Thiếu Niên Trầm Lặng

Chương 49: Thích Tĩnh Như Phong là điều tuyệt vời nhất từng xảy ra với cậu.



Đào Cư Nhiên hỏi: “Vậy cậu chuyển trường là để trốn cậu ta à?”

Trình Trừng thành thật kể: “Nơi làm việc của anh trai tôi gần đây hơn, nên bọn tôi chuyển đến đây.”

Trình Triệt vốn định đợi Trình Trừng thi đại học xong mới chuyển nhà, anh vẫn chưa dành dụm đủ tiền mua nhà, nhưng việc Hạ Dã bám riết Trình Trừng đủ kiểu đã khiến anh nổi giận vô cùng, đặc biệt là cái thằng đần đó lại còn đi nhảy sông! Đây là làm cái gì? Lấy cái chết ra để ép buộc à? Đầu óc nó có vấn đề sao?!

Đương nhiên Hạ Dã không đần đến mức đó, cái gọi là “nhảy sông tuẫn tình” hoàn toàn là một sự cố hiểu lầm.

Với tư cách là quân sư của Hạ Dã, Hầu Dục đã đưa ra cho cậu ta mấy chục ý tưởng tồi, nhưng dù sao thì khổ nhục kế cũng đã có hiệu quả, thế là cậu ta đã tiếp thu đề nghị “mày phải tạo ra một màn tỏ tình kinh thiên động địa để chứng minh là mày nghiêm túc”, đồng thời yêu cầu không được quá kinh thiên động địa, vì Trình Trừng là người kín đáo, nhưng nhất định phải lãng mạn, trang trọng, khiến cậu ấy cảm động đến phát khóc!

Hạ Dã đã chuẩn bị tỉ mỉ mấy ngày liền, thuê một địa điểm ở công viên giải trí mà họ thường đến, thuê cả ban nhạc, dành hai ngày để chọn loại hoa cho cổng vòm và quần áo sẽ mặc vào hôm đó.

Hầu Dục, với tư cách là tổng kế hoạch, bị hành hạ đến mức mắt thâm quầng, than thở với A Canh: “Yêu cầu cao thế này, không biết còn tưởng là cầu hôn đấy! Một thằng trùm trường giỏi giang cứ thế mà gục ngã, xem ra tao phải đi tìm minh chủ khác thôi!”

A Canh trợn trắng mắt: “Mày đúng là con khỉ thật à, thích làm đàn em cho người khác đến thế sao?”

Hầu Dục cười hề hề gãi đầu: “Đông người vui mà! Tao chỉ thích hóng chuyện thôi!”

Lần hóng chuyện này cuối cùng lại không thành, Hạ Dã mong đợi cả buổi trời thì nhận được điện thoại của Trình Trừng nói không đến được, thầy giáo không biết lấy ở đâu ra một bộ đề thi tuyệt mật, nhân dịp nghỉ lễ liền tổ chức cho mấy học sinh có thành tích tốt làm bài thi thử.

Thế là Hạ Dã ôm hoa - lần này là hoa bách hợp trắng mà Trình Trừng thích, không ngừng nghỉ chạy đến trường, kết quả bị bác bảo vệ chặn lại vì tưởng là thành phần xã hội lêu lổng.

“Bác ơi là cháu đây mà! Bác không nhận ra cháu à? Tuần trước cháu đi học muộn là bác cho cháu vào đấy! Tháng trước cháu chạy ra ngoài trong giờ nghỉ cũng là bác chặn cháu lại đấy! Cháu thật sự là học sinh trường Trung học số 3 mà!”

Bác bảo vệ mặt sắt vô tư: “Không mặc đồng phục thì không được vào!” Tuổi còn nhỏ mà ăn mặc thế này còn ôm một bó hoa, định làm gì!?

Nói hết nước hết cái cũng không cho vào, Hạ Dã đầu óc lơ mơ, liền đi vòng ra bên hông trường, băng qua khu rừng nhỏ rậm rạp, cố gắng đi qua cây cầu độc mộc để vào trường.

