Mọi chuyện diễn ra tương đối thuận lợi, cái danh của Cô Diệp Các quả nhiên hữu dụng, nó không đủ lớn để người ta phải để tâm, nhưng cũng không quá vô danh để bị tra hỏi gắt gao.
Những ngày sau đó, là những ngày dài.
Nó là một chuỗi những lần di chuyển vội vã trong bóng tối, là những lần ẩn mình trong các gian phòng trọ rẻ tiền, không khí có mùi ẩm mốc và cả mùi của sự lo sợ.
Lại Thiên không nhớ mình đã đổi bao nhiêu khách điếm, chỉ biết rằng mỗi lần ngả lưng xuống chiếc giường cứng như đá, hắn đều không thể nào chợp mắt.
Tiếng động nhỏ nhất ngoài hành lang cũng đủ khiến tim hắn thót lại.
Nhân quả mà hắn gieo, giờ đang kết thành một tấm lưới vô hình, mà hắn chỉ là một con cá nhỏ đang cố gắng tìm đường thoát ra.
Cuối cùng, khi ánh tà dương của ngày thứ hai bắt đầu nhuộm vàng những mái nhà, Lại Thiên cũng đến được ngoại vi của thành Đông Diêu.
Không khí ở đây khác hẳn. Sự ngột ngạt, đông đúc của phố thị đã lùi lại phía sau. Nhà cửa thưa thớt dần, nhường chỗ cho những mảnh vườn con và những con đường đất rộng thênh thang.
Gió từ cánh đồng thổi tới, mang theo mùi của cỏ cây và đất ẩm, một thứ mùi hương khiến người ta cảm thấy lồng ngực mình như được nới lỏng ra.
Lúc này, Lại Thiên và Tĩnh Vi San đang đi cạnh nhau trên con đường lớn. Hắn mặc một bộ y phục vải thô của người tiều phu, Tĩnh Vi San thì vận một bộ đồ giản dị của thôn phụ, trên tay còn cầm một cái giỏ tre.
Hai người sắm vai một cặp phu phụ mới từ trong thành ra, trở về nhà sau một ngày mua sắm.
Lại Thiên để ý thấy bờ vai của Tĩnh Vi San có chút cứng ngắc, bước chân của nàng tuy đều đặn nhưng lại thiếu đi sự tự nhiên của một người đã quen với cuộc sống lam lũ. Nàng rõ ràng không thoải mái với vai diễn này.
Hắn không nói gì, chỉ im lặng bước đi, cùng nàng tản bộ về phía cổng của một tiểu trấn nhỏ đã hiện ra ở phía trước.
Từ xa, Lại Thiên đã thấy một người một ngựa đang đứng đợi dưới bóng cây đa cổ thụ ngay trước cổng trấn.
Bóng người cao lớn, một thân y phục gọn gàng, tay đang nắm chặt dây cương của một con hắc mã toàn thân đen tuyền, bờm và đuôi tung bay trong gió.
Con ngựa thỉnh thoảng lại khịt mũi, tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Không ai khác, đó chính là Thương Dực. Gã đã đợi sẵn ở đó từ lúc nào không hay.
Khi hai người tiến lại gần, Thương Dực mỉm cười, nụ cười của gã vẫn mang theo vẻ phóng khoáng cố hữu.
"Thanh Dực sư huynh." Lại Thiên cất tiếng chào.
"Lại sư đệ, Tĩnh sư tỷ, hai người đến rồi." Thương Dực gật đầu đáp lại.
Lại Thiên không nói nhiều lời vô nghĩa. Hắn đưa tay vào trong ngực áo, lấy ra hai cuốn sách mỏng được bọc giấy dầu cẩn thận. Hắn bước lên, đưa cho mỗi người một cuốn.
"Thương sư huynh, Tĩnh sư tỷ, như đã ước định," hắn nói, giọng bình thản, "đây là hai bản pháp tu mà Lại Thiên đã chép lại cho hai người. Không thiếu một chữ."
Thương Dực là người nhận lấy trước.
Những ngón tay của gã lướt nhanh trên lớp giấy dầu, mở cuốn sách ra.
Ánh mắt gã đảo nhanh trên những hàng chữ, lướt qua các đồ hình kinh mạch phức tạp.
Gã xem không lâu, nhưng Lại Thiên có thể thấy rõ sự hài lòng và một tia sáng tham lam lóe lên trong mắt gã. Gã khẽ gật gù, một cái gật đầu đầy mãn nguyện.
Tĩnh Vi San cũng nhận lấy cuốn sách. Nhưng nàng lại không hề có phản ứng gì khác. Nàng chỉ lặng lẽ cầm nó trong tay, cũng không mở ra xem, ánh mắt nhìn đi đâu đó xa xăm, như thể thứ nàng đang cầm chỉ là một vật vô tri vô giác.
“Lại sư đệ, cầm lấy thứ này. Có lẽ sẽ có lúc nó hữu dụng với ngươi đó.” Tĩnh Vi San cầm một quyển kinh thư có phần cũ kĩ, dúi vào tay Lại Thiên. Trên bìa sách chỉ đề ba chữ: Du Vân bộ. Lại Thiên cũng chỉ lặng lẽ nhận lấy.
Cuộc giao dịch đã xong. Lại Thiên chắp tay một lần nữa với hai người, sau đó quay người dắt lấy con hắc mã, chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay khi bóng lưng của hắn vừa quay đi, khi bàn tay hắn còn chưa nắm chặt dây cương, một tiếng gió rít bất thường vang lên, sắc lẻm và chết chóc.
