Thiếu Niên Trầm Lặng

Chương 37: Nỗi khổ không có mẹ biết đến bao giờ mới kết thúc đây.



Từ Hành tiễn cậu ra ngoài: “Có muốn về nhà nghỉ không? Tiết tự học tối không lên lớp cũng không sao đâu.”

Đào Cư Nhiên lắc đầu: “Không sao đâu thầy Từ, em đỡ nhiều rồi…”

Từ Hành khẽ thở dài, vỗ nhẹ lên vai cậu: “Vậy được rồi, về lớp đi.”

Hướng về phía phòng học hắt ra thứ ánh sáng ấm áp, cậu bước về phía đó được vài bước rồi lại như bị ai đó kéo giật lại, chẳng tài nào tiến lên được nữa.

Tĩnh Như Phong đang ở đâu? Cậu ấy đã về lớp chưa? Cậu ấy có nghe thấy những lời đó không? Cậu ấy có nghe thấy tên mình trong những lời đó không? Cậu ấy sẽ tức giận chứ? Cậu ấy sẽ coi mình là một nỗi sỉ nhục ư? Cậu ấy sẽ ghê tởm mình, ghét cay ghét đắng mình…

Gió từ xa thổi tới, xé toạc manh áo, đuổi linh hồn cậu ra khỏi thể xác, để giá lạnh cuộn xoáy trong lớp vỏ rỗng tuếch. Cậu đột ngột xoay người, đi về phía sườn đồi nhỏ - gió càng thổi càng gấp, cậu càng đi càng nhanh, gần như là chạy thục mạng ra khỏi trường.

Đêm thu lạnh lẽo âm u, cây cối xào xạc, cả con phố nhuốm đầy vẻ tiêu điều. Cậu lang thang vô định một lúc, trên đường không một bóng người, sự cô độc ấy không hiểu sao lại mang đến cho cậu cảm giác an toàn.

Chẳng biết qua bao lâu, cậu thất thểu đi về nhà. Cửa nhà đang mở, đèn đóm sáng trưng, Đào Kính Quốc và Ngô Hiểu Nhược đang đứng trong phòng khách. Thấy Đào Cư Nhiên, Đào Kính Quốc nặn ra một nụ cười trên mặt: “Nhiên Nhiên về rồi à…”

Đào Cư Nhiên “dạ” một tiếng rồi lẳng lặng về phòng.

Cửa phòng vừa đóng lại, Ngô Hiểu Nhược đã đẩy Đào Kính Quốc một cái: “Anh mau đi đi chứ!”

Đào Kính Quốc cúi đầu không nhúc nhích, lẩm bẩm: “Thế này thì có lỗi với Nhiên Nhiên quá… Anh không mở lời được!”

“Sao lại không mở lời được?! Vì cứu con trai anh thì có gì mà không nói được? Anh còn là bố của Tinh Tinh không đấy?!” Bà ta vừa sốt ruột vừa tức giận, vừa đấm vào tay ông vừa khóc nức nở: “Vì Tinh Tinh, dù bắt tôi chết ngay lập tức tôi cũng cam lòng, anh còn khó xử cái gì?! Bố với con ruột thì có gì mà không nói được? Có phải anh cứ muốn Tinh Tinh chết đi thì anh mới vừa lòng không?”

Thấy ông chỉ biết thở dài, Ngô Hiểu Nhược giơ tay áo lên quệt mạnh mắt, đôi mắt đỏ hoe trừng trừng nhìn ông: “Được, được lắm! Anh không mở lời được, anh không hạ mình được, anh là người bố tốt của Nhiên Nhiên! Không cần phiền đến anh! Tôi đi nói với Nhiên Nhiên, tôi là mẹ, vì Tinh Tinh tôi có thể bất chấp tất cả! Nhiên Nhiên không thích người mẹ kế này thì tôi sẽ quỳ trước mặt nó! Tôi sẽ quỳ trước mộ mẹ và bà ngoại nó! Chỉ vì tấm lòng làm mẹ này của tôi, nó cũng nên mềm lòng! Tinh Tinh là em ruột của nó, nó còn nhỏ như thế! Chẳng lẽ chỉ vì tiền mà để nó mất đi cái mạng nhỏ này sao? Tôi không tin nó có thể nhẫn tâm đến vậy!”

