Thiếu Niên Trầm Lặng

Chương 38: Cậu đã từng gặp một thiếu niên tựa cơn gió.



“Bác sĩ cũng nói là có thể chữa được, nhưng không ai nói chắc được cả, nó còn nhỏ như vậy…” Đào Kính Quốc chậm rãi thở ra một hơi: “Lỡ như không cầm cự nổi thì phải làm sao? Dù có chữa khỏi thì thằng bé cũng lỡ dở rồi, để lại di chứng cũng khổ! Mà kể cả không có di chứng, sức khỏe cũng kém hơn người khác! Haizz… Sau này dù thế nào đi nữa, chỉ cần bố còn sống sẽ không để nó phải chịu khổ, bố nuôi nó cả đời!”

Đào Cư Nhiên không nói gì, Đào Kính Quốc bỗng nắm lấy tay cậu, cậu giãy ra nhưng không được, cả cánh tay cứng đờ như bị đóng băng. Cậu cố nén cảm giác khó chịu, mặc cho ông nắm lấy.

“Nhiên Nhiên à, Tinh Tinh là em ruột của con, đợi bố đi rồi, nó chính là người thân duy nhất của con! Con, con phải giúp nó!”

“Nếu con có thể giúp được gì thì bố cứ nói ạ.”

Đào Kính Quốc bị ánh mắt của cậu nhìn đến mức chột dạ. Ánh mắt của cậu giống hệt mẹ cậu - trong veo, luôn dịu dàng và khoan dung. Ông đã bị đôi mắt ấy thu hút mà bước vào cuộc hôn nhân, nhưng sau này cũng chính đôi mắt ấy đã chứng kiến sự phản bội của ông… Ông vừa áy náy vừa hổ thẹn, dần dần cũng không dám đối mặt với đứa con trai này nữa.

“Căn bệnh này không dễ chữa, phải nằm viện hóa trị dài ngày, còn phải cấy ghép tủy nữa, bác sĩ bảo phải chuẩn bị sẵn tiền chữa trị…” Đào Kính Quốc đưa tay vuốt mặt, mắt lưng tròng: “Bố vô dụng quá, chỉ biết trơ mắt nhìn nó chịu khổ mà chẳng làm được gì…” Ông kìm nén mãi, cuối cùng bật khóc nức nở.

Lòng Đào Cư Nhiên bỗng trống rỗng, giọng nói nhẹ đến mức gần như chỉ mình cậu nghe thấy: “Cần bao nhiêu tiền ạ?”

Ánh mắt Đào Kính Quốc dán chặt vào bàn trà: “Chắc khoảng hơn hai mươi vạn, có lẽ còn không đủ… Cũng không phải là dùng hết, chỉ là phải chuẩn bị sẵn…”

Giọng nói của ông như làm vỡ tan thứ gì đó, Đào Cư Nhiên ngẩng đầu nhìn ông, mọi thứ trong đầu ào ào tuôn ra, bên tai có những âm thanh nhỏ bé nhưng lại vang lên dữ dội.

“Ở trong phòng bà, có một cái thẻ ngân hàng, là tiền đền bù giải tỏa, hai mươi vạn!”

“Con hứa với bà ngoại, không được nói cho ai biết, cũng không được động vào!”

“Nỗi khổ không có bố, cắn răng chịu vài năm rồi cũng qua, nhưng nỗi khổ không có mẹ, biết đến bao giờ mới kết thúc đây!”

Đào Kính Quốc thở dài một tiếng, chỉ có thể hy vọng đứa trẻ này đủ thấu tình đạt lý, giống như những gì cậu vẫn luôn thể hiện. Thực ra ông chưa bao giờ có ý định động đến số tiền mà người lớn để lại cho đứa trẻ, những lời ông nghe được bên ngoài phòng bệnh năm đó cũng chưa bao giờ nói cho vợ biết. Nếu không phải vì Tinh Tinh đổ bệnh, ông tuyệt đối sẽ không mở lời… Nhưng đây là chuyện liên quan đến tính mạng con người! Hai mươi vạn, vừa đúng con số đó, vừa vặn đủ, đây chẳng phải là ý trời sao?

