Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 142: Hồi Thuấn Phù



Chỉ trong một cái chớp mắt, chúng đã biến mất phía chân trời, bỏ lại phía sau một sự tĩnh lặng đến rợn người, bỏ lại hai kẻ sống sót đang ngơ ngác giữa đống gạch vụn của chính cái âm mưu mà chúng vừa dựng nên.

Trên không trung, gió rít gào bên tai, nhưng quanh thân Tần Thanh Diệp lại tĩnh lặng như mặt hồ.

Thần thức của một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, một khi đã bung ra, thì khác nào một tấm lưới vô hình chụp xuống cả một vùng đất rộng lớn bên dưới.

Núi non, sông ngòi, làng mạc, mỗi một sinh vật có hơi thở, mỗi một ngọn cỏ lay động trong vòng vài dặm quanh đây đều không thể thoát khỏi sự dò xét của y.

Y đang tìm kiếm, tìm kiếm một luồng linh lực yếu ớt nhưng lại vô cùng đặc trưng, cái luồng linh lực của một kẻ vừa mới chân ướt chân ráo bước vào tiên lộ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, khoảng chừng một canh giờ.

Bỗng nhiên, trong tấm lưới thần thức mênh mông đó, Tần Thanh Diệp bắt được một tín hiệu.

Ở phía đông nam, trên một con đường mòn phủ đầy bụi vàng, có một bóng người đang cưỡi trên một con xích mã cao lớn, phi nước đại. Chính là hắn.

Khóe miệng Tần Thanh Diệp khẽ nhếch lên một độ cong lạnh lẽo. Thanh đại kiếm dưới chân y khẽ rung lên, tốc độ đột ngột tăng vọt, lao thẳng về phía mục tiêu như một con chim ưng sà xuống bắt thỏ.

Bên dưới, Lại Thiên đang thúc ngựa phi nước đại, trong lòng nóng như lửa đốt.

Hắn vừa mới đột phá Linh Thể, linh lực trong người còn chưa ổn định, nhưng cảm giác về nguy hiểm lại nhạy bén hơn bao giờ hết.

Bất chợt, con xích mã dưới thân hí lên một tiếng hoảng loạn, bốn vó của nó như muốn khựng lại.

Cùng lúc đó, một luồng uy áp nặng như núi Thái Sơn từ trên trời giáng xuống, không khí xung quanh đặc quánh lại, đến cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn.

Không hảo rồi! Là hắn!

Lại Thiên chẳng cần suy nghĩ cũng biết kẻ đến là ai. Ngoài Tần Thanh Diệp ra, không còn ai có thể mang lại cho hắn cảm giác tuyệt vọng đến thế.

Hắn giật mạnh dây cương, ngẩng phắt đầu lên.

Và rồi hắn thấy.

Giữa không trung, một bóng người áo trắng đang đứng trên một thanh phi kiếm, lơ lửng ở đó.

Ánh nắng chiếu vào thân ảnh kia, khiến y trông như một vị tiên nhân giáng thế, nhưng trong mắt Lại Thiên, đó lại là một ác thần đòi mạng.

Con ngựa dưới chân hắn không ngừng cựa quậy, thở phì phò, rõ ràng là đang vô cùng sợ hãi.

Lại Thiên ghìm chặt dây cương, bàn tay phải của hắn siết lại, nhưng bàn tay trái lại lặng lẽ giấu ra sau lưng.

Hắn biết mình không thể chạy, cũng không thể đánh.

"Tiểu tử họ Lại," Giọng nói của Tần Thanh Diệp từ trên cao vọng xuống, không lớn nhưng lại vang vọng trong đầu Lại Thiên, mang theo một sự cao ngạo không thèm che giấu. "Ngươi quả thực đã đột phá Linh Thể. Không ngờ một kẻ không gốc gác, không môn phái như ngươi lại có thể tự mình bước lên tiên đạo. Quả thực, làm cho bổn hạ có chút lưu tâm."

