Đào Cư Nhiên trốn ra khỏi lớp học, nhưng không biết nên đi đâu. Những tòa nhà dạy học cao lớn sừng sững vây quanh từ bốn phương tám hướng, cơn gió chiều tối ngang ngược thổi qua, khiến toàn thân cậu lạnh buốt.
Cậu loạng choạng bước đi, bất giác đã đến trước cửa phòng y tế - cửa mở ra, cậu vội nấp sau bức tường, nhưng lại bị Từ Hành bắt gặp.
“Đào Cư Nhiên - em đến tìm thầy à?”
Cậu bước ra, hít sâu mấy hơi nhưng không thể kìm nén được cảm xúc nữa, răng va vào nhau lập cập: “Thầy… thầy Từ…”
Từ Hành vội đưa cậu vào phòng, đóng cửa phòng y tế lại, lấy khăn nóng lau mồ hôi trên mặt cậu. Thấy mặt cậu trắng bệch đến đáng sợ, anh liền đưa tay sờ trán cậu: “Sao thế, không khỏe ở đâu sao? Hay là gặp phải chuyện gì rồi?”
Mí mắt Đào Cư Nhiên nóng rực, ánh đèn trắng xóa phóng đại vô hạn trước mắt, cậu cố gắng mở to mắt cũng không nhìn rõ được vẻ mặt của Từ Hành, run rẩy cầu xin: “Thầy Từ, em muốn ở một mình một lát… Cho em ở một mình một lát được, được không ạ?”
“Được, ở bao lâu cũng không sao, nhưng khi em muốn ra ngoài thì phải tâm sự với thầy. Thầy đợi em, được không?”
Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, mở nhạc to hết cỡ. Lúc này chính là thời điểm ồn ào nhất trong trường, đến khi tiết tự học buổi tối bắt đầu sẽ yên tĩnh trở lại.
Cuộc sống cấp ba thật sự rất vất vả, Từ Hành thường có cảm khái như vậy, dù anh từ nhỏ đã lớn lên trong ngôi trường này, cũng chưa từng nếm trải nỗi khổ của việc học.
Khi bố của Từ Hành còn tại thế, ông đã đặt ra những nội quy nghiêm khắc để trừng phạt hành vi bắt nạt. Ông từng nói với Từ Hành thời niên thiếu: “Chỉ đối phó với việc học thôi đã đủ mệt mỏi rồi, nếu còn phải chịu đựng sự đối xử không thân thiện, thì thật quá khổ sở. Bạo lực học đường không chỉ là tai họa của nạn nhân, mà còn là tai họa của nhà trường và xã hội, là mầm mống của tội phạm, phải bóp chết từ trong trứng nước.”
Nghe Hà Khiếu mấy lần khoe khoang chiến tích của mình, Từ Hành không khỏi có một ấn tượng rằng “luôn có người muốn bắt nạt Đào Cư Nhiên”. Anh rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Đào Cư Nhiên, nếu cậu chịu nói cho anh biết.
Một lúc lâu sau, cửa phòng cuối cùng cũng mở ra. Đào Cư Nhiên từ trong bước ra, mắt và mũi đều đỏ hoe. Cậu ngồi đối diện Từ Hành, vô thức nắm lấy vạt áo.
Từ Hành tắt nhạc, đẩy cốc nước mật ong đến trước mặt cậu: “Thử xem có đủ ngọt không? Đây là mật ong quê của A Khiếu gửi lên, mật ong núi đấy. Lần trước bánh hạt dẻ A Khiếu làm em ăn chưa? Cũng dùng loại mật ong này này.”
Đào Cư Nhiên uống từng ngụm nhỏ, chẳng nếm ra được vị gì. Cậu dường như bị rút cạn sức lực, chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Tiếng chuông vào lớp réo rắt vang lên, Đào Cư Nhiên giật nảy mình. Từ Hành an ủi: “Không sao, tiết tự học buổi tối chúng ta không học nữa. Em cứ ở đây trò chuyện với thầy đi.”
Đào Cư Nhiên không muốn quay lại lớp học, cũng không muốn gặp lại những người trong lớp nữa. Giá như không chỉ là buổi tự học tối nay, mà có thể trốn thoát mãi mãi thì tốt biết bao… Cậu nhìn ô cửa kính trên cánh cửa, ráng chiều màu đỏ son nơi chân trời chìm dần vào bóng tối, trái tim cậu cũng theo đó mà rơi xuống không ngừng.