Nói rồi bà ta định đi quỳ trước mặt Đào Cư Nhiên, Đào Kính Quốc vội vàng kéo lại, đầu đau như búa bổ: “Tôi đi, tôi đi! Haizz!”

Ngô Hiểu Nhược lườm ông một cái thật mạnh, ngẩng mặt lên để nước mắt không rơi xuống, rồi xô đẩy ông: “Mau đi đi! Anh nhớ cho kỹ, Tinh Tinh còn đang nằm trong bệnh viện chờ cha nó cứu mạng đấy!”

Đào Kính Quốc bước vào phòng, dùng lòng bàn tay lau mồ hôi trên thái dương. Ông cảm thấy ánh nhìn trong phòng có chút mờ mịt, bèn cố chớp mắt mấy cái, chưa nói lời nào đã thở dài đến ba lượt: “Nhiên Nhiên à…”

“Bố… tìm con có chuyện gì không ạ?” Đào Cư Nhiên mím môi, tay siết chặt lấy mép giường. Giọng điệu này cậu rất quen thuộc, hai năm trước khi cậu từ phương Bắc xa xôi trở về, ông đã đón cậu từ trường, ngồi trong một góc quán KFC, cũng dùng chính giọng điệu này để gọi tên cậu rồi nói: “Bố sắp ly hôn với mẹ con rồi.” Người bố mà cậu đã mong nhớ suốt bốn năm ròng, đã dùng một câu nói như thế để hủy hoại cuộc sống hạnh phúc của cậu.

Đào Cư Nhiên nhìn ông, lưng ông đã hơi còng, ông không còn trẻ nữa, không còn là dáng vẻ trong ký ức của cậu. Ký ức luôn tô hồng quá khứ, khiến người ta nảy sinh những kỳ vọng không đáng có.

Đào Kính Quốc rũ mày rầu mắt ngồi xuống đối diện Đào Cư Nhiên, vừa chạm vào ghế, thanh gỗ khô nứt đã phát ra tiếng kêu ken két như không chịu nổi sức nặng.

“Ghế vẫn chưa sửa à…” Ông định ngồi xuống bên cạnh Đào Cư Nhiên, nhưng lại sợ làm bẩn ga giường. Tấm ga trải giường màu xanh nhạt đã giặt đến bạc phếch, một góc ga có in họa tiết dây hoa màu trắng, là hình hoa mẫu đơn trắng, ông bất giác sững người.

Đào Cư Nhiên xoa xoa tấm ga giường mềm mại, đây là đồ Chúc Mộ Trinh mua, đã dùng rất nhiều năm rồi, cậu không nỡ thay.

Chúc Mộ Trinh thích hoa màu trắng, mẫu đơn trắng, hoa hòe trắng, và cả loài hồng trắng mà bà yêu thích nhất. Hồi còn trẻ, có rất nhiều người tặng hoa cho bà, nhưng bà chẳng nhận một bó nào. Có lần tan làm, bà phát hiện một bó hồng trắng trong giỏ xe đạp, được bọc bằng giấy kraft, trên hoa vẫn còn vương giọt sương. Đêm đó trăng thật dịu dàng, ánh bạc soi lên những đóa hồng trắng, những đóa hoa xếp tầng tầng lớp lớp ẩn giấu tâm sự, vừa tĩnh lặng vừa tuyệt đẹp. Bà đã bị lay động bởi vẻ thuần khiết ấy, và rồi đã chấp nhận người đàn ông trầm lặng ít lời kia. Sau này, vào những đêm trăng tròn, Đào Cư Nhiên đều được nghe bà kể câu chuyện về đóa hồng trắng, bà luôn ôm cậu vào lòng, vừa phiền muộn lại vừa thanh thản mà ngâm một câu: Chỉ nguyện người trường cửu, ngàn dặm chung bóng Hằng Nga.

