Ăn bánh xong, Hà Khiếu phụ Từ Hành dọn dẹp, rồi đẩy Đào Cư Nhiên và Tĩnh Như Phong ra cửa: “Được rồi, ở đây có bọn tớ lo, hai người mau về lớp đi!”
Vẫn còn một lúc nữa mới vào lớp, nhưng sắc trời đã sẫm lại. Ánh đèn từ mỗi phòng học tuôn chảy qua cửa sổ và cửa ra vào, vươn ra những chiếc xúc tu vừa tò mò lại vừa cảnh giác.
Đào Cư Nhiên lề mề, cố tình đi thật chậm. Tĩnh Như Phong lại thong dong dạo bước với vẻ nhàn hạ, duy trì khoảng cách đi song song với cậu.
Đi đến một góc rẽ, Tĩnh Như Phong đột nhiên quay đầu lại, dọa Đào Cư Nhiên giật nảy mình. Ngay cả trong ánh sáng nhá nhem của hoàng hôn, đôi mắt cậu ấy vẫn sáng đến nao lòng. Đào Cư Nhiên bất giác lùi lại hai bước, tựa vào mặt tường lạnh lẽo.
“Cậu đang trốn tôi.”
Đào Cư Nhiên không thể chối cãi, quay ngang quay ngửa như con ruồi không đầu cố thoát khỏi vòng vây của cậu ấy, miệng phát ra tiếng ậm ừ vô nghĩa: “Hả?”
“Không để ý đến tôi nữa?”
“…”
“Nhìn vào mắt tôi mà nói.”
Đào Cư Nhiên khó khăn ngẩng cổ lên, chạm phải ánh mắt Tĩnh Như Phong rồi lại như bị điện giật mà quay đi, chỉa cái đầu đen sì và một bên tai đỏ ửng về phía cậu ấy, lí nhí nói: “Tớ không...”
Tĩnh Như Phong khẽ cười một tiếng trên đầu cậu, “Tại sao không dám nhìn tôi?”
Rõ ràng là vẫn luôn nhìn trộm, từ rất lâu về trước - ánh mắt ấy tựa như cây ngô đồng xao xác ngoài cửa sổ, cô đơn lay động trong gió, khiến cả thế giới ngập trong bóng hình dịu dàng của nó. Những vệt sáng lốm đốm hắt lên mặt cậu ấy, luôn khiến cậu ấy bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say, tựa như một sự chỉ dẫn vô hình.
“Không có mà, tớ không có…” Đào Cư Nhiên cố gắng thu mình lại, nhưng hơi thở trên người cậu ấy vẫn từ từ bao bọc lấy cậu, khiến cậu yếu đuối đến mất hết sức chống cự.
“Cậu xóa định vị rồi, sợ tôi tìm thấy cậu à? Có muốn xóa luôn cả WeChat và số điện thoại không? Tại sao không để ý đến tôi? Muốn tuyệt giao với tôi à?” Không đợi cậu trả lời, Tĩnh Như Phong vây cậu giữa bức tường và lồng ngực mình, từ trên cao nhìn xuống đối diện với cậu: “Kể cả không có định vị tôi cũng có thể tìm thấy cậu, chỉ cần tôi muốn là có thể tìm thấy cậu...”
Giọng cậu ấy có phần lạnh lùng, mang theo một cảm giác áp bức, Đào Cư Nhiên hoang mang và sợ hãi nhìn cậu ấy, nỗi tủi thân dâng lên dày đặc trong lòng. Nhưng khuôn mặt cậu ấy được đêm tối và ánh đèn tô điểm trở nên dịu dàng vô hạn lại khiến cậu mê mẩn.
Nhưng Tĩnh Như Phong nhanh chóng buông lỏng, lùi về một khoảng cách an toàn cho cậu: “Nếu cậu không muốn, tôi sẽ không đến quá gần. Tôi không muốn làm cậu cảm thấy khó chịu.”
Đào Cư Nhiên im lặng, như một cái cây nhỏ gầy gò, trơ trọi. Cậu cố gắng ép mình vào tường, dường như muốn chui vào đó để biến mất khỏi mắt cậu ấy.
