Mười ngày sau…
Một tiếng "cạch" khô khốc vang lên, đặt dấu chấm hết cho sự tĩnh lặng trong căn phòng kín mít.
Đó là tiếng đáy chén trà bằng sứ chạm nhẹ xuống mặt bàn gỗ lim, một thứ âm thanh nhỏ nhoi nhưng đủ để kéo thần thức của Lại Thiên trở về từ cõi mông lung.
Mười ngày trôi qua kể từ cái đêm kinh hoàng ấy, mười ngày ẩn mình, trốn chạy, mỗi một khắc trôi qua đều dài tựa thiên niên.
Hắn ngồi đây, trong một gian phòng của khách điếm nằm ở tuốt phía Tây Bắc của Đông Diêu thành, một nơi đủ xa trung tâm để tránh sự hỗn loạn, nhưng cũng vẫn đang nằm trong phạm vi của từng cơn sóng gió đang cuộn trào ngoài kia.
Lại Thiên khẽ nhấc mí mắt, tầm nhìn của hắn lướt qua mặt bàn.
Bên cạnh chén trà vừa được đặt xuống của nữ nhân đối diện, còn có một chén trà khác vẫn đang bốc lên từng làn khói mờ ảo, thuộc về gã nam nhân ngồi cạnh nàng.
Hơi nước lượn lờ, che khuất đi một phần biểu cảm trên gương mặt họ, nhưng Lại Thiên vẫn có thể cảm nhận được hai luồng khí tức hoàn toàn khác biệt đang bao trùm lấy không gian này.
Tĩnh Vi San, đôi mày thanh tú của nàng ta khẽ chau lại, trong đáy mắt không giấu được vẻ lo âu.
Nàng ta im lặng nhìn hắn một hồi lâu, dường như đang đắn đo xem phải mở lời từ đâu.
Còn gã nam nhân, Thương Dực, thì lại tỏ ra thong dong hơn.
Gã tựa lưng vào thành ghế, một tay gõ nhịp nhẹ lên đầu gối, ánh mắt thì cứ nheo lại đánh giá Lại Thiên từ trên xuống dưới, một cái nhìn vừa tò mò lại vừa có chút gì đó tính toán.
Cuối cùng, vẫn là Tĩnh Vi San phá vỡ sự im lặng. Giọng nói cất lên mang theo một sự cảm thán không hề che giấu.
"Lại sư đệ," nàng nói, "ngươi quả thật đã gây nên một trận mưa to gió lớn tại Đông Diêu thành này rồi. Bây giờ, toàn bộ tinh anh của Hiệp Hưng Phái, lại thêm cả hai đồng minh của họ là Lạc Trần Môn và Nguyệt Ẩn Lâu, đang lật tung cả cái thành này lên để tìm cho ra ngươi đấy."
Lời nói của Tĩnh Vi San như một tảng đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng trong lòng Lại Thiên, dù hắn đã sớm biết trước điều này.
Nhân quả, nhân quả. Gieo cái nhân đột phá tu vi, thì phải gánh lấy cái quả bị người đời dòm ngó, truy đuổi.
Hắn chỉ không ngờ, cái quả này lại đến từ chính nơi mà hắn từng gọi là sư môn.
Chưa để Lại Thiên kịp đáp lời, Thương Dực đang ngồi bên cạnh bỗng nhoài người về phía trước, khuỷu tay chống lên mặt bàn, ánh mắt của gã lúc này đã không còn vẻ cợt nhả mà trở nên chăm chú lạ thường.
"Lại sư đệ," gã hạ giọng, "ngươi nói thật đi, có phải ngươi thật sự đã gặp được cơ duyên tu luyện đó không?"
Câu hỏi này đánh thẳng vào trọng tâm của vấn đề.
Lại Thiên cảm nhận được trái tim mình khẽ hẫng đi một nhịp.
Hắn cầm chén trà của mình lên, hơi ấm từ chén trà truyền vào lòng bàn tay, giúp hắn trấn tĩnh lại đôi chút.