Hôm nay cũng là một đêm có trăng, ánh trăng mờ ảo xuyên qua rèm cửa, khẽ đáp xuống góc giường, soi rọi đóa hoa thuần khiết ấy.

Đào Kính Quốc đứng một bên đầy gượng gạo, nói với Đào Cư Nhiên: “Bố có chuyện muốn nói với con, chúng ta ra phòng khách đi, có một số chuyện trong nhà cũng nên cho con biết…”

Phòng khách toàn là đồ do Ngô Hiểu Nhược sắm sửa, cảm giác thân thuộc này đã xoa dịu phần nào căng thẳng của ông: “Con ngồi đi, chân đỡ hơn chưa?”

Đào Cư Nhiên tránh né bàn tay ông đang đưa tới, khẽ hỏi: “Đỡ nhiều rồi, Tinh Tinh vẫn ở trong viện ạ?”

“Ừ, nó ngủ rồi, bố có nhờ người trông, nhân cơ hội này về một chuyến, lát nữa lại phải đi…” Bàn tay ông nắm lại giữa không trung, rồi siết thành quyền đặt lên ghế sô pha.

“Ồ, vậy bố cũng phải giữ gìn sức khỏe nhé.”

“Được, được…” Đào Kính Quốc sụp vai, như bị thứ gì đó đè nặng. Hai tay ông vò vào nhau, không ngừng thở dài.

Đào Cư Nhiên cúi đầu nhìn, lần trước ông khó xử đến thế này là sau tang lễ của mẹ. Khi đó ông muốn đưa Ngô Hiểu Nhược và Đào Tinh Tinh đến ở, ông cũng mang một vẻ mặt bất đắc dĩ y như vậy.

Từ phòng ngủ chính truyền đến một tiếng động chói tai, Đào Kính Quốc như bừng tỉnh, nhìn sang Đào Cư Nhiên: “Nhiên Nhiên, Tinh Tinh nó bị bệnh bạch cầu cấp tính, tuần trước mới có kết quả chẩn đoán!”

“Bệnh bạch cầu ư?” Đào Cư Nhiên kinh ngạc nhìn ông. Lại là bệnh bạch cầu! Đào Tinh Tinh bị bệnh bạch cầu…

Ánh đèn trong phòng khách trắng lóa, tựa như những dụng cụ lạnh lẽo, lấp loáng trong phòng phẫu thuật. Cậu cụp mắt xuống, tim như đeo đá, cứ thế chìm sâu… Căn nhà này dường như có khả năng gieo rắc bệnh tật - uốn ván, ung thư, đã cướp đi những người cậu yêu thương nhất, và giờ lại khiến Đào Tinh Tinh mắc bệnh bạch cầu… Bao giờ thì đến lượt nó mang cậu đi? Cậu đã chẳng còn sợ hãi nữa rồi.

“Ai mà ngờ được chứ? Một đứa trẻ khỏe như trâu con, đột nhiên lại mắc phải căn bệnh này! Bệnh bạch cầu phải hóa trị, không ngủ được, cũng chẳng ăn được gì, ăn gì cũng nôn, mới hóa trị một lần đã sụt cả một vòng, một đứa trẻ ngoan như thế, giờ lại thành ra thế này…” Ông đưa tay lau nước mắt: “Hôm nay bố nắm lấy cánh tay nó, những ngấn thịt trên tay cũng không còn nữa, còn nhỏ tuổi đã phải chịu tội lớn như vậy…” Ông nghẹn ngào nói, đôi mắt trũng sâu đỏ hoe, chứa đựng nỗi đau khôn cùng.

