Không khí buổi sớm có chút se lạnh. Hắn đi vòng ra phía sau quán trọ, nơi có một chuồng ngựa đơn sơ được dựng tạm bằng vài tấm ván và mái lợp rạ.
Con ngựa Dạ Hành của hắn đang đứng bên trong, bộ lông đen tuyền của nó ánh lên một lớp bóng mờ dưới ánh sáng ban mai.
Nó là một loại tuấn mã có tầm vóc cao lớn, bốn chân thẳng và thon, cơ bắp cuồn cuộn bên dưới lớp da mịn do được huấn luyện lâu năm. Nghe tiếng bước chân của chủ nhân, nó khịt mũi một tiếng và quay đầu lại, đôi mắt to và đen láy nhìn hắn.
Lại Thiên bước vào, vỗ nhẹ lên cổ con vật, cảm nhận sự rắn chắc và ấm áp. Hắn kiểm tra lại bộ yên cương, siết lại các dây da cho chắc chắn, sau đó mới dắt nó ra khỏi chuồng.
Dẫn con ngựa đi trên con đường lát đá của Hàm Giang Trấn, Lại Thiên giữ một nhịp độ thong thả. Tiếng móng sắt của Dạ Hành gõ xuống mặt đường tạo ra những âm thanh "lộc cộc" đều đặn.
Sau khoảng độ hai canh giờ, những ngôi nhà san sát của trấn Hàm Giang dần thưa thớt, nhường chỗ cho những căn nhà vách đất lụp xụp hơn ở ngoại ô. Con đường đá cũng kết thúc, chuyển thành một lối đi bằng đất được nện phẳng, hai bên là những cánh đồng và xa hơn nữa là bóng dáng của núi rừng trập trùng.
Đi thêm một đoạn đường, Lại Thiên ghìm chặt cương ngựa, bước chân cũng chậm lại. Phía trước, cách đó hơn trăm trượng, một đoàn xe ngựa đang bị chặn đứng giữa đường. Hắn khẽ nheo mắt, cẩn trọng quan sát.
Kia hiển nhiên là một thương đội, gồm bốn cỗ xe ngựa được kéo bởi những con tọa kỵ khỏe mạnh. Thùng xe được chế tác từ gỗ tốt, điêu khắc hoa văn tuy đơn giản nhưng lại có vài phần tinh xảo.
Trên thùng xe chất đầy những kiện hàng được bọc trong vải bạt dày, dùng dây thừng buộc lại thập phần kỹ lưỡng, xem ra giá trị không nhỏ.
Hộ tống thương đội là khoảng bảy, tám tên thị vệ mặc giáp da, tay cầm trường đao, đang dàn thành một hàng ngang trước cỗ xe đầu tiên, thần sắc vô cùng căng thẳng.
Chắn đường bọn họ, là một nhóm người khác.
Nhóm người này nhân số đông hơn, Lại Thiên chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể ước chừng chừng hai ba mươi người.
Bọn chúng mặc những bộ võ phục không đồng nhất, màu sắc xám xịt và dính đầy bụi đất, xem ra cũng là hạng người lăn lộn giang hồ.
Tên cầm đầu có thân hình khôi ngô, vai hùm lưng gấu, bắp tay nổi lên cuồn cuộn dưới lớp áo bó sát. Hắn vác một thanh đao dẹt bên hông, không có vỏ, lưỡi đao rộng bản dưới ánh nắng phản chiếu hàn quang lạnh lẽo.
Trên mặt hắn có một vết sẹo dữ tợn cắt ngang qua mắt trái, khiến cho tướng mạo càng thêm vài phần hung tợn. Những tên còn lại, kẻ cầm trường kiếm, người cầm trường thương, đứng dàn trải ra hai bên, tạo thành một vòng vây lỏng lẻo, nhưng lại triệt để chặn đứng mọi lối đi.
Bọn chúng không nói một lời, chỉ lẳng lặng đứng đó. Sự im lặng này, lại mang theo một loại lấn át còn nặng nề hơn cả những lời đe dọa.
Nhìn thoáng qua, ai không biết còn tưởng đây là một vụ cướp bóc tầm thường trên giang hồ.
Từ vị trí đang chậm rãi tiến lại của hắn, thanh âm phía trước chỉ là những tiếng đối đáp mơ hồ, nhưng không khí ngưng trọng kia thì có thể cảm nhận được hết sức rõ ràng. Sau một lúc, một thanh âm có chút già nua, khàn khàn nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh vang lên, thanh âm đủ lớn để truyền tới tai hắn.
Phát ra thanh âm là một lão nhân mặc áo gấm màu nâu sẫm, đầu đội một chiếc mũ nhỏ, vừa nhìn đã biết là chủ sự của đoàn xe.
