Tuyến tàu điện ngầm mới xây của Bồ Thành chạy từ bệnh viện khu Tây đến cảng phía Đông, đi qua tổng cộng hai mươi ba trạm, xuyên suốt trung tâm thương mại, bệnh viện, trường học và tòa nhà chính phủ, vừa mới được thông xe vào dịp Quốc khánh. Ba bà cụ đã sớm chiếm được vị trí đẹp, ngồi ngay ở lối xuống cầu thang bán lót giày. Những tấm lót giày sặc sỡ được xếp ngay ngắn trong rổ, thêu hoa văn hình đóa hoa, chim phượng, mây lành, tuy không hợp thời nhưng lại đẹp một cách bất ngờ. Đi đến lối vào, một nghệ sĩ tóc dài đeo kính râm đang chơi ghi-ta, hoàn toàn không thể nghe ra anh ta đang hát cái gì.
Đào Cư Nhiên cứ mải nghĩ xem nên nói chủ đề gì, nhưng lần nào cũng như có một hơi nghẹn lại trong cổ họng, chẳng thể thốt nên lời. Tĩnh Như Phong đi không nhanh, duy trì tốc độ để hai người đi song song, vai của họ cách nhau một khoảng bằng hai nắm đấm, một khoảng cách hợp lý nhưng cũng đủ để trí tưởng tượng bay xa.
Đào Cư Nhiên ngước mắt liếc nhìn cậu ấy, thấy cậu ấy chau mày như có tâm sự lại càng không dám mở lời. Sự mong đợi và căng thẳng buổi sáng giờ đây đã biến thành nỗi bối rối, cậu cố hồi tưởng lại cảm giác khi ở cùng Hà Khiếu, cố gắng để bản thân không quá câu nệ, nhưng lại chẳng tài nào xem cậu ấy như Hà Khiếu được.
Trạm tàu điện ngầm khá đông người, hai người một trước một sau bước vào toa tàu, bị hai ba người khác chen vào giữa. Lúc tàu bắt đầu chuyển bánh, Đào Cư Nhiên đứng không vững, loạng choạng một cái, Tĩnh Như Phong liền đi đến bên cạnh cậu, đặt tay mình lên bàn tay cậu đang nắm vòng treo.
Những tấm biển quảng cáo rực rỡ lướt nhanh về phía sau, ánh sáng chói lóa trượt dài trên mặt kính. Khi tàu đi vào đường hầm tối om, trên mặt kính phản chiếu rõ ràng bóng hình của hai người - họ tựa vào nhau, tuy không dán sát, nhưng lại mang đến cảm giác như đã hòa làm một.
Ánh sáng và bóng tối đan xen, người qua kẻ lại, chỉ có hai người họ đứng bên nhau thật lâu. Tựa như đường ray và sân ga, khi không có ngọn gió nào thổi qua, chúng cứ thế lặng lẽ ở bên nhau. Không một ai quay đầu, không một ai mở lời, chỉ kề vai nhìn vào bóng hình trên mặt kính, mỗi người theo đuổi một sự im lặng riêng. Vô số bóng hình xa lạ lướt qua tấm kính, nhưng họ chỉ nhìn thấy đối phương.
Điều hòa trong toa tàu dường như chẳng có tác dụng gì, hơi nóng từ nơi da thịt chạm nhau khiến lòng bàn tay Đào Cư Nhiên khẽ đổ mồ hôi, cảm giác tê dại làm cậu không kìm được mà cử động nhẹ. Đó là một hành động vô cùng nhỏ, nhưng lại bị hiểu lầm là đang giãy ra, Tĩnh Như Phong hỏi: “Nắm đau cậu à?”
“Không, không có.”
Cậu ấy lại nắm chặt hơn.
Đến rạp chiếu phim, Tĩnh Như Phong đi lấy vé, Đào Cư Nhiên mua Coca và bắp rang bơ. Suất chiếu này không có nhiều khán giả, toàn là các cặp đôi trẻ, mọi người đều ngồi tản ra.