Đào Kính Quốc nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay đang đặt trên đầu gối của mình, nỗi buồn dâng lên từ đáy lòng, dù là Tinh Tinh hay Nhiên Nhiên, vì con cái ông có thể làm bất cứ điều gì, bậc làm cha làm mẹ nào mà chẳng có một tấm lòng từ ái? Chỉ là sức người có hạn, đến cuối cùng những việc mình có thể làm lại quá ít ỏi. Trong những việc ít ỏi ấy, dù có khó khăn đến đâu cũng phải mở lời, ông đắn đo hồi lâu, cổ họng như bị thứ gì đó dính chặt lại: “Nhiên Nhiên…”

Nhưng Ngô Hiểu Nhược trong phòng đã không thể chờ đợi được nữa, bà ta từ trong phòng lao ra, quỳ xuống trước mặt Đào Cư Nhiên, nước mắt lưng tròng: “Nhiên Nhiên, ngày thường con có gì không hài lòng về dì, bây giờ dì xin lỗi con! Con có thể oán dì, nhưng Tinh Tinh là em ruột của con mà! Nó mới sáu tuổi, con không thể thấy chết không cứu được! Mạng người lớn hơn trời, con không thể cứ nắm chặt tiền không buông tay!”

Ngô Hiểu Nhược vốn không thích đứa con riêng này, một đứa con trai mà lại trầm lặng như con gái, lúc nào cũng mang vẻ rụt rè đáng thương, giỏi giả ngoan giả tốt, người ngoài ai cũng khen cậu hiểu chuyện, cứ như thể bà ta là một người mẹ kế cay nghiệt lắm vậy!

Mặc dù không vừa mắt, nhưng từ trước đến nay bà ta cũng cơm bưng nước rót hầu hạ, dỗ dành bằng đủ thứ ngon vật lạ, dù không thể đối xử như con đẻ nhưng cũng thấy không thẹn với lòng! Nhưng đứa trẻ này luôn đổ lỗi cái chết của mẹ nó lên đầu bà ta, đối với bà ta lúc nào cũng lạnh nhạt, đến lúc này rồi mà vẫn giữ khư khư tiền, đúng là nuôi không thân!

“Dì biết, dì biết con không thích dì! Con trách dì đã cướp mất bố của con! Con muốn đối xử với dì thế nào cũng được, con đánh dì mắng dì cũng được, chỉ cần con cứu em trai con! Dì biết bà ngoại con để lại cho con hai mươi vạn, con làm ơn làm phước lấy ra cứu Tinh Tinh đi! Bọn dì không phải tham tiền của con mà là thực sự không còn cách nào khác nữa Nhiên Nhiên à! Con thông cảm cho tấm lòng làm cha làm mẹ của bọn dì đi! Nếu như ngày đó bệnh của bà ngoại con có thể chữa được, con cũng sẽ tìm mọi cách cứu bà có đúng không?! Xin con đấy Nhiên Nhiên, Tinh Tinh cũng là người thân của con mà!”

Ánh mắt vừa oán hận vừa bất lực của bà ta găm chặt vào người Đào Cư Nhiên, cậu hoảng loạn lùi về một bên, đầu gối đập mạnh vào bàn trà, cơn đau buốt khiến cậu bình tĩnh lại. Có thứ gì đó từ trong dạ dày trào lên từng đợt, nghẹn ở cổ họng, cậu há miệng nhưng không thể nói ra được một lời.

Đào Kính Quốc kéo Ngô Hiểu Nhược đứng dậy, nhưng bà ta không chịu, còn muốn Đào Kính Quốc cũng quỳ xuống cầu xin cậu. Hai người kéo đẩy nhau, la hét một cách cuồng loạn. Đào Kính Quốc khóc không thành tiếng: “Nhiên Nhiên con đồng ý đi! Số tiền này bọn bố dù đập nồi bán sắt cũng sẽ trả lại cho con mà Nhiên Nhiên!”

Trong một khoảnh khắc, toàn bộ máu huyết đều dồn lên đầu, cậu không biết đó là tủi nhục hay hoảng sợ, nỗi đau thương mãnh liệt khiến cậu không thể suy nghĩ, cậu vội vã chạy về phòng tìm thẻ tiết kiệm đặt lên bàn trà, không ngẩng đầu lên: “Mật khẩu là sinh nhật của con!”

Ngô Hiểu Nhược mừng như điên, tay vươn ra rồi lại dừng lại, kích động nhìn về phía chồng. Đào Kính Quốc lại lộ vẻ hổ thẹn, chần chừ không động.

Đào Cư Nhiên nhếch lên một nụ cười khó coi, cậu cắn chặt môi, khẽ khàng đọc ra mật khẩu, rồi vội vàng bỏ lại nửa câu: “Con ra ngoài…” liền như chạy trốn khỏi nơi này.

