Thiếu Niên Trầm Lặng

Chương 57: Ngay cả nỗi buồn cũng đã mất đi.



“Tĩnh Như Phong cứ thế mà đi à? Đúng là người như tên, đến và đi như một cơn gió!” Văn Thanh vừa cắn đầu bút vừa than thở, đồng thời liếc nhìn sắc mặt của Đào Cư Nhiên.

Cô bạn giả vờ vô tình hỏi: “Đào Cư Nhiên, Tĩnh Như Phong có về nữa không? Cậu có biết không?”

Đào Cư Nhiên lắc đầu, dường như hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện.

“Trong lớp chỉ có cậu thân với cậu ấy, chẳng lẽ cậu ấy không nói gì với cậu à? Cũng quá vô tình rồi!”

Đào Cư Nhiên vô thức vuốt ve chiếc đồng hồ cơ, trên dây đeo có hai vết xước nhỏ, không biết từ đâu mà có. Nó đã từng được đeo trên tay Tĩnh Như Phong, có lẽ đã từng được mang đến những đỉnh núi vô danh, những vùng hoang dã hẻo lánh, chứng kiến mỗi một lần chấn động của cậu ấy. Nhưng giờ đây, trên chiếc đồng hồ đã không còn hơi ấm và hơi thở của cậu ấy nữa. Kim đồng hồ không biết mệt mỏi mà di chuyển, thời gian sẽ không vì ai mà dừng lại, nhưng tim cậu vẫn đập loạn xạ, kể từ khi mất đi nhịp điệu thì không bao giờ trở lại được nữa.

“Ê - Cái đồng hồ này là của Tĩnh Như Phong hở?” Văn Thanh như phát hiện ra một vùng đất mới: “Phải không? Tôi thấy cậu ấy đeo suốt mà? Là cùng một kiểu phải không? Cậu ấy tặng cậu à? Có phải không!”

“Cậu ấy tặng quà cho cậu à? Trông không giống đồ mới, chính là cái cậu ấy đeo đúng không! Có phải là quà chia tay không? Cho tôi xem một chút nhá?”

“Không được…”

Văn Thanh lòng ngứa ngáy không chịu nổi: “Một chút thôi, chỉ một chút thôi!”

“Tôi chỉ xem một cái thôi! Đảm bảo tuyệt đối sẽ không làm hỏng, chỉ một cái thôi được không!”

Châu Tề Gia bị làm cho đau đầu, không kiên nhẫn quay lại: “Đưa cái đồ rách đó cho cậu ta xem một cái đi! Phiền chết đi được..”

“Cho tôi xem một cái đi mà Đào Cư Nhiên ơi! Xem xong tôi sẽ im ngay, thật đấy tôi thề!”

“Đừng có keo kiệt thế chứ! Tôi biết cậu là tốt nhất mà, tôi chỉ xem thôi!”

“Không được...” Đào Cư Nhiên bị chính âm lượng của mình dọa cho giật mình.

Cậu vốn nên khuất phục để dập tắt sự ồn ào của cô bạn, giống như trong quá khứ, nhưng đây là món đồ Tĩnh Như Phong tặng cậu.

“Tại sao không từ chối cô ta?” Cậu nghe thấy Tĩnh Như Phong hỏi, giọng nói trầm ấm dễ nghe của cậu ấy quyện vào tiếng xào xạc của cây ngô đồng trong gió.

Cậu đứng trên hành lang, cây ngô đồng bên cạnh tòa nhà dạy học đang thảnh thơi lay động. Gió thổi qua má hai người, làm tóc họ tung bay. Đào Cư Nhiên chớp mắt, ánh nắng và gió cùng lướt qua mặt, dịu dàng như một giấc mơ ngắn ngủi.

Tĩnh Như Phong có vẻ không hài lòng về Văn Thanh, Đào Cư Nhiên giải thích: “Cũng không phải yêu cầu gì quá đáng, không cần thiết phải từ chối đâu…”

“Tại sao phải lấy lòng cô ta?”

“Tớ không lấy lòng cô ấy, tớ chỉ không muốn cô ấy không vui vì tớ.”

“Nhưng cậu không vui.” Cậu ấy dường như có một loại tài năng nhìn thấu lòng người, có thể nhìn ra điều gì đó từ khuôn mặt và ánh mắt im lặng của cậu. Đến nỗi Đào Cư Nhiên phải cúi đầu không dám nhìn cậu ấy, bởi vì một khi đối diện với ánh mắt cậu ấy, niềm vui và nỗi buồn sẽ đồng thời trào ra từ đáy lòng, rồi rò rỉ qua ánh mắt.

