Thiếu Niên Trầm Lặng

Chương 55: Kể từ nay, chỉ cần nhìn thấy hoàng hôn, có lẽ sẽ lại nhớ về cậu.



“Cái nhìn của người khác có quan trọng không?”

“Không quan trọng, một chút cũng không quan trọng, nhưng tớ không muốn khác biệt với người khác.” Không muốn bị nhắm đến, bị bài xích, bị cô lập, những điều đó đều rất đáng sợ… Đào Cư Nhiên cúi đầu, nhưng dù cậu có cố gắng thế nào cũng không thể hòa nhập được với tập thể. Giống như một con cá bị nhốt vào chai thủy tinh rồi ném trả về biển, nước biển ùa vào, cậu sẽ không thiếu oxy, nhưng cậu không thể thoát ra. Cậu không biết đến sự tồn tại của chiếc chai thủy tinh, chỉ biết rằng mình và bầy cá lạc lõng, không hợp nhau.

“Mỗi người đều không giống nhau.”

“Đúng vậy, mỗi người đều không giống nhau. Nhưng tiền đề của việc tôn trọng cá tính là phải tuân theo những điểm chung, phải ở trong một cái khuôn khổ. Ở trong khuôn khổ thì gọi là cá tính, còn ở ngoài khuôn khổ thì là kẻ dị biệt, điều đó hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa, tớ cũng không hài lòng về chính mình…”

“Cậu rất tốt, cậu như vậy là rất tốt rồi.” Tĩnh Như Phong nhìn ra biển, trên một hòn đảo đá nhỏ giữa biển có đầy những cánh cò trắng đang đậu, còn có một con đang vỗ cánh giữa không trung.

Đào Cư Nhiên cong khóe miệng, nhưng lại không hề vui lên. Cậu liếc nhìn bàn tay của Tĩnh Như Phong đang đặt trên lan can, lan can màu nâu càng làm nổi bật làn da trắng ngần ấm áp của cậu ấy, những ngón tay thon dài đan vào nhau, tựa như một tác phẩm nghệ thuật, còn biển cả chỉ là một khoảng không xanh biếc trống rỗng.

Cậu muốn ngẩng đầu nhìn gương mặt cậu ấy, nhưng ánh mắt lại cứ phiêu diêu bất định trên mặt biển, gió biển thổi hơi thở của cậu ấy vương lên người cậu, cậu muốn lại gần cậu ấy thêm một chút. Cậu nhớ lại đêm mưa hôm đó, trong bệnh viện vắng lạnh, tay cậu ấy ôm lấy vai cậu, một cái ôm ngắn ngủi… Cậu nhớ nhung sự an ủi của cậu ấy, dù đang đứng ngay bên cạnh, cậu vẫn không ngừng nhớ về cậu ấy một cách bi thương và tuyệt vọng.

“Hey -Nhiên Nhiên...” Hà Khiếu đứng trên ngọn hải đăng phấn khích vẫy tay với họ: “Tớ ở đây này! Ở đây ngoài rác với bụi ra chẳng có gì sất! Thầy Từ bị một đám gián biển dọa cho hết hồn, mà lũ gián biển cũng bị thầy Từ dọa cho sợ chết khiếp! Haha..”

Ánh nắng chiếu lên ngọn hải đăng, cánh tay đang vung vẩy của Hà Khiếu cắt ánh sáng thành vô số tia, những tưởng tượng bí ẩn, u ám kia liền vỡ tan thành bọt biển trong những bóng trắng lấp lánh. Gió biển thổi sảng khoái, Đào Cư Nhiên bật cười.

“Tớ chụp ảnh ở trên này này, cậu xem - Trên biển có một giàn khoan dầu, gần chúng ta ghê, phải lên cao mới thấy được! Còn ảnh tớ chụp hai cậu nữa này, đẹp chưa, bố cục này, màu sắc này, độ hài hòa giữa người và cảnh này, đúng là nghệ thuật!”

Trong ảnh, hai bóng người một cao một thấp đứng bên bờ biển giao với bầu trời, Tĩnh Như Phong quay người nghiêng về phía Đào Cư Nhiên, hơi cúi đầu. Màu xanh của núi non và màu xanh của biển trời mỗi thứ chiếm một nửa, vừa rực rỡ lãng mạn lại vừa tràn đầy sức sống.