Hắn không uống ngay, chỉ xoay nhẹ chén trà trong tay, nhìn vào mặt nước trà sóng sánh.
"Cơ duyên gì chứ," hắn thở ra một hơi, giọng điệu mang theo vài phần tự giễu, "ta chẳng qua chỉ là may mắn học lỏm được một chút bì mao, miễn cưỡng bước được nửa bước lên tiên lộ mà thôi. Nào có ngờ đâu, chính vì cái chút thành tựu cỏn con này mà lại bị chính Hiệp Hưng Phái giăng bẫy, muốn dồn ta vào chỗ chết."
Hắn nói ra những lời này, ánh mắt vẫn không rời khỏi chén trà, nhưng khóe mắt lại liếc nhìn về phía Thương Dực, quan sát phản ứng của gã.
"Quả nhiên là vậy." Thương Dực khẽ gật đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó đoán.
Gã ngả người lại vào ghế, cái vẻ thong dong ban nãy đã quay trở lại, nhưng trong mắt lại ánh lên một tia sáng hữu hình.
Lại Thiên đặt chén trà xuống bàn, lần này, tiếng "cạch" nghe có phần nặng nề hơn. Hắn nhìn thẳng vào mắt Thương Dực.
"Thương sư huynh," giọng hắn đều đều, "đừng nói là huynh cũng có hứng thú với cái gọi là 'cơ duyên' của ta đấy chứ?"
Lời nói này không phải là một câu hỏi, mà là một sự thăm dò.
Lại Thiên biết rõ, trên đời này không có bữa trưa nào là miễn phí.
Tĩnh Vi San và Thương Dực hỗ trợ hắn, ẩn chứa hắn trong mười ngày qua, chắc chắn không chỉ đơn thuần vì chút giao tình bằng hữu.
Thương Dực bật cười ha hả, tiếng cười của gã có chút phóng khoáng, nhưng không che được sự tính toán bên trong. "Lại sư đệ, ngươi nói lời này sao ta dám nhận. Có điều," gã ngừng cười, ánh mắt trở nên nghiêm túc, "nói là có chút hứng thú thì cũng là thật. Nếu đã là chỗ bằng hữu với nhau, ngươi không thể chia sẻ một chút được sao?"
"Thương Dực!" Tĩnh Vi San ở bên cạnh không nhịn được nữa, nàng đặt mạnh chén trà xuống bàn, lông mày dựng thẳng. "Ta vốn chỉ biết ngươi có cái tính phong lưu háo sắc, không ngờ lại còn tham lam đến như vậy nữa sao? Cơ duyên của Lại sư đệ là chuyện sinh tử của người ta, ngươi cũng muốn chen răng vào à?"
Ánh mắt Lại Thiên khẽ động.
Hắn nhìn Tĩnh Vi San, rồi lại nhìn Thương Dực đang tỏ vẻ bất đắc dĩ trước lời mắng của nàng.
Hắn hiểu, Tĩnh Vi San có thể có lòng tốt, mặc dù Thương Dực không có ác ý nhưng cũng có ảnh hưởng lớn đến cục diện hiện tại.
Muốn thoát khỏi ván cờ này, hắn phải đưa ra một thứ gì đó đủ sức nặng để trao đổi.
Hắn khẽ giơ tay, ra hiệu cho cả hai bình tĩnh lại.
"Hai vị," Lại Thiên cất lời, giọng nói hắn lúc này không còn sự thăm dò hay tự giễu, mà trở nên bình thản và chắc chắn, "Thương sư huynh nói cũng có phần đúng. Việc này vốn dĩ là do ta mà ra. Lại Thiên ta cùng hai vị, nói cho cùng, bất quá cũng chỉ là bằng hữu xã giao. Hai vị không đi tố giác ta với bọn người Hiệp Hưng Phái, đã là ân huệ lớn lao đối với Lại Thiên này rồi."
Hắn dừng lại một nhịp, nhìn thẳng vào mắt cả hai người.