Lão đứng trước hàng thị vệ một bước, hai tay chắp lại trước ngực, một cử chỉ vừa thể hiện sự tôn trọng, vừa ẩn chứa ý khẩn cầu.
Lão hướng về phía gã đại hán vác đao đứng đầu, dường như cả hai đã đối thoại từ trước, lão tiếp tục cất giọng: “Đại nhân, bọn ta chỉ có thể chi ra trăm lượng vàng mang theo phòng thân.” Lão khẽ liếc mắt về phía một chiếc kiệu nhỏ được một con ngựa kéo đứng ở bên hông đoàn xe. “Còn hàng hóa trong xe, tuyệt không thể thiếu một kiện. Xin đại nhân rộng lượng cho qua.”
Đối diện lão, gã đại hán vai hùm lưng gấu có vết sẹo trên mặt từ trong cuống họng hừ lạnh một tiếng. Thanh âm trầm đục, mang theo vẻ khinh miệt không hề che giấu.
Thân hình hắn không hề di chuyển, chỉ khẽ nhún vai khiến thanh đại đao trên vai khẽ lúc lắc. “Hừ, trăm lượng vàng? Thật sự là quá ít ỏi cho gần ba mươi huynh đệ của ta. Con đường này do chúng ta mở, lộ phí này do chúng ta thu. Không cần nhiều lời, để lại một toa hàng. Các ngươi liền có thể qua cửa.”
Đám đồng bạn mặc võ phục mèo cào của hắn từ phía sau cũng cổ vũ xôn xao: “Hoàng sư huynh nói chí phải!”
“Đúng, đúng, để lại hàng thì được qua!”
Ánh mắt gã Hoàng sư huynh lướt qua bốn cỗ xe, rồi dừng lại ở cỗ xe cuối cùng, cái cằm hất lên một cách đầy ngạo mạn.
Sắc mặt của lão nhân áo gấm, người được gọi là Lưu tổng quản, khẽ biến đổi.
Vẻ bình tĩnh trên mặt lão rạn nứt, thay vào đó là sự lo lắng hiện rõ. “Nhưng… đây đều là hàng hóa chủ nhân ta đã dặn dò không được thiếu thốn.
Chủ nhân của tại hạ là Thái lão gia ở Quận Lan Khê.” Giọng lão có chút run rẩy khi nhắc đến cái tên này, tựa hồ đây là cứu cánh cuối cùng của lão. “Hộ vệ trong phủ của ngài ấy, có không ít tu sĩ. Nếu đại nhân làm như vậy… chủ nhân ta nhất định sẽ không bỏ qua.”
Tên cầm đầu phá lên cười, một tiếng cười ngắn ngủi và khô khốc. “Lão tử mặc kệ chủ nhân ngươi là Thái gia hay Cẩu gia. Quận Lan Khê cách nơi này mấy trăm dặm, lại đi đem ra dọa ta. Hôm nay không để lại một toa hàng làm lộ phí, thì đừng mong một ai có thể bước qua nơi này.” Gã nói xong, bàn tay đang đặt hờ trên chuôi đao siết chặt lại, những khớp ngón tay trở nên trắng bệch.
Sự kiên nhẫn của đám hộ vệ dường như đã tới cực hạn. Một tên thị vệ đứng ngay sau Lưu tổng quản, mặt đỏ bừng vì giận dữ, gầm lên: “Lưu tổng quản, đối phương đã không khách khí như vậy, chúng ta cũng không cần nể nang nữa, cùng bọn chúng liều mạng một phen là được! Huynh đệ... lên!”
Lập tức, ba tên hộ vệ trong nhóm liền hưởng ứng. Họ gầm lên một tiếng, trường đao bên hông đồng loạt ra khỏi vỏ, âm thanh kim loại ma sát vang lên một tiếng "xoẹt" chói tai. Cả ba không chút do dự lao lên, nhắm thẳng vào tên cầm đầu.
Tên cầm đầu, được một tên cướp gọi là Hoàng sư huynh, chỉ nhếch mép cười khinh bỉ. Hắn thậm chí không buồn rút thanh đại đao sau lưng. Tên cầm đầu này, hiển nhiên là một luyện gia tử có chút bản lĩnh.
Tên hộ vệ đầu tiên vung đao lên cao, dùng hết sức bình sinh bổ thẳng xuống đỉnh đầu của tên Hoàng sư huynh. Thân hình to lớn của gã chỉ khẽ nghiêng qua một bên, lưỡi đao liền chém vào khoảng không, mang theo một tiếng gió rít. Cùng lúc đó, gã tung ra một cú đấm móc bằng tay phải. Nắm đấm to và chai sạn của hắn di chuyển với một tốc độ nhanh đến kinh người, trúng ngay vào quai hàm của tên hộ vệ.
