Thiếu Niên Trầm Lặng

Chương 52:  Cậu hoàn toàn thất vọng về bản thân.



Sinh nhật của Hà Khiếu rơi vào thứ Tư, đúng vào dịp thi tháng. Từ Hành đã tổ chức một buổi tiệc tại ký túc xá giáo viên, mời Đào Cư Nhiên và Tĩnh Như Phong đến ăn lẩu để chúc mừng sinh nhật cậu chàng.

Hà Khiếu có chút bất ngờ, lại có chút chê bai: “Thầy Từ, lần sau có liên quan đến đồ ăn thì thầy cứ nói trước với em một tiếng nhé!”

Cậu chàng thái mỏng những lát thịt bò, thêm gia vị vào ướp một lát, rồi đập thêm một quả trứng vào để thịt mềm và mọng hơn: “Chỉ có thể làm thế này thôi, nếu được ướp trước thì vị sẽ ngon hơn nhiều!”

Từ Hành nhìn những động tác thuần thục như mây bay nước chảy của Hà Khiếu, không khỏi tán thưởng: “Tài dùng dao giỏi thật đấy!”

“Em đã là gì đâu chứ? Sau này thầy là người cầm dao phẫu thuật, em đâu dám múa rìu qua mắt thợ! Thịt này chất lượng không tệ đâu, thầy cũng biết chọn ghê!”

Từ Hành cười mà không nói, cứ mua loại đắt tiền thì sẽ không sai.

Hà Khiếu tay chân nhanh nhẹn cuộn nấm kim châm vào thịt ba chỉ bò, cuộn hành lá vào trong tàu hũ ky: “Nhiên Nhiên thích ăn món này nhất. Tớ biết cậu không ăn hành, nhưng phần gốc hành trắng này ăn vào có vị ngọt giòn, cậu nhất định phải thử - Được rồi, bưng hết đồ ăn ra ngoài đi, chén thôi!”

Nồi lẩu sôi ùng ục, ớt khô cuộn mình trong lớp dầu đỏ, những đoạn hành trắng và ngò xanh nổi trên bề mặt, trong làn khói tỏa ra hương thơm cay nồng, kích thích đến mức khiến người ta ứa nước miếng. Đào Cư Nhiên sợ lát nữa về lớp sẽ ám mùi lên người khác, bèn cởi áo khoác đồng phục ra định đem ra ngoài.

Hà Khiếu xua tay: “Không sao đâu! Cứ để đây, về lớp cho bọn nó thèm chết đi!”

Đào Cư Nhiên mỉm cười, ánh mắt dừng lại ở phía đối diện bàn, cánh tay của Tĩnh Như Phong đang đặt giữa đĩa rau xà lách xanh mướt và những cây nấm trắng muốt.

Sau ngày hôm đó, cậu không nói chuyện với Tĩnh Như Phong thêm một lời nào, cũng không dám nhìn cậu ấy, dù chỉ là một cái liếc trộm.

“Cảm ơn...” Tĩnh Như Phong rất tự nhiên đưa áo khoác của mình cho cậu.

Cậu lặng lẽ nhận lấy, ôm hai chiếc áo vào nhau, đi ra phòng ngoài treo lên gọn gàng. Một lớn một nhỏ, một mới một cũ, kiểu dáng giống nhau nhưng lại hoàn toàn khác biệt, chỉ một cái nhìn đã thấy rõ sự chênh lệch… thật không xứng đôi chút nào.

Cậu cắn môi, trong lòng cũng có thứ gì đó đang sôi lên ùng ục, vừa chua vừa chát.

Với tư cách là chủ nhà, Từ Hành rót đầy đồ uống cho mọi người, nâng ly chúc mừng: “Chúc A Khiếu sinh nhật vui vẻ, học hành thành đạt, ước mơ thành sự thật!”

“Chúc mình năm nào cũng có ngày này, tuổi nào cũng có hôm nay!” Hà Khiếu hai má ửng hồng: “Chúc thầy Từ vạn sự như ý! Chúc Nhiên Nhiên hạnh phúc vui vẻ! Chúc Tĩnh Như Phong lòng nghĩ sự thành! Chúc mọi người ăn ngon uống say, sau này năm nào cũng tụ họp!”

Những người khác uống Coca, Đào Cư Nhiên uống sữa, vừa uống một ngụm đã dính cả một vòng ria sữa trên mép, cậu ngơ ngác nhìn mọi người trong tiếng cười ha hả của Hà Khiếu.

