Thỏ Nhỏ Bán Nghệ, Hổng Bán Thân

Chương 31



[21:01 – Căn hộ penthouse Mikage Reo – Bầu trời tối sẫm, lòng người tối hơn]

Trong phòng khách bọc kính nhìn ra toàn bộ đường chân trời thành phố Neo-Tokyo, Reo Mikage đang đứng... lặng lẽ.

Một tay anh cầm ly rượu vang đỏ. Tay còn lại cầm điện thoại. Màn hình sáng rực một dòng tin nhắn:

Reo: "Xử lý xong rồi. Ra ngoài ăn gì không?"

Seen lúc 19:14

...Một tiếng 47 phút.

Mặt Reo giật giật.

"Chắc bận. Ờ, có thể ngủ rồi..."

Tự an ủi 3 phút.

Lại nhìn đồng hồ.

"Ngủ mà vẫn seen được? không rep tin nhắn?? Thằng trời đánh này bình thường bấm nút react cũng còn được, hôm nay lơ nguyên cụm tin?"

Anh đặt ly rượu xuống.

Đi đi lại lại.

Lại cầm điện thoại lên.

Vẫn chỉ thấy hai từ ngắn ngủi: "Seen lúc 19:14"

Bình thường Nagi có thể thờ ơ với cả vũ trụ. Nhưng chỉ cần có Yoichi nói "Pii~ pi~" thì ngay lập tức bật dậy như zombie bị gọi hồn.

...Khoan đã.

Đồng tử Reo co lại.

Yoichi.

Thằng kia đang trong game. Ngủ với thỏ. Và dám bơ mình?!

[21:12 – Cổng đăng nhập khẩn Thỏ nhỏ 5.0 – Người chơi Mikage Reo]

Hệ thống vừa nhận diện ID đã suýt chút nữa... văng mainframe vì năng lượng giận dữ từ phía chủ nhân.

[Chào mừng quý ngài Mikage Reo – phiên bản VIP+ đăng nhập hệ thống]

[Điểm đến: Nhà riêng của Yoichi]

[Khuyến cáo: Hiện có người chơi Nagi Seishiro đang trong trạng thái ngủ sâu bên Yoichi. Vui lòng—]

"BỎ QUA CẢNH BÁO. CHO VÀO."

[Nhà hình nấm – 21:14 – ánh đèn ngủ lấp lánh như sắp tắt]

Trong căn phòng ngủ ấm cúng, ánh sáng vàng dịu tỏa nhẹ lên chiếc giường hình củ cà rốt. Trên giường, Nagi Seishiro nằm nghiêng, ôm trọn bé thỏ Yoichi vào lòng như gối ôm sống.

Cả hai đều... ngủ.

Cực kỳ yên bình.

Cho đến khi—

RẦM!!

"PIIIII—?!!"

Cửa bật mở, đèn phòng sáng rực. Yoichi giật mình bật dậy, lông xù hết cả lên như thỏ gặp báo. Nagi không mở mắt, chỉ kéo bé thỏ lại gần hơn.

"Pi pi pii..."(Anh Nagi? Anh Reo tới kìa...)

Nagi vẫn nhắm mắt: "Kệ đi. Mệt rồi."

"NAGI SEISHIRO!!"  giọng Reo rít qua kẽ răng như chúa tể địa ngục tái sinh.

Yoichi run run chìa tay: "Pii pi pi pi pi!!!" (Có chuyện gì từ từ nói nhaaa!!!)

Reo hít sâu, rồi chỉ vào mặt Nagi:

"CẬU DÁM. SEEN TIN NHẮN. MÀ KHÔNG TRẢ LỜI."

Nagi uể oải mở một mắt:

"Anh gửi lúc tôi sắp ngủ. Tôi đang mệt. Tôi ăn cơm xong, ôm thỏ xong, định trả lời, nhưng ngủ quên mất."

"NGỦ QUÊN MẶC KỆ TÔI?!" Reo giận run người.

"...Ờ."

Reo gần như hóa đá.

Yoichi lật đật chui xuống giường, dùng tai dụi dụi vào má Reo.

"Pii~ pi~ pi pi~" (Anh Reo đừng giận, nha nha~ Em chơi với anh sau!)

Reo khựng lại. Tai đỏ lên vì bị dụi vào quá gần.

"Anh không... giận em. Anh chỉ..."

Anh liếc sang Nagi – thằng đang nắm rõ mọi điểm yếu của anh.

"Anh Nagi xấu ghê, Yoichi nhỉ? Bắt em cho ngủ ké không báo trước."

Nagi ngáp: "Thỏ tự leo lên giường đó chứ?"

"Pii pi..."(Vì em thương anh mà...) Yoichi nói nhỏ, giọng ngọt như tan đường.

Reo nghẹn lời.

Nagi bồi thêm đòn chí mạng, mắt nhắm, miệng nói mơ màng: "...Có người đố kỵ với thỏ quá trời..."

Reo cứng họng.

Yoichi nhanh trí, giơ hai tay lên giữa hai người.

"Pii~ pi~!!" (Cả hai đều là bạn thân của bé thỏ hết nha! Không cãi nhau đâu nha!!)

[Tại hệ thống cảm xúc – Cảnh báo đỏ chớp liên tục]

Cảnh báo:

• Cảnh tranh sủng thỏ giữa Mikage Reo và Nagi Seishiro đang đạt mức 44,3% xung đột tăng cấp

• Khả năng chuyển hóa sang tình cảm tay ba: tăng 7.3%

• Mức độ Yoichi bị kẹp giữa: 99% dễ thương, 1% nguy cơ bị "bế đi mất"

Meo Meo-001 thở dài: "Mấy người này..."