“Bố không phải là một người bố tốt, không thể để nó được khỏe mạnh. Nó hỏi bố tại sao các bạn khác được ra ngoài chơi còn nó thì không, còn hỏi phải ở bệnh viện bao lâu nữa… Nó cầu xin bố đưa nó về nhà, hứa sau này sẽ ngoan, nó cũng nhớ anh trai nữa! Bác sĩ nói phải hóa trị liên tục, theo dõi diễn biến bệnh tình, khi cần thiết phải cấy ghép tủy…”

Đào Cư Nhiên nhìn dáng vẻ đau đớn của ông, cảm nhận được một sự bình tĩnh kỳ lạ. Cậu không nhớ lúc mẹ qua đời ông có đau lòng đến thế này không. Khi đó cậu gục bên giường bệnh khóc đến kiệt sức, còn ông thì đứng ngoài cửa, thậm chí không dám nói một lời an ủi. Hẳn là lúc đó ông cũng thấy hổ thẹn, chỉ là không nhiều bằng bây giờ… Đào Cư Nhiên không muốn nghĩ xấu về người khác, cậu khẽ an ủi: “Bố đừng lo, bây giờ bệnh bạch cầu không phải là bệnh nan y, phát hiện sớm có thể chữa khỏi…” Cậu nghĩ đến bà ngoại, nếu ngày đó bà ngoại có thể bắt đầu điều trị sớm hơn, có lẽ giờ này bà vẫn còn ở bên cạnh cậu, không đến nỗi để cậu phải bơ vơ một mình trên cõi đời này.

Sống mũi Đào Cư Nhiên cay cay, thật ra không phải là không có tiền chữa, mà là bà không muốn chữa nữa, bà muốn để lại tất cả cho cậu, thậm chí còn không muốn ở lại bệnh viện. Chính người bệnh giường bên cạnh đã khuyên bà: “Bà chị đừng giày vò nữa, chị đi ở bệnh viện còn có bác sĩ y tá lo hậu sự. Chứ chị mà về nhà, đến lúc đó rồi thì thằng bé phải làm sao? Không có ai bên cạnh, không có ai đưa ra quyết định cho nó, nó sẽ sợ hãi biết chừng nào! Haizz… Tôi thì nghĩ thông suốt rồi, đã liên lạc người lo liệu cả rồi, nhà tang lễ, người đưa tang, người lo việc hiếu, không để cho bà nhà tôi phải bận tâm. Bà ấy làm nội trợ cả đời, chưa tự mình lo liệu việc gì, tôi đã tính toán hết cho bà ấy rồi…”

Lúc đó bà ngoại đã hôn mê mấy ngày liền, vào một buổi chiều ráng đỏ đầy trời, bà bỗng tỉnh táo trở lại, ăn được hai miếng hoành thánh. Thật ra bà đã không còn nếm được mùi vị gì nữa, chỉ là nở một nụ cười đã lâu không thấy: “Giống hệt món mẹ cháu làm hồi nhỏ, lần đầu tiên nó gói hoành thánh, cái nào luộc lên cũng nát bét…”

“Bà ngoại, ăn thêm một miếng nữa đi ạ…” Đào Cư Nhiên sợ rằng đây là hồi quang phản chiếu, cậu cúi đầu nhắm chặt mắt, nhưng nước mắt vẫn phá vỡ rào cản, từng giọt từng giọt rơi vào trong bát.

Bà ngoại đưa tay lên xoa đầu cậu, đôi mắt trũng sâu cũng đã ươn ướt: “Cháu của bà…” Bà nhìn vào hư không, lẩm bẩm một mình: “Con xem con đi, bỏ lại chúng ta, con có hối hận không? Sao con nỡ bỏ lại Nhiên Nhiên...” Bà bỗng ho sặc sụa, Đào Cư Nhiên vội đặt bát xuống vuốt lưng cho bà, rồi bấm chuông gọi y tá.