Trường Trung học số 3 có một con sông rộng bốn mét bao quanh khuôn viên, nói là sông chứ thực ra cũng gần giống một con mương nhỏ, bình thường nước sâu khoảng một mét, đáy sông toàn là bùn. Mùa hè có vài bông sen nở, bình thường ngay cả một con vịt hoang cũng không có, toàn là muỗi nước. Cái gọi là cầu độc mộc thực chất chỉ là một khúc cây khô bắc qua sông, không biết đã ở đó bao lâu rồi.

Lòng Hạ Dã nóng như lửa đốt, đam mê dâng trào, cậu ta tin chắc rằng Trình Trừng sẽ cảm động, bốc đồng rồi sau đó sẽ ở bên cậu ta, thế là không chút do dự mà bước lên, dùng lời của Hầu Dục thì “đó quả thực là một ý tưởng lóe lên như ánh sáng thiên tài”!

Kết quả có thể tưởng tượng được, cậu ta vừa đứng lên còn chưa vững thì khúc cây đã gãy đánh rắc một tiếng, cả người cậu ta rơi vào trong bùn, hoa bách hợp trắng biến thành hoa bách hợp đen!

Lúc Trình Trừng nhận được tin nhắn, khó tin mà dẫn theo bảo vệ chạy tới, cậu ta vẫn còn đang đứng trong bùn, tay ôm một bó hoa hôi hám cười với cậu.

Về chuyện này, Trình Trừng ngoài dở khóc dở cười ra thì cũng không có suy nghĩ gì khác, nhưng Trình Triệt sau khi nghe nói thì vô cùng tức giận, quyết tâm không thể để em trai qua lại với thằng thiểu năng này nữa! Thế là nhanh chóng chuyển nhà, giúp Trình Trừng làm thủ tục chuyển trường. Học sinh lớp 12 chuyển trường không nhiều, nhưng ban giám hiệu nhà trường vừa nhìn thấy thành tích của Trình Trừng liền đồng ý ngay, còn bảo ngày mai đến học luôn, sợ cậu đổi ý.

“Tôi nghĩ là giữ khoảng cách, không gặp nhau thường xuyên có lẽ cậu ta sẽ không có những suy nghĩ đó nữa…”

Suy nghĩ của Trình Trừng rất ngây thơ, Hạ Dã hoàn toàn không thể chấp nhận, cậu ta ở trường, ở nhà và cả trước cửa nhà Trình Trừng làm ầm ĩ đòi sống đòi chết, gây ra một mớ hỗn độn. Cuối cùng vẫn là Trình Trừng thấy cậu ta bị Trình Triệt đánh rồi lại bị bố mẹ cậu ta đánh hội đồng trông thật đáng thương, bèn tạm thời xoa dịu cậu ta: “Dù không gặp được cũng có thể gọi điện nói chuyện mà, Ngưu Lang Chức Nữ còn một năm mới gặp nhau một lần cơ? Cậu không phải nói thích tôi sao, chẳng lẽ chút thử thách này cũng không chịu nổi hả? Vậy xem ra cậu cũng không thích tôi nhiều lắm… Như vậy cũng tốt, không gặp sẽ không nhớ, cậu sẽ trở lại bình thường thôi.”

Hạ Dã cuống lên, lập tức thề thốt rằng mình tuyệt đối chân thành, thử thách nào cũng chịu được! Trình Trừng cố tình nói: “Thật không? Tôi không tin!” Thế là để chứng minh tấm lòng của mình, cộng thêm lời hứa của bố mẹ rằng chỉ cần cậu ta yên phận nửa năm thì sẽ dùng “năng lực tiền tệ” chuyển cậu ta vào trường Trung học số 1, Hạ Dã cuối cùng cũng chịu yên. Trình Trừng yên tâm học tập ở Trung học số 1, thỉnh thoảng như hôm nay lại phải chịu sự làm phiền của cậu ta, cuộc sống đã yên tĩnh hơn nhiều.

Khoảng thời gian này vì phải thích nghi với cuộc sống mới, chuẩn bị cho kỳ thi liên thông, nên cậu không gọi điện cho Hạ Dã. Trình Triệt lại nhân lúc cậu bận rộn lấy điện thoại của cậu chặn Hạ Dã, điều này mới khiến cậu ta phải đến tìm cậu. May mà hôm nay anh trai cậu tăng ca rồi, nếu không Hạ Dã lại bị ăn đòn nữa - haizz!

