Hai tháng sau…
Thanh âm róc rách của dòng suối là thứ duy nhất phá vỡ sự tĩnh lặng.
Lại Thiên ghì chặt dây cương, dắt con hắc mã tới mép nước. Con vật cúi đầu, bắt đầu uống từng ngụm nước mát lạnh.
Ánh mắt Lại Thiên lướt dọc tấm thân phủ một bộ lông đen tuyền bóng loáng của nó, rồi dừng lại ở bộ giáp da thô sơ được ghép nối từ nhiều mảnh da thú. Trông không đẹp mắt, nhưng lại vô cùng thiết thực.
Hắn vỗ nhẹ vào chiếc túi hành lý bằng vải bạt đã sờn cũ, căng phồng, được vắt ngang trên lưng con vật.
Thấy con ngựa đã uống no nước, Lại Thiên mới thả lỏng dây cương.
Hắn ngẩng đầu, kéo chiếc mũ lạp rộng vành xuống thấp hơn một chút, che đi gần nửa khuôn mặt góc cạnh, phong trần.
Chiếc ma bào màu xám rộng thùng thình trên người hắn phất nhẹ trong gió.
Hắn đưa tay phải ra sau, nắm lấy chuôi kiếm bằng gỗ đơn sơ và rút thanh đoản kiếm ra khỏi vỏ. Dưới ánh sáng xế chiều, lưỡi kiếm dày, bản rộng vừa phải, ánh lên sắc thép lạnh lẽo. Hắn bước tới một vạt cỏ non xanh mướt gần đó.
Xoạt... xoạt…
Vài nhát chém nhanh gọn, một vụm cỏ lớn đã được cắt đứt. Hắn cúi xuống, ôm bó cỏ tươi đặt trước mặt con hắc mã. Con vật trung thành hí lên một tiếng khe khẽ, dụi đầu vào vai hắn.
Lại Thiên nựng nhẹ lên cổ nó.
Để con ngựa thong thả gặm cỏ, Lại Thiên nhìn quanh rồi bước đến một thân cây lớn đã ngã đổ ven sông.
Hắn tùy ý ngồi xuống, tựa lưng vào thân cây. Thò tay vào trong áo, lấy ra một chiếc bánh bột nướng khô. Hắn chậm rãi bẻ một miếng đưa lên miệng nhai. Vị bánh khô khốc, vô vị.
Sẵn tiện nhấc ống tre đựng nước đeo bên hông lên, tu một ngụm lớn.
Nước suối mát lạnh chảy qua cổ họng, cuốn trôi đi vị bánh nhạt nhẽo.
Ánh mắt hắn nhìn ra dòng sông trước mặt, bờ bên kia chỉ tựa một đường chỉ mỏng manh, xanh mờ.
Hắn cứ ngồi như vậy, nhìn mặt trời từ từ ngả về phía những dãy núi trập trùng ở phía tây, đổ bóng dài lên vạn vật.
Khi bóng nắng đã xiên hẳn, trời dịu mát, một chấm đen nhỏ từ phía hạ lưu dần dần hiện ra.
Một chiếc đò dài gỗ. Hắn quan sát người chèo đò. Mỗi một nhịp chèo, chiếc đò lướt đi nhẹ nhàng, không một gợn sóng thừa, tựa như một chiếc lá trôi trên mặt hồ.
Lại Thiên đứng dậy, phủi bụi trên áo bào, rồi cất tiếng gọi.
"Êi, lão huynh, êi!"
Tiếng gọi lướt trên mặt nước. Lão đò đang thư thả giật mình, nheo đôi mắt đã hằn sâu vết chân chim nhìn về phía bờ. Thấy rõ bóng người và con hắc mã, lão khẽ gật đầu. Hai cánh tay gân guốc của lão điều khiển mái chèo, mũi thuyền rẽ nước, từ tốn cập bờ.
"Qua sông sao, tiểu huynh đệ?" Giọng lão khàn đặc.