Tĩnh Như Phong rút một tờ giấy ăn đưa qua, ý cười trong mắt ẩn hiện mà không bộc lộ.

Đào Cư Nhiên rũ mắt, nói lí nhí cảm ơn.

Tĩnh Như Phong nhìn cậu từ tốn lau miệng, gắp một miếng nấm bào ngư nhỏ ăn, lớp dầu cay nhuộm đôi môi cậu thành màu đỏ cam, viền môi hơi nhòe đi, trông càng thêm đầy đặn, làm nổi bật lên gò má trắng ngần như ngọc.

Ra là cậu thích ăn nấm, cậu còn thích gì nữa… cây ngô đồng, mặt trăng, bánh bao, hoàng hôn?

Hà Khiếu bắt đầu pha nước chấm cho mọi người: “Nhiên Nhiên không ăn cay được mấy nên cho thêm tương mè, thầy Từ thích vị nguyên bản đúng không? Tĩnh Như Phong cậu có sở thích gì đặc biệt không? Ăn cay được chứ?”

“Được.”

“Okela, cậu cũng là người Bồ Thành, để tôi pha cho cậu một bát vị Bồ Thành chính gốc!”

Từ Hành thấy Đào Cư Nhiên không được tự nhiên như hai người kia, bèn bảo cậu gắp thêm đồ ăn: “Ăn nhiều thịt vào, bổ sung protein, tăng cường miễn dịch.”

Hà Khiếu ngăn anh lại: “Đừng đừng đừng, Nhiên Nhiên ăn lẩu không ăn thịt!” Cậu chàng vớt mấy viên bò viên vào bát Đào Cư Nhiên, giải thích hộ cậu: “Cậu ấy không thích loại thịt mềm mềm thế này, ba chỉ bò cuộn cũng không ăn mấy đâu!”

Đào Cư Nhiên gật đầu: “Tớ ăn rau với tàu hũ ky là được rồi.”

“Cải bó xôi được rồi đấy, không vớt ra là già mất!” Hà Khiếu đặc biệt vui vẻ: “Bữa lẩu đầu tiên của mùa đông năm nay - hoàn hảo!” Món nào nấu bao lâu, lúc nào ăn ngon nhất cậu chàng đều nắm rõ trong lòng, hết gọi người này lại gọi người kia, bận rộn không ngớt, ai nấy đều ăn đến toát mồ hôi trán.

Đào Cư Nhiên không giỏi ăn nói, Tĩnh Như Phong thì trầm lặng ít lời, chỉ ngồi nghe Hà Khiếu và Từ Hành nói chuyện. Lớp 12 đã qua được một nửa, câu chuyện thế nào cũng không thoát khỏi chủ đề thi đại học.

Hà Khiếu nhún vai: “Thành tích của em cũng chỉ đủ vào một trường đại học hạng hai thôi, em nghĩ kỹ rồi, vào một trường dạy nấu ăn chắc không thành vấn đề! Nghe nói còn phải học dinh dưỡng học rồi khoa học thực phẩm gì đó, cũng hay! Còn nơi học thì tốt nhất không ra khỏi tỉnh, sau này tiện chăm sóc gia đình!”

Từ Hành gật đầu: “Em có tài năng, có thể sống bằng tài năng của mình thì còn gì tốt hơn!”

“Thế còn thầy, tại sao thầy lại học y?”

Từ Hành đặt đũa xuống: “Bố thầy mất vì bệnh vào năm thầy học lớp 12, bà ngoại thầy mất vì ung thư, mẹ thầy cũng bị ung thư.”

Hà Khiếu gãi đầu, nhìn Đào Cư Nhiên một cái, rồi ái ngại nhìn anh.

Từ Hành mỉm cười: “Không sao đâu, thầy đã quen với sinh ly tử biệt rồi. Hoa nở hoa tàn, cỏ cây khô héo, con người cũng vậy, tất cả chỉ là một biểu hiện của sự sống… trân trọng khoảng thời gian bên nhau là được.” Sau khi tháo kính xuống, vẻ trang trọng, chững chạc của một người thầy cũng theo đó mà được cởi bỏ, trông anh không già dặn hơn họ là bao, chỉ là trong giọng nói luôn mang một sự bình yên và thanh thản của người đã trải qua nhiều thăng trầm.