Ngô Hiểu Nhược giật lấy thẻ tiết kiệm nắm chặt trong tay: “Tinh Tinh được cứu rồi! Tinh Tinh được cứu rồi!”

Đào Kính Quốc nhìn cánh cửa chính tối om, rưng rưng nước mắt nói: “Haizz… Căn nhà này sau này sẽ để lại cho Cư Nhiên.” Đối với đứa con trai cả, ông đã nợ nó quá nhiều.

Niềm vui trong đáy mắt Ngô Hiểu Nhược tan biến, bà ta cất giọng như oán trách: “Thế còn Tinh Tinh thì sao?”

“Tinh Tinh đã có bố là tôi đây. Số tiền này là của mẹ và bà ngoại Nhiên Nhiên để lại, chúng ta đã động vào rồi, thì căn nhà phải để lại cho nó.”

Ngô Hiểu Nhược im lặng một lúc, rồi đứng dậy, giọng hằn học: “Còn đứng ngây ra đó làm gì! Còn không mau đến bệnh viện đóng tiền đi!”

“Ồ, được, được!”

Đào Cư Nhiên đi vẩn vơ trên đường, cậu không biết phải đi về đâu. Thành phố này quá lớn, lớn đến mức như một mê cung không tài nào thoát ra được, nhưng thành phố này cũng quá nhỏ, nhỏ đến mức không thể cho cậu một chốn dung thân. Đêm đã sâu, vạn ngàn ánh đèn rực rỡ, nhưng không một ngọn đèn nào thắp lên vì cậu.

Cậu thơ thẩn đi đến khu vườn Thái Dương, những tòa nhà cao tầng mới xây mọc lên san sát, những khung xi măng đen ngòm sừng sững giữa lòng thành phố, tựa như những bộ xương khổng lồ. Nơi đây đã hoàn toàn không còn nhận ra dấu vết của ngày xưa. Cậu đứng rất lâu trên công trường, một người công nhân đội mũ vàng đi tới, vừa đi vòng quanh vừa quan sát cậu.

Vầng trăng ẩn hiện trong màn đêm mờ mịt, chim sơn ca trốn trong bóng cây tối tăm cất lên những tiếng kêu kỳ lạ, mọi thứ đều chìm trong một màu đen trĩu nặng.

Cậu cảm thấy mệt mỏi, mất hết kiên nhẫn với vạn vật xung quanh. Chẳng có nơi nào để đi, dù là ở thành phố nơi cậu lớn lên, hay những nơi xa lạ chưa từng đặt chân đến, cậu có thể đi đâu? Mẹ không còn nữa, bà ngoại cũng không còn nữa, tại sao lại bỏ cậu lại, tại sao không mang cậu đi cùng? Một gia đình ở bên nhau không tốt sao? Sao lại nỡ bỏ cậu lại một mình?

Cậu lang thang trong gió đêm, người công nhân tuần tra không biết đã đi đâu, ở cổng vào có một con chó sư tử lông dài đang nằm. Con chó hé mắt nhìn cậu một cái rồi lại ngủ tiếp. Cậu bước qua người nó, lẻn vào công trường, đi đến tòa nhà cao nhất, rồi từng tầng từng tầng một leo lên đỉnh.

Cậu vịn vào bức tường xi măng, nhón chân nhìn xuống mặt đất, những con đường trong khu nhà đã được quy hoạch xong, còn khu cây xanh vẫn trơ trụi. Ai sẽ lớn lên ở đây? Sẽ tập đi trên con đường nhỏ trong vườn, sẽ bị những chú chó con chạy lung tung làm cho hoảng sợ ngã nhào, rồi được người lớn cười xòa đỡ dậy… Những ký ức mới này sẽ xóa nhòa đi những ký ức cũ, rồi sẽ có một ngày, ngay cả ký ức cậu cũng không còn nữa.

Cậu gập người lại, đầu vùi sâu vào cánh tay, tay bấu chặt vào xi măng, đau đến mức nước mắt tuôn rơi. Nỗi đau thương ập đến như trời sập đất lở, cậu muốn hét lên nhưng không thể cất thành lời - cậu không muốn gắng gượng thêm nữa.

Mẹ, bà ngoại, hai người sẽ tha thứ cho con chứ… Xin lỗi, con nhớ hai người nhiều lắm.

