Bàn tay trái của Lại Thiên từ trong túi áo chậm rãi rút ra, giữa những ngón tay thon dài đang kẹp một khối kim đĩnh nhỏ, dưới ánh mặt trời phản xạ ra quang mang óng ánh.
“Cầm lấy rồi cút.” Thanh âm của hắn không lớn, nhưng lại lạnh như băng, xuyên thấu qua không khí đang ngưng đọng.
Vừa dứt lời, ngón tay hắn khẽ động một cái. Khối kim đĩnh liền vẽ nên một đạo kim quang trong không khí, bay thẳng về phía tên Hoàng sư huynh, kẻ cầm đầu.
Người này theo bản năng đưa tay lên bắt lấy. Hắn mở lòng bàn tay ra, nhìn khối vàng đang lấp lánh, thần sắc đầu tiên là kinh ngạc, nhưng lập tức bị vẻ tức tối cùng nộ khí thay thế.
“Một lượng vàng ư? Đùa ta chắc!? Ở đây mà cũng dám ngông cuồng!” Hắn gầm lên một tiếng, quai hàm bạnh ra, vết sẹo trên mặt co giật trông càng thêm dữ tợn. “Chúng bay đâu! Chặn hắn lại cho ta! Hôm nay không đoạt được con hắc mã kia thì đừng hòng rời đi!”
Lập tức, bốn năm tên võ phu gần đó rút binh khí ra khỏi vỏ, những tiếng "xoạt" của kim loại ma sát vang lên dồn dập.
Bọn chúng gầm lên rồi đồng thời từ nhiều hướng lao về phía Lại Thiên, hiển nhiên là định dùng ưu thế số đông để áp chế.
Lại Thiên chỉ khẽ nghiêng đầu, một cử chỉ biểu lộ sự khó chịu cực độ. Một tiếng thở dài cơ hồ không thể nghe thấy từ sau lớp áo choàng truyền ra. Hắn lẩm bẩm một câu chỉ đủ cho mình nghe, thanh âm mang theo một tia phiền phức không hề che giấu: “Tìm chết?”
Ánh mắt ẩn dưới vành mũ trùm của hắn khẽ ngước lên, lướt qua hai tên võ phu đang xông tới với vẻ hờ hững. Tên bên trái gầm lên một tiếng, trường kiếm trong tay tuốt ra khỏi vỏ, phi thân tới đâm thẳng vào ngực Lại Thiên.
“Cút.”
Một thanh âm không mang theo bất cứ cảm xúc nào, lạnh như băng từ trong miệng hắn phát ra.
Thân hình Lại Thiên chỉ khẽ nghiêng đi một chút, mũi kiếm sắc bén liền trong gang tấc lướt qua vai áo choàng của hắn.
Cùng lúc đó, một quyền bình thản được tung ra. Nắm đấm này không mang theo tiếng gió rít gào, nhưng lại nhanh như một tia chớp, vững vàng đánh trúng vào lồng ngực của y.
Một tiếng "bịch" trầm đục vang lên.
Tên võ phu chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh kinh người ập tới, lồng ngực phảng phất như bị một tảng đá lớn đập vào. Thân hình hắn bay ngược ra sau hơn một trượng, giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi rồi nặng nề rơi xuống đất, co quắp vài cái liền không còn động tĩnh.
Tên còn lại thấy đồng bạn chỉ trong một chiêu đã bị đánh cho sống chết không rõ, trong lòng kinh hãi vô cùng, nhưng sự hung hãn đã lấn át lý trí. Gã gầm lên một tiếng, trường thương trong tay đâm tới, mũi thương rung lên hóa thành mấy đạo tàn ảnh, liên tục điểm đến những yếu huyệt trên người Lại Thiên.
“Tuy có chút khí thế, hạ bàn lại không vững.” Lại Thiên trong lòng thầm đánh giá một câu.
Hắn không lùi mà tiến, thân pháp khẽ động, dễ dàng lách qua ba đạo thương ảnh, trong nháy mắt đã áp sát vào người đối thủ. Tên cướp hoảng sợ muốn rút thương về phòng thủ, nhưng đã quá muộn. Lại Thiên một tay chộp lấy cán thương, tay kia hóa thành chưởng, nhẹ nhàng vỗ một cái lên bả vai gã.
