Thiếu Niên Trầm Lặng

Chương 50:  Cậu lúc nào cũng không dám nhìn cậu ấy - tại sao?



Cơn mưa thu rả rích không ngớt đã mấy ngày liền, gột rửa những cây ngô đồng ở trường Trường trung học số 1 đến độ tô điểm những vệt đỏ, nhuộm từng mảng vàng. Gió chải rụng những cành khô lá úa, lay động từng tầng lá vàng óng như những chiếc quạt hương bồ, tựa như những ngọn đuốc bừng cháy, đó là sắc màu rực rỡ cuối cùng trước khi mùa đông đến.

Dưới gốc cây, cô lao công đang quét dọn một cách khoan thai, tiếng “xoạt xoạt” đầy nhịp điệu xuyên qua từng ô cửa sổ đang mở, truyền vào lớp học. Giọng giảng bài chuyên chú, trôi chảy của thầy dạy toán càng trở nên rõ ràng hơn trên nền âm thanh ấy. Thầy quay lưng viết các bước giải, trong lớp chỉ còn nghe thấy tiếng phấn miết trên bảng đen.

Giảng xong một đoạn, lớp học im lặng đến đáng sợ, thầy giáo toán ho khan hai tiếng, đảo mắt một vòng, thoáng cái đã nhìn thấy Tĩnh Như Phong - bộ bàn ghế bị thân hình cao lớn của cậu làm cho trông chật chội hẳn đi, cậu lơ đãng chống cằm, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Nhưng bài toán lớn về đường hyperbol chiếm trọn bốn mặt bảng rõ ràng không hề thu hút được sự chú ý của cậu, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ đó, hệt như đang chiêm ngưỡng một bức danh họa cổ điển không hề tồn tại trong ánh phản quang của tấm bảng đen.

Dạo này hình như cậu không trốn học nữa? Cũng không ngủ gật nữa? Đây là chuyện tốt… Nhưng môn toán của cậu đúng là tệ thật, chênh lệch giáo dục trong và ngoài nước lớn đến vậy sao? Nhưng dáng vẻ thẳng tắp, tinh thần phơi phới của cậu lại vô cùng nổi bật, vậy thì cái gì mới quan trọng: khí chất tinh thần hay thành tích học tập? Nhưng nếu không có được tấm vé vào đời, thì khí chất tinh thần tốt đến mấy cũng sẽ bị bào mòn đi mất thôi? Đây đúng là một bài toán nan giải.

Thầy giáo toán lơ đãng một lúc, cho đến khi phát hiện ra một ký hiệu tam giác bị vẽ lệch mới sực tỉnh. Dù sau này có dùng đến hay không, những kiến thức này đều sẽ phải thi. Dù mọi người có muốn nghe hay không, thầy vẫn phải giảng.

Dạo này Tĩnh Như Phong quả thực đi học rất đúng giờ, cũng bắt đầu lật sách học bài. Hai hôm trước thậm chí còn đột nhiên nảy ra ý định muốn tìm gia sư dạy kèm, Ninh Khải Phong nghe ông nội mình nói chuyện với ông nội Tĩnh xong liền lập tức chạy đến trước mặt cậu tự mình xung phong làm thầy giáo, chỉ vừa giảng được có hai mươi phút đã bị Tĩnh Như Phong một cước đá văng.

Ninh Khải Phong chống hông, chép miệng mấy tiếng: “Cái này cũng không dạy, cái kia cũng không học, rốt cuộc mày học trường nào ở nước ngoài thế hả? Làm lỡ dở cả mày rồi! Hồi ở tiểu học Hải Phong mày hạng nhất tao hạng nhì, mày giỏi hơn tao nhiều đấy!”

Tĩnh Như Phong vô cùng bình tĩnh ấn vai phải cậu ta, một cú đá ngang không tốn chút sức lực nào đã quật ngã cậu ta, rồi đè lên lồng ngực mỏng manh mặc cho Tán Tán vui vẻ chạy tới giẫm lên một hồi mới buông ra. Bằng cách đó để chứng minh mình cũng có sở trường, không hề lãng phí thời gian.