Đào Cư Nhiên vẫn chưa biết sẽ xem phim gì, trong bóng tối, cậu không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn Tĩnh Như Phong, ai ngờ cậu ấy cũng đang nhìn mình, cậu vội vàng giơ hộp bắp rang bơ lên trước mặt cậu ấy: “Nguội sẽ không ngon nữa đâu!”
Tĩnh Như Phong nhón một hạt bỏ vào miệng, rồi nhìn về phía màn chiếu. Đào Cư Nhiên ôm hộp bắp rang bơ, hối hận vì lúc nãy đã không mua khoai tây chiên - Tĩnh Như Phong không thích đồ ngọt.
Họ xem một bộ phim tình cảm, phong cảnh làng quê và bờ biển nước Pháp đẹp không sao tả xiết, nhạc nền kết hợp giữa violin và piano cũng du dương êm dịu, nam nữ chính yêu nhau, chia tay, tái hợp, tuyệt giao một cách khó hiểu, cuối cùng những người có tình cũng về được với nhau… Cốt truyện hoàn toàn không có logic, có lẽ đạo diễn chỉ muốn nói với khán giả rằng tình yêu vốn dĩ là thứ không có logic như vậy.
Tĩnh Như Phong nhíu mày xem hết phim, bực bội vì đã không tìm hiểu kỹ, chỉ thấy điểm đánh giá cũng được mà không để ý đọc bình luận. Cậu thấy Đào Cư Nhiên xem khá nhập tâm, tâm trạng có chút phức tạp… Thôi thì, cậu ấy thích là được.
Phim kết thúc, họ ra khỏi rạp, đi lang thang không mục đích. Gắp thú bông? Chơi game thùng? Tĩnh Như Phong nhận ra Đào Cư Nhiên không có hứng thú với những thứ này.
Đi ngang qua một quán cà phê mèo, họ dừng chân lại một lúc. Đào Cư Nhiên ngồi xổm xuống trêu mèo, mèo Ragdoll, mèo Anh lông ngắn màu golden, mèo xanh, mèo không lông… con nào con nấy to xác, đều đang lười biếng ngủ, chẳng con nào thèm để ý đến Đào Cư Nhiên dù sao thì cậu ấy cũng chỉ là một người qua đường không có thanh thưởng, không có đồ ăn vặt, chỉ biết đứng ngoài tấm kính mà kêu “meo meo”.
Tĩnh Như Phong tựa vào tấm kính, chăm chú nhìn Đào Cư Nhiên: “Tôi có nuôi một con mèo, tên là Tán Tán, lần sau các cậu có thể chơi cùng nhau.”
“Tán Tán?”
“Là Tán trong từ ‘chiếc ô’. Có một hôm trời mưa, có người đã đưa chiếc ô của mình cho nó.”
“Là con mèo mướp nhỏ đó sao? Cậu đã nhận nuôi nó à? Là cậu đã nhặt được chiếc ô của tớ…”
“Lông nó ướt sũng bết lại thành một cục, trông như một con chuột nhắt. Tôi mang nó về nhà, nó cào tôi hai cái, còn kêu gào suốt cả đêm. Bây giờ nó đã học được cách bắt tay và bỏ nhà ra đi rồi.”
Chú mèo mướp nhỏ đã có chốn về, Đào Cư Nhiên không khỏi mỉm cười: “Nó nhất định rất đáng yêu.”
“Rất đáng yêu, vừa thông minh lại vừa tinh nghịch. Đôi khi nó dường như biết mình là mèo, không chịu thân thiết với tôi, nhưng có lúc lại cố tình làm đổ đồ để thu hút sự chú ý của tôi. Tôi luôn đoán xem nó đang nghĩ gì, không biết có đoán đúng không, dù sao thì nó cũng không nói, lúc nào cũng không nói.”
“Không biết nó có chịu chơi với tớ không nhỉ?”
“Có lẽ nó không nhớ cậu đâu, nhưng nó nhất định sẽ thích cậu. Nhưng cậu phải cẩn thận đấy, cách nó thể hiện tình cảm với ai đó chính là bắt nạt người ấy.”
“Không sao, chỉ cần nó thích tớ là được rồi.” Đào Cư Nhiên nói, rồi bỗng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, cậu nhất thời trợn tròn mắt đứng bật dậy.