Cậu trèo qua bức tường xi măng, đứng trên nóc ban công nhìn xuống, những tòa nhà lúc cao lúc thấp, mặt đất lúc xa lúc gần. Cậu cảm thấy choáng váng, ngẩng đầu nhìn trời, những dải mây như lụa quấn quanh vầng trăng. Gió lạnh thổi đến run người, cậu ngồi rất lâu, cho đến khi cơ thể lạnh ngắt.

Cuối cùng, cậu nghĩ đến một người, người mà mỗi khi đến gần đều khiến cậu bối rối lúng túng, người khiến cậu ấp a ấp úng không nói nên lời, người đã mang đến cho cậu cả niềm vui lẫn sự mất mát, khiến lòng cậu phiền muộn…

Nếu như cậu chết đi, Đào Cư Nhiên nghĩ, nếu có ai đó đến để viết điếu văn cho cuộc đời cậu, nếu có điều gì đáng để nói đến - thì đó hẳn phải là: “Cậu đã từng gặp một thiếu niên tựa cơn gió, thổi từ mùa thu cuối năm mười bảy tuổi cho đến tận cùng.”

Cậu lấy điện thoại ra, nhấn vào ảnh đại diện của cậu ấy, hồi lâu không động đậy.

Ngay lúc này, điện thoại bỗng reo lên, Đào Cư Nhiên giật mình, do dự một lúc lâu, cảm thấy tiếng chuông cũng bắt đầu mất kiên nhẫn mới đưa lên tai: “Alo…”

“Cậu đang ở đâu?”

“Tớ xin nghỉ rồi… Hôm nay tớ không lên tiết tự học tối.”

“Xin nghỉ rồi? Chuyện này chủ nhiệm biết không?”

“…”

“Rốt cuộc cậu đang ở đâu?”

Cậu nắm chặt điện thoại không nói gì: “…”

Tĩnh Như Phong cũng không nhiều lời, trực tiếp mở định vị: “Ở yên đó đừng có nhúc nhích, đợi tôi.”

Hơn mười phút sau, Tĩnh Như Phong đến công trường, một mạch leo lên sân thượng. Khoảnh khắc nhìn thấy Đào Cư Nhiên, cậu ấy thấy da đầu tê dại, tim đập thình thịch, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực để lao về phía đối phương.

Cậu ấy nén giận, hỏi: “Cậu ngồi đó làm gì?”

Đào Cư Nhiên quay sang nở một nụ cười nhòe nước mắt với cậu ấy: “Ở đây… gió lớn.”

Tĩnh Như Phong từ từ tiến lại gần, dừng lại cách cậu vài bước: “Bẩn chết đi được, toàn là bụi, qua đây ngồi này.”

Ánh mắt cậu ấy lạnh như băng, giống như một con thú hoang trong rừng, nếu còn không nghe lời sẽ lao đến cắn đứt cổ cậu. Đào Cư Nhiên tránh ánh mắt cậu ấy, dán chặt người vào tường.

Tĩnh Như Phong đút tay vào túi quần, siết thành nắm đấm: “Gió trên cao không tốt, vừa gấp gáp vừa hung dữ, không có hương thơm của cỏ cây.”

Đào Cư Nhiên ôm lấy cánh tay, ngơ ngác ngước nhìn trời cao, tầng mây đã bị gió thổi tan, vầng trăng vừa trong trẻo vừa dịu dàng, giống hệt như ánh mắt của mẹ.

“Ở đây gần mặt trăng hơn.”

“Ngày mai là rằm, trăng còn tròn và đẹp hơn.”

“Cậu về đi, tớ muốn ở đây một lát.”

“Tôi không đi đâu hết! Tôi sẽ đứng ngay đây!”

“Cậu đi đi… Đứng đây không lạnh sao?”

“Ở đây gần mặt trăng, tôi xem trăng! Sao nào, mặt trăng chỉ một mình cậu được xem thôi à?” Cậu ấy bày ra một bộ dạng như muốn xem đến tận lúc trời hoang đất lở, khiến Đào Cư Nhiên không biết phải làm sao.

“Cậu lại trốn học rồi,” Tĩnh Như Phong tự mình nói tiếp: “Lần này không phải do tôi rủ rê, không liên quan đến tôi. Cậu phải giải thích với chủ nhiệm, không thì thầy ấy lại trách tôi làm hư học sinh giỏi của thầy!”

“Sẽ không đâu, thầy sẽ không trách cậu đâu. Tớ chỉ là hơi khó chịu, tớ quên xin phép, không phải cố ý trốn học…”

“Đừng nói với tôi, ngày mai tự cậu đi mà giải thích với thầy!”

