Thiếu Niên Trầm Lặng

Chương 58: Sau này mình sẽ không khóc nữa, trừ những lúc nhớ đến cậu.



Khi những chiếc lá ngô đồng gần như đã rụng hết, cửa kính của một vài cửa hàng tinh xảo đã được phun lên những bông tuyết, dán lên những hình ông già Noel, và các trung tâm thương mại cũng dựng lên một cây thông Noel cao hơn ba mét cho hợp với không khí. Mặc dù ở Bồ Thành chưa thịnh hành việc đón các ngày lễ của phương Tây, nhưng cái tục lệ tặng táo vào đêm Giáng Sinh chẳng biết từ đâu ra lại được các bạn học sinh phát huy rộng rãi.

Đêm Giáng Sinh, quả táo, bình bình an an - một lời chúc thật mộc mạc và ý nhị, vừa có thể là cách để các bạn học bình thường thể hiện tình bạn, lại vừa có thể là một lời tỏ tình gián tiếp cho những tâm tư trong sáng.

Những quả táo bình thường một tệ một cân, mua cả túi lớn về nhà để đến hỏng cũng chẳng ai ăn, giờ được thắt nơ ruy băng, đặt trong hộp quà, bán theo từng quả với giá từ năm đến hai mươi tệ, các tiệm tạp hóa và văn phòng phẩm trước cổng trường nhân cơ hội này mà bán đắt như tôm tươi, còn kiếm lời hơn cả hoa hồng ngày lễ Tình nhân.

Đào Cư Nhiên không thích ăn táo, phần thịt quả cứng rắn sẽ làm nướu cậu chảy máu, hơn nữa vị chua của nó lại cho cậu cảm giác như bị dội nước đá lên đầu. Nhưng cậu lại thích ngửi mùi hương của táo, hương táo lan tỏa trong lớp học khiến cậu nghĩ đến phương Bắc lạnh giá, hoặc một nơi nào đó xa xôi và lạnh lẽo hơn nữa - băng qua đại dương và núi non, những cánh rừng vân sam và thông rụng lá phủ đầy tuyết trắng kéo dài vạn dặm, bầu trời và mặt hồ trong xanh soi bóng nhau, không khí trong lành thấm vào lồng ngực. Ánh nắng cũng trong lành, chiếu rọi lên những khung cửa và hiên nhà bằng gỗ, trên cửa treo một vòng hoa Giáng Sinh xinh đẹp. Tĩnh Như Phong sẽ dạo bước dưới ánh nắng, khi đi ngang qua cây tầm gửi liệu cậu ấy có dừng lại nhìn một cái không? Liệu có lúc nào đó cậu ấy cũng nhớ về những cây ngô đồng ở phương Nam không?

Nếu cậu ấy còn ở đây, Đào Cư Nhiên nhất định sẽ đặt lên bàn cậu ấy một quả táo được lựa chọn kỹ càng, không cần thiệp chúc mừng cũng chẳng cần lời nói, cậu ấy sẽ biết là cậu tặng. Tĩnh Như Phong sẽ ăn hết quả táo, sau đó gõ nhẹ vào lưng ghế của cậu, nhíu mày nói: “Chua ê cả răng... ”

Đào Cư Nhiên quay lại nhìn bộ bàn ghế trống không, nơi đó chẳng lưu lại thứ gì, cứ như thể cậu ấy chưa từng xuất hiện.

“Đào Cư Nhiên!” Trình Y Y tay cầm quả táo, với dáng vẻ yêu kiều đứng trước bàn, chiếc khăn quàng đỏ làm nổi bật khuôn mặt hồng hào của cô nàng. Cô nàng đặt quả táo lên bàn: “Nè, tặng cậu - Đêm Bình An, đêm đêm bình an nhé!”

Phản ứng đầu tiên của Đào Cư Nhiên là từ chối, nhưng Trình Y Y đã nói trước khi cậu kịp mở lời: “Tôi tặng cho mọi người hết đó, nhà ông ngoại tôi có một vườn táo lớn, năm nào cũng gửi về cả thùng cả thùng. Cậu nếm thử đi, táo bở đường tâm, ngọt lắm đó!”

“Nhưng mà tớ…”

Trình Y Y ngắt lời cậu: “Cậu đã tặng quà sinh nhật cho tôi, tôi cũng phải đáp lễ chứ! Cậu nhận đi mà!”

“Thôi được…” Cậu lí nhí: “Cảm ơn cậu!”

“Không có gì!” Cô nàng hất bím tóc đuôi ngựa, bước đi với nhịp chân vui vẻ.