“Tớ có vui hay không cũng không quan trọng, tớ không muốn người khác không vui vì tớ… Nếu đã định sẵn có người sẽ không vui, thì đó là tớ đi, tớ vốn dĩ cũng không có chuyện gì đáng để vui… Hơn nữa cũng không có ai quan tâm tớ có vui hay không.”

“Bất kể người khác có quan tâm hay không, bản thân cậu phải quan tâm.”

“Không sao, tớ quen rồi…”

“Thói quen này không tốt, phải sửa.” Cậu ấy nhìn dáng vẻ khó xử của Đào Cư Nhiên, rồi hỏi: “Cậu quan tâm đến cảm xúc của Văn Thanh hơn, hay quan tâm đến cảm xúc của tôi hơn?”

Ánh mắt của cậu ấy luôn kiên định và mạnh mẽ, như một thanh kiếm sắc bén, chỉ thẳng vào góc mềm yếu nhất trong lòng cậu. Đầu óc Đào Cư Nhiên rối tung, lý trí ào ào rơi theo gió: “A - cái gì? Quan tâm cậu…?”

Tĩnh Như Phong lặng lẽ nhìn cậu, những tán lá xum xuê của cây ngô đồng đã lọc qua một lớp ánh nắng, nhàn nhạt chiếu lên trán, xương mày và sống mũi cao thẳng của cậu ấy. Những vệt sáng loang lổ di chuyển trên mặt cậu ấy, những nơi được ánh sáng chiếu vào đều trắng đến mờ ảo, khiến cả con người cậu ấy toát lên một cảm giác không chân thực.

Cậu ngây ngẩn nhìn, cuối cùng cũng phản ứng lại...

“Tớ, tớ dĩ nhiên là quan tâm cậu… Ý tớ là, cậu quan trọng hơn.” Quan trọng hơn bất kỳ ai, giống như ánh mặt trời quan trọng đối với cây cối vậy.

“Vậy thì từ chối cô ta, từ chối những chuyện khiến cậu không vui, cứ coi như là để làm tôi vui, vì tôi quan tâm.”

Kể từ khi cậu ấy đi, ánh nắng vàng rực dần nguội lạnh, những cành cây ngô đồng trơ trụi cất lên tiếng câm lặng trong gió, mùa đông bất chợt ập đến. Đào Cư Nhiên hoàn hồn, nhìn Văn Thanh: “Tôi đã nói không được, không thể cho cậu xem.”

“A? Ồ..” Văn Thanh kinh ngạc mở to mắt, ngơ ngác nhìn cậu. Trong thái độ lạnh nhạt của cậu, cô bạn muộn màng cảm nhận được sự không kiên nhẫn.

Cô bạn sững người một lúc, rồi hậm hực nhìn cậu hồi lâu.

“Chẳng phải chỉ là một cái đồng hồ rách thôi sao? Có gì ghê gớm chứ!” Châu Tề Gia quay người lại: “Đồ cũ người ta dùng rồi đưa cho cậu, cậu cũng coi như bảo bối hay gì?”

Cậu ta gác tay lên ghế, hỏi với vẻ đầy hứng thú: “Đào Cư Nhiên, cậu nói xem tại sao Tĩnh Như Phong lại đi? Chẳng lẽ là vì một số người nào đó sao?”

Đào Cư Nhiên giấu chiếc đồng hồ vào trong tay áo, lấy giấy nháp ra bắt đầu làm bài tập toán.

“Cậu nói xem có phải cậu ta đi là vì nghe được chuyện gì đó không? Có phải có chuyện gì ghê tởm khiến cậu ta không muốn ở đây nữa không?” Nhìn sắc mặt trắng bệch của Đào Cư Nhiên, cậu chàng cười một cách ngông cuồng: “Dù sao thì không phải ai cũng biến thái như vậy, cậu nói có đúng không?”

“Ôi chao, con người thật kỳ lạ, có những kẻ bản thân là dị loại, lại cứ muốn kéo người bình thường xuống nước cùng! Cậu nói loại người này có đáng ghét không? Vừa đáng ghét vừa đáng thương nhỉ, dù sao thì cũng không giống người khác, chỉ có thể đi khắp nơi tìm kiếm sự đồng cảm…” Cậu ta càng nói càng hăng, giật phăng cây bút của cậu, vạch một đường đen trên tờ đề: “Cậu làm gì mà không nói gì? Cậu nói đi, có phải cậu ta bị ghê tởm mà bỏ đi không? Cậu không phải thân với cậu ta lắm à? Trước khi đi cậu ta có nói với cậu không? Lẽ nào cậu không hỏi?”