Ninh Khải Phong thân hình yếu ớt nằm trên đất rên rỉ hai tiếng, ôm Tán Tán vào lòng xoa nắn vài cái, rồi vịn vào tay cậu đưa tới để bò dậy, khó hiểu hỏi: “Sao đột nhiên lại quyết định tham gia kỳ thi đại học vậy?”

Tĩnh Như Phong im lặng hai giây: “Không biết, cứ coi như là tao nhất thời hứng lên đi…”

Rốt cuộc là nhất thời hứng lên hay là kế hoạch dài lâu… Lại là kế hoạch gì đây? Cậu cũng không nghĩ ra, chỉ thấy lòng dạ rối bời, mặc cho những cảm xúc không tên không tuổi ấy lên men trong cơ thể, ủ cho phần tính cách lạnh lùng cứng rắn trở nên mềm mại và ẩm ướt.

Chuông tan học vang lên, vẫn còn một câu hỏi nhỏ chưa giảng xong, thầy giáo toán tiếp tục giải đề: “Làm mất của các em hai phút nhé...”

Tĩnh Như Phong nhìn về phía cửa sổ kính, bóng dáng Đào Cư Nhiên hiện lên trên nền cây ngô đồng đang lay động.

Cậu ấy đang lơ đãng - Cậu ấy đang nghĩ gì vậy? Sao cậu ấy không nhìn cây ngô đồng nữa?

Nhưng cây ngô đồng thì có gì đáng xem chứ? Chẳng qua chỉ là một cái cây thôi.

Ánh sáng và bóng tối lưu chuyển trên tấm kính, phản chiếu cơn gió gào thét trong thành phố, bầu trời màu bạc hà buổi sớm mai, và cả ánh hoàng hôn rực rỡ lúc chiều tà… Những cảnh vật này cứ quanh quẩn trong tâm trí, cậu không thể không nghĩ, không thể không nghĩ về đôi mắt của cậu ấy, và cả những ánh nhìn không tài nào tả xiết. Nỗi buồn trong mắt cậu ấy nhiều đến mức không chứa nổi, lúc nào cũng tràn ra, vương lên tay cậu, lên áo, lên cả không khí xung quanh.

Cậu vu vơ xoay bút, cái gáy của người ngồi trước khẽ nghiêng đi, một ánh nhìn dè dặt, cẩn trọng liền chiếu lên ô cửa kính.

Sống lưng cậu đột nhiên cứng lại, bất giác cúi đầu nhìn chăm chăm vào mặt bàn cũ kỹ: những vết xước này có ý nghĩa gì? Những ký hiệu này là tâm sự của ai? Mây trôi lững lờ ngô đồng úa tàn, tâm trạng sau này liệu còn như ngày xưa không?

Tại sao lại cúi đầu? Chẳng phải là muốn nhìn thấy cậu ấy sao? Cậu ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Đào Cư Nhiên trên ô cửa kính nơi ánh sáng và bóng tối đang dịch chuyển.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Đào Cư Nhiên đã cố tình nhìn đi nơi khác. Ánh mắt của cậu ấy giống như một cây trinh nữ, trong suốt gần ba tháng qua đã nở rộ trên tấm kính này. Trước đây Tĩnh Như Phong chưa bao giờ để tâm, nhưng giờ nghĩ lại, lại có một cảm giác khó tả len lỏi nơi đáy lòng.

Cậu gõ nhẹ vào ghế của Đào Cư Nhiên, hỏi: “Nhìn gì thế?”

Đào Cư Nhiên chậm rãi quay đầu lại, giơ cuốn vở ghi chép tiếng Anh lên: “Tiết tự học tối nay thi tiếng Anh.” Cậu ấy dùng cuốn vở che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt đen láy, đuôi mắt hơi cụp xuống, hàng mi cong cong.

Tĩnh Như Phong lấy cuốn vở, viết viết sửa sửa trên bài văn mẫu của Đào Cư Nhiên, nét chữ đẹp như hoa văn in trên thiệp mời.

“Cái này hay hơn.”