Hà Khiếu đã từng gặp mẹ của Từ Hành, chỉ nhớ rằng bà nói chuyện rất dịu dàng, mang khí chất của một người tri thức: “Dì Từ trông vẫn ổn lắm ạ…” Cậu chàng không biết nên an ủi Từ Hành thế nào, lại cảm thấy đối phương dường như không cần được an ủi. Lần gần nhất cậu chàng đối mặt với sinh ly tử biệt là năm mười ba tuổi, con mèo già trong nhà bị xe cán chết, lúc đó cậu chàng đã khóc ròng rã hai ngày ở nhà, rồi mất thêm ba ngày để tìm ra chiếc xe gây tai nạn, dùng đồng xu cào xước chiếc xe tan nát để xả giận, nỗi đau buồn ấy mới nguôi ngoai đi được.

“Bà rất lạc quan, không muốn quãng thời gian cuối đời phải trải qua trên giường bệnh. Bà đã dành phần lớn cuộc đời ở ngôi trường này, và cũng muốn kết thúc tại đây… Chiếc bánh kem của em là do bà làm đấy.”

Hà Khiếu: “Vậy thì em phải ăn không chừa một miếng mới được!”

Từ Hành quay sang Đào Cư Nhiên: “Còn Đào Cư Nhiên thì sao, sau này em muốn làm gì?”

Đào Cư Nhiên thật sự không biết, cậu không có kế hoạch gì cho tương lai, chẳng qua cũng chỉ là thi đỗ đại học, tìm một công việc rồi về hưu… một cuộc đời như vậy chẳng có gì đáng để lên kế hoạch, chỉ là bị cuộc sống xô đẩy mà đi thôi.

“Em không có ý tưởng gì cả…” Nếu sau này có thể gặp lại Tĩnh Như Phong thì tốt quá, dù chỉ là nhìn từ xa, biết cuộc sống của cậu ấy ra sao cũng được…

Cậu ấy có tham gia kỳ thi đại học không? Sẽ ở lại trong nước chứ? Hay sẽ đến Canada, đến một nơi mà cậu sẽ mãi mãi không thể nào đuổi kịp?

Giữa họ, cứ như thế này, gặp một lần là bớt đi một lần.

Ánh mắt cậu lơ đãng lướt lên không trung, rồi dừng lại trên một mảng bóng nhỏ do ánh đèn hắt xuống, mảng bóng đó tựa như vệt mưa ẩn hiện trên ô cửa sổ màu, tựa như đôi cánh bướm mỏng manh trong nắng hạ, chỉ một rung động nhỏ cũng đủ để khuấy lên những gợn sóng trong lòng cậu.

Tương lai nếu không có Tĩnh Như Phong, thì còn gì để mong đợi nữa?

Trong dạ dày như có một khối chì đè nặng - có phải lẩu cay quá không? Cậu uống một ngụm sữa, thứ chất lỏng đặc quánh ấy chìm xuống trong bụng, mãi không tiêu hóa được, giống hệt như nỗi phiền muộn và chán nản đã đè nặng trong lòng cậu suốt những ngày qua.

Cậu hoàn toàn thất vọng về bản thân.

Hà Khiếu choàng qua vai cậu, thân mật tựa đầu vào vai cậu: “Nhiên Nhiên của chúng ta sau này sẽ trở thành nhà văn đấy! Cậu ấy đã đăng mấy bài tản văn trên tạp chí rồi! Văn hay chữ tốt thôi rồi!”

Đào Cư Nhiên đỏ mặt: “Không có đâu… thật ra những bài tớ gửi đều là tạp chí địa phương, yêu cầu không cao, chỉ là phong cách hợp nhau thôi. Tớ chỉ thích viết lách linh tinh, còn làm nhà văn thì tớ chưa nghĩ tới, tớ cũng không biết nữa…”

Từ Hành khuyến khích: “Có thể lấy sở thích của mình làm nghề nghiệp là một điều rất may mắn đó!”

Hà Khiếu “chậc” một tiếng: “Dù sao ở chỗ thầy thì thế nào cũng là tốt cả!” Cậu chàng vớt sách bò đã chín ra mời mọi người ăn, rồi lại gắp tàu hũ ky cuộn hành lá vào bát Từ Hành, nháy mắt với anh.

Vì tin tưởng cậu chàng, Từ Hành thử một miếng, vị ngọt xen lẫn cay rất mới lạ, tuy không hợp khẩu vị của anh, nhưng thỉnh thoảng thử một lần cũng không tệ.

“Các em còn trẻ như vậy, tương lai có vô hạn khả năng, đương nhiên là tốt rồi.”

