Ngô Triệu Minh nằm trên nền đá lạnh như băng, khó khăn lắm mới ngẩng được đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt Lại Thiên, người mà gã đã từng thập phần đắc ý.
Khói bụi sau trận chiến còn chưa kịp lắng xuống hết.
Lại Thiên đứng đó, lồng ngực vẫn còn phập phồng theo từng nhịp thở gấp gáp. .
Thần sắc của hắn, sau một trận tử chiến, lại bình lặng đến lạ thường.
Hắn chỉ định vung kiếm lên, một nhát kết liễu luôn Ngô Triệu Minh đang thoi thóp trước mặt, để đoạn tuyệt hoàn toàn hậu hoạ.
Nhưng bàn tay hắn chưa kịp động.
"Roéttttttt!"
Một tiếng huýt gió lanh lảnh, sắc lẻm như dao, đột ngột vang lên từ phía Tiêu Hạc.
Âm thanh đó không phải là tiếng rên rỉ của kẻ hấp hối, mà là một ám hiệu đã được luyện tập từ trước, nó xuyên qua sự tĩnh lặng chết chóc của khu đền, vang vọng ra ngoài.
Lại Thiên khựng lại, ánh mắt hắn ngay lập tức hướng về phía Tiêu Hạc.
Cùng lúc đó, như để đáp lại tiếng huýt gió kia, một âm thanh khác từ bên ngoài vọng vào.
Vút!
Một tiếng xé gió rất nhỏ, nhưng lại cực kỳ rõ ràng trong không gian yên ắng này.
Ngay sau đó là một tiếng "bụp" trầm đục.
Lại Thiên bất giác quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh. Hắn thấy phía trên ngọn cây cao nhất bên ngoài khu đền, một đốm pháo hiệu màu đỏ máu vừa bung ra, từ từ tan vào không trung như một đoá hoa tử vong.
Hai mắt Lại Thiên khẽ nheo lại. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Hắn không cần phải suy nghĩ nhiều cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Không hảo!
Đúng lúc này, tên Tiêu Hạc đang nằm liệt dưới đất bỗng gắng gượng ngồi dậy, lưng tựa vào một cây cột.
Hắn ho ra một búng máu, nhưng trên khoé miệng lại nở một nụ cười khè khè, một nụ cười đứt quãng nhưng đầy vẻ hả hê và độc địa.
"Hạ màn rồi, Lại Thiên à," Giọng hắn yếu ớt, nhưng từng chữ một lại rõ ràng. "Nhanh thôi... Sư phụ của ta sẽ đến đây... và lấy cái mạng của ngươi."
Một câu nói, đã xác thực cho tất cả những phỏng đoán của Lại Thiên.
Trong một cái chớp mắt, tâm trí hắn lập tức trấn tĩnh lại, sự bình lặng ban nãy đã chuyển thành một sự quyết đoán lạnh lùng.
Hắn thừa biết tình cảnh của mình lúc này.
Chính là sự truy sát của một cường giả mà hắn không tài nào chống đỡ nổi, rất có khả năng, chính là một tu sĩ Luyện Khí kỳ.
Ở lại đây thêm một khắc, chính là tự tìm đường chết.
Lại Thiên không chút do dự dây dưa với hai kẻ này thêm nữa, bảo mệnh là trên hết.
Lại Thiên lập tức xoay người, bàn chân đạp mạnh xuống đất, thân hình dùng khinh công lao đi như một mũi tên.
Hắn bỏ lại tất cả. Bỏ lại sự hoang tàn đổ nát. Bỏ lại mười lăm cái thi thể đang dần lạnh ngắt nằm ngổn ngang trên nền đất.
Ánh mắt hắn chỉ hướng thẳng về một phía, nơi buộc con xích mã của mình.
Tay phải hắn vẫn nắm chặt chuôi kiếm, nhưng tay trái đã lặng lẽ nắm lấy một vật trong ngực áo. Đó là một tấm Hồi Thuấn Phù.
