Hướng con đò đang tiến tới đã bắt đầu có sự thay đổi. Từ một đường chỉ mờ ảo, những mái nhà tranh và ngói xám của bờ bên kia dần dần hiện ra. Đó chắc chắn là một khu dân cư.
Hắn quay sang lão đò, cất tiếng hỏi: “Lão nhân, đây là một tiểu trấn sao? Nó có tên không?”
Lão đò khẽ gật đầu, đáp bằng giọng khàn khàn: “Đây là Hàm Giang Trấn, tuy không quá trù phú nhưng cũng thường được các thương lái dừng chân tại đây.”
Phải mất gần hai canh giờ, chiếc đò mới tiến vào gần bờ, tấp vào một bãi đất thoai thoải.
Con Dạ Hành không đợi chủ nhân ra lệnh, nó khịt mũi một tiếng rồi tung người nhảy khỏi mạn đò. Nước bắn tung tóe. Nó lội qua đoạn nước nông rồi phi lên bờ, lắc mình cho khô bộ lông đen tuyền. Lại Thiên mỉm cười, ném cho lão đò thêm vài đồng bạc rồi cũng nhẹ nhàng nhảy lên bờ, thân hình phiêu dật, chân không dính một giọt nước.
Lại Thiên một tay ghì chặt sợi dây cương bằng da, dùng một lực vừa phải để kéo con tuấn mã hắc sắc đang có chút ngần ngừ trước một gò đất cao.
Con vật khịt mũi một tiếng, móng trước của nó khẽ cào lên lớp đất mùn ẩm ướt, sau đó mới chịu nhấc chân, gắng sức trèo lên. Lại Thiên cất bước theo sau, đôi ủng da của hắn lún sâu vào nền đất mềm.
Vượt qua cái gò thứ nhất, rồi đến cái thứ hai, khung cảnh phía trước dần trở nên quang đãng. Hàng cây thưa thớt cuối cùng cũng chấm dứt, mở ra một con đường chính dẫn vào trấn.
Con đường này được nện bằng đất vàng pha sỏi, bề rộng chừng ba trượng, xem như khá rộng rãi. Có điều mặt đường lại hằn sâu hai vệt bánh xe mờ ảo cùng vô số dấu chân của người và gia súc. Không khí mang theo mùi bụi đất khô nồng, quyện với mùi khói bếp từ những nóc nhà xa xa và một chút hơi gió lay lắt của buổi chiều tà.
Hai bên đường, nhà cửa có phần thưa thớt, đại bộ phận là những căn nhà một tầng, vách được trát bằng bùn trộn rơm, mái lợp ngói gạch màu nâu đã ngả màu .
Thi thoảng mới có một vài căn nhà hai tầng bằng gỗ, nhưng kiến trúc cũng thập phần đơn giản, không hề có chút chạm trổ cầu kỳ nào.
Hiển nhiên, đây chỉ là một khu dân cư dạng tiểu trấn, hết sức bình thường.
Thần sắc Lại Thiên vẫn bình thản, ánh mắt đảo qua một lượt trên con phố, lướt qua vài gian hàng ven đường cùng mấy quán trà có tấm biển hiệu bằng gỗ treo một cách sơ sài. Hắn không hề dừng lại.
Ánh mắt hắn chỉ khựng lại khi nhìn thấy một quán trọ có kiến trúc hai tầng, mà điều quan trọng hơn, bên cạnh tòa nhà chính là một khoảng sân rộng có mái che, bên trong lờ mờ thấy được những ô chuồng ngựa bằng gỗ.
Trong đầu hắn lập tức có quyết định, nơi này không thể hợp lý hơn. Có chỗ cho tọa kỵ nghỉ ngơi là việc ưu tiên hàng đầu.
Hắn dắt con mã tiến lại gần. Một gã tiểu nhị mặc áo vải ngắn tay màu chàm, trên vai vắt một chiếc khăn lau đã ố vàng, đang đứng trước cửa.