Từ Hành nói vài chuyện thường ngày, nhưng anh nhanh chóng nhận ra cuộc sống của mình thật tẻ nhạt. Ban ngày ở trường chưa đến sáu tiếng, một tháng cũng không gặp được học sinh nào đến phòng y tế, sự tin tưởng của phụ huynh và giáo viên đối với bác sĩ học đường cũng tương tự như đối với thầy lang vườn, học sinh hễ có đau đầu sổ mũi là chạy thẳng đến bệnh viện. Phần lớn thời gian hằng ngày của anh đều dành để chăm sóc mẹ, thời gian còn lại thì bận rộn với việc học, chuyện duy nhất có thể gọi là thú vị chính là vài lần tiếp xúc với Hà Khiếu.
Thế là anh kể về chuyện mình nấu ăn thất bại rồi được Hà Khiếu cứu nguy, cố gắng để cậu thư giãn hơn một chút: “Thật ra thầy biết nấu ăn, hồi đi du học còn từng được mệnh danh là ‘thần bếp’ của khu học xá phía Đông, tiếc là trong cuộc thi toàn trường đã thua một đồng hương Tứ Xuyên… Cúp điện thoại chưa đầy hai mươi phút, A Khiếu đã xách chảo chống dính tới, nửa tiếng nấu xong ba món một canh, nói thật, thầy thấy tay nghề của em ấy còn hơn cả đầu bếp nhà hàng Michelin…”
Đào Cư Nhiên khẽ cong khóe môi: “A Khiếu có thiên phú, cậu ấy là thần bếp chuyển thế…”
Từ Hành cười nói: “Xứng đáng với danh hiệu đó.” Anh hơi nghiêng người về phía trước, dịu giọng hỏi: “Em biết đấy, thầy quan tâm đến em và Hà Khiếu… Có thể cho thầy biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Màn đêm ló đầu qua cửa sổ, Đào Cư Nhiên cúi mắt xuống. Có những chuyện, có những người, cậu phải chôn sâu tận đáy lòng, chôn thật sâu, không thể nói với bất kỳ ai.
“…Thầy Từ, thầy có biết chuyện A Khiếu đánh nhau vì em không?”
“Có nghe qua một chút.”
“Đó là chuyện của học kỳ hai lớp 10, lúc đó trong lớp em có một bạn nam, cậu ta đi khắp nơi nói, nói em là đồng tính luyến ái…” Cậu nhìn xuống sàn nhà, như thể đã phạm phải một lỗi lầm rất lớn.
Từ Hành sững người, nói: “Những lời như vậy sẽ không ai tin đâu.”
“Nhưng thật hay giả thực ra chẳng quan trọng chút nào, chỉ cần thú vị là được…” Có lẽ có những người không quen biết cậu, cũng hoàn toàn chẳng quan tâm đến cậu, nhưng chỉ cần thú vị là được. Thú vị biết bao, họ cứ thế mà tung tin đồn bừa bãi, càng thú vị càng tốt, đủ để họ thở phào một hơi giữa đống bài tập muốn đè chết người. Kệ cậu ta đi, dù sao cũng là nghe người khác nói, nói bừa thôi, vốn chẳng để trong lòng, ngày mai là quên, sao lại là bắt nạt người khác được? Ai mà chẳng bị nói chứ?
“Thật ra họ nói thì cứ nói đi, họ cũng không có ác ý…” Đào Cư Nhiên vô thức biện minh cho họ, dường như chỉ có tự khuyên mình như vậy mới có thể làm vơi đi nỗi buồn trong lòng. Hồi lớp 10, cậu còn có thể giả vờ không quan tâm, dù sao một thời gian sau họ cũng không nói nữa. Nhưng bây giờ thì sao đây? Cậu thích Tĩnh Như Phong mà, điều này cậu làm sao có thể phủ nhận được chứ? Tĩnh Như Phong, cậu phải đối mặt với cậu ấy thế nào đây?
“Cậu ta thấy vui, cậu ta nói em với A Khiếu, còn có Tề Lương Châu, là bạn cùng bàn của em…”
Có những lúc, Đào Cư Nhiên bỗng dưng nhớ lại khoảng thời gian hỗn loạn ấy, ký ức cũng không phải là một bức tranh liền mạch, mà là một sàn nhà đầy những mảnh thủy tinh vỡ, mỗi mảnh đều sắc nhọn đến đâm người.
