[Sân huấn luyện hành tinh Tengen – Trung tâm đào tạo Galaxy Eye – 07:40 sáng]
Ego Jinpachi bước vào sân với dáng đi thẳng lưng, vai khoác áo huấn luyện màu xám than, gương mặt lạnh tanh không một biểu cảm.
Anh giơ tay, gọi đội hình:
"Chạy vòng sân hai vòng, sau đó chia nhóm ba. Cường độ 80%."
"Rõ!!" các cầu thủ đồng loạt gật đầu. Tất cả... trừ một người.
Một gã cao gầy, tóc nâu gợn sóng, dáng đi khệnh khạng, liếc xéo Ego như thể không thèm che giấu khinh thường.
Tên hắn là Rai Norito – tài năng trẻ vừa được tuyển về từ chương trình "Tài năng vàng liên tinh hệ". Bằng mặt thì có, nhưng không bằng lòng – và hắn chưa bao giờ che giấu điều đó.
"Cường độ 80%?" Rai nhếch môi
"Thế mà gọi là huấn luyện chuyên nghiệp?"
Một cầu thủ khác huých vai hắn: "Im mồm đi. Ông ấy nghe thấy đấy."
Rai khoanh tay: "Càng tốt. Để biết đội này nên đổi HLV."
[10:00 – Giữa buổi tập]
"Rai! Bước chân sai nhịp! Đưa trái bóng ra biên là tự sát chiến thuật!" Ego gắt, giọng sắc như lưỡi dao cạo.
Rai cười nhạt: "Thế à? Thử mà chạy 5 trận liên tục xem ai đưa ra biên."
Ego tiến tới, ánh mắt lạnh như băng. "Nếu không chấp hành, cậu có thể rời khỏi sân."
"Ồ..." Rai thở ra một tiếng khinh bỉ.
"Vậy cho tôi 'giải nhiệt' cái đã."
Xoạt!
Một tiếng bắn nước vang lên.
Tất cả đông cứng.
Rai vừa tạt nguyên bình nước thẳng vào mặt Ego.
"Cho mát đầu mà dạy tiếp nha, HLV."
Không ai thốt nổi một lời.
Nước nhỏ từng giọt từ mái tóc và cổ áo Ego. Nhưng anh không giận. Không hét.
Ego chỉ... ngẩng đầu lên, lau nước khỏi mặt bằng mu bàn tay, nhìn Rai trừng trừng.
Lạnh hơn cả nước lạnh. Sắc bén hơn bất kỳ lời nào.
"Tốt lắm."
Giọng anh khàn và khô như sa mạc.
"Từ giờ, cậu bị đình chỉ khỏi mọi buổi tập. Và nếu tôi còn là HLV ở đây, cậu sẽ không bao giờ đá chính."
Rai cười khẩy: "Tưởng tôi cần cái đội này chắc?"
Ego vẫn nhìn hắn, như nhìn một cơn giông đã lướt qua mà chẳng để lại vết gì.
[12:00 trưa – Phòng họp Galaxy Eye]
Quản lý đội bóng thở dài: "Rai là con trai của nhà tài trợ chính... Cậu xử như thế thì..."
"Tôi không quan tâm." Ego đáp cụt ngủn.
"Nếu đội này bị điều khiển bởi một thằng thiếu tôn trọng người khác, thì tôi rút."
Anh đứng dậy, rời phòng họp.
[Chiều cùng ngày – Ego đăng nhập vào "Thỏ nhỏ 5.0"]
[Đăng nhập thành công – Điểm đến: Sân vườn của bé thỏ Yoichi]
Trong sân, Yoichi đang ngồi xổm hái cỏ bạc hà, tai đội nón nấm be be, mồ hôi nhỏ giọt.
Reo: "Pii~?" (Ơ?!)
"Pi!!" (Chú Ego!!) Yoichi ngẩng lên, miệng cười toe khi thấy Ego. Nhưng chỉ một giây sau, ánh mắt bé thỏ sầm lại.
"Pi... pii pi pi pi!!" (Ai dám làm mặt chú bẩn thế này?! Ai làm tóc chú xẹp xuống rồi?!)
Ego chưa nói gì thì đã bị bé thỏ kéo vào nhà nấm, bắt ngồi xuống ghế mây. Bé lấy khăn, chấm chấm nước lau mặt anh, mi tâm nhíu lại nghiêm trọng.
"Pii!! Pii~!!" (Tức giận!! Bé tức giận thay chú!!)
"Pii pi pi pii!!"(Tóc chú đã đã thẳng rồi, mọi khi còn phồng phồng giống cái nấm giờ xẹp lép dính chặt vô mặt rồi!!)
Ego nhìn thỏ nhỏ đang bặm môi. Bỗng nhiên, như có cái gì đó tan ra nơi khóe mắt.
Anh khẽ nói: "Tôi bị tạt nước."
"Pi?!" (Vô lý!! Tạt nước là hành vi... xấu xí!!)
"Tôi không cãi nhau. Tôi không phản đòn. Nhưng tôi không nhịn lâu hơn được."
"Pii...?" (Chú buồn lắm hả?)
Yoichi bò lên lòng anh, đặt trán lên vai Ego, vỗ nhẹ nhẹ lên lưng anh.
Ego siết nhẹ vòng tay: "Ừ. Buồn lắm."
"Mọi người chỉ nhìn vào vai trò của tôi. Không ai nhìn tôi như người bình thường."
"Chỉ có em..."
"Pi pi~!" (Bé lúc nào cũng nhìn thấy mà!!)
Yoichi vòng tay nhỏ ôm lấy cổ Ego, áp má mình vào má anh.
"Pii pi pi~!" (Không sao rồi! Bé sẽ ở đây với chú, mãi luôn!!)
