Thiếu Nữ Tỏa Sáng

Chương 3



Thực ra, chỉ cần nhìn bảng xếp hạng, Lý Thành Đống đã biết điểm của tôi.

Nhưng cậu ta chưa từng đặt tôi vào mắt, nên chẳng thèm để ý.

Nhân lúc bọn họ còn đang kinh ngạc, tôi nhanh chóng ăn thêm vài miếng thịt.

Sau đó hài lòng đặt đũa xuống, mỉm cười với Lý Thành Đống đang tái mét mặt mày: "Có gì không hiểu thì đừng hỏi tôi, tôi không rảnh!"

Lý Thành Đống tức đến đỏ bừng mặt.

Trương Phân đập bàn rầm một tiếng: "Thái độ kiểu gì đấy? Nó là em trai mày, mày còn định giấu bài nó à?"

Lý Kiến Quốc cũng nhíu mày: "Mày là chị, phải biết nhường nhịn, bao dung."

Nếu Lý Thành Đống nhỏ hơn tôi tám, mười tuổi, tôi có thể nhường nhịn.

Nhưng cậu ta chỉ kém tôi một tuổi mà thôi.

Tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào Lý Thành Đống: "Vậy hoan nghênh đến hỏi, tôi rất sẵn lòng giải đáp."

Lý Thành Đống nghiến răng: "Không cần!"

Tôi đã đoán trước được điều này.

Nhân lúc Trương Phân còn đang bàng hoàng, tôi nhanh chóng lẻn về kho chứa đồ, tránh để bà ta lôi tôi ra rửa bát.

Khoảng chín giờ tối, tôi vừa tắm xong thì thấy Lý Thành Đống đứng trước cửa phòng tắm.

Ánh mắt cậu ta âm trầm: "Đừng tưởng mình giỏi thật. Lần này chỉ là đề cơ bản, hơn nữa tao còn tô nhầm đáp án.”

"Dù mày có cố lấy lòng bố mẹ thế nào, thì tài sản vẫn là của tao, trường đại học tốt cũng là của tao. Cái đồ nhà quê như mày thì đừng có mà mơ tưởng."

Rõ ràng, tôi là người bị bỏ rơi từ nhỏ. Người chưa từng nhận được yêu thương cũng là tôi.

Vậy mà cậu ta lại thản nhiên nói ra những lời đầy căm ghét như thế.

Tôi cố nén cảm giác chua xót, hơi nghiêng người lại gần cậu ta, khẽ giọng hỏi: "Cậu rất sợ tôi cướp mất những thứ cậu có à?"

Cả người cậu ta cứng đờ.

Nụ cười của tôi càng rạng rỡ hơn: "Làm sao đây, bây giờ tôi lại thấy rất hứng thú.”

"Bắt đầu từ lần thi tới, bỏ xa cậu ba mươi điểm nhé?"

6

Lý Thành Đống rõ ràng bị kích thích.

Cuối tuần năm lớp 12 chỉ được nghỉ một ngày, cậu ta bắt Trương Phân mời ba giáo viên phụ đạo riêng cho mình.

Luyện cấp tốc ba môn yếu nhất: Văn, Anh và Hóa.

Trương Phân chẳng tiếc tiền, ngược lại còn không ngớt lời khen cậu ta chăm chỉ, cầu tiến.

Có lần giáo viên giảng bài, cửa phòng sách hé mở, tôi đúng lúc ra lấy nước.

Lý Thành Đống lập tức bật dậy, "rầm" một cái đóng cửa lại.

Chắc là sợ tôi nghe lén bí kíp, học tập thành thần rồi đè bẹp cậu ta một cách ngoạn mục.

Từ sau bài kiểm tra xếp lớp, tôi thành nhân vật nổi bật trong lớp.

Liên tục có người đến hỏi bài.

Mà việc này lại hơi khó xử.

Vì tiến độ dạy học ở Trường trung học số một của huyện không giống nơi này.

Ở đây đã hoàn thành toàn bộ chương trình cấp ba, còn tôi vẫn chưa học hết vài kiến thức trọng điểm. Kết quả là phong độ thi cử thất thường.

Giải không ra bài quá nhiều lần, bọn họ bắt đầu nghĩ tôi chỉ là đứa nửa vời, lần trước thi tốt chỉ nhờ may mắn.

Tôi cũng lười giải thích.