Khi mới nhập học cấp ba, mọi thứ đều bình yên, ngoại trừ việc Đào Kính Quốc đang ở nơi xa lạ hiếm hoi liên lạc với Chúc Mộ Trinh, mơ hồ tiết lộ ý định ly hôn. Những chuyện này không ảnh hưởng nhiều đến Đào Cư Nhiên, cậu đã quen với cuộc sống không có bố từ lâu, nên cậu chỉ ôm lấy Chúc Mộ Trinh, nói với bà rằng cậu sẽ mãi mãi ở bên cạnh bà. Chúc Mộ Trinh vẻ mặt sầu muộn, nhưng thái độ lại rất kiên quyết, tuyệt đối không ly hôn.
Đào Cư Nhiên đã tiết lộ nỗi phiền muộn của mình cho bạn cùng bàn - Tề Lương Châu. Họ mới quen nhau chưa lâu, nhưng đã rất thân thiết. Điều này đối với một Đào Cư Nhiên có kinh nghiệm kết bạn thất bại hơn mười năm mà nói quả thực là một kỳ tích, nhưng đối với Tề Lương Châu thì lại là chuyện hết sức bình thường.
“Cậu chưa nghe câu ‘Bạch đầu như tân, khuynh cái như cố’ bao giờ à? Kết bạn đơn giản lắm chứ, có hợp hay không vừa nhìn đã biết ngay. Tôi vừa nhìn đã biết ngay, cậu đấy, sinh ra đã định là bạn của tôi rồi!”
Bạch đầu như tân, khuynh cái như cố: (白头如新, 倾盖如故) một thành ngữ Trung Quốc có nghĩa là: Có những người quen biết nhau đến bạc đầu mà vẫn xa lạ như mới gặp, có những người chỉ tình cờ gặp gỡ trên đường mà đã thân thiết như bạn cũ lâu năm.
Tề Lương Châu sở hữu sức hút và khả năng kêu gọi bẩm sinh, lại thêm gia cảnh ưu việt, thành tích xuất sắc, cách đối nhân xử thế cũng chín chắn hơn bạn bè cùng trang lứa rất nhiều. Nói thật, việc trở thành bạn cùng bàn kiêm bạn tốt của Tề Lương Châu ít nhiều khiến Đào Cư Nhiên có chút thụ sủng nhược kinh. Đến nỗi sự rạn nứt của họ sau này giống như một cây búa tạ, đập nát vụn khả năng giao tiếp và tâm lý vốn đã mong manh của cậu.
Nói đi cũng phải nói lại, việc cậu không lập tức kể chuyện gia đình cho Hà Khiếu mà lại kể cho Tề Lương Châu đã là một bước tiến vượt bậc rồi. Tề Lương Châu phân tích sự việc: “Bố cậu đã bặt vô âm tín nhiều năm như vậy, chắc là đã có gia đình riêng ở bên ngoài rồi.”
Đào Cư Nhiên gật đầu, bà ngoại cũng nói như vậy.
“Ông ta đã phản bội gia đình thì cũng chẳng cần phải níu giữ làm gì. Giống như quả táo này, bị người khác cắn một miếng...” Cậu ta cắn một tiếng “rốp”, để lại một vết khuyết xinh đẹp: “Cậu có muốn mang về nhà ăn không? Cũng không phải là không được, gọt phần này đi thì phần còn lại cũng ăn được thôi, nhưng có thật sự cần thiết không? Cậu có thích ăn táo không?” Cậu ta đưa quả táo đến trước mặt cậu: “Hay nói cách khác là có nhất thiết phải ăn quả táo này không?”
Đào Cư Nhiên né đi, kiên quyết lắc đầu. Tề Lương Châu cười: “Thế chẳng phải được rồi sao, cần ông ta làm gì nữa? Chướng mắt biết bao, hơn nữa sớm muộn gì cũng sẽ thối rữa thôi!”
“Nhưng mẹ hình như có suy tính khác.”
“Suy tính của bà ấy ngoài cậu ra thì còn có gì nữa?” Tề Lương Châu nói: “Cậu nên nói cho bà ấy biết suy nghĩ của cậu.”
“Cậu nói có lý…”
Tề Lương Châu thấy dáng vẻ do dự của cậu, bèn quàng tay qua vai, dí quả táo vào mặt cậu: “Nào - cắn một miếng đi!”