Tĩnh Như Phong muốn chạm vào cậu, mái tóc mềm mại, khuôn mặt ấm áp, hay bờ vai mỏng manh của cậu. Tay đưa lên rồi lại hạ xuống, cậu ấy bất lực nói: “Tại sao không nói gì? Tôi là hồng thủy mãnh thú hay sao? Cậu dường như lúc nào cũng rất sợ tôi? Tại sao?” Rõ ràng ở trước mặt Hà Khiếu thì rất tự tại, sao lại chỉ dùng sự im lặng để đối đãi với tôi chứ?
Trong sự im lặng đó, cậu ấy dường như đọc được điều gì đó - một điều không thể nói thành lời nhưng lại vô cùng rung động, nhưng đôi khi cậu ấy lại cảm thấy đó chỉ là ảo giác của sự đơn phương.
“Đừng sợ tôi, tôi sẽ không ép cậu làm bất cứ điều gì. Chúng ta vẫn là bạn, phải không?”
Không đủ, bạn bè thì không bao giờ là đủ - Đào Cư Nhiên cúi đầu, bị cái lạnh cuối thu thổi cho cõi lòng tro tàn nguội lạnh.
Chỉ có thể làm bạn, có lẽ ngay cả tư cách làm bạn của cậu ấy cũng không có.
Tại sao mình không thể xuất sắc hơn một chút? Tại sao không thể cởi mở như A Khiếu, điềm tĩnh như thầy Từ, hay dũng cảm như Trình Y Y?
Tại sao mình lại khác biệt với mọi người? Ai ai cũng tỏa sáng, còn cậu chỉ là một hòn đá hoang vu.
“Thật ra cậu không cần để tâm, cứ coi như chuyện hôm đó chưa từng xảy ra…” Tĩnh Như Phong ngập ngừng, đè nén hết những cảm xúc dưới đáy lòng: “Chúng ta vẫn hòa hợp như trước đây, được không?”
Không tốt, không tốt một chút nào! Tại sao không nói cho cậu ấy biết? Tại sao lại đẩy cậu ấy ra?
Đào Cư Nhiên cắn môi, cảm thấy có thứ gì đó lăn ra từ trong mắt.
Cậu thầm mắng mình vô dụng, giọng rầu rĩ nói: “Mắt tớ đau… tớ phải đi trước đây!”
Tại sao cứ luôn khóc trước mặt cậu ấy? Tại sao lại tìm một lý do vụng về như vậy!
Tĩnh Như Phong kéo tay cậu lại: “Đi đâu? Lại muốn trốn tôi à?”
“Không phải…” Cậu muốn tìm một nơi không có người để khóc một trận cho thỏa, nếu không cậu sẽ lao vào lòng cậu ấy để cầu xin sự an ủi.
Hốc mắt cậu lan sang cả gò má một mảng đỏ ửng, Tĩnh Như Phong đưa tay lau đi giọt lệ: “Đừng trốn, cậu có thể khóc, hơn nữa trông cậu khóc rất đẹp… Thời tiết hanh khô, khóc một chút cho mắt đỡ khô thì sẽ không đau nữa.”
Đào Cư Nhiên cố gắng kìm nén, nhưng nước mắt lại càng tuôn trào dữ dội hơn: “Đúng, đúng vậy… mắt tớ dễ bị khô, nên hay chảy nước mắt… thật ra tớ không hay khóc đến thế đâu…”
“Chẳng có gì to tát cả, nước mắt là để rửa sạch đôi mắt, khóc xong rồi thế giới sẽ càng thêm trong sáng.” Tĩnh Như Phong chăm chú nhìn vào đôi mắt ướt át của cậu, tựa như có một vầng trăng đang dâng lên từ đó, ánh trăng từ từ lan ra, thấm đẫm cả màn đêm, dịu dàng cả thế giới.
“Khóc có lợi cho sức khỏe, không có chuyện gì thì nên khóc nhiều vào.”
Đào Cư Nhiên vội vàng lau mặt, gượng cười một cái: “Làm gì có ai không có chuyện gì cũng khóc chứ?”