Ego gật đầu khẽ, ôm bé thỏ chặt hơn một chút.
Bên ngoài, hoàng hôn trong game nhẹ nhàng buông xuống như tấm màn nhung.
[Hệ thống cảm xúc – cập nhật trạng thái]
Người chơi: Ego Jinpachi
Trạng thái: Giận dữ – nguội lạnh – hồi phục
Mức gắn kết với Yoichi: Tăng đột biến
Ghi chú hệ thống: "Một gáo nước lạnh có thể kích hoạt giận dữ, nhưng một cái ôm thỏ lại đủ để làm dịu mọi băng giá."
......
[Ngày hôm sau – Trung tâm huấn luyện Galaxy Eye – Phòng điều hành dữ liệu]
Ego Jinpachi không bước vào sân cỏ hôm nay.
Thay vào đó, anh bước thẳng vào phòng điều hành, mang theo một hộp lưu trữ dữ liệu hình lập phương, kích thước chỉ bằng một lòng bàn tay.
Trợ lý nhìn thấy anh thì run run:
"Anh Ego... vụ hôm qua, cậu Rai hình như—"
"Tôi không quan tâm cậu ta đang làm gì." Ego cắt ngang, giọng phẳng lặng.
"Tôi đến để kích hoạt 'Chế độ đạo đức huấn luyện viên'."
"Cái... gì cơ?"
Anh mở nắp hộp. Một ánh sáng xanh nhạt hiện ra từ trong lõi dữ liệu. Bản ghi hologram bắt đầu phát:
[Đoạn ghi hình bí mật – từ camera góc khuất gần phòng thay đồ]
Giọng của Rai Norito vang lên, rõ ràng:
"Tụi bây thấy không? Ông huấn luyện viên đầu nấm đó ấy, không hơn gì một lão già sống nhờ tiền tài trợ. Tao đạp một cái là nghỉ chứ huấn luyện cái gì!"
"...Ủa chứ tụi mình không 'nâng kèo' bằng vài clip lén sau lưng rồi post lên mạng cho ổng tiêu đời chắc?"
"Hahahaha!"
Trợ lý trố mắt. Cả phòng im phăng phắc.
Ego tắt hologram, nói lạnh lùng:
"Phiên bản gốc của đoạn này đã được mã hoá và gửi đến Hội Đồng Đạo Đức Thể Thao Liên Tinh Hệ."
"Còn bản sao thì sẽ 'vô tình' rơi vào tay báo chí chuyên mục thể thao."
Trợ lý há hốc miệng: "Nhưng... cậu Rai là con trai của—"
"Của ai không quan trọng. Khi hắn bước vào sân Galaxy Eye, hắn là cầu thủ. Và một cầu thủ không có đạo đức – thì là rác rưởi."
[Chiều cùng ngày – Toàn bộ hệ thống truyền thông Galaxy Eye bùng nổ]
[Tin nóng: Trích đoạn cầu thủ trẻ Rai Norito xúc phạm HLV và dàn xếp truyền thông bị rò rỉ]
[#RaiNorito trending toàn hệ tinh hệ – kèm hashtag #RespectCoachEgo]
[Hội đồng thể thao chính thức đình chỉ tư cách thi đấu của Rai vô thời hạn]
[Tối – Trong game "Thỏ nhỏ 5.0" – Khu vực hồ nước ánh trăng]
Ego ngồi trên tảng đá ven hồ. Đôi chân dài thả thõng, áo sơ mi trắng gấp gọn đặt cạnh bên.
Yoichi từ xa chạy tới, đội mũ rơm, tay cầm một ly sữa đậu lạnh.
"Pii~!!" (Chú Ego ơi~!)
Ego mỉm cười hiếm hoi.
"Ừ. Tôi ở đây."
"Pii~ pi~?" (Hôm nay không bị tạt nước chứ?)
Ego bật cười khẽ, nhận ly sữa đậu. "Không. Hôm nay... tôi tạt lại."
Yoichi chớp mắt, không hiểu. "Pi~?"(Chú làm việc xấu hả?)
"Ý là... tôi trả đũa bằng trí óc."
Yoichi vỗ tay: "Piiiii~ pi pi~!" (Thế mới đúng là chú Ego của bé!!)
Bé thỏ tự nhiên trèo lên ngồi vào lòng Ego, tay cầm khăn lau mồ hôi tưởng tượng trên trán anh:
"Pi pi~ pi~!" (Trí tuệ lạnh lùng, mặt lạnh đẹp trai, chà chà~)
Ego chạm nhẹ vào tai bé, thì thầm:
"Có một thứ... còn nguy hiểm hơn nước lạnh. Đó là sự im lặng của người trưởng thành."
Yoichi ngẩn ra. Gật đầu nghiêm túc.
"Pii~" (Thỏ sẽ ghi nhớ...)
Ego siết nhẹ vòng tay, mắt nhìn lên bầu trời sao trong game.
"Nếu không có em... chắc tôi vẫn sẽ chịu đựng. Nhưng nhờ em... tôi không cần cúi đầu trước sự bất công nữa."
Yoichi chớp mắt.
"Pi~ pi?" (Vậy... bé là lý do để chú đấu tranh ạ?)
Ego gật đầu. Không nói gì thêm. Chỉ cầm tay Yoichi thật chặt.
[Hệ thống báo cáo cảm xúc – Trích xuất khẩn]
Người chơi: Ego Jinpachi
Trạng thái: Từ phẫn uất → hài lòng → dịu lại
Mức độ gắn kết với Yoichi: Lên cấp [Tin cậy tuyệt đối]
Ghi chú:
"Kẻ non trẻ nghĩ 'tạt nước' là cách để hạ nhục người lớn. Nhưng người lớn... chỉ cần một cú click."