Thỏ Nhỏ Bán Nghệ, Hổng Bán Thân

Chương 32



[Buổi chiều – Biệt thự nhà Mikage, hành tinh Mikado – 16:00]

Reo vừa bước vào nhà, chưa kịp tháo giày thì...

"Gâu gâu gâu gâu——!!"

Một vệt lông vàng như gió lốc lao đến, bay vèo lên người Reo và bùm – cú va chạm thân ái húc ngã Reo ngửa ra thảm.

"...HAZEL!!"

Con Golden Retriever nặng 42kg của gia đình Mikage, chân dài tai cụp, đang... dụi mặt vào cổ Reo, lưỡi liếm lia lịa lên cằm anh.

"Ư— Ê!! Chết tiệt, cậu hôi quá đó!"  Reo hét, nhưng tay vẫn ôm cún.

"Gâu!!" Cún trả lời bằng cách... liếm thêm.

Một lúc sau, anh đứng dậy, áo lông mịn nhuộm... lông chó vàng óng ánh, mùi cún rõ rệt.

"Má..." Reo thở dài 

"Tắm sạch ba lần cũng chưa chắc hết mùi đâu."

Mẹ anh từ phòng bếp ló ra, cười hiền: "Hazel nhớ con đó. Nó nghe tiếng con là lao tới liền."

Reo xoa đầu cún, mềm lòng: "Ừ... con cũng nhớ nó."

Ba Mikage bỏ báo xuống nói: "Người ta bảo thú cưng giống chủ mà sao anh thấy con báo này chẳng giống ai trong nhà mình vậy. Hôm trước nó còn cắn rách tiêu bản con cá diêu hồng khổng lồ anh mất bao công mới câu được."

"Mà...Reo này, ba nói con, chiều Hazel ít thôi chứ sau này cưới có ngày vợ con ghen với một con chó đấy!"

"Ba cứ đùa" Reo cười trừ trước khiếu hài hước nhạt toẹt của ba anh.

"Ba cứ nói trước vậy, ai biết được sau này" Ông nhún vai, tiếp tục đọc báo. 

...

[Tối muộn – Reo quay về phòng, bật giao diện trò chơi]

[Đăng nhập – Thỏ nhỏ 5.0]

[Điểm đến: Nhà nấm Yoichi]

[Căn nhà nấm ấm cúng – 20:45]

"Pii~!!" (Anh Reo về rồi!!)

Yoichi nhào ra ôm lấy Reo từ phía sau. Nhưng vừa áp má vào cổ áo hoodie, cậu bỗng...

"Pii...?"

Mũi thỏ ngửi ngửi.

"Pi... pi pi pi!!" (Mùi lạ quá!! Mùi... không phải thỏ!!)

Yoichi đột ngột lùi lại, tròn mắt nhìn Reo từ đầu đến chân.

Ánh mắt bé thỏ từ tò mò → ngờ vực → run run nước mắt.

Reo vẫn chưa hiểu gì, vẫy tay:

"Sao vậy? Nhớ anh mà đúng không? Hôm nay—"

"Pii pi piiiiiii——!!!"

(Bé không thèm nói chuyện với anh nữa!!!)

Yoichi quay đầu bỏ chạy, nước mắt lưng tròng, hai tai cụp xuống như bánh hấp bị xẹp. Cậu chạy thẳng lên gác, đóng sầm cửa phòng ngủ.

Reo: "???"

[5 phút sau – Dưới nhà]

Reo ngồi bần thần trước bàn bếp, tay vẫn cầm miếng bánh Yoichi để lại.

"Tại... cái gì?"

Meo Meo-001 hiện lên như một hồn ma AI:

"Cảnh báo: Bé thỏ Yoichi đang trải qua trạng thái cảm xúc 'Tự ti cực độ – Dỗi ghen cấp 3'. Đề nghị xử lý nhẹ nhàng."

"Bé thỏ phát hiện mùi lạ-có thể của thỏ trên cơ thể người trên"

Reo cau mày: "Mùi gì?! Mùi thỏ nào?!"