Đào Cư Nhiên siết chặt nắm đấm: “Cậu muốn biết, có thể tự mình đi mà hỏi cậu ấy.”

Châu Tề Gia sững người một lúc: “Tôi có thân thiết gì với cậu ta đâu! Tôi đây là hỏi thay cho cậu đấy...”

“Không liên quan đến cậu.” Đào Cư Nhiên giật lại cây bút: “Chuyện của tôi, chuyện của cậu ấy, đều không liên quan đến cậu.”

“Hây - Cậu lên mặt với ai đấy? Cậu tưởng tôi không biết à, những chuyện bẩn thỉu trong lòng cậu ai cũng biết cả rồi!” Cậu ta hạ giọng, vẻ mặt vừa khinh bỉ vừa đắc ý.

Đào Cư Nhiên cứ ngỡ mình sẽ hoảng sợ, sẽ suy sụp, nhưng cậu chỉ thấy rùng mình một cái, rồi rơi vào một trạng thái trì độn kỳ lạ. Gương mặt trước mắt, đám đông trong lớp học, tất cả những thứ này dường như đều đang mờ đi, xa dần, hóa thành một khoảng hư vô. Cậu cảm thấy lồng ngực bị xuyên thủng, máu vừa tuôn ra đã nhanh chóng lạnh đi, đóng băng cả con người cậu, chỉ có đôi mắt là còn ấm nóng.

Cậu sờ lên mặt, nơi đó lạnh lẽo và khô ráo, không có gì cả. Hồi lâu sau, cậu nghe thấy chính mình nói: “Biết rồi thì sao?” Giọng điệu bình tĩnh đến mức ngay cả cậu cũng thấy khó tin.

“Ha, cậu còn khá là thản nhiên nhỉ?! Cả trường đều biết rồi, cậu đúng là không biết xấu hổ!”

Đào Cư Nhiên lặng lẽ nhìn cậu ta, ánh mắt không né tránh.

Châu Tề Gia quen thuộc với sự im lặng của cậu, nhưng sự im lặng trước đây của cậu là nhẫn nhịn, là thảm hại, còn sự im lặng bây giờ bỗng sinh ra một sức mạnh sắc nhọn, như thể sắp bất chấp tất cả mà lao tới.

“Chậc - giả vờ cái gì!” Châu Tề Gia cười khẩy một tiếng, rồi không quay đầu lại nữa.

Đào Cư Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, tấm kính trong suốt trống rỗng, ngoài ánh nắng và cây ngô đồng ra, không một ai có thể để lại dấu vết.

Tiết tự học sắp kết thúc, lớp học lại ồn ào trở lại. Đào Cư Nhiên thu dọn tờ đề vừa làm xong, ngẩn người nhìn bàn học một lúc. Chỉ cần cậu dừng lại, chỉ cần suy nghĩ của cậu nhảy ra khỏi những quy tắc ngữ pháp hay logic toán học, cậu sẽ lập tức nghĩ đến Tĩnh Như Phong, lật giở từng mảnh ký ức có cậu ấy ra, trình diễn trước mắt mình. Dáng vẻ cậu ấy được hoàng hôn chiếu rọi, dáng vẻ cậu ấy bị gió thổi qua, dáng vẻ cậu ấy khoác lên mình màn đêm mà bước đến… Mỗi một dáng vẻ đều là dáng vẻ cậu yêu thích, cậu tê dại thở dài.

Không biết Tĩnh Như Phong đang làm gì?

Tay cậu ấy từ phía sau đưa tới, gõ vào lưng ghế của cậu, rủ cậu đi dạo thư giãn.

Họ chụm đầu vào nhau xem cách giải một bài toán, cậu ấy lầm bầm chê chữ của Ninh Khải Phong như chó bò.

Cậu ấy vừa bước vào cửa lớp đã nhìn cậu, vì cậu ấy biết chỉ cần cậu ấy xuất hiện, cậu sẽ ngẩng đầu lên.

Cậu ấy mỉm cười với cậu, như gió thổi qua lá, ánh sáng liền trượt đi từ trên tán lá.