Đào Cư Nhiên nhất thời không thể rời mắt, rồi nghe thấy Tĩnh Như Phong nói với Hà Khiếu: “Chụp đẹp lắm, có thể gửi cho tôi được không?”

“Không thành vấn đề! Nhiên Nhiên có muốn tớ gửi cho cậu không?”

“Được chứ…” Họ đã có ảnh chụp chung. Đào Cư Nhiên nghĩ, giá như có thể chụp Tĩnh Như Phong rõ hơn một chút thì tốt biết mấy.

Từ Hành lấy điện thoại ra: “Để thầy chụp cho các em một tấm.” Hà Khiếu và Tĩnh Như Phong tự giác đứng hai bên Đào Cư Nhiên, Hà Khiếu một tay khoác vai cậu, một tay làm hình trái tim trước ống kính. Đào Cư Nhiên ưỡn thẳng lưng, nở một nụ cười. Tĩnh Như Phong vẫn giữ dáng vẻ ngầu ngầu đó, vô cùng ăn ảnh. Từ Hành nhìn ba người với ba phong cách khác nhau, liền chụp liên tiếp mấy tấm.

“Thầy Từ chụp chung với bọn em đi!” Hà Khiếu kéo thầy Từ Hành lại gần, rồi nhờ người qua đường chụp giúp.

Người đó vui vẻ cầm điện thoại: “Anh đẹp trai đừng nhón chân nữa, đứng vững vào!”

“Không được, tớ đứng cạnh thầy Từ thiệt thòi quá!” Cậu chàng bước ra quan sát một lượt, “Bốn chúng ta đứng thế này trông như chữ ‘ao’ vậy!”

Ao (凹): Chữ Hán có hình dạng lõm ở giữa, ý chỉ đội hình có hai người cao đứng hai bên, hai người thấp hơn đứng ở giữa.

“Không có đâu! Toàn là trai đẹp cả, ngắm đã mắt lắm! Cứ chụp thế này đi!”

“Nhiên Nhiên, chúng ta ngồi lên lan can đi, để hai người họ đứng!”

Lan can không cao, Đào Cư Nhiên ngồi lên chân vẫn có thể chạm đất. Tay của Tĩnh Như Phong vòng qua sau lưng cậu, đặt lên lan can, tạo thành một tư thế bảo vệ, nhìn từ phía trước trông như đang ôm eo cậu.

“Được rồi, cười lên nào! Mười… hai… ba…!”

Họ quay lưng về phía biển, hướng mặt về phía núi non, thanh xuân cứ thế được ghi lại.

“Mình đẹp trai thật đấy...” Hà Khiếu ngắm nghía bức ảnh, vừa đi vừa bình phẩm: “Nhiên Nhiên cũng đáng yêu nữa haha! Tĩnh Như Phong cậu có thể đi làm người mẫu được rồi đấy! Thầy Từ thầy xem thầy kìa, chụp ảnh thôi cũng nghiêm túc như vậy…”

Gió biển ngày một lớn, chim biển từng đàn kéo nhau đi bắt cá trên biển. Chúng không biết mệt mỏi mà len lỏi giữa những con sóng, đôi cánh có những chiếc lông dài màu đen tựa như những thanh gươm sắc bén. Một chiếc thuyền đánh cá màu xanh lam đậm kéo theo những vệt sóng dài lướt nhanh qua, những con sóng xanh lục cuộn theo bọt trắng từng lớp từng lớp vỗ vào những tảng đá ven bờ.

Đài quan sát bị một đoàn du lịch chiếm giữ, Hà Khiếu bị kéo lại nhờ chụp ảnh, Từ Hành thì bị một cặp song sinh quấn lấy, một đứa đòi bế, đứa kia cũng không chịu thua. Tĩnh Như Phong thấy vậy liền kéo Đào Cư Nhiên đi tiếp về phía trước.

Họ dừng lại ở một nơi vắng người, từ xa nhìn đoàn du lịch chụp ảnh tập thể, Hà Khiếu đang cầm loa của hướng dẫn viên để chỉ đạo mọi người tạo dáng.