Lại Thiên hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự run rẩy trong giọng nói, chắp tay hướng lên trên: "Tiền bối... không biết vãn bối đã đắc tội điều gì, tại sao lại phải truy đuổi vãn bối đến cùng như vậy?"

Tần Thanh Diệp hừ lạnh một tiếng, cái âm thanh đó như một cây dùi băng gõ vào màng nhĩ của Lại Thiên. "Ta đương nhiên không rảnh rỗi đi chấp nhặt một tên tiểu bối như ngươi. Có điều, nếu như cái ngày ở trong tửu lâu đó, ngươi thành thật hơn một chút, thừa nhận mình đang tu luyện tiên đạo. Có lẽ, bổn hạ hứng lên, sẽ thu nhận ngươi làm một tên đệ tử chân truyền, cũng không chừng."

Lại Thiên nghe vậy, trong lòng chỉ thấy cay đắng. Thu nhận làm đệ tử? E rằng là để moi móc bí mật thì có.

Lại Thiên cúi đầu thấp hơn, ra vẻ hối lỗi. "Là do tiểu bối lúc đó mắt mờ tai điếc, không dám mơ trèo cao. Mấy lời của tiền bối, vãn bối không dám nghĩ tới, cho nên mới không dám thành thật để làm bận lòng tiền bối."

"Được rồi," Tần Thanh Diệp phất tay, có vẻ đã mất kiên nhẫn. "Tiểu tử ngươi mồm mép xảo hoạt. Ta không quan tâm chuyện đó. Nhưng ngươi chỉ mất bốn năm đã có thể từ một phàm nhân đột phá lên Linh Thể cảnh, so với thiên tư của ta năm đó, e rằng còn muốn khá hơn một bậc. Nói đi, ngươi thực sự đã gặp được cơ duyên gì? Nói ra bí pháp tu luyện của ngươi, ta có thể suy xét, lưu lại cho ngươi một con đường sống."

Đường sống?

Lại Thiên trong lòng cười lạnh.

Hắn biết rõ hơn ai hết, một khi bí mật về Trấn Âm Kinh bị bại lộ, thứ duy nhất chờ đợi hắn chính là hồn phi phách tán, bị giết người diệt khẩu ngay tại chỗ này.

Lời hứa của kẻ mạnh, chỉ là một công cụ để đạt được mục đích của bọn chúng.

"Tần tiền bối quá khen rồi," Lại Thiên vẫn giữ vẻ mặt kính cẩn. "Vãn bối thực sự chỉ là một kẻ may mắn, học lỏm được vài câu khẩu quyết tu luyện của người khác để lại, căn bản không có bí pháp hay cơ duyên gì cả."

Sự kiên nhẫn trong mắt Tần Thanh Diệp dường như đã cạn. Nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống.

"Nếu ngươi đã ngoan cố như vậy," Giọng nói của y đã mất đi vẻ thong dong ban nãy, trở nên lạnh lẽo như băng. "Vậy thì hãy chết tại đây đi. Sau khi ngươi chết, bổn hạ có một ngàn cách để tìm ra thứ mà ta muốn từ trên người ngươi."

Dứt lời, y còn không thèm động đến thanh đại kiếm dưới chân. Chỉ thấy Tần Thanh Diệp giơ một ngón tay thon dài, trắng như ngọc lên, rồi nhẹ nhàng phất một cái về phía Lại Thiên.

Không khí trước ngón tay y như bị cô đọng lại, rồi một đạo kiếm khí vô hình nhưng sắc bén vô cùng, mang theo tiếng xé gió rợn người, lao thẳng đến Lại Thiên.

Chỉ một đạo kiếm khí tuỳ tiện phất ra, mà uy lực của nó, đủ để san bằng một ngôi nhà nhỏ.