Gã trai trẻ này vừa thấy Lại Thiên dắt ngựa tới, ánh mắt lập tức di chuyển. Đầu tiên là khuôn mặt có phần lãnh đạm của Lại Thiên, sau đó trượt xuống thanh đoản kiếm có vỏ bao bằng da màu đen đeo bên hông, và cuối cùng dừng lại ở con hắc mã to khỏe, toàn thân nhuốm đầy bụi đường. Gã tiểu nhị trong nháy mắt như có phán đoán, vội vã nở một nụ cười niềm nở.
"Khách quan đại hiệp, ngài cần tìm chỗ trọ ạ? Hay chỉ cho ngựa ăn cỏ nghỉ chân?" Gã bước tới, hai tay xoa vào nhau ra vẻ sẵn sàng.
Lại Thiên không đáp lời ngay, chỉ khẽ gật đầu một cái rồi trao sợi dây cương cho gã. Sợi dây da rời khỏi tay, mang theo chút hơi ấm còn sót lại.
"Chăm sóc nó cẩn thận. Một gian thượng phòng." Giọng Lại Thiên trầm và có chút khàn khốc.
"Dạ, dạ, đại hiệp cứ yên tâm!" Gã tiểu nhị vội vàng đáp lời, tay nắm chắc lấy dây cương rồi khéo léo dắt con mã đi về phía mã phòng.
Lại Thiên xoay người, cất bước qua ngưỡng cửa của quán trọ. Một luồng không khí ấm hơn, hòa trộn giữa mùi rượu, mùi thức ăn và mùi mồ hôi người lập tức ập vào mặt hắn.
Sảnh dưới không lớn, kê khoảng hơn chục bộ bàn ghế bằng gỗ tạp, mặt bàn đã bóng lên vì được lau chùi nhiều lần nhưng vẫn còn lưu lại vài vết xước cùng vết cháy sém do tàn thuốc. Vài gã đàn ông đang ngồi tụm năm tụm ba, kẻ thì uống rượu, người thì nói chuyện ồn ào.
Nhìn lên trên, không gian được xây rỗng ở giữa, lộ ra một hành lang vuông vức của tầng hai. Lan can hành lang được làm bằng những thanh gỗ tròn, nối liền với một dãy những cánh cửa phòng trọ đang đóng im lìm.
Hắn chọn một chiếc bàn trống trong góc, vị trí này có thể quan sát được phần lớn sảnh chính và cả lối ra vào. Hắn vừa ngồi xuống, chiếc ghế gỗ liền kêu lên một tiếng "cọt kẹt" nhỏ. Một tiểu nhị khác nhanh chóng lại gần, Lại Thiên gọi một đĩa thịt bò luộc và một vò rượu trắng.
Rất nhanh sau đó, thức ăn đã được mang ra. Chiếc đĩa bằng gốm sứ thô, bên trên là những lát thịt bò thái dày, đang bốc hơi nghi ngút. Vò rượu bằng sành màu nâu, tỏa ra một mùi cồn nồng nhẹ.
Lại Thiên cầm lấy đôi đũa tre, gắp một miếng thịt đưa lên miệng, chậm rãi nhai. Vị thịt có chút nhạt, nhưng với cái bụng đang đói thì cũng không tồi. Hắn nhấp một ngụm rượu, cảm giác cay nồng tức thì lan tỏa từ cổ họng xuống bụng.
Ánh mắt hắn không tập trung vào đâu cụ thể, nhưng lỗ tai lại đang lắng nghe những mẩu đối thoại rời rạc xung quanh. Vài gã thương nhân đang phàn nàn về đường xá, hai gã xa phu thì đang tranh cãi về giá cước, còn ở một bàn gần cửa, mấy gã trai làng đang cười nói tục tĩu về một cô nương nào đó.
Độ nửa canh giờ, vò rượu cuối cùng cũng cạn, Lại Thiên đặt chiếc chén sành xuống mặt bàn gỗ. Hắn lẳng lặng ngồi thêm một lúc, đôi mắt khép hờ. Bề ngoài thì như đang dưỡng thần, nhưng trên thực tế, thần thức của hắn đã như một tấm lưới vô hình, chậm rãi khuếch tán mỏng manh vào không gian quán trọ.
Một hơi thở... hai hơi thở…
Không có một tia linh khí gợn sóng nào khác thường. Không có một hơi thở nào ẩn giấu linh lực của tu tiên giả. Toàn bộ những kẻ có mặt tại nơi này, đều là phàm nhân.