Đào Cư Nhiên nhận lấy xem, quả nhiên từ ngữ cao cấp hơn, ngữ pháp phức tạp hơn, mới mẻ hơn nhiều so với những câu cậu chép từ sách mẫu.

“Cảm ơn cậu…” Giọng cậu rất nhỏ, như thể sợ người khác nghe thấy. Giọng điệu do dự, kéo dài quen thuộc ấy lọt vào tai Tĩnh Như Phong lại giống như đang làm nũng.

“Mấy hôm nay trời trở lạnh, không bị cảm chứ?”

“Không…”

Tĩnh Như Phong đột nhiên đưa tay sờ trán cậu: “Vậy sao trông ủ rũ thế?”

Hơi ấm từ lòng bàn tay vừa chạm đã rời đi, Đào Cư Nhiên chậm mất nửa nhịp mới ngửa người ra sau. Tĩnh Như Phong nhướng mày, nhưng không nói gì, chỉ nhìn cậu.

Đào Cư Nhiên cứng đờ người dịch lại, không tự nhiên mà bóp tay, ánh mắt lảng tránh: “Tớ…”

Tĩnh Như Phong khoanh tay đặt lên bàn, vẻ mặt đầy quan tâm: “Mặt cậu đỏ lắm, có phải bị sốt không?”

Đào Cư Nhiên hoảng hốt sờ mặt: “Không, không có đâu nhỉ? Chắc là tớ mặc nhiều quá, nên nóng thôi?”

Cửa sổ lớp học đang mở, có gió thu lùa vào, Đào Cư Nhiên vì mới ốm một trận dạo trước nên quấn mình kín mít, gần như là người mặc nhiều nhất cả lớp.

Đào Cư Nhiên đang nghĩ có nên kéo khóa áo khoác ra để chứng minh mình thật sự nóng hay không thì chuông vào lớp vang lên, cậu vội vàng quay người lại. Tĩnh Như Phong nhìn chằm chằm vào gáy cậu một lúc lâu, vệt hồng đó mãi một lúc sau mới phai đi.

Tiết cuối cùng buổi chiều là tiết tự học, nửa buổi không thấy thầy cô đến. Mọi người đều lấy điện thoại ra chơi, bắt đầu trò chuyện.

Tĩnh Như Phong cũng không còn tâm trí học nữa, ngẩn người một lúc, rồi dùng ngón tay gõ gõ vào xương bả vai của Đào Cư Nhiên - cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là muốn nói chuyện với cậu mà thôi.

“Tối qua ngủ không ngon à?”

“Đâu có… Sao cậu lại hỏi vậy?”

“Tôi thấy cậu hình như bị sái cổ.”

“Tớ mơ một giấc mơ.”

“Mơ gì?”

“Ờm…”

“Trong mơ có tôi không?”

“Hả? Không có! Thật sự không có!”

Tĩnh Như Phong không trêu cậu nữa, đẩy tờ đề toán đang trải trên bàn qua, tiện tay chỉ vào một câu: “Bài này giải thế nào?”

Đào Cư Nhiên giảng rất nghiêm túc, ánh mắt Tĩnh Như Phong từ tờ giấy nháp dời sang khuôn mặt cậu - làn da trắng nõn, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt như được nước thấm đẫm, trong sáng đến thế, bi thương đến thế, giống như ánh hoàng hôn nghiêng bóng, sắp sửa rơi vào bóng tối.

Cậu ấy lúc nào cũng không dám nhìn mình - tại sao? Tĩnh Như Phong có lúc cảm thấy mình đã hiểu, lại có lúc vô cùng bối rối.

“Cuối cùng chỉ cần áp dụng công thức một lần nữa là được… Tớ giảng có dễ hiểu không?”

“Tôi không nghe.”

“Hả? Có phải mạch suy nghĩ của tớ rối quá không?” Đào Cư Nhiên khổ não chau mày: “Để tớ giảng lại một lần nữa…”

“Ừm, lần này tôi sẽ nghe cho kỹ.”