Ngay khoảnh khắc Tần Thanh Diệp ra tay, Lại Thiên đã hành động. Hắn dồn hết sức bình sinh đạp mạnh lên lưng ngựa, thân hình mượn lực bắn ngược về phía sau.

Một tu sĩ Linh Thể tầng một mà đòi chạy trốn trước mặt một Luyện Khí hậu kỳ, chuyện đó quả thực còn khó hơn lên trời.

Nhưng hắn không định chạy.

Đạo kiếm khí kia nhanh như chớp, trong nháy mắt đã gần kề.

Đúng lúc này, bàn tay trái mà Lại Thiên vẫn giấu sau lưng từ đầu đến giờ, đột ngột được đưa lên trước ngực.

Trong lòng bàn tay hắn là một tấm phù màu vàng nhạt, phía trên chi chít những linh văn màu đỏ như máu. Linh lực tích tụ suốt hai canh giờ qua đã khiến tấm phù trở nên ấm nóng, tất cả linh văn đều đang phát sáng rực rỡ.

"Hồi Thuấn Phù, khứ!"

Lại Thiên khẽ quát một tiếng, dồn toàn bộ linh lực còn lại vào tấm bùa.

ẦM!!!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Đạo kiếm khí của Tần Thanh Diệp đánh trúng vào vị trí Lại Thiên vừa đứng. Mặt đất bị cày xới lên, đá vụn bắn tung toé, để lại một cái rãnh sâu hoắm, kéo dài mấy trượng.

Khói bụi mịt mù.

Mà thân ảnh của Lại Thiên, từ lúc nào đã biến mất không còn một tăm hơi.

Trên không trung, trên gương mặt vốn dĩ luôn điềm tĩnh của Tần Thanh Diệp, lần đầu tiên hiện lên một tia kinh ngạc không thể che giấu. Hai mắt y nheo lại, thần thức lại một lần nữa quét qua toàn bộ khu vực, nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Lại Thiên, như thể hắn đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy.

"Phù lục thuấn di?" Y khẽ lẩm bẩm, trong ánh mắt kinh ngạc còn xen lẫn một tia tham lam.

Đúng lúc này, hai đạo độn quang màu xám bay đến, đáp xuống bên cạnh Tần Thanh Diệp, chính là hai tên thuộc hạ của y.

Chúng nhìn bãi đất tan hoang bên dưới, rồi nhìn vẻ mặt của chủ nhân, không dám nói một lời.

“Tên tiểu tử đó chạy được rồi, không ngờ một kẻ nửa bước Trúc Cơ như ta lại để một con kiến hôi Linh Thể chạy mất. Hai ngươi quay về Hiệp Hưng Phái, phác thảo lại dung mạo của tên tiểu tử đó," Tần Thanh Diệp lạnh lùng ra lệnh, sự kinh ngạc đã nhanh chóng được thay thế bằng sát khí lạnh buốt. "Huy động toàn bộ tai mắt của Hiệp Hưng Phái ở Đông Diêu, lật tung cả đất lên cũng phải tìm ra hắn cho ta! Ta muốn biết, hắn đã trốn đi đâu."

Cùng lúc đó, tại một góc khuất trong nội thành Đông Diêu.

Bên trong một căn nhà hoang mục nát, bụi bặm giăng đầy. Ánh sáng duy nhất lọt vào là qua những lỗ thủng trên mái nhà.

Không gian đột nhiên vặn vẹo, rồi một luồng sáng loé lên.

Thân ảnh Lại Thiên lảo đảo hiện ra từ trong hư không, rồi ngã phịch xuống sàn nhà đầy bụi. Hắn thở hổn hển, mặt trắng bệch không còn một giọt máu.

Tấm Hồi Thuấn Phù trong tay hắn đã hoá thành tro tàn, bay lả tả xuống đất, giống hệt như tấm bùa mà hắn đã đặt sẵn ở đây từ trước.

Hắn đã trở về. Tạm thời thoát khỏi cái chết.