Thiếu Niên Trầm Lặng

Chương 41: Giờ cậu thật sự chẳng còn gì để mất nữa rồi.



Thời tiết Bồ Thành đã bước vào giai đoạn khô ráo nhất trong năm, gió mát hiu hiu, trời thu trong xanh, trong môi trường dễ chịu này, thành tích chạy bộ của Cao Nhược Nam đã phá kỷ lục cá nhân. Cô khoan khoái trở về lớp, vừa đến đầu cầu thang đã thấy mấy người đang lảng vảng ở hành lang, thập thò ngó vào lớp.

Cô bước vào lớp, chống tay lên bàn Trình Y Y, nghiêng đầu hỏi: “Mấy người đó là ai thế, dạo này sao cứ có người lân la đến lớp mình vậy?”

Trình Y Y chưa kịp trả lời, Tiết Tranh đã cười nói: “Cậu còn không biết à? Hỏi bạn cùng bàn của cậu đi!”

Trình Y Y lườm cậu ta một cái, “Đừng nghe cậu ta nói, đừng đi tìm Đào Cư Nhiên. Mấy người này rảnh rỗi quá thôi, mặc kệ họ, vài hôm nữa là yên.”

Cao Nhược Nam “ờ” một tiếng rồi về chỗ ngồi, Châu Tề Gia quay sang: “Cậu vẫn chưa biết chuyện đó à?” Cậu ta hất cằm về phía Đào Cư Nhiên, nháy mắt ra hiệu: “Là ai kia kìa...”

“Ai kia?” Cao Nhược Nam nhíu mày.

Châu Tề Gia giơ sách lên che mặt, nói chẳng hề nhỏ tiếng: “Là cậu - là cậu ta đó! GAY đó!”

“Gay gì? Cậu có bị điên không?” Cao Nhược Nam trợn mắt một vòng: “Cái gì mà cậu ta, cậu, người ta ở ngay trước mặt cậu mà cậu nói chuyện kiểu gì vậy? Có lịch sự không hả!”

Bạn bàn trên của Cao Nhược Nam quay lại ngoắc ngoắc ngón tay với cô, cô ghé tai qua, cô gái kia nói nhỏ: “Bọn họ đều nói Đào Cư Nhiên thích con trai, cậu không biết à?”

“Cái gì? Thích con trai?”

“Trời ạ, là đồng tính luyến ái đó!”

“Nói bậy bạ!” Giọng Cao Nhược Nam cao vút, cô bất giác nhìn sang bên cạnh, Đào Cư Nhiên đang cúi đầu đọc sách, tựa như một bức tượng không tai không miệng. Cô hạ thấp giọng hỏi: “Ai nói?!”

“Trời ạ, nói nhỏ thôi!” Cô gái kia dùng giọng nhỏ nhất có thể: “Không biết, dù sao bên ngoài cũng đồn ầm lên rồi, nhiều người đến lớp mình xem náo nhiệt lắm!”

Cao Nhược Nam nghiến răng: “Xem cái gì mà xem! Thích xem thế sao không đến đái ra mà soi lại cái đức hạnh của mình đi!?”

Cô gái kia đánh cô một cái: “Trời đất, cậu đừng có nói chuyện thô tục như thế chứ!”

“Lời thô nhưng ý không thô!”

Chủ đề “Đào Cư Nhiên thích con trai” đã gây ra mấy đợt sóng trong lớp, những góc lớp xì xào bàn tán, những ánh mắt kỳ lạ cố ý hay vô tình đều đổ dồn về phía người trong cuộc.

Cô gái kia thương hại nhìn Đào Cư Nhiên một cái, rồi nói với Cao Nhược Nam: “Bọn họ bàn tán hăng say lắm! Bây giờ có đủ các loại phiên bản rồi!”

Cao Nhược Nam đập một tay xuống bàn, đứng dậy quét mắt qua những ánh nhìn lấm lét: “Tôi nói một số người biết nhé, bây giờ là tiết tự học buổi sáng, có thể yên lặng đừng buôn chuyện được không, mấy người không học thì người khác còn phải học!”