Thời gian của tôi quý giá, cần phải bù đắp những lỗ hổng đó ngay. Họ không hỏi tôi thì càng tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ngoài việc thỉnh thoảng nhắn tin cho mẹ, tôi dồn toàn bộ tinh thần vào học tập.

Ước gì có thể bẻ một phút ra thành hai phút để dùng.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Nhanh chóng, kỳ thi giữa kỳ đã đến.

Vài ngày trước khi thi, thầy Vương thông báo một tin: “Theo thông lệ của trường, mỗi kỳ thi lớn, người đứng đầu lớp thường có thể thay thế người đứng cuối lớp chọn.”

Mắt tôi sáng lên: Đây là cơ hội của mình!

Trường dành nhiều tài nguyên giáo dục hơn cho lớp chọn, và quan trọng là môi trường học tập ở đó cũng tốt hơn hẳn.

Đương nhiên, tôi không chỉ muốn được học hành tử tế, mà còn muốn khiến cả nhà Trương Phân tức điên.

Cố Yến vươn tay kéo vai tôi lại: "Lớp chọn toàn mọt sách, chẳng có gì thú vị cả. Lý Phán Phán, cậu cứ ở lại đây, anh đây bảo kê cho!"

Tôi gạt tay cậu ấy ra: "Tránh ra, cậu đang làm phiền tôi học đấy."

Cậu ấy nheo mắt, "xì" một tiếng.

Tôi tưởng Cố Yến sẽ nổi cáu, ai ngờ cậu ấy lại ngắm tôi một lúc lâu rồi bảo: "Hình như cậu trắng lên nhiều rồi."

Không còn phải phơi nắng làm ruộng nữa, dĩ nhiên da sẽ trắng lại.

Cậu ấy càng cúi sát hơn, hơi thở ấm áp phả vào chóp mũi tôi: "Nhìn kỹ thì... cũng không xấu."

Tôi chẳng thèm để ý, quay mặt đi.

Không ngờ lại thấy Trịnh Dĩnh đang đứng đó, ánh mắt tối sầm, nhìn chằm chằm tôi.

Tan học, cô ta chặn tôi ngoài hành lang nhà vệ sinh.

"Suất vào lớp chọn, tuyệt đối không đến lượt cậu!"

Tôi cười nhạt: "Cậu thích Cố Yến, tôi rời khỏi lớp 8, chẳng phải hợp ý cậu sao?"

Trịnh Dĩnh hừ lạnh: "Đó là hai chuyện khác nhau. Cậu ấy chỉ thấy vui nên trêu đùa cậu, cậu không nghĩ là cậu ấy thích cậu đấy chứ?"

Giọng tôi vẫn thản nhiên: "Tôi không cần ai thích. Tôi chỉ cần tiến về phía trước, đỗ vào một trường đại học tốt là đủ."

Đó là tâm nguyện của mẹ.

Cũng là cơ hội duy nhất để tôi dang rộng đôi cánh, bay thật xa.

Nói xong, tôi xoay người rời đi.

Rẽ qua góc hành lang, tôi thấy Cố Yến đang tựa vào tường, ngậm kẹo mút.

Nhìn thấy tôi, ánh mắt cậu ấy trầm xuống, khóe môi khẽ nhếch lên, mang theo ý cười lạnh lẽo.

"Lý Phán Phán, không ngờ cậu lại là một con sói mắt trắng, được nuôi mà không biết thân biết phận đấy."

7

Tôi cắn chặt răng, không đáp lại.

Từ đó, Cố Yến không bao giờ chủ động nói chuyện với tôi nữa.

Hơn nữa, cậu ấy còn kêu ca đủ kiểu, tôi có nhắc nhở cũng không chịu ngừng.

Thôi vậy.

Dù sao cũng sắp không còn làm bạn cùng bàn với cậu ấy nữa rồi.

Tối trước ngày thi, tôi tắm xong bước ra, định cầm điện thoại gọi video với mẹ.

Nhưng vừa đến bếp, tôi sững người.

Điện thoại của tôi đang bị ngâm trong bồn rửa.

Lý Thành Đống nhún vai đầy ác ý: "Xin lỗi, trượt tay."

Tôi vội vớt nó lên, nhưng màn hình đã tối đen, không mở lên được nữa.

Đây là phương tiện duy nhất giúp tôi liên lạc với mẹ, trong đó lưu giữ vô số ảnh của gia đình tôi.

Cũng là món quà bố thưởng cho tôi khi tôi đỗ trung học số một.