"Rắc!" Một tiếng xương gãy khô khốc vang lên.
Tên hộ vệ không kịp kêu một tiếng nào, hai mắt trợn trắng rồi lảo đảo ngã lăn ra đất.
Hai tên hộ vệ còn lại thấy vậy liền sững người trong giây lát, nhưng Hoàng sư huynh thì không. Thân hình hắn như một cơn gió lướt tới, chen vào giữa hai người. Chân phải của hắn quét một vòng sát mặt đất, trúng vào khớp gối của tên bên trái khiến hắn kêu thảm một tiếng rồi khuỵu xuống. Đồng thời, cùi chỏ tay trái của gã thúc mạnh vào ngực tên còn lại.
"Bịch!"
Một tiếng va chạm nặng nề vang lên, tên hộ vệ thứ ba bay ngược ra sau, đập lưng vào thành cỗ xe ngựa gần đó rồi trượt xuống đất, miệng ho ra một ngụm máu tươi.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài cái hô hấp.
Hoàng sư huynh đứng thẳng dậy giữa ba thân ảnh đang nằm sõng soài, phủi tay một cái như thể vừa xong một việc không đáng để vào mắt.
Đám hộ vệ còn lại của thương đội đứng chết trân tại chỗ. Những bàn tay cầm đao của họ bắt đầu run lên bần bật, lưỡi đao cũng theo đó mà chao đảo. Không một ai dám tiến lên thêm một bước. Nỗi sợ hãi đã triệt để bóp nát ý chí chiến đấu của bọn họ.
Sắc mặt của Lưu tổng quản đã từ trắng bệch chuyển sang xám ngoét. Môi lão mấp máy nhưng không thể thốt ra một lời nào, ánh mắt dán chặt vào ba tên hộ vệ đang nằm co quắp trên nền đất, hoàn toàn mất đi khả năng xoay xở.
Không khí trở nên im lặng nặng nề, chỉ còn lại tiếng gió lay nhẹ qua những lùm cây ven đường.
Giữa lúc đó, tiếng vó ngựa "lộc cộc" đều đặn và chậm rãi vang lên từ phía sau đoàn xe.
Âm thanh không vội vã, nhưng trong bối cảnh tựa hồ tĩnh lặng này, nó lại lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Một bóng người và ngựa đơn độc chậm rãi hiện ra.
Đó là một thanh niên.
Hắn khoác trên người một chiếc áo choàng màu đen đã có chút bạc màu, mũ trùm của áo choàng kéo thấp xuống, che đi hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra phần cằm cương nghị và đôi môi đang mím chặt.
Bên hông trái của hắn, một thanh đoản kiếm nằm trong vỏ da màu nâu sẫm, lủng lẳng theo từng nhịp bước. Tay phải hắn dắt theo dây cương của một con hắc mã. Con ngựa vóc dáng cao lớn, trên thân nó khoác một bộ giáp da nhẹm và gác theo một thanh trường kiếm trong vỏ được quấn vải gọn gàng.
Không ai khác chính là Lại Thiên.
Người và ngựa cứ thế thong dong tiến lại, bước qua một tên hộ vệ vừa bị đánh văng bên lề đường, đang còn khó khăn ngồi dậy.
Rồi dần dần lướt ngang qua đoàn xe đang chết lặng.
Một vài tên “thu lộ phí” vốn đang đứng ở ven đường, ánh mắt lập tức dán chặt vào thân ảnh vừa xuất hiện.
Tên cầm đầu với thanh đao treo bên hông, Hoàng sư huynh, cũng nheo mắt lại quan sát bóng Lại Thiên tiến qua.
Hắn hất hàm, hô lên với đám đồng bạn bên cạnh, giọng điệu đầy vẻ bề trên: “Các ngươi, chặn hắn lại, thu chút lộ phí đi.”
Hai tên võ phu lập tức tách khỏi đám đông. Chúng di chuyển, một tên sang trái, một tên sang phải, hai tay đã đặt sẵn trên chuôi đao, tạo thành một thế gọng kìm lỏng lẻo nhằm chặn đường tiến của Lại Thiên.
Bị chặn đường, Lại Thiên vẫn không nói một lời, đôi mắt ẩn dưới vành mũ trùm không hề có chút dao động nào, tiếp tục dắt con ngựa tiến về phía trước, dường như coi hai tên võ phu trước mặt chỉ là không khí.
Thấy kẻ lạ mặt không có phản ứng, một trong hai tên chặn đường trầm giọng quát, thanh âm khàn đặc và đầy vẻ hăm dọa: “Mười lượng vàng, không có thì để lại con hắc mã đó.”
Lại Thiên lúc này mới dừng bước. Con hắc mã sau lưng hắn cũng lập tức đứng yên, khịt mũi một tiếng nhẹ.