt nên lời mới thôi!

Tiết Tranh im lặng lắng nghe một lúc lâu, không tự nhiên nói: “Cậu kết bạn với cậu ta làm gì? Thành tích của cậu ta có tốt bằng cậu đâu, cũng không giúp cậu tiến bộ được.”

Trình Y Y bĩu môi: “Kết bạn cũng phải thực dụng như vậy à? Cậu ấy là người tốt, tôi chính là muốn làm bạn với cậu ấy!”

Mạc Tiêu Vi nghe thấy lời này, trong lòng thầm vui mừng. Nhưng Tưởng Triệu Thành chỉ tập trung làm bài không có chút phản ứng nào, cô nhất thời cũng không biết nên vui hay nên lo. Cô đẩy Trình Y Y: “Được rồi, đến giờ nộp bài tập rồi, mau đi văn phòng đi.”

Mặc dù Trình Y Y đã nói đến mức Diêu Giai Thiến phải câm nín, nhưng những cuộc thảo luận về Đào Cư Nhiên trong lớp lại ngày càng trở nên sôi nổi. Tề Lương Châu tháo tai nghe ra rồi bước ra ngoài. Một lát sau, chủ nhiệm lớp đi vào, đi một vòng quanh lớp rồi ngồi vững vàng trên bục giảng. Vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ tự học buổi tối, nhưng không ai dám nói chuyện nữa.

Tống Ngôn Ân đối mặt với ánh mắt nghiêm khắc của chủ nhiệm lớp bước ra khỏi cửa lớp, tìm thấy Trình Y Y vừa nộp bài tập xong ở hành lang. Hắn ta trong lòng căng thẳng, giọng điệu cũng cứng ngắc: “Tao có chuyện muốn nói với mày.”

Trình Y Y kỳ quặc nhìn hắn ta một cái: “Tao chẳng có gì để nói với mày cả.” Rồi định đi lướt qua hắn ta.

Tống Ngôn Ân bất giác đưa tay ra rồi vội rụt lại: “Là chuyện về Đào Cư Nhiên, tao biết một bí mật của cậu ta, mày có muốn nghe không?”

Trình Y Y sa sầm mặt nói: “Tao đéo hóng hớt đến thế.”

Tống Ngôn Ân sốt ruột, bước một bước dài chặn trước mặt cô nàng, mở quyển sổ ra: “Đào Cư Nhiên thật sự là đồng tính, cậu ta thích Tĩnh Như Phong!”

Tối hôm đó, vừa hết giờ tự học, Văn Thanh đã vội vã đi tìm Lưu Tư Vũ, kết quả là đi toi công. Về đến nhà thì điện thoại bị bố mẹ tịch thu, cô bạn trằn trọc không ngủ được, sáng sớm đã vội đến trường, bắt được người ở quầy bánh kẹp trước cổng trường -  “Lưu Tư Vũ!”

Đối phương giật nảy mình, lại bị bánh làm bỏng, nhảy dựng lên: “Làm gì đấy, làm gì đấy, gọi hồn hay gì!”

Văn Thanh kéo cô ấy đến dưới gốc cây, hung hăng hỏi: “Có phải bà nói Đào Cư Nhiên là đồng tính không! Hả? Có phải bà tung tin không?! Sao bà có thể làm vậy chứ?! Bà muốn hại chết cậu ấy à! Chuyện này sao có thể nói ra ngoài được!”

Lưu Tư Vũ đẩy cô bạn ra, trợn mắt một vòng thật lớn: “Không! Phải! Tôi! Tôi một chữ cũng không nói ra ngoài! Tôi cũng là nghe người khác nói thôi, tôi nói cho bà biết, cả khối đều biết cả, hôm qua đi vệ sinh tôi còn nghe không biết ai nói chuyện này nữa đấy? Cậu ta với Trình Trừng nổi tiếng lắm rồi!”

Văn Thanh cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung: “Trình Trừng lại là ai nữa thế!?” Lẽ nào từ tình tay ba đã biến thành tình tay tư rồi!?

“Đầu bà có vấn đề à? Chính là cái người chuyển từ trường Trung học số 3 qua đó, bạn trai vì cậu ta mà nhảy sông cậu không nhớ à!”

Văn Thanh vỗ đầu một cái: “Nhớ nhớ! Tôi còn tưởng lại có thêm ai nữa chứ! Càng đồn càng vô lý!”

“Bất kể có vô lý hay không, hai người họ ở trường mình coi như là công khai rồi đấy! Ê mà, tôi nói cho bà nghe nè, chuyện này là từ lớp bà truyền ra đó, tôi còn tưởng là bà cơ!”

“Đương nhiên không phải tôi rồi! Tôi cũng muốn biết là ai lắm đây!”