“Bây giờ về với tôi, bị gió thổi cảm lạnh thì ngày mai lại phải xin nghỉ!”

“Cậu không khỏe thì đi khám bác sĩ, tự tiện vào công trường của người ta làm gì?”

Gió lại thổi mạnh và dữ dội, từng luồng quất vào mắt, dường như có thể thổi bay người ta đi bất cứ lúc nào. Đào Cư Nhiên đau nhức khắp người, chỉ có nước mắt mới có thể xoa dịu.

“Tớ không có nơi nào để đi… chỉ muốn ngắm trăng một chút.”

“Xem mặt trăng chứ gì, về nhà tôi mà xem! Dùng kính viễn vọng thiên văn mà xem! Xem cái bề mặt hoang vu của nó, xem biển mặt trăng và cao nguyên gồ ghề, xem nó cũng chỉ là một hòn đá lồi lõm, đầy hố mà thôi!” Tĩnh Như Phong mất kiên nhẫn, ánh mắt cậu ấy siết chặt lấy Đào Cư Nhiên, khiến cậu không dám động đậy: “Xuống đây, nghe lời nào...”

Đào Cư Nhiên lắc đầu, nhìn cậu ấy như van xin, nhưng cậu ấy không chịu nhượng bộ. Cuối cùng, Đào Cư Nhiên run rẩy thở ra một hơi, vươn tay về phía Tĩnh Như Phong, ngoan ngoãn trèo qua bức tường.

Tĩnh Như Phong siết chặt cổ tay cậu, thở hổn hển mấy hơi, sắc mặt tái mét, trong mắt lửa giận ngùn ngụt.

Đào Cư Nhiên co vai lại, cúi đầu không dám phản kháng: “Sao thế…”

Lồng ngực Tĩnh Như Phong phập phồng dữ dội, cậu ấy nghiến răng nghiến lợi nói: “…Khuya thế này còn bắt tôi đến cái nơi quỷ quái này, cậu còn mặt mũi mà hỏi sao thế à!”

“Xin lỗi…”

Sắc mặt Tĩnh Như Phong càng khó coi hơn, sự im lặng như cơn gió lạnh quấn lấy hai người, ánh trăng rải trên sân thượng, đọng lại thành một lớp sương giá. Cuối cùng, cậu cũng kìm nén được nỗi hoảng loạn và sợ hãi trong lòng - thứ cảm xúc kỳ lạ chưa từng có khiến cậu bối rối. Cậu nhìn Đào Cư Nhiên, cuối cùng chỉ nén lại thành một câu trong cổ họng: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Đào Cư Nhiên loạng choạng như bị gió quật ngã, nỗi chua xót trong lòng lan đến tận sâu trong khoang mũi, cổ họng bị một luồng khí nóng rẫy chặn lại, nỗi buồn khổ không có nơi nào để trút bỏ. Cậu muốn nặn ra một nụ cười như mọi khi, nhưng nụ cười ấy còn khó coi hơn cả khóc, lắp ba lắp bắp nói ra vài từ: “Tớ nhớ mẹ, bà ngoại… Tớ, không có ai yêu thương tớ cả…”

Cậu khóc không thành tiếng, chỉ có những giọt nước mắt tuôn trào thay cậu kể lể những tủi hờn và đau thương. Cơ thể cậu được ôm chặt lấy, Tĩnh Như Phong vỗ về tấm lưng gầy guộc của cậu như một người mẹ an ủi đứa con thơ, hành động của cậu ấy khiến những tủi hờn và đau thương lại quay về trong cơ thể cậu, tiếp tục giày vò.

Cậu khóc một cách kìm nén, không một tiếng động, chỉ có thân thể run lên bần bật, mái tóc rối dính vào cổ Tĩnh Như Phong.

Tĩnh Như Phong càng dùng sức siết cậu vào lòng, nước mắt làm vai cậu ấy nóng rát như bị lửa thiêu. Nỗi đau thương theo dòng lệ xâm nhập vào cơ thể cậu ấy, khiến tim cậu ấy cũng nhói lên đau đớn.

Hồi lâu sau, hai người ngồi cạnh nhau trên mặt đất.

Trăng lên đến đỉnh trời rồi sắp lặn về tây, đôi mắt Đào Cư Nhiên phản chiếu vầng trăng mờ ảo - ướt át và lặng yên. Cậu nghĩ, đêm nay, trăng đẹp thật.

Tĩnh Như Phong nhìn cậu, lòng thầm nghĩ, tay cậu ấy lạnh quá.