Tĩnh Như Phong bật cười: “Khóc là một loại văn hóa, chúng ta khóc khi buồn - khóc nức nở, nước mắt như suối tuôn; chúng ta cũng khóc khi vui - vui quá hóa buồn, mừng quá phát khóc; khóc khi kích động - gào trời khóc đất, nước mắt giàn giụa; và cả khi cạn lời cũng khóc - dở khóc dở cười. Đương nhiên, so với khóc thì cười lại là cách thể hiện phổ biến hơn: tức quá hóa cười, nụ cười gượng gạo, bật cười ngây ngô, ngậm cười nơi chín suối… Tóm lại, một người thích khóc hay thích cười đều là biểu hiện của sự chân thật.” Cậu ấy đổi giọng: “Nhưng sau này tôi càng hy vọng được nhìn thấy dáng vẻ lúc cậu cười hơn, bởi vì trông cậu cười cũng rất đẹp…”
Giọng nói trầm ấm, dễ nghe của cậu ấy truyền đi một sự ấm áp khác lạ trong màn đêm u tối. Ánh đèn chiếu từ phía sau khiến đường nét của cậu ấy hiện lên một vẻ mờ ảo như được làm nhòe đi, nhưng đôi mày sâu và ánh mắt lại rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy ngay sự dịu dàng đang lấp lánh như sóng nước.
Đào Cư Nhiên ngây người nhìn cậu ấy, gió đêm thổi qua má lành lạnh, nhưng đáy lòng lại nóng rực và khắc khoải.
“Tĩnh Như Phong… thật ra, thật ra tớ…”
Nói đi, nói ra đi, nói cho cậu ấy biết.
Rõ ràng đã nhẩm đi nhẩm lại cả ngàn lần rồi, rõ ràng là muốn nói cho cậu ấy, rõ ràng là muốn cậu ấy biết.
Tĩnh Như Phong, tớ thích cậu, tớ thích cậu.
“Thật ra tớ… tớ muốn làm bạn với cậu!”
Cậu nghiến ra mấy từ này từ kẽ răng, cuối cùng cũng hiểu ra rằng mình sẽ không bao giờ nói ra được câu nói đó. Sự tự ti không thể cứu vãn, sự nhút nhát bẩm sinh, sự tiêu cực và bi quan không thể thoát khỏi… Cậu không xứng với một Tĩnh Như Phong tốt đẹp như vậy.
Mình khác biệt với mọi người, cậu nghĩ, mình đã định sẵn sẽ sống một cuộc đời xám xịt.
Còn Tĩnh Như Phong - Tĩnh Như Phong tựa như một vệt sáng nổi bật, biến cuộc đời xám xịt của cậu thành một tác phẩm nghệ thuật có thể trưng bày.
Cậu ấy quan trọng đến nhường nào, nhưng cậu ấy không biết, mình đã không nói cho cậu ấy biết.
“Xin lỗi, xin lỗi…” Cậu không ngừng lặp lại.
Xin lỗi, tớ luôn làm hỏng mọi chuyện, tớ luôn khiến người khác thất vọng.
Xin lỗi, tớ không muốn trở thành một đoạn ký ức khiến cậu phải hối hận.
Xin lỗi, tớ không có cách nào đáp lại cậu bằng một tình cảm tương tự, cũng như mặt trăng không thể sánh được với ánh sáng của mặt trời.
Đào Cư Nhiên nhìn cậu với vẻ gần như tuyệt vọng. Tim Tĩnh Như Phong chợt nhói đau, giống như trong đêm mưa đất trời hỗn độn ấy, bóng hình mỏng manh của cậu ấy bị gió mưa nuốt chửng, sự bất lực và đau thương đó đã thấm qua màn mưa làm ướt đẫm tâm hồn cậu.
“Không sao...” Tĩnh Như Phong nắm lấy bàn tay run rẩy của Đào Cư Nhiên, an ủi: “Đừng kích động, không sao cả… Nghe này, chúng ta sẽ ổn thôi, còn tốt hơn cả trước đây. Đừng đau lòng, không cần tự trách, cậu có thể nói ra lời trong lòng mình, bất kể là gì tôi cũng có thể chấp nhận.”
“Nhưng mà tớ…”
“Không có nhưng mà gì cả, so với việc chấp nhận tôi, tôi càng hy vọng cậu có thể nghe theo lòng mình, được không?”