Đào Cư Nhiên nhắm nghiền mắt, mặc cho hương táo thanh mát xộc vào khoang mũi, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Tề Lương Châu cười, quay mặt lành lặn của quả táo về phía cậu: “Thôi được rồi, không trêu cậu nữa! Ăn một miếng đi mà, ngọt lắm…”
Có lẽ sự quan tâm của Tề Lương Châu dành cho Đào Cư Nhiên đã gây ra một vài sự ghen tị, không chỉ là sự ghen tị của những cô bé thầm thương trộm nhớ cậu ta, mà còn có cả sự ghen tị của những bạn nam ủng hộ cậu ta. Tóm lại, Đào Cư Nhiên đã phải chịu một vài sự công kích ngầm. Có sự che chở của Tề Lương Châu, những sự công kích này chẳng thấm vào đâu, thậm chí cậu còn không cảm nhận được.
Thế nhưng sau đó, mọi chuyện lại sụp đổ theo một hướng không thể cứu vãn, giống như một cuộn len rối tung, đến tận bây giờ cậu vẫn chưa tìm ra được đầu mối ở đâu.
“Cậu ấy đột nhiên nổi giận với em… Em cũng không biết tại sao? Có thể là do em, từ nhỏ em đã không có bạn bè, chỉ có A Khiếu chịu chơi cùng… Em chính là không giống người khác, em cũng không biết tại sao… Sau đó cậu ấy không nói chuyện với em nữa, quan hệ của chúng em ngày càng tệ đi. Em rất đau lòng, lại sợ tiếp tục làm cậu ấy tức giận, rồi em đổi chỗ với người khác, không ngồi cùng bàn với cậu ấy nữa.” Tề Lương Châu không bao giờ nói chuyện với Đào Cư Nhiên nữa.
“Triệu Lam nói A Khiếu là bạn trai của em, còn nói em bắt cá hai tay qua lại với Tề Lương Châu… nói là quyến rũ gì đó…” Đào Cư Nhiên khó mà mở lời, tóm lại là tin đồn tự dưng mà có, rồi vì nội dung đủ giật gân mà lan truyền một thời gian dài. Mà cậu đã không còn can đảm để đối mặt với Tề Lương Châu nữa, thái độ của cậu ta lạnh như băng, như thể chỉ hận chưa từng quen biết cậu. Đào Cư Nhiên đau lòng khôn xiết, nhưng chỉ có thể nín lặng, từ đó ở trong lớp trở nên mờ nhạt như một người vô hình.
Sau đó những chuyện kia đã xảy ra, ban đầu chỉ là thăm dò, sau khi nhận được phản ứng dửng dưng của Tề Lương Châu, sự thăm dò đã biến thành một cuộc vui cuồng loạn. Triệu Lam cầm đầu, những kẻ thích hóng chuyện thì hùa theo, đủ các loại tin đồn hoang đường, những hành động công kích, những lần bắt nạt công khai… Cửa sổ lớp học hỏng là do cậu làm, vì có người thấy cậu đi qua dưới cửa sổ; giáo viên Ngữ Văn quan tâm cậu là vì cậu thường đến văn phòng nịnh hót; trong buổi dạ hội mừng năm mới, bạn nữ bị sờ soạng cũng là do cậu, vì cậu đứng ngay phía sau… Tóm lại, mọi chuyện xấu xảy ra đều có liên quan đến cậu. Cậu làm gì cũng sai, mà không làm gì cũng là sai.
Từ Hành nhíu mày: “Trường học có biết những chuyện này không?”
“Lúc đầu không biết, sau này A Khiếu đánh cho Triệu Lam một trận thì các thầy cô mới biết, cậu ta bị đuổi học.” Lần này lại là ai đây? Là Tống Ngôn Ân sao? Là cậu ta nói cho người khác? Mọi người đều biết cả rồi, cậu là đồng tính, cậu thích Tĩnh Như Phong. Cậu không giống người khác, cậu như con chuột giữa bầy mèo. Không ai muốn lại gần cậu, cậu không thể đối mặt với Tĩnh Như Phong được nữa…
Đào Cư Nhiên cố gắng kìm nén cảm xúc: “Thầy Từ, em, em không muốn nói chuyện quá khứ nữa, em muốn về trước ạ…”