Thì ra chấp nhận lòng tốt của người khác lại đơn giản hơn nhiều so với việc cứ mãi từ chối, trong lòng Đào Cư Nhiên lại theo phản xạ trỗi lên một chút cảm giác không xứng đáng. Nhưng giống như Tĩnh Như Phong đã nói, cậu nên thử chấp nhận một chút lòng tốt của thế giới này.

Cậu cầm quả táo trên tay, ngửi mùi hương không ngừng tỏa ra từ nó, có lẽ cậu cũng xứng đáng với lòng tốt của một quả táo.

Cuối tháng một là đến kỳ thi liên kết lần hai, hương táo tươi mát cũng không làm giảm bớt không khí căng thẳng trong lớp học. Chủ nhiệm lớp cứ đến giờ ra chơi là lại đi đi lại lại ngoài hành lang, túm ngẫu nhiên một học sinh để trò chuyện nắm bắt tình hình tư tưởng, giáo viên các môn chính cũng túc trực từ sáng đến tối trong văn phòng để giảng bài cho học sinh; đủ loại đề thi, bài tập bay lả tả như giấy vụn, Tĩnh Như Phong mới đi được ba ngày mà đã chất đống nửa ngăn bàn đề thi, Đào Cư Nhiên sắp xếp gọn gàng theo từng môn học rồi đặt vào trong bàn của cậu ấy.

Dưới áp lực cao như vậy, đừng nói là học sinh, ngay cả giáo viên cũng không chịu nổi. Chủ nhiệm lớp ngày càng đen và gầy đi, hai quầng thâm mắt không tài nào tan được cứ in hằn trên mặt. Ông còn tự trêu trước mặt học sinh: “Hôm nọ đi mua quần áo cùng thầy Tưởng, cô bán hàng nói trông thầy chẳng giống người năm mươi mấy tuổi chút nào!” Năm nay thầy bốn mươi mốt tuổi, hai năm trước khi thầy mới làm chủ nhiệm, lãnh đạo nhà trường còn dùng cụm từ “trẻ tuổi tài cao” để khen thầy, năm nay thì chỉ vỗ vai động viên thầy “trọng trách nặng nề, đường đi còn xa”.

Chủ nhiệm lớp dáng người khỏe mạnh, còn chịu được sự tiêu hao, chứ thầy Giang dạy Toán thì không kham nổi. Thầy ấy trắng trẻo, mập mạp, mặt không có chút huyết sắc, mùa hè dù nóng đến đâu cũng không ra mồ hôi, trông có vẻ thể trạng yếu, có lần đang giảng bài giữa chừng còn chạy ra ngoài nôn. Thầy ấy chỉ dạy hai lớp, nhưng lại rất được học sinh yêu quý, số táo nhận được vào đêm Giáng Sinh là nhiều nhất cả văn phòng. Tuy việc nhận quà của học sinh là một chuyện nhạy cảm, nhưng chút tấm lòng của một quả táo, các thầy cô cũng không thể đi trả lại từng người. Chủ nhiệm giáo dục không vừa mắt với thói quen này, bắt được hai học sinh đang đặt táo lên bàn giáo viên liền giáo huấn một trận, nói rằng các em đã rơi vào bẫy tiêu dùng.

Cô giáo dạy Ngữ văn còn trêu trong giờ tự học tối: “Các em đừng mang táo đến văn phòng nữa, chủ nhiệm giáo dục bị dị ứng với táo, ngửi thấy mùi táo là khó chịu.”

Trong lớp học đèn sáng như ban ngày, khắp các ngõ hẻm của Bồ Thành đều thoang thoảng mùi khoai lang nướng, chỉ có trường Trung học số 1 ở nơi hẻo lánh, đến tối bốn bề đều lạnh lẽo vắng vẻ. Mà khi tiếng chuông vang lên, lớp học còn tĩnh lặng hơn cả sườn đồi cỏ hoang phía sau, chỉ có tiếng giấy bút ma sát và những tiếng thở dài phiền muộn tan vào không khí.

Quả táo đó cuối cùng Đào Cư Nhiên cũng không ăn, cậu đặt nó trong ngăn bàn, tối hôm đó đã không cánh mà bay.

Vào những ngày lạnh nhất, Đào Tinh Tinh xuất viện. Hai má nhóc đã hóp lại, đôi mắt to đến kỳ lạ, nhóc nằm trên vai Đào Kính Quốc, yếu ớt nói: “Chào anh ạ.”

Ngô Hiểu Nhược ôm nhóc ngồi trên sô pha xem Cừu Vui Vẻ và Sói Xám, bóc quýt cho nhóc ăn. Nhóc lắc đầu, mắt không rời khỏi bộ phim hoạt hình, lúc này trên mặt mới có chút thần sắc.

