Thiếu Niên Trầm Lặng

Chương 48: Thích một người thì có gì sai?



Thực ra Trình Trừng không có nhiều thời gian để chơi trò đóng vai với cậu ta, ở một nơi hỗn tạp và bẩn thỉu như trường Trung học số 3, cậu là đối tượng được thầy cô và cả lớp bảo vệ trọng điểm, hôm nào mà cậu xin nghỉ học là cả lớp không có bài tập để chép.

Cậu tính tình điềm đạm, dù môi trường xung quanh có ồn ào đến đâu cũng có thể chuyên tâm làm việc của mình. Điều này từng khiến Hạ Dã vô cùng khâm phục, khen cậu là “Ánh sáng của Trường trung học số 3”, nhưng bây giờ, sự tập trung quên mình đó lại khiến cậu vô cùng bực bội.

“Cậu đang làm gì đấy?”

“Làm bài.”

“Lát nữa thì sao?”

“Làm bài.”

“Thế tan tiết tự học tối thì làm gì?”

“Về nhà.”

“Về nhà làm gì?”

“Làm bài.”

“Bài tập thì có gì hay mà làm! Muốn làm thì làm…” Cậu ta đột nhiên im bặt, ngượng ngùng liếc nhìn cậu, chỉ thấy một cái đỉnh đầu đang chăm chỉ học tập - sao cái đầu của cậu ấy cũng đẹp thế nhỉ? Đầu mới tròn làm sao, tóc mới đen làm sao!

“Khi nào chúng ta đi xem phim?”

“Xem phim gì?”

“Không biết, cậu muốn xem gì?”

“Tôi không muốn xem.”

“Cậu là vợ tôi rồi mà còn không đi xem phim với tôi á?!”

“… Được rồi, xem ‘The Secret Life of Walter Mitty’.”

Hạ Dã mở điện thoại ra tra cứu: “Đâu có chiếu đâu!”

Trình Trừng mỉm cười, làm xong câu cuối cùng, rồi rất tự nhiên đưa bài thi cho Hạ Dã: “Chỗ nào không hiểu thì hỏi tôi.”

Hạ Dã vẻ mặt thâm trầm: “Thứ tôi không hiểu nhất chính là trái tim của cậu đó.”

“Bài tập sinh học để tối tự học rồi làm.”

“…” Hạ Dã chống tay phải lên bàn cậu, mắt không chớp nhìn cậu chằm chằm.

Dưới ánh nhìn nóng rẫy của cậu ta, Trình Trừng vẫn thản nhiên làm xong bài đọc hiểu, bài thi hóa học, rồi đến bài luyện tập chuyên đề về dãy số. Hạ Dã ngồi bên cạnh không ngừng quấy rối, lúc thì gấp góc bài thi của cậu, lúc lại nghịch cục tẩy của cậu. Thấy không thể thu hút được sự chú ý, cậu ta bèn đặt móng vuốt lên đùi cậu, mỹ miều gọi là mát-xa thư giãn.

Trình Trừng sợ nóng, từ sớm đã mặc quần đùi, hai cẳng chân thẳng tắp thò ra từ chiếc quần đồng phục màu xanh, da cậu trắng và phơi nắng thế nào cũng không đen. Hạ Dã xòe lòng bàn tay ra đo thử, vừa vặn một nắm tay.

Cậu ta bạo gan nhéo mấy cái, nhéo một hồi vẫn thấy chưa đủ, bèn áp cả lòng bàn tay lên đùi cậu mà xoa bóp, chỉ cảm thấy da thịt mềm mại, đàn hồi và hơi lành lạnh. Trình Trừng liếc nhìn cậu ta, những vết chai trên lòng bàn tay cậu ta cọ vào da làm cậu hơi ngứa, lực tay cũng không tệ, thế là mặc cho cậu ta sờ.

Hạ Dã sờ mãi không muốn buông, bị ánh mắt liếc xéo của cậu đâm một nhát làm tim bốc lửa: Sờ thích thật, không biết những chỗ khác có… Cậu ta bất giác mò vào trong một chút, Trình Trừng còn chưa có phản ứng gì nhiều, chỉ lộ ra một ánh mắt có chút nghi hoặc, cậu ta đã tự mình nhảy dựng lên, đỏ mặt chạy ra khỏi lớp học.