Một sự thật không có gì đáng ngạc nhiên. Tu vi Linh Thể cảnh tầng một của hắn tuy chỉ là bước khởi đầu trên con đường tu tiên, nhưng để cảm nhận dao động linh khí trong phạm vi một căn phòng thế này cũng không phải là việc khó.
Sau khi xác nhận xong, hắn vẫy tay gọi tên tiểu nhị lúc nãy đã dắt ngựa giúp mình. Gã trai nhanh nhẹn chạy lại, khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười xởi lởi. Lại Thiên thò tay vào chiếc túi vải nhỏ đeo bên hông, một chiếc túi được may bằng vải thô nhưng đường chỉ rất chắc chắn. Những ngón tay hắn khẽ sục sạo rồi lấy ra ba đồng tiền bằng đồng đã ngả màu xanh xỉn, trên bề mặt có khắc những hoa văn đơn giản. Hắn đặt chúng lên bàn.
"Tiền phòng cho bảy ngày."
"Hảo, hảo, đại hiệp cứ nghỉ ngơi." Tên tiểu nhị vội vã dùng hai tay gom lấy mấy đồng tiền.
Một tiếng "cọt kẹt" khô khốc vang lên khi Lại Thiên đứng dậy. Tiếng “thịch, thịch” trầm đục và đều đặn bắt đầu vang lên trong sảnh chính, phát ra từ đôi ủng da của hắn khi tiến về phía cầu thang.
Hắn đặt tay lên tay vịn, một thanh gỗ tròn đơn sơ, bề mặt nhẵn bóng và ngả màu sẫm hơn hẳn những phần còn lại, rồi bước từng bậc một lên tầng hai.
Căn phòng của hắn nằm gần cuối hành lang. Hắn dừng lại, rút ra một chiếc chìa khóa bằng sắt rồi tra vào ổ khóa.
Cánh cửa nặng nề kẽo kẹt mở ra, một luồng không khí tù đọng, mang theo mùi gỗ mục và mốc ẩm. Hắn bước vào trong, đóng cửa lại rồi gài thanh chốt gỗ.
Mắt hắn dần quen với ánh sáng yếu. Sát bức tường bên phải là một chiếc giường gỗ đơn sơ, đối diện là một cái bàn nhỏ và một chiếc ghế cạnh ô cửa sổ được dán một lớp giấy bóng mờ đã ngả vàng.
Lại Thiên bước tới bàn, đặt xuống một túi tay nải bằng vải thô, sau đó hai tay lần ra sau hông, tháo nút thắt của chiếc đai da, đem cả thanh đoản kiếm vẫn nằm yên trong vỏ đặt nằm ngang trên mặt bàn.
Hắn cởi lớp áo khoác ngoài đã bạc màu, vắt nó lên lưng ghế. Hắn đi tới mép giường, tấm nệm mỏng lún nhẹ. Hắn kéo túi tay nải lại gần, tháo sợi dây da đang buộc miệng túi. Bên trong, ngoài vài bộ y phục và lương khô, là mấy gói giấy dầu được xếp cẩn thận.
Hắn lấy ra một gói giấy, các ngón tay lần giở những nếp gấp. Một mùi thảo dược khô hăng hắc lan tỏa. Bên trong là một nhúm bột mịn màu xanh xám. Vươn người với lấy chiếc bát gốm thô trên góc bàn, dốc phần bột vào lòng bát, rồi cầm lấy ấm trà bằng đất nung bên cạnh, nghiêng nhẹ, rót vào vài giọt nước.
Ngón tay trỏ của hắn khuấy đều. Bột khô tức thì quyện với nước, biến thành một thứ dược cao sền sệt, màu xanh thẫm.
Hắn vén vạt áo trong lên, để lộ phần cơ bụng. Vắt ngang qua đó là một vết thương dài. Miệng vết thương tuy đã khép lại nhưng vùng da xung quanh vẫn tấy đỏ và sưng lên. Hắn dùng ngón trỏ chấm vào thứ dược cao, một sự lạnh lẽo tức thì truyền lên đầu ngón tay. Hắn từ từ, cẩn thận xoa lớp thuốc lên khắp bề mặt vết thương. Một cảm giác mát lạnh thấm vào da thịt, làm dịu cơn đau âm ỉ, theo sau là một cảm giác hơi rát nhẹ.