Tĩnh Như Phong nhìn theo ánh mắt của Đào Cư Nhiên, trong hiệu sách đối diện, Tề Lương Châu đang mặc đồng phục nhân viên, lần lượt xếp những cuốn sách mới lên kệ.
Cậu thu hết phản ứng của Đào Cư Nhiên vào trong mắt: “Cậu thân với Tề Lương Châu lắm à?”
Vẻ mặt Đào Cư Nhiên có chút không tự nhiên: “Hả… Sao cậu lại hỏi vậy?”
Cậu thản nhiên nói: “Nghe được một vài chuyện.”
“Chuyện gì cơ?” Đào Cư Nhiên căng thẳng hỏi, vô số nghi ngờ ùa về trong đầu: Cậu ấy đã nghe được gì? Chuyện của Tề Lương Châu? Chuyện hồi năm lớp 10 sao? Cậu ấy nghe từ đâu? Hay là… chuyện mình thích cậu ấy? Không thể nào! Nếu cậu ấy nghe được chuyện đó, chắc chắn sẽ không thèm để ý đến mình nữa, giống như Tề Lương Châu vâyh, sẽ không bao giờ để ý đến mình nữa… Rốt cuộc cậu ấy đã nghe được chuyện gì?
Tĩnh Như Phong không bỏ qua vẻ mặt hoảng hốt của Đào Cư Nhiên, thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ là nghe nói trước đây cậu và cậu ta quan hệ khá tốt, sau đó lại không tốt nữa.”
“Khá tốt” là có ý gì? Có phải cậu ấy đã nghe những lời đồn do Triệu Lam bịa đặt không? Cậu ấy đang nghi ngờ điều gì? Có phải cậu ấy nghe nói mình là người đồng tính? Cậu ấy sẽ tin sao? Cậu ấy sẽ vì chuyện này mà xa lánh mình chứ? Đào Cư Nhiên khó khăn mở lời: “Tớ và cậu ấy… Hồi lớp 10 bọn tớ là bạn cùng bàn, rồi, rồi sau đó thì không phải nữa…”
“Có thể nói chi tiết hơn không?”
“Hả?” Ngón tay Đào Cư Nhiên xoắn tít vào vạt áo: “Không có gì đáng nói cả, ban đầu chúng tớ quan hệ khá tốt, sau này vì một vài chuyện nên cãi nhau… Cậu, cậu sao lại hỏi chuyện này?” Rốt cuộc cậu ấy đã nghe được gì!? Mình có nên chạy trốn không?
“Bởi vì tôi muốn biết.” Tĩnh Như Phong hỏi lại: “Không thể nói sao?”
“Cũng không có gì là không thể nói…”
Trong quán nước không có nhiều khách, một bé gái hai ba tuổi đang nhảy tưng tưng bên cạnh bàn, ly chè xoài bưởi trên bàn đã không còn bốc hơi lạnh, những giọt nước ngưng tụ trên thành ly rồi đọng lại thành một vũng dưới đáy. Người lớn nhà cô bé đang ngồi chơi điện thoại ở ghế sofa, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên xem con mình có chạy ra ngoài không.
Đào Cư Nhiên cắn ống hút, hút một ngụm trà hoa quả thật chậm, Tĩnh Như Phong hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, ung dung chờ cậu mở lời.
Cậu ực một tiếng nuốt ngụm trà hoa quả xuống, cái lạnh từ cổ họng lan đến tận đáy lòng.
“Hồi lớp 10 chúng tớ là bạn cùng bàn, cậu ấy rất tốt, rất chăm sóc tớ… Sau này chú Hà, là bố của A Khiếu, bị tai nạn xe, tài xế say rượu lái xe rồi bỏ trốn, chú Hà bị mất cả hai chân, cậu cũng từng gặp chú ấy rồi…” Đào Cư Nhiên nói: “Tài xế đó là bố của Trần Nhân, Trần Nhân là bạn thân của Tề Lương Châu, sau khi xảy ra chuyện này cô ấy đã nghỉ học về quê.”