Tĩnh Như Phong đề nghị: “Chúng ta qua bên kia đợi họ trước đi.”

“Được.”

Họ ngắm những cái cây không tên ven đường một lúc, hóng cơn gió mang theo hơi lạnh một lúc, cứ thế vừa đi vừa dừng, cho đến tận cuối con đường xanh. Giữa những rặng núi, mặt trời đang từ từ lặn xuống, hoàng hôn buông trên mặt biển, dấy lên vô số ánh vàng. Ánh sáng ấy lơ lửng, nhảy múa trên mặt biển, rực rỡ và lộng lẫy. Đàn cò trắng bay về phía mặt trời, thuyền cá hướng về phía bờ, tất cả đều bị ánh huy hoàng tráng lệ của hoàng hôn nuốt chửng.

Tĩnh Như Phong: “Hoàng hôn đẹp vô ngần.”

“Đẹp thật…” Lại là một buổi hoàng hôn rực rỡ như thế, lại là Tĩnh Như Phong. Đào Cư Nhiên gần như đã yêu buổi hoàng hôn, nhưng nếu không có Tĩnh Như Phong, hoàng hôn cũng trở nên vô nghĩa.

Hai người bất giác cùng nhìn về phía đối phương.

Tình cảm là thứ không thể kìm nén, nó sẽ trào ra từ ánh mắt, giấu cũng không giấu được. Tĩnh Như Phong nhìn cậu, như thể muốn tìm kiếm điều gì đó trong mắt cậu, lại như thể muốn nói với cậu điều gì đó.

“À phải rồi, tặng cậu một thứ.” Cậu ấy tháo chiếc đồng hồ cơ trên tay xuống: “Cái này tôi từng đeo rồi, đừng có chê.”

“A? Không được, tớ không thể nhận!”

“Đồng hồ của cậu hỏng rồi còn gì?”

Đào Cư Nhiên sững người, chiếc đồng hồ cũ của cậu bị rơi xuống nước rồi hỏng, vậy mà cậu ấy cũng để ý.

“Với lại, sao lại không thể nhận?” Tĩnh Như Phong cố ý nói: “Tôi biết con người tôi không vừa ý cậu, nhưng cái đồng hồ là vô tội.”

“Không không tớ không có ý đó! Cậu rất tốt, đặc biệt tốt! Cậu đừng hiểu lầm!” Đào Cư Nhiên vội vàng giải thích: “Ý tớ là tớ không cần dùng đến, tớ có thể tự mua, không thể nhận đồ của cậu được…”

“Được rồi, đùa cậu thôi.” Tĩnh Như Phong khẽ cười một tiếng: “Nhận đi, cái đồng hồ treo tường trong lớp lúc nào cũng chạy sai, bất tiện lắm.” Cậu ấy nắm lấy cổ tay cậu, không cho phép từ chối mà đeo vào giúp cậu.

Phần xương nhỏ nhô ra ở cổ tay cậu trắng một cách khác thường, trên mu bàn tay không có một sợi lông tơ nào. Ngón tay gần như dài bằng lòng bàn tay, giống như tay của trẻ con, hoàn toàn không hợp với chiếc đồng hồ này.

Tĩnh Như Phong mất một lúc lâu mới đeo xong đồng hồ, dây đeo cài vào lỗ cuối cùng mà vẫn còn lỏng. Cậu ấy nắm lấy tay cậu, bỗng cười một cái: “Người cậu gầy, nhưng tay chân vẫn có da có thịt phết đấy.”

Đào Cư Nhiên nhanh chóng rụt tay lại, vành tai ửng hồng, chỉ “hừm” một tiếng mà không nói được lời nào.

Tĩnh Như Phong thấy dáng vẻ vô cùng bất an của cậu, bèn nói: “Thật ra đôi khi nói một lời cảm ơn, còn đơn giản hơn nhiều so với việc cậu vắt óc nghĩ ra một trăm lý do để từ chối.”

“Hả?”

“Tôi muốn tặng cho cậu, tại sao lại không nhận?”

“Cho tớ rồi thì cậu không có mà đeo…”

“Tôi đã không cần nó nữa rồi.”