Bà ngoại thở một cách khó nhọc, ngăn cậu lại: “Đừng - chúng ta nói chuyện thêm chút nữa… Nhiên Nhiên, bà ngoại không yên tâm về cháu, bà ngoại không nhắm mắt được…”

Đào Cư Nhiên gục bên giường bệnh, nỗi sợ hãi dồn dập như núi lở biển gầm nhấn chìm cậu, cậu chẳng thể làm gì, chỉ biết van xin bà: “Đừng bỏ cháu lại! Bà ngoại, đừng bỏ cháu! Cháu không còn người thân nào nữa…”

Bà ngoại đau đớn ngẩng đầu lên, rồi siết chặt tay cậu: “Cái tủ long não, tủ long não cũ của bà - chính là cái cháu dùng để đồ chơi hồi nhỏ, ở trong phòng bà, có một cái thẻ ngân hàng, là tiền đền bù giải tỏa, hai mươi vạn…”

“Bà đừng nói nữa, cháu xin bà đừng nói nữa mà!” Cậu liều mạng lắc đầu, nhưng bà ngoại vẫn nhìn chằm chằm vào mắt cậu, muốn cậu phải ghi nhớ: “Mật khẩu là sinh nhật của cháu, bà gửi có kỳ hạn, số tiền này là để sau này cháu cưới vợ lập gia đình… Cháu hứa với bà ngoại, không được nói cho ai biết, cũng không được động vào! Cháu nhớ kỹ, cháu không có trưởng bối bao bọc, chỉ có thể dựa vào số tiền này để dựng gia đình, tuyệt đối không được động vào!”

“Tiền mẹ, mẹ cháu để lại cho cháu đủ để cháu học, học hết cấp ba và đại học… Nghe lời bà ngoại, người đàn bà kia không phải loại tốt lành gì, cháu ở dưới tay họ không có được cuộc sống tốt đẹp đâu… Sau khi tốt nghiệp thì đi, đi thật xa vào, đừng bao giờ quay lại nữa! Đây là một nơi đau lòng, cháu cứ đến nơi nào khí hậu tốt, yên ổn lập gia đình sự nghiệp, bà với mẹ cháu ở trên trời mới có thể yên lòng!”

“Bà ngoại đừng nói nhiều nữa, bà uống chút nước đi...”

“Bà phải nói! Nhiên Nhiên, không còn cơ hội nữa rồi! Xin lỗi, bà ngoại cũng sắp phải đi…” Bà ngửa mặt thở dốc, nhưng tay vẫn siết chặt lấy cậu không buông.

“Căn nhà mẹ cháu để lại còn bảy năm tiền vay, bố cháu đang trả, cứ coi như căn nhà này cho họ đi, có tranh cũng không tranh lại được đâu! Nó có con trai nhỏ rồi, lẽ nào còn để lại cho cháu ư? Nó mà có lương tâm thì, thì đã không ra ngoài ăn nằm với người khác…”

Bà cảm thấy sức lực đang trôi đi nhanh chóng, thời gian bỗng dưng ngưng đọng, nỗi hối hận dâng lên như thủy triều: “Mẹ… hối hận nhất, là đã, đã không ép con ly hôn! Trinh Trinh à, con sai rồi! Con xem đi...” Bà gắng sức quay đầu lại, nhìn Đào Cư Nhiên lần cuối: “Cháu đừng trách mẹ nhé, mẹ cháu đã nếm đủ nỗi khổ không có bố, không muốn cháu cũng giống mẹ… Nhưng mẹ cháu không biết, nỗi khổ không có bố, cắn răng chịu vài năm rồi cũng qua, nhưng nỗi khổ không có mẹ, biết đến bao giờ, bao giờ mới kết thúc đây…”

Máy theo dõi điện tâm đồ phát ra một tiếng tít dài và đều đặn, báo hiệu sự sống của bà đã kết thúc. Bà vẫn mở to mắt, dường như đã nhìn thấy người con gái yêu quý, lại dường như vẫn còn ngàn vạn lời chưa kịp nói hết.