“Được…”
Tĩnh Như Phong thu tay lại, đưa chân chạm vào cậu, hai bàn chân cọ vào nhau, không ai dời đi, cho đến khi tiếng chuông vào lớp phá vỡ sự tĩnh lặng.
Đào Cư Nhiên qua vai cậu ấy nhìn dãy nhà học yên tĩnh: Sắp vào lớp rồi, tất cả đều đã kết thúc.
Tĩnh Như Phong đút tay vào túi, đối mặt với cơn gió đêm ngày một dữ dội hơn: “Phải đi rồi, về thôi.”
Đúng như Tĩnh Như Phong đã nói, họ có thể làm bạn, thậm chí còn thân thiết hơn trước đây. Cậu ấy sẽ tìm cậu nói chuyện vào giờ ra chơi, cùng nhau ngắm cây ngô đồng ngoài cửa sổ một lúc, ngắm chúng lay động trong gió lạnh, ngắm những tán lá ngô đồng thưa đi từng mảng lớn.
Cậu ấy sẽ giúp cậu lấy nước, giúp cậu vứt rác, tuyên bố với tất cả mọi người về sự thân thiết của họ. Đã lâu rồi Đào Cư Nhiên không đến phía sau lớp học, Tống Ngôn Ân cả ngày chán nản gục trên bàn, ác ý của hắn ta đối với Đào Cư Nhiên dường như đột nhiên tan biến.
Cậu ấy mang cho cậu những chiếc bánh mì ngon lành mua từ một tiệm nhỏ trong xó xỉnh, đột nhiên biến mất trước giờ tự học tối rồi mang về một túi hạt dẻ rang đường vừa ra lò, từng hạt từng hạt đều được bóc sẵn cho cậu ăn. Cậu ấy đưa cậu về nhà, hai người nói chuyện dưới ánh đèn đường, cậu thậm chí còn không nỡ để một ngày cứ thế kết thúc.
Những từ vựng cậu không nhớ được, Tĩnh Như Phong sẽ dùng một câu chuyện cười, một câu thành ngữ dân gian hoặc một mẩu chuyện xấu hổ để giúp cậu ghi nhớ, có cậu ấy ở bên mọi thứ đều trở nên đơn giản. Đương nhiên, trừ môn toán. Nhưng Tĩnh Như Phong có cách của mình, cậu ấy chụp lại đề bài gửi cho Ninh Khải Phong, chưa đến mười phút sau đối phương sẽ gửi lại các bước giải chi tiết.
Mọi thứ đều đang tốt lên, những điều khiến cậu sợ hãi và tuyệt vọng đều không xảy ra. Nhưng cậu vẫn cảm thấy đau buồn, cứ mơ mơ màng màng thi cử, lên lớp, uể oải ăn cơm, ngủ nghỉ.
Đôi khi - lúc Tĩnh Như Phong đã ngủ, cậu nhìn cậu ấy đến ngẩn người, vô số lần thầm nghĩ: Cậu ấy thích mình, cũng như mình thích cậu ấy vậy…
Nếu như cậu đã không đẩy cậu ấy ra thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Họ sẽ thế nào?
Cậu chẳng thể nghĩ ra được gì, cậu không thể tưởng tượng ra dáng vẻ hạnh phúc của chính mình.
Cậu luôn như vậy, quen với việc từ bỏ và trốn chạy, mặc cho những điều tốt đẹp trong đời cứ thế trôi đi bên cạnh, mẹ, bà ngoại, và cả Tĩnh Như Phong…
Sẽ có một ngày - có lẽ là rất sớm thôi, Tĩnh Như Phong sẽ rời đi, từ đó biến mất khỏi cuộc đời cậu, để lại một khoảng trống không ai có thể lấp đầy.
Mười tám năm cuộc đời, cậu đếm đi đếm lại cũng chẳng giữ được thứ gì. Chỉ có nỗi buồn thuộc về cậu, chỉ có nỗi đau mới khiến cậu bình yên.
Cậu đã quên mất cảm giác được yêu thương, đến nỗi bắt đầu hoài nghi liệu những tình yêu từng có đó có thực sự tồn tại hay không.