Một luồng kình lực âm thầm truyền vào. Tên cướp chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, trường thương trong tay không cầm nổi nữa mà rơi xuống đất. Cả người hắn mềm nhũn ra, ngã quỵ xuống bên cạnh đồng bạn, miệng sùi bọt mép.
“Cùng lên!”
Thấy hai người liên tiếp bị hạ gục một cách quỷ dị như vậy, đám cướp còn lại rốt cuộc cũng cảm thấy có điều không ổn. Ba tên nữa gầm lên một tiếng rồi đồng loạt xông tới, kiếm quang và thương ảnh từ ba hướng khác nhau đồng thời công kích.
Lại Thiên hừ lạnh một tiếng, thân hình bỗng nhiên trở nên mơ hồ, phảng phất như một bóng ma lướt đi giữa những đòn tấn công. Chỉ thấy ba bóng người loạng choạng bay ngược ra, mỗi tên đều bị một quyền đánh trúng, kẻ vào bụng, người vào ngực, tất cả đều ngã lăn ra đất, máu tươi từ miệng không ngừng hộc ra, tiếng rên rỉ thống khổ vang lên không ngớt.
Trong chớp mắt, năm tên cướp đã nằm la liệt trên mặt đất.
Toàn trường lâm vào một sự tĩnh lặng đến quỷ dị.
Đám cướp còn lại nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt đều trắng bệch, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi tột độ, bất giác lùi lại mấy bước. Lưu tổng quản cùng đám thị vệ của thương đội cũng há hốc mồm, ánh mắt nhìn Lại Thiên phảng phất như đang nhìn một con quái vật.
Sắc mặt Hoàng sư huynh, tên cầm đầu, đã từ tức tối chuyển sang dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu như muốn phun ra lửa. Hắn không thể tin được, năm tên thủ hạ của mình lại bị một kẻ tay không tấc sắt hạ gục dễ dàng như vậy.
“Thằng nhãi ranh, ngươi rốt cuộc là ai?” Hắn gầm lên một tiếng dữ tợn.
Cùng lúc đó, một tiếng "soạt" vang lên. Thanh đại đao trên vai hắn đã được rút ra, lưỡi đao to bản dưới ánh mặt trời lóe lên một vùng hào quang chói mắt, mang theo một luồng khí thế hung hãn vô cùng.
Lại Thiên vẫn không đáp lời, chỉ lẳng lặng đứng đó, tựa như một tảng đá không hề bị lay chuyển.
“Chết đi cho ta!” Hoàng sư huynh gầm lên, hai chân đạp mạnh xuống đất, thân hình to lớn như một con mãnh hổ lao tới.
Thanh bản đao trong tay hắn giơ cao quá đầu, rồi bổ thẳng xuống, mang theo tiếng gió rít gào, khí thế như muốn chẻ đôi cả người Lại Thiên. Đao pháp này mà nói, quả thực có uy lực kinh người. Nhưng ở trong mắt hắn, vẫn còn đầy rẫy sơ hở.
Đối mặt với một đao kinh thiên động địa này, Lại Thiên vẫn không hề có ý định rút kiếm. Thân hình hắn khẽ lướt qua một bên như một chiếc lá, vừa vặn tránh được lưỡi đao.
“Ầm!”
Thanh bản đao bổ vào mặt đất, tạo ra một tiếng nổ lớn, bụi đất tung lên mù mịt, lưu lại một vết nứt sâu hoắm.
Trong lúc Hoàng sư huynh còn chưa kịp thu đao về, thân ảnh của Lại Thiên đã quỷ dị xuất hiện ngay bên cạnh hắn. Hai ngón tay của Lại Thiên duỗi thẳng, nhẹ nhàng điểm một cái vào cổ tay đang cầm đao của gã.
Hoàng sư huynh chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, một luồng kình lực quái dị xuyên vào, khiến hắn suýt chút nữa không cầm vững được thanh đao.