"Ê, có nên cho thêm vài vạt phẩm bào tiền đám người này được không? Chứ tui thấy lộng hành quá rồi!" Meo meo quay phắt sang một trợ AI khác, nói đều đều nhưng nụ cười trên môi dần mất meo tính.

"Khặc khặc khặc...Bào tiền tụi này là cách tốt nhất để mua pa- à nhầm, là cách tốt nhất để bảo vệ bé thỏ, khặc khặc khặc"

.........

[Nhà hình nấm – 21:30]

Sau khi Reo bùng nổ cơn thịnh nộ vì bị seen không rep, căn nhà nấm của Yoichi giờ đang... rất khó xử.

Nagi đã lăn ra giường ngủ tiếp như chưa có chuyện gì. Bé thỏ ngồi ở giữa, loay hoay xếp lại gối ngủ, tai rũ xuống mỗi lần nhìn Reo đứng khoanh tay bên cửa sổ với ánh mắt "bố của năm đang nghi ngờ con rể".

Reo không chịu ra về.

"Pii~ pi?" (Anh Reo chưa về hở?)

"Không." Giọng trầm và dỗi.

Yoichi nghiêng đầu, mắt tròn xoe:

"Pii~ pi pi~?" (Anh đói bụng hả? Bé làm bánh nướng cà rốt nhé?)

"Không đói."

"Pii... pi pi?" (Anh buồn ngủ chưa?)

Reo khựng lại. Rồi rất nhanh, anh thở dài... và ngồi xuống ghế.

"Anh... sẽ ngủ lại đây."

Yoichi: "Piiii?!"

Nagi (vẫn nhắm mắt, nằm nguyên): "Ghế salon bé quá, ngủ không nổi đâu."

"Anh không ngủ ghế. Anh... ngủ dưới sàn cạnh giường. Cho tiện."

"...Tiện gì?" Nagi mở một mắt, liếc liếc.

Reo nghiêm mặt: "Tiện trông chừng cậu. Lỡ cậu dám kéo Yoichi đi mất giữa đêm thì sao?"

Yoichi: "Piiiii~~~" (Bé đâu phải cái gối mà ai muốn vác là vác~~)

Reo quay qua, cười dịu dàng, vuốt đầu bé thỏ: "Anh không nghi ngờ em. Anh nghi ngờ cái người kế bên em kìa."

Nagi nhắm lại mắt: "Ghen rõ rành rành."

Reo mím môi.

[22:15 – Giường ngủ củ cà rốt ]

Sau khi lót chăn dưới sàn (bằng đồ lót picnic Yoichi hay dùng), Reo nằm nghiêng, mắt mở thao láo, liếc liếc lên giường.

Nagi vẫn ngủ như heo.

Yoichi thì nằm giữa, hai tay ôm một cái gối hình cà rốt, tai rũ nhẹ xuống trán. Mỗi lần cậu khịt mũi là tai rung rung – một cảnh tượng dễ thương đến mức khiến Reo... khó thở.

Anh lặng lẽ lăn sang gần thêm... thêm một chút nữa...

"Pi~?"

Yoichi mở mắt, giật mình thấy Reo đang... ngóc đầu lên cạnh giường.

Reo bật dậy ngồi hẳn dậy, giọng nghiêm túc: "Anh không yên tâm."

Yoichi nháy mắt, nghiêng đầu: "Pi~ pi?" (Không yên tâm chuyện gì?)

"Cậu ta... Nagi. Dù ngủ rồi nhưng biết đâu trong giấc mơ, cậu ta dụ dỗ em. Lỡ em mơ mà ngả vào người cậu ta, rồi cậu ta lợi dụng thì sao?"

Yoichi: "..."

Yoichi lấy cái gối bông hình củ cải nhỏ, đặt giữa mình và Nagi.

"Pii~ pi." (Có gối ngăn rồi nha. Không ai lợi dụng ai hết!)

Reo vẫn trừng mắt nhìn Nagi, dù người kia đang phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

"Anh vẫn ngủ lại."  Reo quyết định.

"Pii pi pi pi..." (Anh Reo hơi... trẻ con á.)

"Không có!" Reo đỏ mặt, rồi lẩm bẩm 

"Anh chỉ... bảo vệ em."

[23:00 – Tất cả tắt đèn – Không khí yên ắng]

Yoichi đã ngủ lại. Cậu xoay người, tay ôm chặt cái gối củ cà rốt. Nhưng không biết từ lúc nào, gối trượt xuống sàn – còn Yoichi thì... vô thức xoay sang ôm tay Reo đang thò lên khỏi nệm.

Reo cứng đờ.

Tay nhỏ xíu của bé thỏ đang bám chặt lấy ngón tay anh, đôi tai mềm dụi vào cổ tay anh như tìm chỗ ấm.

"..."

Reo nhìn gương mặt ngủ say, hồng hồng, hàng mi run run vì mơ.

Trái tim anh lặng đi một nhịp.

Anh cúi xuống, hạ giọng thật khẽ:

"...Thỏ bé. Em khiến anh phát điên mất."

"Chỉ cần một cái ôm ngủ, mà có thể khiến anh cãi nhau với cả thế giới."

Anh siết nhẹ bàn tay nhỏ đang ôm lấy tay mình.

"Ngủ ngon nhé, bảo bối của anh."

[Hệ thống cảm xúc – Cập nhật giữa đêm – chế độ "Tranh sủng lặng thầm"]

Người chơi: Mikage Reo

Mức độ gắn kết với Yoichi: Tăng

Tình trạng: Nguy cơ tình cảm bùng nổ nếu không được Yoichi ôm nhiều hơn

Ghi chú hệ thống: "Ghen quá mức có thể gây mất ngủ. Nhưng được thỏ nắm tay giữa đêm – là thuốc an thần mạnh nhất vũ trụ."