Linh lực đang được hắn âm thầm rót vào, tấm bùa đang ấm lên, chỉ chờ một ý niệm cuối cùng để kích hoạt.
Vài bước chân lướt đi, hắn đã ra khỏi khu đền, nhảy phắt lên lưng ngựa.
"Tru!"
Một tiếng quát khẽ, chân hắn thúc mạnh vào bụng ngựa. Con xích mã hí lên một tiếng dài rồi tung bốn vó, lao đi như bay, nhanh chóng rời khỏi khu đền đầy chết chóc.
Chưa đầy nửa canh giờ sau khi bóng ngựa của Lại Thiên vừa khuất sau rặng cây xa xa.
Ba đạo độn quang, một trắng hai xám, đã đáp xuống ngay trước cổng khu đền. Uy áp nặng nề của tu sĩ Luyện Khí kỳ trong nháy mắt bao trùm lên toàn bộ khu vực, khiến cho không một sinh vật nào dám thở mạnh.
Bầu trời phía trên khu đền cũ kỹ bỏ hoang đã chuyển sang một màu xanh trong vắt.
Những tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua mái ngói vỡ nát, chiếu xuống tạo thành từng cột sáng lấp lánh bụi trần, rọi lên một khung cảnh tử tịch hoang tàn. Mùi máu tanh nồng đã bắt đầu khô lại, quyện vào mùi ẩm mốc của đá và gỗ mục, tạo thành một thứ không khí đặc quánh đến ngột ngạt.
Đột nhiên, sự tĩnh lặng bị xé toạc bởi ba tiếng xé gió bén nhọn.
Ba đạo độn quang, một trắng hai lam, tựa như ba ngôi sao băng xé rách trời cao, lao đến với tốc độ không thể tưởng tượng nổi rồi đột ngột khựng lại, phiêu phù giữa không trung phía trên gian điện chính.
Một luồng linh áp vô hình mà từ trên giáng xuống, khiến không khí trong phạm vi khu đền dường như ngưng đọng lại.
Thân ảnh dẫn đầu đang ngự trên một thanh đại kiếm phát ra bạch quang nhàn nhạt, tướng mạo thoạt nhìn qua không quá lớn tuổi, thậm chí còn mang nét trẻ trung.
Hắn vận một bộ bạch y quen thuộc, phong thái hắn không nhiễm một hạt bụi trần, mái tóc đen được một cây trâm ngọc đơn giản búi gọn.
Khuôn mặt y tuấn mỹ nhưng lại lạnh như băng, đôi phượng mâu hẹp dài liếc xuống, ánh nhìn không mang theo một tia cảm xúc nào, tựa như thần linh đang quan sát đám sâu kiến dưới chân.
Đây chính là một Luyện Khí hậu kỳ tu sĩ, Tần Thanh Diệp.
Hai tên tu sĩ tùy tùng đứng sau lưng y, ngự trên những thanh phi kiếm màu lam, cũng lặng lẽ và vô cảm như những pho tượng.
Ánh mắt quang mang chớp động của Tần Thanh Diệp lướt qua mười lăm cỗ thi thể, không hề có một chút dừng lại.
Nó quét qua Ngô Triệu Minh, kẻ đang ngồi tựa vào một phiến thạch đá bên ngoài khu miếu.
Vết thương được băng bó sơ sài bằng một mảnh áo rách. Đôi mắt gã trống rỗng, vô hồn, thẫn thờ nhìn về một phương trời xa xăm, hoàn toàn không có phản ứng gì trước sự xuất hiện của các bậc tu giả.
Cuối cùng, ánh mắt lạnh như băng đó dừng lại trên người Tiêu Hạc. Người cũng đã lết thân ra ngoài từ khi nào.
Tiêu Hạc đang khó khăn đứng dậy, lưng tựa vào một cây cột đá, một tay ôm lấy mạn sườn đang không ngừng rỉ máu.