Tóm lại, dù là những lời trêu chọc thường ngày, những hành động thân mật thỉnh thoảng, hay những cảm xúc tiêu cực và tính khí thất thường đột ngột… Đối với tất cả những biểu hiện này của Hạ Dã, Trình Trừng đều tiếp nhận và mặc định đó là do áp lực học tập nên phát điên phát khùng, hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn.

Thế là vài tháng sau, Hạ Dã tự cho rằng mình đã dọn đường từ lâu và đối phương cũng đã chấp nhận, bèn tỏ tình với Trình Trừng vào một đêm trăng mờ gió lớn. Trình Trừng với vẻ mặt bao dung và quan tâm của một bác sĩ tâm thần nhìn bệnh nhân mà qua loa với cậu ta: “Ừm ừm, biết rồi… Chơi đủ chưa? Về nhà ngủ đi, muộn lắm rồi.”

Tâm trạng ngượng ngùng và thấp thỏm của Hạ Dã cuối cùng cũng sụp đổ trước vẻ mặt không hề lay động của cậu, cậu ta ngây người đứng đó, xác định rằng Trình Trừng không hề có chút ý nghĩ đen tối nào với mình, quãng thời gian vừa qua chỉ là cậu ta tự mình đa tình, tự mình say đắm.

Cậu ta ném đi bó hồng đỏ quê mùa, vò nát mái tóc được Hầu Dục ép buộc vuốt sáp thành “dáng người lớn”, giật phăng chiếc cúc áo sơ mi cài đến cổ khóa chặt yết hầu, rồi túm lấy vai Trình Trừng mà gào lên: “Cậu không thể đối với mình tệ bạc như thế á á á á...”

Trình Trừng trước tiên bị cậu ta lắc cho chóng mặt, sau đó lại bị cậu ta ôm chặt vào lòng suýt nữa thì nghẹt thở, đầu óc quay cuồng lắng nghe tiếng tim đập dữ dội và lời tỏ tình điên cuồng của cậu ta, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Cậu ta chắc chắn bị tà nhập rồi!

“Lúc đó tôi còn nghi ngờ cậu ta có phải đã va phải thứ gì bẩn thỉu không nữa…” Thật lòng mà nói, cho đến bây giờ Trình Trừng vẫn chưa gạt bỏ được nghi ngờ này.

Lúc đó Hạ Dã nheo mắt lại, vẻ mặt thâm tình nói, không phải là thứ bẩn thỉu, mà là cậu đã va vào tim tôi rồi.

Trình Trừng sờ trán cậu ta, ngay tối hôm đó sau khi tan tiết tự học đã đưa cậu ta đến miếu Thành Hoàng để trừ tà.

Hạ Dã tức giận đến cực điểm: “Mình thích cậu mà cậu nói mình bị tà nhập!” Cậu ta uất ức đi theo Trình Trừng đến miếu Thành Hoàng, tuy rằng buổi hẹn hò đầu tiên nên bình thường một chút, không nên đến một nơi đặc biệt như vậy, nhưng nghe nói Thành Hoàng cái gì cũng quản, không biết có quản cả chuyện nhân duyên không nhỉ?

Miếu Thành Hoàng là một di tích lịch sử ở Bồ Thành, không ai nhớ rõ nó được xây dựng từ khi nào, dù sao thì từ khi mọi người có ký ức, nó đã hoang phế rồi. Vào một ngày nọ, khi đang thực hiện công trình xây dựng đô thị, người ta bỗng nhớ ra nó rồi tiện tay sửa sang lại, tường được trát lại vữa, các bức tranh được tô màu lại, còn lắp cả dây điện, tượng Thành Hoàng bằng đất sét cũng được trang hoàng lại, khoác lên mình áo gấm. Sau đó không biết vào năm nào, có ai đó đến thắp cho Thành Hoàng một nén hương, đốt trước miếu hai tràng pháo, thế là hương khói lại được nối tiếp.