Trình Trừng thở dài trong gió: “Tôi thật sự hy vọng cậu ta chưa bao giờ thích tôi, cứ như trước đây…” Giống như trước đây, thân thiết không có khoảng cách, không có chuyện gì không thể nói; hiểu được tất cả những hành động nhỏ của đối phương; có thể chen chúc trên một chiếc giường nhỏ trò chuyện đủ thứ trên trời dưới đất cho đến khi cả hai cùng ngủ thiếp đi; có thể kề đầu giải một bài toán cho đến khi cả hai đều không còn thắc mắc gì nữa…

“Hoặc là, nếu cậu ta không nói cho tôi biết thì cũng tốt…”

Đào Cư Nhiên nghĩ đến Tĩnh Như Phong: “Tâm trạng này giấu trong lòng, cào tâm xé gan, là giày vò người ta nhất…” Miên man suy nghĩ, được chăng hay chớ, vừa vô vọng lại vừa tuyệt vọng… Đây là tâm trạng tồi tệ nhất trên đời, nhưng lại khiến người ta cam tâm tình nguyện, bởi vì thích Tĩnh Như Phong là điều tuyệt vời nhất từng xảy ra với cậu.

Trình Trừng tâm trạng sa sút: “Có lẽ vậy, nén trong lòng có lẽ cậu ta cũng không dễ chịu gì…”

Đào Cư Nhiên do dự nói: “Thật ra chỉ cần cậu nói không thích cậu ta, biết đâu cậu ta sẽ từ bỏ.”

Trình Trừng nhíu mày, bĩu môi, một biểu cảm vừa khó xử vừa bất đắc dĩ: “Tôi sợ nói ra rồi sẽ không thể cứu vãn được.” Cậu không muốn từ bỏ tình bạn bao nhiêu năm nay, không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cậu ta.

Đào Cư Nhiên im lặng một lúc, những chiếc lá quế cứng cáp sột soạt lướt qua gạch lát nền, cuộn tròn rồi biến mất. Bãi cỏ bị sương nhuộm thành màu trắng, bên trong rải rác những bông hoa nhỏ màu vàng, là một màu sắc của sự đau thương.

Trình Trừng dời ánh mắt khỏi những cánh hoa quế vụn vỡ: “Với lại cậu ta cũng không ép tôi gì cả, chỉ muốn tôi đồng ý sau này thử với cậu ta một lần.”

“Bây giờ cậu không đồng ý cũng không sao! Tôi biết cậu phải học, phải thi vào trường tốt! Tôi và cậu cùng nhau được không? Tôi sẽ cố gắng, chúng ta thi cùng một trường! Thi xong cậu thử với tôi được không? Tôi biết cậu không có người mình thích, đã không có tại sao không thử thích tôi đi? Tôi biết trong lòng cậu có tôi mà!” Cậu không thể quên được dáng vẻ của Hạ Dã lúc đó, đôi mắt cậu ta sáng rực như một tia sáng đột ngột xông vào căn phòng tối, khiến người ta không kịp né tránh.

Cậu ta tha thiết và khao khát đến vậy, như thể chỉ cần cậu gật đầu, cậu ta sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế giới.

Nhưng làm sao cậu có thể đồng ý được? Cậu quá hiểu Hạ Dã, tình cảm của cậu ta thẳng thắn và không màng hậu quả, nồng nhiệt và không hề kìm nén, nếu họ không thể trở thành một đôi tình nhân, thì cũng tuyệt đối không thể quay lại làm bạn được nữa.

“Tôi cảm thấy như đã mất đi người bạn thân nhất, cậu hiểu không? Sau này tôi có thể sẽ có bạn mới, nhưng sẽ không ai tốt như tôi và cậu ta. Duyên phận như vậy đời người chỉ có một lần. Nhưng cậu ta đã phá hỏng tất cả, tôi biết không nên trách cậu ta, nhưng tôi vẫn giận, sao cậu ta có thể đột ngột vứt bỏ tình bạn của chúng ta chứ? Giá như cậu ta không nói cho tôi biết thì tốt rồi, dù tôi có biết cũng có thể giả vờ không biết, ít nhất tôi sẽ không mất đi người bạn thân nhất của mình.”