“Nhưng tớ không thể vô cớ nhận đồ của cậu.”

“Không phải vô cớ, là tôi muốn tặng cho cậu, muốn cậu nhận lấy. Lý do này còn chưa đủ sao? Hay là cậu sợ tôi có việc cần nhờ cậu? Lẽ nào giữa chúng ta cũng phải câu nệ những chuyện xã giao đó sao?”

“Dĩ nhiên là không! Tớ chỉ, chỉ cảm thấy…” Cảm thấy gì? Đào Cư Nhiên không nói nên lời. Cậu thấp thỏm, hổ thẹn, trong lòng cậu có một cảm giác không xứng đáng sâu sắc, khiến cậu bất an khi nhận được điều tốt đẹp nhưng lại quen với việc phải chịu đựng bất hạnh.

Tĩnh Như Phong chỉ vào khu rừng phía sau, nơi mọc đầy keo dậu và cây keo hoa phấn: “Cậu xem những cái cây trên núi kia - rễ của chúng cắm sâu vào lòng đất, hấp thụ nước để vượt qua mùa hè khô hạn, bám chặt vào vách núi để chống chọi với bão tố từ biển. Chúng không phải sinh ra đã kiên cường. Khi còn là những cây con, chúng phải cố gắng đón ánh sáng, hấp thụ dinh dưỡng, dựa vào những cây lớn bên cạnh để che mưa chắn nắng, rồi dần dần trưởng thành qua những lần thời tiết khắc nghiệt… Ngàn lần mài vạn lần đập vẫn cứ hiên ngang, mặc cho gió thổi bốn phương Đông Tây Nam Bắc. Con người cũng vậy, chúng ta phải tiếp nhận từng chút từng chút thiện ý trong cuộc sống thường ngày, ngày qua ngày tích lũy sự tự tin, như vậy mới có đủ dũng khí để đối mặt với những ác ý đột ngột ập đến. Nếu cứ một mực từ chối lòng tốt của người khác, thì lấy đâu ra sức mạnh để chống lại cái xấu của thế giới? Cậu nói có đúng không?”

Đào Cư Nhiên gật đầu, Tĩnh Như Phong lúc nào cũng có nhiều quan điểm mới lạ như vậy, lúc nào cũng có nhiều lý lẽ như vậy… Có lẽ dù cậu ấy nói gì, cậu cũng sẽ coi đó là khuôn vàng thước ngọc.

“Cảm ơn… Chiếc đồng hồ tớ sẽ cất giữ cẩn thận, nhất định sẽ không làm hỏng.”

“Không sao, cậu cứ đeo là được. Hỏng cũng không sao, con người quan trọng hơn đồ vật. Chất liệu của chiếc đồng hồ này rất cứng, gặp nguy hiểm có thể cầm trong tay làm tay gấu. Nếu một đòn không trúng thì phải chạy ngay… Hay là thế này, lúc nào rảnh tôi dạy cậu vài chiêu.”

“Được, được rồi…” Đào Cư Nhiên cố gắng vượt qua sự rụt rè trong lòng, bốn mắt nhìn nhau với cậu ấy: “Thật ra tớ, tớ...”

Cậu xoa xoa chiếc đồng hồ trên cổ tay, dây đeo sờ vào mềm mại và đầy đặn, có những đường vân tinh xảo rõ ràng, chắc hẳn rất đắt tiền… Tình yêu không chỉ là đòi hỏi và chiếm hữu, mà còn là cho đi và sẻ chia. Nhưng cậu có gì để cho đi và sẻ chia đây? Cậu vốn dĩ không có gì cả, có tư cách gì để nói lời yêu thích chứ?

Đào Cư Nhiên nhìn về phía hoàng hôn, nơi giao nhau giữa biển và trời lắng đọng một sắc tím nồng đượm, màn đêm đang được ủ men ở bờ bên kia xa xôi.

“Hôm nay tớ rất vui… Cảm ơn cậu.”

Tĩnh Như Phong chỉ cúi đầu, chăm chú nhìn cậu một lúc lâu - Kể từ nay, chỉ cần nhìn thấy hoàng hôn, có lẽ sẽ lại nhớ về cậu.