"Có điều, ta muốn cùng các vị làm một cuộc giao dịch, không biết hai vị thấy thế nào?"
Thương Dực lập tức hứng thú, gã ngồi thẳng dậy. "Giao dịch ư? Lại sư đệ cứ nói rõ."
Lại Thiên gật đầu, không nhanh không chậm nói tiếp: "Ta sẽ đích thân chép lại hai bản pháp tu. Đó là cách thức hoàn chỉnh có thể khiến một phàm nhân bước lên con đường tu luyện. Sau đó, ta sẽ đưa cho mỗi người một bản, cam đoan không giấu diếm dù chỉ một chữ."
Hắn nhìn thấy rõ sự kinh ngạc lóe lên trong mắt Tĩnh Vi San, trái ngược với sự tham lam không hề che đậy trong ánh mắt của Thương Dực.
"Nếu các vị đã nghe qua lời đồn đãi trên giang hồ, thì cũng biết ta đã tu luyện thành công. Một khi đã thành công, nó chứng tỏ phương pháp này là thật. Ta cũng không có gì phải giấu giếm."
"Nghe thì cũng khá hấp dẫn đấy," Tĩnh Vi San là người lên tiếng trước, nàng đã lấy lại được vẻ bình tĩnh, "có điều, đó là thành quả. Vậy còn điều kiện của Lại sư đệ là gì?"
Lại Thiên nhìn nàng, rồi nhìn sang Thương Dực, chậm rãi nói ra vế còn lại của cuộc giao dịch.
"Điều kiện của ta chỉ có một," hắn nói, "đó là hai vị chỉ cần giúp ta ly khai thành Đông Diêu này một cách an toàn, bằng bất cứ biện pháp nào. Đến khi chân ta đặt ra khỏi phạm vi truy xét của Hiệp Hưng Phái, ta sẽ lập tức gửi lại pháp tu cho hai vị."
Lời còn chưa dứt, Thương Dực đã vỗ đùi một cái "bốp", đứng bật dậy.
"Hảo! Cứ quyết định như vậy đi!" Gã nói một cách đầy hào sảng, như thể Lại Thiên còn chưa kịp đưa ra đề nghị, "Ta vốn đã một lòng muốn giúp Lại sư đệ ngươi thoát khỏi cái chốn bùn lầy này rồi. Nay lại còn có hậu tạ như vậy, đương nhiên không thể nào chối từ được!"
Lại Thiên chỉ im lặng nhìn gã, trong lòng thầm cười khổ.
Tĩnh Vi San cũng đứng dậy theo. Nàng nhìn Lại Thiên với ánh mắt phức tạp, cuối cùng cũng gật đầu. "Nếu đã như vậy, chúng ta bắt đầu thôi."
Thương Dực hành động rất nhanh chóng. Gã không nói thêm lời nào, lập tức lấy từ trong túi hành lý bên cạnh ra một bộ y phục được gấp gọn gàng đặt lên bàn.
"Đây là võ phục của Cô Diệp Các," gã nói, "ngươi mau chóng mặc vào. Khách điếm này cũng cách khu vực ngoại vi không quá xa. Chỉ cần ra được khỏi nơi đó, chúng ta liền có thể thoát khỏi sự truy xét của ba phái kia."
Lại Thiên cầm bộ y phục lên.
Vải vóc có chút thô ráp, màu lục sẫm, trên ngực áo có thêu một chiếc lá khô màu vàng, đó chính là tiêu ký của Cô Diệp Các. Hắn biết, đây là một môn phái nhỏ, không dính dáng gì đến cuộc tranh chấp này, dùng nó để cải trang là lựa chọn tốt nhất.
Hắn đứng dậy, hướng về phía hai người, khẽ chắp tay.
"Hảo," hắn nói, giọng chân thành, "đa tạ hai vị."
Cánh cửa sau của khách điếm khẽ kêu một tiếng "kẽo kẹt" rồi được khép lại, nuốt chửng ba thân ảnh vào trong con hẻm nhỏ ẩm ướt.