Trường Trung học số 3 nằm ngay cạnh miếu Thành Hoàng, người gác miếu là do bảo vệ trường Trung học số 3 kiêm nhiệm, tan tiết tự học tối là tan làm. Hai người tan tiết tự học mới đến, tìm mãi không thấy công tắc điện, đành phải dùng đèn flash điện thoại mà mò mẫm đi vào.

Hạ Dã như đi dã ngoại, ngồi phịch xuống tấm bồ đoàn, thầm nghĩ vừa hay có hai tấm bồ đoàn, hay là bái thiên địa trước đã?

Trình Trừng không chịu ngồi, còn bảo cậu ta phải có thái độ nghiêm túc, phải thành tâm. Hạ Dã cười cậu: “Cậu học toán lý hóa sao lại còn mê tín thế?”

“Đây không gọi là mê tín..” Dưới ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt đã được tu sửa của ông Thành Hoàng trông có chút kỳ dị, gió không thổi vào từ cửa, mà lại thổi ra từ sau bức tượng, Trình Trừng bất giác thấy rờn rợn trong lòng: “Nó gửi gắm những ước mong và lời cầu nguyện tốt đẹp của mọi người…”

“Cầu nguyện thì cầu nguyện, cậu run cái gì?”

Xung quanh tĩnh lặng, ngay cả côn trùng cũng không một tiếng động, chỉ có chiếc áo gấm của ông Thành Hoàng không gió mà bay, Trình Trừng nín thở, nghi ngờ hỏi: “Cậu có nghe thấy tiếng gì không?”

“Không có, cậu nghe thấy gì à?”

Trình Trừng nghĩ đến những truyền thuyết đô thị đã lưu truyền từ lâu, lắp bắp nói: “Hay là chúng ta đi thôi?”

“Ồ? Không phải muốn trừ tà hả?” Giọng Hạ Dã thoắt ẩn thoắt hiện.

“Tôi, tôi nghĩ cậu chắc chỉ là phát điên thôi, chưa đến mức bị tà nhập nghiêm trọng như vậy!”

“Hờ...” Hạ Dã cười một tiếng ở sau lưng, âm thanh đó vừa nhẹ nhàng vừa quỷ dị.

Da gà nổi lên theo tiếng cười, Trình Trừng run rẩy quay đầu lại, đối diện với một khuôn mặt trắng bệch của người chết!

“A a a -----” Trình Trừng sợ đến mức chân tay nhảy loạn xạ, cả chiếc điện thoại cũng văng đi mất.

Hạ Dã vội vàng chuyển đèn flash điện thoại khỏi mặt, ôm lấy cậu dỗ dành: “Đừng sợ, là tôi đây! Là tôi đây! Sao cậu lại nhát gan thế?”

“Hạ Dã?! Là cậu à? Sao cậu lại có bộ dạng đáng sợ vậy?!”

“Nói bậy! Tôi là hotboy của trường Trung học số 3 đấy! Là do ánh sáng chiếu vào thôi!”

“Cậu giả ma dọa tôi? Thế sao điện thoại của tôi lại đột ngột tắt thế?!”

“Để tôi xem - tự động tắt nguồn rồi, hết pin rồi à? Trưa nay cậu gọi video với anh trai lâu quá đấy!”

Điện thoại quả thật đã hết pin, Trình Trừng một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, tức giận đến mức véo mạnh vào tay cậu ta: “Cậu bị bệnh à! Dọa tôi làm gì?!”

Bên ngoài miếu, gió thổi xào xạc, tầng mây bị thổi tan, vầng trăng ló mặt ra, ánh trăng trong sáng lặng lẽ bò vào trong miếu. Hạ Dã ôm Trình Trừng, nhân cơ hội cúi đầu hít hà, là mùi thơm mát của dầu gội. Trong lòng ấm áp, tim đầy ắp, cậu ta cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Trình Trừng giãy giụa hai cái, cậu ta lại ôm chặt hơn.

“Làm gì đấy, buông tôi ra.”

“Không buông! Ôm thêm một lát nữa… tôi bị dọa sợ rồi.”

“Là cậu dọa tôi đấy!”

“Cậu nói tôi trông xấu xí làm tôi sợ rồi!”