Cô lấy quyển từ vựng đặt lên bàn, lật xoàn xoạt, chân dịch cái bàn phát ra tiếng kêu ken két, “Để tôi xem xem là ai ngày nào cũng không mang não, miệng thì không ngừng nghỉ nào!”

Trình Y Y ở hàng đầu tiên, quay lại giơ hai ngón tay cái về phía cô từ xa, Cao Nhược Nam ném lại một ánh mắt. Trong lớp không còn ai nói nữa, nhưng mấy kẻ rảnh rỗi bên ngoài vẫn chưa đi. Cao Nhược Nam đang định ra đuổi người thì thấy Tề Lương Châu đứng dậy đi ra ngoài cửa, nói hai ba câu đã đuổi được đám người đó đi.

Tề Lương Châu quay lại, thấy Phương Tử Cách chiếm mất chỗ của mình, bèn sốt ruột nói: “Cậu chạy đến đây làm gì? Tan học rồi à?”

“Thầy có ở đây đâu, tôi xem rồi, văn phòng trống không!” Phương Tử Cách cười hì hì hai tiếng: “Đến xem nữ thần của tôi...” Tề Lương Châu nhìn theo ánh mắt Phương Tử Cách, Mạc Tiêu Vi đang vất vả gặm một bài toán khó, mày hơi nhíu, ánh mắt mông lung. Cậu ta thu hồi ánh mắt, bực bội nhìn chằm chằm vào tờ đề thi trải trên bàn, lạnh lùng nói: “Cậu mù từ khi nào thế?”

“Phải phải, tôi mù - cả trường đều mù! Nữ thần Vi Vi là hoa khôi của trường đấy!”

Tề Lương Châu hừ lạnh một tiếng đuổi cậu ta đi, Phương Tử Cách khẽ hỏi: “Này, chuyện của Đào Cư Nhiên là thật à? Cậu ta thật sự thích con trai sao? Có phải là Hà Khiếu không?”

Tề Lương Châu không chút khách khí đẩy cậu ta ngã xuống đất, nhét tai nghe vào tai, nhắm mắt lại lẩm nhẩm học thuộc bài.

“…Có gì từ từ nói sao lại động tay động chân chứ!” Đúng là, chuyện đã qua bao lâu rồi, cứ nhắc đến Đào Cư Nhiên là lại nổi khùng!

Hôm nay chủ nhiệm đến muộn, còn chưa vào văn phòng đã ngồi ngay trên bục giảng theo dõi giờ đọc buổi sáng. Giống như một loại thuốc tẩy cực mạnh, nơi nào thầy đến, tất cả những thứ không liên quan đến học tập đều bị tiêu diệt, trong lớp chỉ còn lại tiếng đọc sách.

Đào Cư Nhiên máy móc học thuộc từ vựng, lớp học này chưa bao giờ khiến cậu rét run như lúc này. Giống như một tội phạm ngồi trong phòng thẩm vấn, mỗi hành động của người khác đều khiến cậu nghi ngờ cảnh giác, mà mỗi vẻ mặt căng thẳng của cậu lọt vào mắt người khác đều trở thành biểu hiện của sự chột dạ.

Văn Thanh không còn quay sang nói với cậu những chuyện phiếm mà cậu không muốn nghe, Châu Tề Gia cũng không còn hỏi mượn bài kiểm tra của cậu để so đáp án rồi nhân cơ hội hạ bệ, những người trước đây coi cậu như không khí giờ lại trơ tráo nhìn ngó, phỏng đoán về cậu… Không ai chỉ đích danh, không ai trừng mắt nhìn, nhưng định kiến của con người giống như một nhà tù vô hình, người bị giam cầm không thể trốn thoát cũng không nơi nào để biện minh, chỉ có thể ngày qua ngày tự vấn bản thân: Rốt cuộc mình đã làm sai ở đâu?