Gã kinh hãi vội vàng lùi lại, kéo giãn khoảng cách, ánh mắt nhìn Lại Thiên đã không còn vẻ tức giận, mà thay vào đó là một sự kinh nghi bất định.
“Ngươi… ngươi…”
Không đợi gã nói hết câu, thân ảnh Lại Thiên lại một lần nữa lao tới.
Hoàng sư huynh hoảng sợ, điên cuồng vung đao, tạo thành một màn quang ảnh dày đặc trước người để phòng thủ. Nhưng thân pháp của Lại Thiên lại quá mức quỷ dị, phảng phất như một bóng ma, không ngừng lượn lờ xung quanh, khiến cho tất cả các đòn tấn công của gã đều chém vào hư không.
Chưa đến mười chiêu, Hoàng sư huynh đã thở hồng hộc, mồ hôi túa ra như tắm. Mỗi một đao của gã bổ ra đều mang theo toàn lực, nhưng lại không chạm nổi vào một góc áo của đối phương. Sự chênh lệch này, quả thực giống như châu chấu đá xe, khiến cho ý chí chiến đấu của gã dần dần bị bào mòn.
Nhân lúc Hoàng sư huynh vì một đao chém hụt mà lộ ra sơ hở.
Lại Thiên hiển nhiên đã không còn kiên nhẫn chơi đùa với gã nữa.
Thân hình hắn đột nhiên tăng tốc, xuyên qua màn đao, dùng vai hung hăng húc vào lồng ngực đang rộng mở của gã.
Một chuỗi tiếng xương gãy "răng rắc" vang lên hết sức rõ ràng.
Thân hình to lớn của Hoàng sư huynh bay ngược ra sau như một bao cát rách, thanh đại đao trong tay cũng văng ra xa.
Gã rơi bịch xuống đất, hai tay ôm lấy lồng ngực, miệng không ngừng trào ra máu tươi, ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Lại Thiên đứng thẳng người, phủi nhẹ lớp bụi không hề tồn tại trên vai áo, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám võ phu “thu lộ phí” còn đang chết sững tại chỗ.
Không một ai dám lên tiếng, cũng không một ai dám động đậy.
Sự tĩnh lặng bao trùm lấy không gian.
Ngay cả những con ngựa kéo của thương đội dường như cũng cảm nhận được bầu không khí quỷ dị, chỉ khẽ phì phò trong mũi mà không dám gây ra tiếng động nào lớn.
Tên cầm đầu đã bị đánh cho sống chết không rõ. Năm tên huynh đệ chủ chốt cũng nằm la liệt trên mặt đất.
Hiển nhiên, cục diện đã hoàn toàn thay đổi.
Lưu tổng quản, người từ đầu đến cuối vẫn đứng ở phía trước, lúc này mới từ trong cơn chấn động tột độ mà hoàn hồn trở lại. Lão hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự run rẩy trong lòng.
Ánh mắt lão nhìn Lại Thiên mang theo một tia kính sợ sâu sắc, nhưng nhiều hơn cả là một tia hy vọng vừa được nhen nhóm.
Lão chỉ khẽ phất tay ra sau.
Những tên phu xe và hộ vệ còn lại lập tức hiểu ý. Tiếng roi ngựa quất nhẹ vào không khí, những cỗ xe đang dừng lại bắt đầu chậm rãi lăn bánh, hiển nhiên là muốn nhân cơ hội này mà rời đi.
Nhưng đúng lúc này, đám cướp còn lại, những kẻ vừa rồi còn đang hoảng sợ lùi lại, bỗng nhiên định thần lại.
Mặc dù bọn chúng không dám nhìn thẳng vào thân ảnh lướt qua của Lại Thiên, nhưng ánh mắt tham lam khi nhìn những cỗ xe hàng vẫn không hề giảm bớt.
Sau một thoáng do dự, đợi cho Lại Thiên qua ải, một vài tên trong số chúng cắn răng, một lần nữa giơ binh khí trong tay ra, tạo thành một hàng rào lỏng lẻo, chặn ngang trước đường đi của đoàn xe.
Bọn chúng không dám động thủ với Lại Thiên, nhưng cũng tuyệt không cam lòng để con mồi béo bở này cứ thế mà đi mất.