"Phải," Lại Thiên đáp gọn, tay đã thò vào túi áo trong. Những ngón tay hắn lướt qua mấy viên thuốc trước khi nắm lấy mấy đồng bạc. "Bao nhiêu một chuyến?"
"Người và ngựa, năm đồng bạc."
Lại Thiên rút tay ra, tung nhẹ. Năm đồng bạc vẽ một đường vòng cung ngắn rồi rơi chính xác vào lòng bàn tay chai sần của lão đò. Lão liếc nhanh một cái rồi nắm chặt tay lại.
Lại Thiên dắt con hắc mã bước lên thuyền. Con vật có vẻ không quen, nó khịt mũi, hơi bất an.
"Yên nào." Lại Thiên thì thầm, tay vẫn giữ chặt dây cương.
Chiếc đò chậm rãi rời bờ.
Hắn không ngồi vào khoang mà ngồi ngay trên mạn thuyền, khuỷu tay tùy ý gác lên đầu gối. Gió từ mặt sông thổi tới. Hắn mở túi hành lý của mình ra.
Tay hắn lướt qua mấy bộ y phục sạch sẽ, rồi lấy ra một túi nhỏ đựng dược liệu ngâm mình. Hắn mở ra ngửi nhẹ rồi lại cất vào. Tiếp theo, hắn lôi ra mấy viên thuốc trị thương hàn, xoay xoay giữa hai ngón tay rồi lại bỏ vào túi, trên mặt lộ ra một tia tự giễu.
Với tu vi đã bước vào Linh Thể cảnh, loại thuốc này sớm trở thành vô dụng, chỉ để cho người phàm dùng.
Tay hắn chạm vào thanh đoản kiếm ưa thích, cùng thanh trường kiếm phổ thông được bọc vải cẩn thận, rồi đến túi da nặng trịch chứa hơn trăm lượng vàng nén.
Hắn kiểm tra nút thắt của túi vàng rồi đẩy nó xuống đáy túi, bên cạnh chồng kinh thư cũ kỹ và bộ bút nghiên.
Cuối cùng, hắn cẩn thận đưa tay vào lớp áo trong cùng, những ngón tay chạm vào chuôi dao lạnh lẽo.
Hắn từ từ rút nó ra. Dưới ánh chiều tà, thanh chủy thủ ánh lên một màu bạc kỳ lạ.
Thân dao sắc bén, với một đường rãnh máu được chế tác tinh xảo. Hắn nhắm mắt, thử vận một tia linh lực nhỏ như sợi tơ truyền vào bên trong.
Ngay lập tức, một luồng xích quang đỏ rực như máu loé lên dọc theo rãnh dao.
Một cỗ khí tức sát lực bá đạo, cuồng bạo đến mức không khí xung quanh dường như ngưng đọng lại. Lòng bàn tay hắn cảm nhận được một sự rung động khát máu.
Con hắc mã đứng bên cạnh đột nhiên trở nên bồn chồn. Nó lùi lại, mũi khịt mạnh. Lại Thiên bừng tỉnh, lập tức thu hồi linh lực. Ánh sáng đỏ trên con dao vụt tắt. Hắn quay sang, vỗ về chiếc cổ dài của nó.
"Quả thực là một món hung khí bá đạo, tại sao phụ thân ta lại sở hữu một thứ bất phàm như vậy chứ, trong khi người luôn cho rằng tiên đạo là không có thật, đây căn bản không phải pháp khí của phàm nhân" hắn lẩm bẩm. "Vậy... hãy gọi ngươi là Xích Vương Dao đi."
Hắn nhìn con hắc mã vẫn còn chút bất an. "Ngươi cũng đã cùng ta đi một chặng đường dài," giọng hắn trầm xuống. "Vậy gọi ngươi là Dạ Hành, thế nào."
Con hắc mã như hiểu được, nó hí lên một tiếng khe khẽ rồi dụi cái mũi mềm mại vào lòng bàn tay hắn.
Mái chèo của lão đò vẫn khua nước đều đặn. Con đò tiếp tục lướt đi trên mặt sông rộng lớn, hướng về phía bờ bên kia xa mờ.