“… Cậu đừng lên cơn nữa.” Trình Trừng nói: “Còn nữa, ai bình chọn cậu là hotboy thế?”

“Hầu Tử, A Canh, còn có mẹ mình nữa…”

Trình Trừng bật cười, Hạ Dã khẽ hỏi: “Sao thế, tôi không đẹp trai hở?”

“Đẹp trai~ đẹp trai chết đi được, được chưa? Đi thôi?”

“Không được.”

“Vậy cậu muốn thế nào? Trao giải cho cậu nhé?”

“Tôi muốn…” Cậu ta không nói, mà trực tiếp làm luôn, làm môi Trình Trừng rách da chảy máu.

Trình Trừng dùng sức đẩy cậu ta ra: “Cậu làm gì thế?! Cậu điên rồi à?”

Hạ Dã sờ môi, bực bội vì kỹ thuật của mình quá tệ.

“Tôi điên rồi, tôi thích cậu đến điên rồi!”

Đó là một đêm hỗn loạn, những chuyện xảy ra trong vài phút tiếp theo ngay cả ông Thành Hoàng cũng xấu hổ không dám nói ra. Một tuần sau môi của Trình Trừng mới đỡ, còn vết bầm trên mặt Hạ Dã thì phải hơn nửa tháng mới tan hết. Bởi vì ngày hôm sau, Hạ Dã đã bị anh trai của Trình Trừng chặn ở cổng trường đánh cho một trận tơi bời.

Trình Trừng bỏ qua những tình tiết không nên nói đó, rất khổ não nói: “Thật không biết trong đầu cậu ta nghĩ gì… Chúng tôi quen nhau từ rất sớm, bao nhiêu năm nay vẫn ổn, thật kỳ lạ…” Sao tự nhiên lại biến thái thế nhỉ?

Đào Cư Nhiên hỏi: “Trước đây cậu hoàn toàn không nhận ra ý nghĩ của cậu ấy sao?”

Trình Trừng lắc đầu: “Cậu ấy vẫn luôn rất bình thường, chỉ có khoảng thời gian đó là hơi dính người…” Trình Trừng là một người tính tình ôn hòa, dễ tính, chỉ nổi nóng với Hạ Dã, còn Hạ Dã tính cách ngỗ ngược lại chỉ nghe lời cậu, hai người hòa hợp đến mức không thể hòa hợp hơn.

Sau chuyện ở miếu Thành Hoàng, Hạ Dã dựa vào công phu kẹo mạch nha siêu cấp của mình đã nhận được sự tha thứ của Trình Trừng, đồng thời không ngừng tấn công vào phòng tuyến tâm lý của cậu, ngày nào cũng tỏ tình đủ kiểu.

“Tôi thích cậu - không phải là kiểu thích giữa anh em, mà là tình yêu.”

“Nói nhảm gì đấy?”

“Ở bên tôi đi, tôi và cậu giống như mặt trăng và thủy triều ấy.”

“Trong giờ học đừng có nói chuyện riêng!”

“Tôi nghiêm túc mờ. Tôi thích cậu, làm bạn trai tôi nhé!”

“Có phải ngứa da muốn ăn đòn không?”

“Không thể đồng ý với tôi sao? Cậu biết tôi không đùa mà.”

“Đúng là không buồn cười thật.”

“Chẳng lẽ cậu không thích tôi một chút nào sao?”

“Chúng ta đều là con trai!”

“Thì sao chứ, đừng nói cậu là con trai, cho dù cậu biến thành con lợn tôi cũng thích cậu! Được rồi, nếu cậu không thể chấp nhận giới tính của tôi, tôi có thể sang Thái Lan.”

“Cút...”

“Chẳng lẽ cậu đối với tôi không có một chút cảm giác nào sao? Không khoa học chút nào?”

“Tôi cảm thấy cậu bệnh không nhẹ rồi, cần phải được chẩn đoán một cách khoa học.”

Sự phớt lờ và từ chối không ngừng của Trình Trừng ngược lại đã ép ra cái tính bất chấp của Hạ Dã, gần như đã đạt đến cảnh giới càng bị cản trở càng dũng mãnh, kiên trì không bỏ cuộc.