Hết tiết tự học buổi sáng, Đào Cư Nhiên bước ra ngoài, nhanh chóng đi qua lối đi giữa bục giảng và hàng ghế đầu. Cậu không bỏ lỡ vẻ mặt quan tâm của Trình Y Y, nhưng vẫn quay mặt đi không nhìn gì cả, chỉ muốn hít thở một chút.

Đi đến nhà vệ sinh, một nam sinh bên trong liếc nhìn cậu một cái, rồi bỗng vội vàng kéo quần lên, huých cùi chỏ vào bạn đồng hành.

“Con mẹ mày làm gì đấy - lệch ra ngoài rồi!”

“Kia kìa, kia kìa! GAY đó!” Nam sinh cố gắng hạ giọng hết mức, nháy mắt ra hiệu với bạn.

Đào Cư Nhiên co rúm vai, đi đến vị trí xa họ nhất, cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặt trắng bệch như gạch men lạnh lẽo.

“Đậu má! Mày làm gì vậy? Mày nhìn trộm nó mày là đồ biến thái!”

“Tao xem nó có giống chúng ta không thôi mà!”

“Tất nhiên là giống rồi mày đang nghĩ cái quái gì thế! Nó là GAY chứ có phải thái giám đâu!”

Người bạn lườm cậu ta một cái, kéo khóa quần rồi đi rửa tay. Tiếng nước chảy ào ào, nhưng tiếng nói chuyện vẫn nghe rõ mồn một.

“Khoan hẵng về, tao phải xuống lầu đi vệ sinh!”

“Mày bị tiểu rắt tiểu không hết à?”

“Lúc nãy tao thấy nó vào đây là tao không tè được nữa! Nhanh lên, tao sắp chết vì nhịn rồi!”

“Sao thế? Ngại à? Mày mắc cái bệnh này từ khi nào vậy?”

“Tao sợ nó nhìn trộm tao chứ sao! Nó không phải GAY hả?”

“Quỷ mới nhìn trộm mày! Mày có cái gì đáng xem đâu, dài bằng cái ê-ke tam giác đều là cùng!”

“Ai nói, tao ít nhất cũng phải là cạnh huyền của ê-ke tam giác vuông nhé! Không tin lát nữa mày nhìn kỹ mà xem!”

“Cút đi…”

Đào Cư Nhiên nén nước mắt hít sâu vài hơi, tạt nước lạnh lên mặt, rồi bước về lớp đúng lúc chuông vào học reo lên.

Trên bục giảng, cô giáo Ngữ văn đang miệt mài giảng bài, Đào Cư Nhiên nhìn cây ngô đồng ngoài cửa sổ mà suy nghĩ mông lung.

Tĩnh Như Phong sao lại không đến?

Cậu ấy biết chuyện mình thích cậu ấy rồi sao?

Sau này cậu ấy có còn để ý đến mình không?

Cậu ấy có còn coi mình là bạn không?

Ngoài cửa sổ, lá ngô đồng rung rinh theo gió, cô lao công đang trò chuyện dưới gốc cây, thỉnh thoảng lại dùng cào cỏ gom lá rụng, khắp nơi đều được mặt trời chiếu sáng lấp lánh. Nhưng ánh nắng lúc này còn xa mới rực rỡ bằng lúc hoàng hôn, ánh nắng khi đó tựa như một dải lụa, Tĩnh Như Phong từ trong ánh sáng bước tới, cả thế giới vì cậu ấy mà bừng sáng rạng rỡ… Đào Cư Nhiên nhìn qua tấm kính cửa sổ, thấy chiếc ghế trống không phía sau, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.

Cậu xòe tay ra, dường như có thể cảm nhận được cảm giác không thể phớt lờ của viên kẹo sữa được bọc trong lòng bàn tay - giống như Tĩnh Như Phong mắc kẹt trong tim cậu, cậu muốn dùng tấm lòng mềm mại nhất để bao bọc cậu ấy, biến cậu ấy thành một viên ngọc trai.