Cậu vẫn còn nhớ lúc đó Tề Lương Châu đã kích động đến mức nào: “Chú ấy không cố ý! Dì Bạch khó sinh, chú ấy vội vã chạy đến đó! Chú ấy có uống rượu, nhưng người vẫn tỉnh táo! Mình biết chú ấy, tửu lượng chú ấy rất tốt, nếu say sẽ ngủ gục ngay! Tối hôm đó chú ấy hoàn toàn không say, chú ấy cũng nhìn rõ đường! Là bố của Hà Khiếu vượt đèn đỏ mới đâm phải! Dù là vạch qua đường thì sao, vạch qua đường cũng không được vượt đèn đỏ! Tất cả chỉ là tai nạn, không thể đổ hết lỗi lên đầu một mình chú ấy được!”
Hà Khiếu cũng kiên quyết: “Bọn tôi sẽ không tha thứ, nên xử thế nào thì cứ xử thế đó! Ông ta lái xe sau khi uống rượu không đáng bị phạt sao? Gây tai nạn rồi bỏ trốn không đáng bị phạt sao? Nếu lúc đó ông ta đưa bố tôi đến bệnh viện, chân của bố tôi đã có thể giữ lại được! Mẹ tôi cũng sẽ không vì bị kích động mà phát bệnh!”
Bi kịch này kết thúc với thương vong lớn nhất, Đào Cư Nhiên bị kẹt ở giữa họ, hoàn toàn luống cuống tay chân.
Rốt cuộc điều gì đã khiến cậu và Tề Lương Châu tuyệt giao? Cậu đã rất lâu, rất lâu rồi không nghĩ đến chuyện của lúc đó nữa, bởi vì chính từ lúc đó cậu đã rơi vào vũng lầy của nỗi buồn, bị số phận đùa bỡn trong lòng bàn tay. Nếu nhớ lại kỹ càng, có lẽ đó là ngày Tề Lương Châu tìm đến Hà Khiếu, cầu xin cậu ta viết giấy bãi nại để được giảm nhẹ hình phạt…
“Hà Khiếu! Hà Khiếu cậu nghe mình nói này! Nhà Trần Nhân thật sự không có tiền nữa rồi! Tất cả tiền trong nhà họ đều đã đầu tư vào việc kinh doanh, vì chuyện này ngay cả xe cũng đã bán, nhà cũng đã thế chấp, tối hôm đó chú ấy là vì đi tiếp khách mới uống rượu, thật đấy! Xảy ra chuyện này việc kinh doanh cũng đổ bể, ngân hàng đã nộp đơn lên tòa án xin phát mãi nhà của cô ấy rồi! Trần Nhân và em trai cô ấy sắp không còn nhà để về nữa! Em trai cô ấy vừa sinh ra đã không có mẹ, cũng không được gặp bố! Trần Nhân bằng tuổi chúng ta, bây giờ phải về chăm sóc một đứa trẻ sơ sinh, còn phải đến trại tạm giam để xử lý những chuyện này… Hà Khiếu, mình biết bố cậu cũng bị thương rất nặng, nhưng bố cậu vẫn còn sống mà, cậu không mất đi người thân! Nhưng Trần Nhân, nhà cô ấy thật sự tan cửa nát nhà rồi! Cậu thương cô ấy, giúp một tay đi, chỉ là một tờ giấy bãi nại thôi mà! Bố cô ấy có thể được giảm án mấy năm, cuộc đời cô ấy có thể sớm trở lại đúng quỹ đạo! Hà Khiếu, cậu làm ơn làm phước đi...”
Tề Lương Châu hoàn toàn không còn lý trí, cậu ta nắm lấy cánh tay Hà Khiếu, hai mắt vừa van xin vừa ép buộc nhìn cậu chàng. Cậu ta đã nghĩ đủ mọi cách, số tiền tích cóp nhiều năm đều đã đưa cho Trần Nhân, còn tổ chức bạn bè quyên góp, nhưng đáng tiếc đều chỉ là muối bỏ bể. Ngay cả bố mẹ cũng khuyên cậu ta đừng xen vào nữa: “Những gì chúng ta có thể giúp đều đã giúp rồi! Con xem, ban ngày đứa bé đều được gửi ở nhà mình nhờ trông giúp, bố con còn tìm mối quan hệ ở trại tạm giam để bố của Trần Nhân được đối xử tốt hơn một chút… Nhưng Lương Châu à, tai họa lớn như vậy, họ hàng nhà cô bé ấy đều khoanh tay đứng nhìn, chúng ta có thể có cách gì chứ? Bố biết con với Tiểu Nhân từ nhỏ quan hệ tốt, nhưng số nợ nhà con bé ấy chúng ta cũng không thể trả thay được! Bố mẹ không phải người sắt đá, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi… Không thể nào nhận nuôi hai chị em nó được, con nói có phải không?”