Đào Kính Quốc nấu một bàn đầy thức ăn, gọi Ngô Hiểu Nhược ăn trước: “Để anh đút cho Tinh Tinh.”

Đào Tinh Tinh không cho ông đút, Ngô Hiểu Nhược đành phải đặt đũa xuống: “Để em đút cho. Anh ăn trước đi, anh cũng bận rộn cả buổi rồi.”

“Ừ… Tinh Tinh ăn nhiều vào nhé, không phải con cứ đòi ăn cơm bố nấu sao?”

“Được rồi, đừng trêu nó nữa, để nó ăn cho yên.”

“Được, được… Nhiên Nhiên con cũng ăn đi, bố thấy dạo này con cũng gầy đi nhiều đó.”

Ngô Hiểu Nhược vừa đút cơm vừa liếc cậu một cái: “Lớp mười hai vất vả mà, ai cũng gầy đi thôi! Con trai mười bảy mười tám tuổi đứa nào cũng tay chân khẳng khiu như cái sào, trước đây anh cho em xem ảnh hồi đó của anh, còn gầy hơn cả Nhiên Nhiên nữa là!”

“Haizz, hồi đó là do bố ăn không đủ no, nhà nghèo lại đông con… Nhưng chắc cũng do di truyền, nhà chúng ta đều là dạng ăn không mập…”

“Tinh Tinh trước khi bị bệnh khỏe mạnh biết bao, anh xem bây giờ gầy thành cái dạng gì rồi! A - ăn một miếng trứng nào!” Đào Tinh Tinh né chiếc thìa đang đưa tới, chỉ chăm chăm nhìn TV.

“Há miệng ra - Đào Tinh Tinh! Mẹ tắt TV bây giờ!”

Đào Tinh Tinh cầm điều khiển đứng trên sô pha, phồng má lườm bà ta.

Đào Kính Quốc khuyên: “Thôi, nó không ăn thì cứ để đó đã, trong nồi còn hâm canh sườn cho nó đấy.”

Ngô Hiểu Nhược ngồi xuống ăn cơm, bà ta thấy Đào Cư Nhiên chỉ gắp đĩa rau xanh trước mặt, bèn nói: “Nhiên Nhiên ăn nhiều vào, bố con cố tình nấu đó!”

Đào Cư Nhiên “vâng” một tiếng, ăn mà nhạt như sáp.

Đào Kính Quốc tránh ánh mắt liếc xéo của Ngô Hiểu Nhược, và vội hai miếng cơm rồi lại hỏi: “Dạo này có bài kiểm tra nào không? Làm bài thế nào?”

“Cũng ổn ạ.”

Ông lúng túng chép miệng, nói với giọng thấm thía: “Nhiên Nhiên, con vẫn phải cởi mở hơn một chút, đừng im lặng quá, sau này ra ngoài xã hội phải biết ăn nói khéo léo mới sống được…”

Đào Cư Nhiên cảm thấy dạ dày nặng trĩu, như thể thứ cậu vừa ăn vào là một nắm sỏi đá.

“Con trai mà, thật thà một chút vẫn tốt hơn! Mấy người dẻo mồm dẻo miệng không đáng tin cậy, điểm này của Nhiên Nhiên vẫn là giống anh đó!”

Đào Kính Quốc cười hề hề.

“Nhiên Nhiên à, có một chuyện dì với bố con muốn bàn với con một chút…” Ngô Hiểu Nhược đá một cái vào chân Đào Kính Quốc dưới gầm bàn, Đào Kính Quốc cúi đầu không nói tiếng nào, chỉ cắm cúi và cơm.

Ngô Hiểu Nhược đành phải tự mình mở lời: “Cái phòng nhỏ trong nhà không phải đang chất đống rất nhiều đồ sao? Bọn dì đang nghĩ dọn dẹp ra cũng có thể ở được… Tuy có hơi nhỏ một chút, nhưng đặt một cái giường đơn thì không thành vấn đề, cũng có cửa sổ…”

Đào Cư Nhiên lún người vào ghế, không ngẩng đầu mà dùng đũa và cơm.

“Thật ra căn nhà này vốn là ba phòng ngủ, nên muốn sắp xếp lại một chút. Nhà có hai đứa trẻ, Tinh Tinh cứ chen chúc với bọn dì mãi cũng không tốt, vẫn là nên có phòng riêng.”

Đào Cư Nhiên khẽ nói: “Trong đó không có đồ của con.”

“Dì biết, dì biết, đều là đồ của bố con, ý của dì là…” Bà ta đạp mạnh vào chân Đào Kính Quốc, ánh mắt nghiêm nghị chiếu thẳng vào mặt ông.