Sau khi bôi thuốc xong, Lại Thiên ngồi xếp bằng ngay ngắn trên giường, hai tay đặt lên đầu gối, lòng bàn tay ngửa lên trời. Mắt hắn từ từ nhắm lại. Hơi thở của hắn trở nên chậm, sâu, và gần như không thể nhận thấy.
Vẫn là phương cách bế quan thiền định quen thuộc theo Trấn Âm Kinh.
Hắn bắt đầu dẫn dắt những luồng thiên địa linh khí mỏng manh trong không khí tiến vào cơ thể qua từng nhịp thở, tập trung chúng lại và điều khiển chúng chảy qua kinh mạch, chậm rãi tưới tắm lên vết thương.
Khi Lại Thiên mở mắt ra lần nữa, ánh quang xuyên qua ô cửa sổ ngày thứ bảy đã sáng sủa hơn bao giờ hết.
Hắn đã nhẹ nhàng đột phá Linh Thể tầng một đỉnh phong và phá hạ Linh Thể tầng hai.
Hắn đứng dậy, các khớp xương phát ra những tiếng răng rắc nhỏ. Đôi chân hắn vững vàng trên sàn gỗ. Cầm ống nước tre, lên nốc một hơi, lúc này trong đầu hắn đã có một suy nghĩ khác hình thành.
Hắn rút ra một vật từ trong túi áo. Đó là tấm bản đồ bằng da thuộc, được gấp lại làm tư, viền ngoài đã có dấu hiệu sờn cũ.
Khi được ngón tay của Lại Thiên mở ra, tấm da phát ra một tiếng "soạt" nhẹ, để lộ bề mặt nhẵn bóng với những đường mực vẽ tay còn rõ nét.
Tấm bản đồ này hắn được Ngô Triệu Minh cấp cho, phạm vi bao quát phần lớn địa đảo Thương Diêu.
Những đường kẻ đen mảnh thể hiện các con sông, trong khi những cụm ký hiệu vuông vức đại diện cho thành trì và trấn nhỏ. Một chấm mực đỏ được khoanh tròn ngay trung tâm, đánh dấu vị trí của hiệp phái cũ.
Ngón trỏ của Lại Thiên di chuyển trên bề mặt da, lướt qua các địa danh. Hắn đối chiếu với những gì mình quan sát được, xác định vị trí hiện tại là Hàm Giang Trấn.
Một đường thẳng tưởng tượng được vẽ ra từ đây về phía Tây, và sau khoảng cách ước chừng hai trăm dặm, một cụm ký hiệu lớn hơn hiện ra với ba chữ "Đông Diêu Thành".
Đối với tu sĩ đã có thể ngự khí phi hành, khoảng cách này không phải là một trở ngại lớn.
Hắn gấp tấm bản đồ lại, động tác cẩn trọng khiến các nếp gấp ăn khớp vào nhau, rồi cất nó trở lại vào túi áo. Mối lo ngại về việc bị săn đuổi vẫn còn đó, nhưng mạng lưới các trấn nhỏ và làng mạc dày đặc xung quanh căn bản cũng chẳng kẻ nào rảnh rỗi dò xét, miễn là hành tung của hắn đủ kín đáo.
Tuy nhiên, lang thang thế này cũng không phải là kế sách lâu dài. Một khi đã quyết định rời bỏ Thương Diêu, có lẽ giờ đây, Trường Minh trở thành lựa chọn duy nhất. Nơi đó có Tiểu Viện tu sĩ, và nếu có thể thông qua thí luyện để gia nhập, hắn sẽ có được một thân phận danh chính ngôn thuận.
Lại Thiên đứng dậy, thu dọn hành lý và tiến về phía cánh cửa gỗ của căn phòng trọ. Hắn bước xuống cầu thang. Tầng trệt của quán trọ có vài thực khách đang ngồi ăn, tiếng bát đũa và những cuộc trò chuyện khe khẽ tạo nên một không khí có phần ấm cúng. Lại Thiên không dừng lại mà đi thẳng ra cửa chính, đẩy then cài và bước ra ngoài.