Cậu ta không còn cách nào khác, chỉ có thể đến tìm Hà Khiếu nói giúp. Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời Tề Lương Châu hạ mình cầu xin người khác, một người kiêu ngạo như cậu ta, cũng bằng lòng vì bạn bè mà vứt bỏ sĩ diện.
Nhưng Hà Khiếu không hề lay chuyển: “Những chuyện này tòa án tự nhiên sẽ xem xét, sẽ cân nhắc để tuyên án, nhưng giấy bãi nại thì tôi tuyệt đối sẽ không viết! Nói cho cùng, những chuyện nhà cô ta đều là do bố cô ta gây ra, không phải do tôi gây ra, còn nhà tôi trở nên thế này lại là do bố cô ta gây ra! Nếu bố cô ta không lái xe sau khi uống rượu, tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra! Bố tôi cũng sẽ không bị cắt cụt chân, sẽ không vì đau chi ma mà cả đêm không ngủ được! Tại sao tôi phải tha thứ? Bố tôi mất chân, nhà tôi mất đi nguồn thu nhập, tôi sống tốt lắm sao? Tôi thương bố mẹ tôi, thương chính bản thân mình còn không xuể, tôi còn phải đi thương người khác à? Tôi không phải thánh mẫu! Cậu đừng tìm tôi nữa!”
Đào Cư Nhiên còn nhớ dáng vẻ của Tề Lương Châu lúc đó, đáng sợ hơn rất nhiều so với dáng vẻ xa cách, phớt lờ cậu sau này. Cậu ta hệt như một con thú bị nhốt tuyệt vọng, điên cuồng, đến nỗi khi cậu ta siết chặt nắm đấm lao về phía Hà Khiếu, Đào Cư Nhiên đã vô thức nghĩ rằng cậu ta sắp ra tay, không kịp suy nghĩ gì đã chắn trước mặt Hà Khiếu..
“Cậu...”
Tề Lương Châu không thể tin vào cảnh tượng trước mắt, có vài giây cậu ta thậm chí còn bình tĩnh một cách kỳ lạ. Cậu ta nhìn đôi mắt nhắm nghiền và tư thế bảo vệ của Đào Cư Nhiên, trong giọng nói lại có một tia bi ai mà chính cậu ta cũng không nhận ra: “Cậu che chở cho nó… Cậu nghĩ tôi sẽ đánh nó sao? Cậu, cậu đứng về phía Hà Khiếu…”
Ở cái tuổi trẻ trung bồng bột nhưng cũng bất lực nhất, Tề Lương Châu đã biết được một điều: hiện thực rất phũ phàng và con người thì luôn lực bất tòng tâm. Cậu ta không có cách nào thay đổi số phận của Trần Nhân, cũng không có cách nào kiểm soát được cuộc đời của chính mình. Sự kiêu ngạo mà cậu ta vẫn hằng tự hào - gia cảnh, thành tích, tình bạn… tất cả những gì cậu ta sở hữu đều thật mong manh, không chịu nổi một chút trắc trở.
Còn Đào Cư Nhiên, người mà cậu ta đã đối xử chân thành như vậy, cũng sẽ sẵn sàng đứng về phía đối diện với cậu ta, dùng một tư thế anh dũng vô úy để bảo vệ người khác, chống lại cậu ta.
Một cơn giận dữ xen lẫn không cam lòng đã thay thế cho nỗi buồn và tuyệt vọng, chiếm trọn tâm hồn cậu ta, thế nhưng một thời gian dài sau đó, cậu ta vẫn không hiểu rõ cơn cảm xúc này rốt cuộc đến từ đâu.