Meo Meo-001 (nhỏ giọng): "Thưa... đó là mùi chó. Cụ thể là Golden Retriever giống cái, chưa triệt sản..."

Reo đập bàn: "CHÓ?!"

"Bé thỏ tưởng đó là mùi của thỏ khác, hoặc một thú cưng thân mật khác ngoài bé."

Reo đứng phắt dậy.

"Đây là 300 000 tinh hạch. Bảo hệ thống teleport tôi lên phòng Yoichi. Ngay. Lập tức."

[Phòng ngủ tầng trên – 5 phút sau]

Yoichi đang chui trong chăn, cuộn tròn như bánh bao, nước mắt thấm ướt gối. Hai tai rũ mềm, mắt đỏ hoe.

"Pii... pi pi..." (Anh Reo có thỏ khác ngoài em...)

Cốc cốc.

"Yoichi?"

Im lặng.

"Cho anh vô được không?"

Vẫn im.

"Anh sẽ đứng ngoài đây nói cho đến khi em mở cửa. Hoặc... anh sẽ quỳ ngoài đây luôn."

Im... 2 giây.

Rồi cửa mở hé một khe. Một đôi mắt đỏ hoe ló ra, lườm.

Reo quỳ xuống ngay:

"Anh thề, anh không có thỏ nào khác. Thậm chí anh còn chưa từng vuốt con thỏ nào khác ngoài em."

"Pii...?" (Thế mùi gì?)

Reo rút điện thoại ra, mở ảnh chụp:

"Đây, em nhìn nè. Hazel – con Golden ở nhà anh. Nó nhảy lên liếm anh, làm áo anh ám mùi."

"Pi..." (Chó hả?)

"Ừ. Chó cái. Không phải thỏ. Cũng không phải người. Hazel có bạn trai rồi. Anh chỉ bị... tấn công bất ngờ."

Yoichi vẫn ngờ vực.

Reo thở dài, chìa tay ra:

"Nếu em còn nghi ngờ... ngửi thử tay anh đi. Anh đã rửa ba lần rồi."

Bé thỏ tiến lại, ngửi ngửi, mắt vẫn cảnh giác. Nhưng sau vài cái ngửi, ánh mắt cậu dịu xuống.

"Pii~..." (Không... không còn mùi nữa...)

Reo nắm lấy bàn tay nhỏ xíu ấy, siết nhẹ:

"Anh xin lỗi. Anh không ngờ em nhạy cảm vậy... Nhưng từ nay anh sẽ luôn tắm sạch trước khi vào game. Anh sẽ chỉ mang mùi của bé thôi, được không?"

Yoichi nhìn anh, run run, rồi lao vào lòng anh ôm chặt.

"Pii pi pi pi!!" (Đáng ghét! Làm bé sợ muốn chết!!)

"Anh biết. Anh sai. Lần sau... anh sẽ chụp ảnh bất kỳ con gì tiếp xúc với anh. Em có quyền tra hết."

Yoichi rúc đầu vào cổ anh, nức nở: "Pii..." (Bé không muốn bị thay thế...)

Reo hôn nhẹ lên đỉnh đầu bé: "Không ai thay thế được em. Không chó, không mèo, không người, không thỏ nào khác."

Một lúc sau...

"Pii~ pi~!" (Thế... bây giờ anh phải ôm bé ngủ tới sáng!!)

Reo: "Dĩ nhiên rồi. Anh thề sẽ ôm chặt, không buông nửa cánh tay."

[Hệ thống cảm xúc – cập nhật trạng thái "Thỏ Ghen"]

Người chơi: Mikage Reo

Mức độ bị kiểm soát mùi hương: 100%

Tình cảm với bé thỏ: Gắn kết mãnh liệt sau hiểu lầm

Ghi chú: "Một con chó vô tội – suýt khiến một mối tình tan nát. Tạ ơn trời, thỏ chỉ cần một lời dỗ là hết giận."

---END---

Đây chính là chương tui thích nhất ở hiện tại của bộ truyện này, ý là ngọt sâu răng tiểu đường tăng đường huyết luôn á.

Hazel-chú chó Golden khổ nhất thế giới :)))