Cậu ấy xuyên qua đám đông tìm đến cậu, cậu ấy gọi tên cậu. Giọng nói của cậu ấy còn hay hơn bất kỳ loại nhạc cụ quý giá nào. Khó mà tả được giọng nói đó, vui vẻ, dồn nén, kích động, tức giận, mỗi một loại đều khiến người ta rung động, cậu chỉ cần nghĩ đến là cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc mà lại đau khổ.

Cậu ôm ngực, cảm giác này khi nào mới biến mất? Tốt nhất là đừng bao giờ… Cậu muốn nỗi đau này, đây là thứ Tĩnh Như Phong để lại cho cậu. Cậu muốn trên cơ thể, trên linh hồn mình đều để lại dấu ấn thuộc về Tĩnh Như Phong. Lớp học ồn ào náo nhiệt, ngoài cậu ra, nơi đây đã không còn dấu vết của Tĩnh Như Phong nữa.

Cậu nhớ Tĩnh Như Phong. Nhớ cơn gió cậu ấy từng thổi, nhớ cơn mưa cậu ấy từng tắm. Nhớ ngọn núi cậu ấy từng leo, nhớ biển cả cậu ấy từng ngắm. Nhớ những gì họ đã cùng nhau chứng kiến - bình minh xanh biếc, hoàng hôn vàng rực.

Ngón tay cậu vô thức lướt qua, dừng lại trên một trang giấy. Trên giấy có vài câu thơ, là vào đêm Tĩnh Như Phong tỏ tình với cậu, cậu đã ghi lại vào lúc đêm khuya vắng lặng:

Nếu mặt trăng có thể nói với anh/Nó sẽ nói về ngọn đèn thức trong đêm vắng/Nó soi rọi nỗi cô đơn của mặt trăng

Nếu gió và ngô đồng có thể nói với anh/Nó sẽ nói về những chiếc bóng chao đảo trong thế giới ồn ào/Nó canh giữ tâm sự thầm lặng không ai hay

Nếu có ai đó nói với anh/Mặt trăng đang đợi một buổi hoàng hôn/Hoàng hôn níu lấy cơn gió gào thét trên phố dài/Cơn gió có một người thương nó

Nếu có ai đó nói với anh/Nếu mặt trăng nói với anh/Nếu gió và ngô đồng nói với anh/Nếu em có thể nói với anh

Nếu mình có thể nói với cậu ấy… Nếu mình nói với cậu ấy sớm hơn…

Cậu ấy sẽ không bao giờ biết mình thích cậu ấy đến nhường nào.

“Reng reng reng...” Hết giờ học, Đào Cư Nhiên trốn khỏi lớp học ồn ào, một mình đi lên sân thượng.

Sau khi Tĩnh Như Phong đi, cuối cùng cậu cũng học được cách mở khóa, cậu thường chạy lên đây vào giờ ra chơi, không làm gì cả, chỉ lang thang một mình.

Cành lá ngô đồng ngày một thưa thớt, phát ra tiếng “xào xạc” rõ rệt trong gió, một con chim sẻ từ phương trời xa bay tới, đậu trên cành cây khẳng khiu rồi cuộn mình lại.

Đào Cư Nhiên đứng ở nơi Tĩnh Như Phong đã từng đứng hôm đó nhìn xuống dưới, mặt đường sạch sẽ, trên bãi cỏ dính đầy những mảnh lá vụn. Những chiếc lá ngô đồng vàng rực dưới nắng thu, sau khi bay lượn trên không trung đã mục nát thành bùn, có lẽ tất cả những người và những việc đã từng làm kinh diễm đôi mắt, rung động tâm hồn cuối cùng cũng sẽ phai màu trong ký ức.

Tiếng gió ngày một lớn, còn những âm thanh từ tòa nhà dạy học và sân thể dục đều như bị một tấm màn vô hình ngăn cách. Trong không khí dường như vang vọng tiếng thở dài của con người, nhưng chỉ một giây trước cậu ấy còn nói: “Đào Cư Nhiên, tôi thích cậu.” Gió trên sân thượng thật hiu quạnh, giá như cậu đã không làm cậu ấy thất vọng thì tốt biết mấy.

Đào Cư Nhiên ngơ ngác nhìn bốn phía, biển mây trên trời di chuyển, ánh sáng mờ mịt, lòng cậu cũng lạnh lẽo và mênh mông như vậy.

Giây phút này, một khoảng trống khổng lồ ập xuống cậu, cậu đứng một mình trơ trọi giữa trời đất, dường như ngay cả nỗi buồn cũng đã mất đi.