Gã thở hổn hển, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Khi cảm nhận được những luồng khí tức cường đại kia, gã ngẩng phắt đầu lên.
Một tia sợ hãi cùng kính nể cực độ loé lên trong mắt. Gã cố gắng đứng thẳng người, bất chấp cơn đau đang xé rách thân thể, hai tay bắt một cái pháp quyết, cúi đầu một cách vụng về nhưng đầy thành kính.
"Tiêu Hạc?" Thanh âm của Tần Thanh Diệp từ trên cao vọng xuống, không lớn nhưng lại rõ ràng đến từng chữ, lạnh lẽo vô tình. "Ngươi phát tín hiệu cầu cứu sư tôn, là hữu sự gì?"
"Sư… sư tôn," Tiêu Hạc thở dốc, giọng nói xen lẫn tiếng rên rỉ vì đau đớn, nhưng vẫn cố nén lại sự hưng phấn. "Chính là… chính là tiểu tử họ Lại lần trước mà người đã gặp ở Vọng Lâu! Hắn… hắn quả nhiên có được đại cơ duyên, đã tu luyện thành công bí pháp! Tiểu tử đó không ngờ đã đột phá Linh Thể tầng một!"
Gã chỉ tay về phía chân trời xa xăm, như thể Lại Thiên vẫn đang ở một nơi nào đó gần đây. "Không những vậy, khí tức của hắn… dường như có thể đột phá tầng hai bất cứ lúc nào!"
Tần Thanh Diệp khẽ nhướng mày. "Ồ." Giọng y vẫn đều đều, nhưng ánh mắt nhìn Tiêu Hạc lại mang theo một tia khó chịu không hề che giấu. "Nhưng chuyện đó thì liên quan gì tới ta? Ngược lại là các ngươi, tùy tiện hành động mà không thông báo một tiếng?"
"Sư tôn, đồ đệ biết sai rồi!" Tiêu Hạc hoảng sợ, toàn thân run lên, vội vàng giải thích, giọng điệu trở nên khẩn thiết. "Có điều… tên họ Lại đó chắc chắn có được bí pháp tu luyện nghịch thiên! Bốn năm! Thưa sư tôn, chỉ trong thời gian ngắn ngủi bốn năm, từ một phàm nhân không có gì, hắn đã có thể phá phàm! Chuyện này… chuyện này tuyệt không tầm thường!"
"Cũng có chút thú vị." Tần Thanh Diệp lẩm bẩm, một tia hứng thú hiếm hoi thoáng qua trong mắt,
Y quay lại nhìn Tiêu Hạc, thanh âm trở nên đanh lại như thép.
"Được rồi. Các ngươi mau chóng thu dọn sạch sẽ nơi này" Y dừng lại một chút, mỗi từ tiếp theo như một nhát búa giáng xuống. "Lần sau, còn tự ý hành động như vậy, các ngươi tự lo liệu sinh tử đi. Nhất là ngươi đó, hôm nay sư tôn có chút phiền phức với ngươi đó, Tiêu Hạc."
"Đồ đệ biết lỗi! Đa tạ sư tôn khoan dung!" Tiêu Hạc như được đại xá, vội vàng dập đầu xuống đất, trán chạm vào nền đá lạnh lẽo, thân hình run rẩy không ngừng.
Tần Thanh Diệp, y chẳng buồn nói thêm nửa lời.
Cái liếc mắt của y lướt qua hai tên thuộc hạ, lạnh lẽo mà đầy uy quyền, như một mệnh lệnh không lời. Thân hình đứng trên thanh đại kiếm khổng lồ khẽ xoay một vòng, cái áo bào trắng muốt tung bay trong gió, không nhiễm một hạt bụi trần của chốn đổ nát này.
Ngay sau cái xoay người đó, y cùng hai kẻ kia hoá thành ba đạo độn quang, một trắng hai xám, xé rách không trung mà đi.