Vừa không thể nhẫn tâm tuyệt giao với cậu ta, lại vừa không thể hứa hẹn điều gì, chỉ có thể cứ dây dưa không rõ ràng, không xa không gần như thế này, có lẽ ngày qua ngày cậu ta tự thấy phiền, tự từ bỏ thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Nhưng trong lòng Trình Trừng biết rõ, với tính cách trắng đen rõ ràng của Hạ Dã, nếu họ không thể tiến thêm một bước, thì sẽ chỉ ngày càng xa cách.

Trình Trừng cảm thấy Hạ Dã quá non nớt, không khỏi phàn nàn: “Tương lai sẽ xảy ra chuyện gì ai mà biết được chứ? Tôi không thể cho cậu ta lời hứa. Tôi không biết có thể thích cậu ta như cậu ta mong đợi không, tôi sợ cho cậu ta hy vọng rồi lại làm cậu ta thất vọng… Dù tôi có thật sự thích cậu ta, tôi có thể cho cậu ta những gì cậu ta muốn không? Bọn tôi rồi sẽ đi đến con đường nào? Thay vì đến gần nhau rồi ngáng chân nhau cuối cùng chỉ có thể chia xa, chi bằng cứ đi song song như hiện tại, luôn ở bên cạnh nhau, luôn vui vẻ náo nhiệt… Haizz, có lẽ là tôi lo bò trắng răng, nhưng tôi thật sự không muốn thay đổi mối quan hệ của bọn tôi, thay đổi rồi sẽ không thể quay lại được nữa, tôi không muốn mất cậu ta. Tôi không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng tôi thà để sau này cậu ta nhớ về tôi với sự tiếc nuối chứ không phải là hối hận…”

Cậu nhìn về hướng Hạ Dã rời đi, gương mặt trắng trẻo thanh tú dưới ánh hoàng hôn dịu dàng đến mức gần như bi thương.

Đào Cư Nhiên cũng bị cảm xúc của cậu lây nhiễm, không hiểu sao tim chợt nhói lên, quay đầu nhìn ra xa.

Một vầng mặt trời nhỏ như lòng đỏ trứng treo trên bức tường rào của khu dân cư, lan tỏa một vùng ánh sáng màu cam hồng - những đường gợn sóng hình răng cưa của bức tường, những ngọn cây nhô cao, những tán lá hình quạt đều in dấu trong vầng sáng đó. Bầu trời trải ra từng lớp, cam hồng - hồng trắng - hồng xanh - cho đến khi bị một đám mây khổng lồ màu xanh thẫm che khuất, “vút” một tiếng, một con chim sẻ vỗ cánh bay qua.

Hoàng hôn giống hệt như lần cậu nhìn thấy trên cây cầu vượt hôm đó, nhưng hoa quế đã rụng, ngô đồng đã khô héo, ánh chiều tà rực rỡ chỉ là khúc dạo đầu cho một đêm dài đằng đẵng… Tất cả những điều tốt đẹp rồi sẽ bị bóng tối nuốt chửng, giống như những gì cậu đã từng có.

Có lẽ điều cậu có thể làm, là giữ cho mọi thứ ở thời điểm tốt đẹp nhất, đừng phá vỡ, cũng đừng thay đổi, ít nhất sau này cậu vẫn còn có những ký ức đẹp đẽ… Ít nhất vào lúc này, khi nghĩ về Tĩnh Như Phong, cậu thực sự cảm thấy vui mừng. Điều duy nhất cậu mong mỏi, là khi Tĩnh Như Phong nhớ về cậu, trên khuôn mặt cậu ấy cũng sẽ nở một nụ cười.

Gió không biết từ đâu nổi lên, nhưng gió đã mang theo bóng cây ngô đồng, hương hoa và tiếng chim hót; gió không có nơi kết thúc, trừ phi trời đất hợp làm một, nếu không gió vẫn ở đó, mênh mông bất tận.