Đào Cư Nhiên giảng hai lần, mạch suy nghĩ của chính cậu cũng trở nên rõ ràng hơn. Tĩnh Như Phong làm theo logic của cậu, tính ra được đáp án: “Ra là vậy, câu này ra đề hiểm thật.”

“Đúng vậy, thật ra tính toán không phức tạp, chủ yếu là phải nghĩ đến bước này. Bài này lúc đầu tớ cũng không nghĩ ra, trước đây thầy giảng một lần, tớ có ghi chép lại nên mới biết làm.” Cậu lật cuốn sổ ghi chép ra cho cậu ấy xem.

Tĩnh Như Phong lật xem cuốn sổ lỗi sai: “Cậu làm việc gì cũng nghiêm túc như vậy à?”

“Không phải nghiêm túc, chỉ là cách làm của người ngốc thôi.” Cậu có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Chỉ cần đề bài thay đổi một chút là không biết làm nữa - tớ có phải rất ngốc không?”

“Không phải ngốc, là...” Hai chữ “đáng yêu” lượn một vòng trên đầu lưỡi rồi lại trôi đi mất, Tĩnh Như Phong đổi chủ đề: “Tập mở khóa thành thạo chưa?”

Đào Cư Nhiên lắc đầu: “Vẫn chưa, tay tớ vụng về lắm.”

“Để tôi xem.”

“Hả?”

“Xòe tay ra...”

Đào Cư Nhiên xòe cả hai tay ra, Tĩnh Như Phong mỉm cười, nắm lấy tay phải của cậu xem xét kỹ lưỡng.

Ngón tay Tĩnh Như Phong thon dài, đốt xương rõ ràng, làm nền cho bàn tay cậu trông như ngắn đi một khúc - Đào Cư Nhiên cảm thấy tự ti mặc cảm, không nhịn được mà len lén nhìn cậu ấy: đôi mày, sống mũi, bờ môi của cậu ấy… Cảm giác ấm áp chạm vào mang theo sự ngứa ngáy như kiến bò trong lòng, khiến hơi thở cậu trở nên gấp gáp.

Tĩnh Như Phong như đang chơi đồ chơi, véo véo ngón tay cậu, ấn ấn vào lòng bàn tay, “Vụng ở đâu chứ? Tôi thấy linh hoạt lắm mà.”

“Vừa ngắn vừa mập…”

Tĩnh Như Phong bật cười: “Rất đáng yêu.”

“Mẹ tớ thích piano, hồi nhỏ định cho tớ đi học. Thầy giáo xem tay tớ  xong liền nói tớ không hợp học đàn, ngón tay không đủ dài.”

“Vậy cậu có thích piano không?”

“Cũng không hẳn là thích hay không thích.”

“Vậy cậu có thích loại nhạc cụ nào không?”

“Sáo, tớ thích tiếng sáo. Tớ không học được, hơi không đủ.”

“Tôi không biết thổi sáo, nhưng tôi có thể học.”

“Hả?” Trong đôi mắt tĩnh lặng của Đào Cư Nhiên ánh lên một chút nghi hoặc, ánh sáng nghiêng nghiêng phủ lên mặt cậu, dịu dàng như lông ngỗng mềm mại.

Tĩnh Như Phong lười biếng đưa tay ra vờn lấy ánh nắng giữa không trung, như thể muốn vén tấm mạng che mặt của cậu: “Đào Cư Nhiên…”

“Hửm?”

“Đào Cư Nhiên.”

“Hửm…?”

“Đào Cư Nhiên.”

“…”

Tĩnh Như Phong bất giác bật cười, khẽ khàng mà quả quyết gọi tên cậu: “Đào Cư Nhiên!”

Đào Cư Nhiên mông lung nhìn cậu ấy, Tĩnh Như Phong vùi mặt vào cánh tay, vai run run, tiếng cười vui vẻ không sao giấu được. Đào Cư Nhiên tiu nghỉu rụt cổ lại, nhíu mày nhìn cậu ấy, mặt đầy vẻ khó hiểu.

“Giờ giải lao dài, tôi đợi cậu trên sân thượng, nhất định phải đến đấy.”