Đào Kính Quốc đành bất lực đặt bát xuống: “Là thế này, Nhiên Nhiên, bọn bố nghĩ Tinh Tinh bây giờ đang bị bệnh, người bệnh vẫn nên ở nơi rộng rãi một chút, cho nên muốn, muốn…” Ông ấp a ấp úng, cuối cùng thở dài một tiếng, nhìn cậu với vẻ vừa khó xử vừa khẩn khoản.

Những viên sỏi trong dạ dày như phình to ra, chèn ép khiến lồng ngực cậu chua xót, Đào Cư Nhiên siết chặt đôi đũa, khuấy đảo trong những hạt cơm. Họ thậm chí không muốn tự mình mở lời, chỉ hy vọng cậu đủ tinh ý, đủ hiểu chuyện để tự nguyện nhường phòng, lẽ nào làm vậy thì họ sẽ thấy lòng mình thanh thản hơn sao?

Ngô Hiểu Nhược thấy cậu im lặng, bèn nói: “Bác sĩ nói rồi, người bệnh phải ăn ngon ở tốt, phòng nhỏ không có ánh sáng, Tinh Tinh vốn đã sức đề kháng yếu, ở đó thực sự không ổn, không có lợi cho việc dưỡng bệnh của nó… Nhiên Nhiên dì biết con hiểu chuyện, con xem có thể nhường phòng của con cho Tinh Tinh ở được không?”

“Nhiên Nhiên con đừng hiểu lầm, bọn dì không phải muốn cướp phòng của con, đừng nghĩ dì xấu xa như vậy! Chủ yếu vẫn là do Tinh Tinh bị bệnh, nếu nó khỏe mạnh thì chen chúc với bọn dì cũng không sao! Nhưng bệnh bạch cầu không phải bệnh nhẹ, nó nhất định phải dưỡng sức khỏe thật tốt mới có thể hóa trị, cho nên bọn dì phải chăm sóc nó thật tốt…”

“Tinh Tinh ngủ cùng bố mẹ không phải sẽ tiện chăm sóc hơn sao ạ?”

Ngô Hiểu Nhược nghẹn lời: “Không phải nói như vậy, nó ngủ một mình sẽ thoải mái hơn! Bọn dì nửa đêm dậy nhiều hơn để xem nó, ngủ không ngon cũng không sao, làm cha làm mẹ ai cũng thế cả! Hồi nhỏ bố con cũng chăm sóc con như vậy, phải không ông Đào?”

Đào Kính Quốc không lên tiếng, Ngô Hiểu Nhược ném đôi đũa xuống bàn, gắt lên với Đào Tinh Tinh: “Được rồi, đừng xem nữa! Lại đây ăn cơm! Bĩu môi cái gì? Chỉ biết trút giận lên mẹ thôi, ngoài mẹ ra còn ai thương con nữa?! Đồ vô lương tâm!”

Đào Tinh Tinh bị mắng đến méo xệch cả miệng, khóc òa lên. Đào Kính Quốc xót xa chạy đến dỗ nhóc: “Bà hung với nó làm gì?”

Ngô Hiểu Nhược cũng bắt đầu lau nước mắt: “Tôi lại thành người xấu rồi chứ gì? Tôi không phải là vì nó à? Tấm lòng của người làm mẹ không ai thấu hiểu, không ai thông cảm!”

“Haizz, tôi không có ý đó…”

“Đợi con thi xong đã.” Đào Cư Nhiên nói giữa bàn ăn ồn ào: “Tinh Tinh sắp phải nhập viện điều trị nữa rồi, ở nhà cũng không được mấy ngày. Đợi con tốt nghiệp đi, chỉ còn mấy tháng nữa thôi.”

Ngô Hiểu Nhược sững người, Đào Kính Quốc vội nói: “Được, được, cứ làm thế đi! Dù sao Tinh Tinh tuần sau lại phải nhập viện, cứ chen chúc với chúng ta tạm đã…” Ông liên tục nháy mắt với Ngô Hiểu Nhược, bà ta hừ một tiếng, không nhắc đến nữa.

Dạ dày co thắt lại một cái, tiếp theo là một trận cuộn trào dữ dội, Đào Cư Nhiên mặt trắng bệch, đặt bát đũa xuống: “Con ăn xong rồi.”

Cậu trốn về phòng, tay ấn bụng, cố gắng đè nén nỗi chua xót trong lòng, trong mắt từng luồng hơi nóng cứ chực trào ra.

Đừng khóc, đừng khóc… Cậu hít một hơi thật mạnh, siết chặt nắm đấm, cơ thể không còn run rẩy nữa.

Cậu dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, nhìn bóng mình trên cửa sổ, ngồi ngẩn ngơ một lúc lâu.

Tĩnh Như Phong, sau này mình sẽ không khóc nữa, trừ những lúc nhớ đến cậu.