Hầu Dục giải thích với Trình Trừng như thế này: “Thằng nhỏ bị dồn đến phát điên rồi, mày chịu khó một chút.”

Trong lúc Trình Trừng đang phiền não, Hạ Dã đã bị Trình Triệt “chịu khó” hai lần, gom đủ một cặp mắt gấu trúc. Cậu ta không chườm đá, không bôi thuốc, cứ ôm mặt thở dài bên cạnh Trình Trừng. Trình Trừng không muốn để ý đến cậu ta nhưng lại không đành lòng, đành phải bôi thuốc cho cậu ta. Cậu ban đầu còn lạnh mặt, nhưng thấy mặt mũi cậu ta tím bầm trông cũng hay hay nên không nhịn được cười.

Hạ Dã nghiêng đầu lại gần: “Đau chết mình rùi!”

“Ai bảo cậu phát điên làm gì?”

Không phải phát điên mà là phát tình, Hạ Dã không dám nói ra, rón rén hỏi: “Cậu còn giận không?”

Trình Trừng mím môi: “Giận.”

“Tại sao?”

Đào Cư Nhiên cũng hỏi: “Tại sao?”

“Lúc đó tôi cũng không biết, có lẽ là trách cậu ta…” Trình Trừng khổ não nói: “Trách cậu ta đã làm mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy. Chúng tôi vốn có thể luôn luôn tốt đẹp như thế này, đến khi tốt nghiệp cấp ba, lên đại học, có thể sẽ không thi vào cùng một trường, nhưng cũng sẽ thường xuyên gặp nhau, lúc không gặp sẽ nhớ nhau. Nhưng cậu ta lại nói thích tôi, tôi có thể làm gì? Cậu ta đã hủy hoại tình bạn của chúng tôi.”

Hóa ra được người khác thích cũng phiền não như vậy… Đào Cư Nhiên nhìn bầu trời trắng trong, tim như rơi vào một khoảng không sâu thẳm, mỗi khi cậu ngỡ đã chạm đáy, nó lại không ngừng chìm xuống.

“Vậy bây giờ cậu còn trách cậu ấy không?”

“Không trách nữa, lúc đó cũng không trách lâu lắm. Dù sao đi nữa, cậu ấy cũng không có lỗi… Nhưng tôi phải làm sao đây? Tôi cũng không có cách nào cả.” Thích một người thì có gì sai? Bảy tỷ người trên trái đất chẳng lẽ đều là kết quả của sai lầm sao? Nhưng không đáp lại thì có gì sai?

Trình Trừng hỏi Hạ Dã như thế này: “Cậu muốn tôi phải làm sao?” Đây là lần đầu tiên cậu không né tránh mà nói về chủ đề này, sau một lần tỏ tình chen ngang khác của Hạ Dã, Trình Trừng nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời đó, lòng bỗng rung động.

Hạ Dã đầu tiên sững sờ, tay kích động nắm lấy không trung: “Cậu, cậu đồng ý với tôi rồi?!”

Trình Trừng quay đầu bỏ đi, Hạ Dã vội vàng kéo cậu lại: “Đừng đi! Ý tôi là cậu chấp nhận tôi rồi? Trình Trừng, cậu chấp nhận tôi rồi có phải không?!”

“Tôi không có, tôi chỉ là không thể coi nó như một trò đùa được nữa.”

Hạ Dã lẩm bẩm: “Vốn dĩ đã không phải là trò đùa, tôi vẫn luôn rất nghiêm túc. Cậu không biết tôi đã nhịn bao lâu rồi đâu…”

“Bao lâu? Tôi còn không biết cậu bắt đầu đối với tôi… ừm?” Mặt Trình Trừng hơi nóng lên, không dám nói ra.

Hạ Dã không chút do dự trả lời: “Lần đầu tiên gặp cậu tôi đã thích cậu rồi!”

“Lúc đó chúng ta mới học cấp hai!”

Trình Trừng quay đầu bỏ đi, Hạ Dã không kéo lại được, chỉ biết hét lớn sau lưng cậu ấy: “Cấp hai thì sao? Tôi trưởng thành sớm không được hả...”

“Không được” Quá đáng lắm rồi!