“Này, thầy đừng dùng cái giọng điệu của người từng trải đó để nói chuyện nữa! Thầy cũng là sinh viên, nghiên cứu sinh cũng là sinh viên, chẳng phải chỉ lớn hơn bọn em vài tuổi thôi sao!”

“Được được, thầy tự phạt một ly.” Anh nâng ly Sprite lên uống cạn, rồi lại rót thêm đồ uống cho mọi người, “Còn Tĩnh Như Phong thì sao? Gia đình em có sắp đặt gì cho em rồi đúng không?”

“Không có ạ. Họ sẽ cho em lời khuyên, nhưng cũng sẽ tôn trọng quyết định của em.”

Hà Khiếu tò mò hỏi: “Thế cậu có dự định gì chưa?”

Tĩnh Như Phong liếc nhìn Đào Cư Nhiên, đối phương đang chọc chọc vào miếng khoai tây mềm nhũn trong bát, như thể đang chuyên tâm nghiên cứu giá trị dinh dưỡng của nó.

“Không có ý tưởng gì cả… chỉ là muốn đi nhiều nơi hơn, ngắm nhìn nhiều hơn.”

Động tác của Đào Cư Nhiên khựng lại, tai và gáy vì hơi nóng mà ửng lên một lớp phấn hồng nhàn nhạt.

Làn khói bốc lên lượn lờ giữa hai người, biến hóa thành những ngọn núi kỳ vĩ, những thung lũng sâu và hang động đá, vừa bí ẩn vừa xinh đẹp.

Tĩnh Như Phong bỗng nảy ra một ý nghĩ: Hay là làm nhiếp ảnh gia đi - chụp lại hết những nơi đã đi qua, những phong cảnh đẹp đẽ, biết đâu một ngày nào đó cậu ấy cũng có thể nhìn thấy.

Biết đâu một ngày nào đó cậu ấy có thể biết rằng, khi cậu ngắm nhìn những phong cảnh này, trong lòng đều đang nghĩ đến cậu ấy.

“Hay quá nhỉ!” Hà Khiếu thoáng chút ngưỡng mộ, nhưng cậu chàng vẫn thích ở nhà, ở bên cạnh gia đình hơn.

“Nhiên Nhiên, sau này cậu cũng phải đi ra ngoài mở mang tầm mắt với thế giới! Tớ nghe nói mấy nhà văn nổi tiếng đều đi khắp nơi trên thế giới để tìm cảm hứng đấy! Ê - biết đâu hai cậu có thể kết bạn đồng hành với nhau!” Hà Khiếu càng nghĩ càng thấy khả thi: “Một người du lịch, một người viết lách, hay quá còn gì!”

Từ Hành cũng gật đầu: “Không tồi, đúng là một cặp bài trùng hoàn hảo!”

Họ không có ý gì khác, nhưng Đào Cư Nhiên lại vì tâm sự thầm kín mà ngẩng đầu lên, nhìn qua bên kia bàn - Tĩnh Như Phong đang nhìn cậu, dường như đã đợi từ rất lâu.

Hai ánh mắt giao nhau giữa không trung, dường như được kết nối bởi một thứ gì đó yếu ớt mà kỳ diệu. Làn khói lượn lờ giữa hai người, rồi lại tan biến vào không trung. Có lẽ chỉ là hai giây tiếp xúc, nhưng không một ai nhúc nhích.

“Thái Sơn, Hoàng Sơn, Thanh Thành Sơn, biển Bột Hải, Nam Hải, biển sao trời - cả đời này mình nhất định phải đi! Đưa cả bố mẹ và bà nội đi cùng! Mình sẽ cõng bố lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc, chỉ cần mình dậy nổi thôi haha!” Hà Khiếu mơ mộng hão huyền về những chuyến đi Nam Bắc, không khí ngày càng sôi nổi, nồi lẩu cũng dần nguội đi.

Đến cuối bữa, Từ Hành bưng ra một chiếc bánh kem dâu tây phủ kem tươi, Hà Khiếu nhắm mắt cầu nguyện: Hy vọng dì Từ có thể thoát khỏi sự giày vò của bệnh tật, có thể ở bên thầy Từ lâu hơn một chút!

“Phù...” Nến tắt, tất cả đèn đóm bên ngoài bừng sáng. Vầng trăng ẩn mình vào mây, nhưng những vì sao lại không cam chịu cô đơn mà lấp lánh tỏa sáng.