"Vút! Vút! Vút!"
Từ trong những lùm cây ven đường, năm thân ảnh mặc đồ đen tuyền như những bóng ma lao ra chắn ngang đường, tốc độ nhanh như điện xẹt, mục tiêu không ai khác chính là Lại Thiên!
"Lại sư đệ, cẩn thận!"
Tiếng hô của Tĩnh Vi San vang lên gần như cùng một lúc với tiếng gió rít.
Thân ảnh của nàng không một chút do dự, vút lên như một chiếc lá bay ngược gió, chắn ngay trước mặt Lại Thiên.
Một thanh trường kiếm mềm mại như dải lụa đã được rút ra từ bên hông, vẽ nên một vầng sáng bạc để hộ pháp cho hắn.
Thương Dực thấy vậy, cũng không chậm trễ.
Gã gầm lên một tiếng, thân hình lao về phía trước, song chưởng tung ra, kình phong mãnh liệt, yểm trợ cho Tĩnh Vi San.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt. Đến khi tất cả định thần lại, năm tên hắc y nhân đã bao vây cả ba người.
Kẻ dẫn đầu, sau khi bị một chiêu của Tĩnh Vi San đẩy lùi, đã để lộ ra gương mặt quen thuộc dưới lớp khăn che mặt.
Đó chính là Lữ Tiêu Kỳ của Hiệp Hưng Phái.
Bốn tên còn lại, khí tức cũng không hề yếu, rõ ràng đều là thủ hạ của gã. Bọn chúng đã phục kích sẵn ở đây từ lúc nào.
Không có lấy một lời đối thoại, hai bên lập tức lao vào giao đấu kịch liệt. Tiếng binh khí va chạm vang lên chát chúa.
Lại Thiên trong khoảnh khắc đó, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là lao vào chiến đấu.
Hắn vận thần thức nhanh chóng lan tỏa ra xung quanh, cảm nhận từng ngọn cỏ, từng luồng gió.
Không có. Tuyệt nhiên không có một khí tức nào khác của tu sĩ hay kẻ địch nào đang ẩn nấp. Nơi đây chỉ có bọn họ.
Xác nhận được điều này, Lại Thiên không do dự nữa.
Hắn vút người lên, thân pháp linh hoạt, lao đến hỗ trợ Thương Dực và Tĩnh Vi San.
Nhưng một chuyện không ai ngờ đến đã xảy ra.
Trong lúc cuộc chiến đang ở hồi gay cấn nhất, Lữ Tiêu Kỳ, kẻ đang giao đấu với Tĩnh Vi San, đột nhiên thét lên một tiếng.
Thủ pháp của gã bỗng trở nên vô cùng kì lạ, bàn tay kết một ấn quyết quỷ dị, không đánh về phía Tĩnh Vi San nữa, mà lại bất ngờ đánh một chưởng vào sau lưng hai tên đồng bạn của chính mình!
"Phập! Phập!"
Hai tên thủ hạ của Hiệp Hưng Phái không hề phòng bị, ánh mắt chúng trợn trừng lên kinh hãi và không thể tin nổi, rồi mềm nhũn ra, ngã gục xuống đất mà chết.
Máu tươi từ miệng chúng ộc ra, nhuộm đỏ cả vạt áo đen.
Hai tên còn lại thấy cảnh tượng đó thì hồn bay phách lạc, trong một giây kinh hãi đó, chúng đã để lộ ra sơ hở chết người.
Thương Dực và Tĩnh Vi San đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội, kiếm quang và chưởng phong cùng lúc xuất ra, gọn gàng lấy mạng nốt hai tên còn lại.
Trong phút chốc, trên đoạn đường trống chỉ còn lại bốn người đứng vững.
Và Lữ Tiêu Kỳ. Gã đứng đó, thở hổn hển, trên người cũng có vài vết thương nhỏ.
Lữ Tiêu Kỳ lúc này mới nhìn về phía Lại Thiên, ánh mắt phức tạp.
"Lại sư đệ," gã cất giọng khàn khàn, "ngươi nhanh chóng rời đi đi. Khu vực này chính là do ta phụ trách canh giữ. Huynh đệ của chúng ta trước giờ thế nào ngươi cũng biết, Lữ mỗ đương nhiên không thể nào ra tay với ngươi được."
Lại Thiên sững người. Hắn nhìn Lữ Tiêu Kỳ, nhìn những thi thể nằm trên đất, trong lòng dấy lên một cảm xúc khó tả.
Nhân quả thật khó lường, không ngờ kết cục lại bất ngờ như vậy.
Hắn không hỏi thêm. Có những chuyện không cần phải nói ra. Hắn hướng về phía Lữ Tiêu Kỳ, Tĩnh Vi San và Thương Dực, trịnh trọng chắp tay hành lễ.
"Đa tạ Lữ sư huynh. Đa tạ hai vị. Từ nay ly biệt, khó lòng gặp lại." Giọng hắn chân thành. "Lại Thiên đi đây."
Nói xong, hắn không một chút lưu luyến, quay người về phía ba thân ảnh, vút lên lưng con hắc mã.
Hắn thúc mạnh vào bụng ngựa, con chiến mã hí lên một tiếng dài rồi bốn vó tung lên, lao vun vút về phía chân trời phía Tây, nơi mặt trời đang dần lặn xuống.
Bụi đất tung lên mù mịt sau vó ngựa, là câu trả lời duy nhất hắn để lại cho những ân oán ở Đông Diêu thành.