Cậu thò tay vào ngăn bàn tìm điện thoại, muốn gửi tin nhắn cho Tĩnh Như Phong.

Gửi gì đây? Chào buổi sáng - không không không, đột ngột quá.

Hôm nay cậu không đến à - giống như chất vấn, không hay.

Hôm nay cậu có đến nữa không - hỏi cái này làm gì, đến hay không đến, lấy tư cách gì để hỏi chứ?

Đào Cư Nhiên mở khung chat, nhìn ảnh đại diện của Tĩnh Như Phong, là một bức ảnh phong cảnh -  trời xanh soi bóng biển biếc, núi non xanh mướt có đàn cò trắng bay qua.

Lòng dũng cảm của cậu bỗng chốc tan biến.

Có lẽ cậu ấy đã nghe được rồi.

Có lẽ cậu ấy chỉ là không muốn gặp mình.

Đào Cư Nhiên cảm thấy mất mát vô hạn, những lời đàm tiếu như một trận lũ bùn đá, còn Tĩnh Như Phong thì đứng trên đỉnh núi - nơi mặt trời mọc, dù cậu có vùng vẫy ngước nhìn thế nào, cũng chỉ bị cuốn theo mà rơi vào bóng tối.

Cậu đặt điện thoại lại, một quyển sổ từ sâu trong ngăn bàn trượt ra, chính là quyển đã bị Tống Ngôn Ân giật lấy.

Cậu cầm lấy quyển sổ, nhanh chóng liếc nhìn lên bục giảng, rồi lật ra - trang giấy viết đầy tên Tĩnh Như Phong đã bị xé đi. Một mẩu giấy nhỏ cô độc dính lại ở đó, như đang tố cáo sự đối xử thô bạo mà nó từng phải chịu.

Trang giấy khiếm khuyết tựa như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt, con chữ bị xua đuổi, tình ý bị xóa nhòa, trái tim cậu cũng theo đó mà khuyết đi một mảnh.

Cậu gập quyển sổ lại, một tiếng “bộp” khẽ vang lên - thứ tình cảm không mấy vẻ vang, u ám xám xịt như chính con người cậu, đã bị tuyên án tử hình.

Cậu chớp mắt, thế giới dần mờ đi, trong lòng đã hoàn toàn trống rỗng, chỉ không ngừng rơi xuống - rơi xuống...

Giờ cậu thật sự chẳng còn gì để mất nữa rồi.

---

Tĩnh Như Phong đã đi chơi một vòng Bồ Thành cùng Tĩnh Như Hạc, ngoài việc bị anh trai truy vấn ba lần một ngày về việc khi nào trở về Canada, mọi thứ đều khá vui vẻ. Tĩnh Như Hạc ở quê nhà một tuần, ngoài việc bị sứa chích lúc lặn biển đau đến mức nhảy dựng lên, mọi thứ đều khá hài lòng. Nhưng anh đã không hoàn thành nhiệm vụ mà bố mẹ giao phó, lúc sắp đi còn cố gắng lôi em trai lên máy bay, nhưng đã bị từ chối thẳng thừng.

Tĩnh Như Phong dúi hành lý cho anh, đẩy anh qua cổng an ninh, “Em vẫn chưa nghĩ xong… Ông nội ở một mình buồn, em ở đây với ông trước đã.”

Tiễn Tĩnh Như Hạc đi xong, Tĩnh Như Phong và ông nội đi bộ về nhà dọc theo con đường xanh ven biển. Hai bên đường trồng cây long não và cây gạo, lá cây xào xạc, sóng biển rì rào, nhưng Tĩnh Như Phong lại đang nghĩ đến cây ngô đồng, gió thu se lạnh, lá ngô đồng cũng sắp rụng hết rồi…

Không biết Đào Cư Nhiên đang làm gì, có còn đang nhìn những cây ngô đồng ngoài cửa sổ không?