Nhưng những bánh xe vừa mới lăn được vài vòng lại một lần nữa phải dừng lại trước sự vây chặn của đám võ phu.
Vẻ mặt của Lưu tổng quản và đám hộ vệ vừa mới dãn ra một chút, nay lại lập tức trở nên khó coi.
Sự hy vọng vừa nhen nhóm trong mắt họ dường như sắp bị dập tắt. Bọn họ bất giác đưa mắt nhìn về phía thân ảnh áo đen đang bước phía trước cách đó không xa.
Vị thanh niên này, đã trở thành cứu cánh duy nhất của họ lúc này.
Lưu tổng quản trong đầu nhanh chóng xoay chuyển.
Vị công tử trẻ tuổi này lai lịch thần bí, thực lực lại bất phàm, ra tay quyết đoán nhưng lại không giết chóc bừa bãi.
Nếu có thể được người này ra tay tương trợ, không chỉ có thể bảo toàn hàng hóa, mà có khi còn tránh được hậu họa về sau. Suy tính chỉ diễn ra trong chốc lát, lão liền hạ quyết tâm.
Lão hướng về phía bóng lưng vẫn đang liên tục tiến về trước của Lại Thiên, cất giọng cung kính, thanh âm mang theo một tia khẩn khoản: “Vị đại hiệp công tử! Xin ngài ra tay cứu giúp bọn ta một lần nữa.”
Bóng lưng của Lại Thiên vẫn âm trầm, không một chút biến động, tựa như không hề nghe thấy lời cầu khẩn của lão.
Thấy vậy, trong lòng Lưu tổng quản khẽ trầm xuống, nhưng lão vẫn không từ bỏ, vội vàng nói tiếp, thanh âm cũng lớn hơn vài phần: “Nếu ngài có thể giúp bọn ta an toàn qua được nơi này, lão hủ xin được dâng lên một trăm lượng vàng để tỏ lòng thành kính. Ngoài ra, sau này nếu có cơ hội thích hợp, Thái gia bọn ta nhất định sẽ có hậu tạ lớn hơn!”
Lão cố ý nhấn mạnh hai chữ "Thái gia", hy vọng có thể dùng bối cảnh của chủ nhân để tăng thêm sức nặng cho lời nói của mình.
Lời vừa dứt, thân ảnh của Lại Thiên, rốt cuộc cũng có phản ứng.
Trăm lượng vàng quả thực với hắn là con số đáng để ý đến, dù trong tay đã tích góp không ít từ lần gia nhập “hiệp phái” ở Đông Diêu.
Nhưng hắn vốn dĩ xuất thân từ tên thư sinh nghèo, luôn ám ảnh về chuyện tiền bạc. Đối với vấn đề này. bước chân vốn bình ổn của hắn bất giác chậm lại, rồi dừng hẳn.
Nhất thời, tất cả ánh mắt trong toàn trường, từ đám cướp cho đến người của thương đội, đều đồng loạt đổ dồn về phía hắn, không khí ngưng trọng đến cực điểm.
Không một ai dám động thủ, tất cả đều đang chờ đợi quyết định của người này.
Lại Thiên không hề quay người lại, bóng lưng vẫn hướng về đoạn đường phía trước.
Hắn chỉ khẽ nghiêng đầu một góc về bên phải, thân ảnh vẫn hướng về phía trước, ánh mắt dường như đang nhìn về một nơi xa xăm nào đó, rồi một thanh âm thong dong, không chút cảm xúc vang lên: “Vàng đến trước, người qua sau.”
Lời nói ngắn gọn, trực tiếp, không hề có ý vòng vo.
Lưu tổng quản nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết. Lão không chút do dự, liền ra hiệu cho một tên hộ vệ thân cận.
Tên hộ vệ lập tức lĩnh mệnh, nhanh chóng chạy đến chiếc kiệu đơn bên hông, lấy ra một túi gấm căng phồng.
Gã cẩn thận ôm túi gấm trong tay, len lỏi qua đám võ phu đang đứng chặn đường.
Lần này, không một kẻ nào dám có ý định ngăn cản, tất cả đều tự giác dạt sang một bên, để cho gã nhanh chóng tiếp cận Lại Thiên.
Tên hộ vệ hai tay dâng túi gấm lên trước mặt Lại Thiên, cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Lại Thiên lúc này mới đưa tay ra, nắm lấy túi gấm. Ngón tay hắn khẽ bóp nhẹ, trong mắt chợt lóe lên một tia quang mang không dễ phát hiện. Chỉ qua một cái nắm tay, không cần mở ra đong đếm, hắn đã biết trọng lượng bên trong không hề sai biệt.
Hắn thản nhiên đem túi vàng cất vào trong túi áo rộng, rồi nhanh chóng cất giọng, thanh âm vẫn lạnh nhưng lại khiến cho đám người của thương đội như được nghe thấy thiên âm:
“Qua đi.”
Sau một thoáng ngưng lại, hắn nói tiếp, từng chữ một như búa tạ nện vào lòng đám cướp:
“Kẻ nào động thủ, chết.”
Tên hộ vệ đứng cạnh Lại Thiên lúc này liền phất phất tay, vẻ mặt đầy hưng phấn thúc giục đoàn xe mau chóng tiến lên.
Đám cướp chặn đường nghe vậy, mặt mày tên nào tên nấy đều tái mét, nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, trong lòng vừa tức giận vừa sợ hãi. Lực bất tòng tâm, bọn chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn con mồi đã đến miệng của mình, cứ như vậy mà ung dung đi qua trước mặt.
Đám cướp bất đắc dĩ dạt ra hai bên, ánh mắt căm hận nhưng lại không dám làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn những cỗ xe hàng nặng trịch lần lượt lăn bánh qua trước mặt.
Lưu tổng quản đứng bên cạnh, trái tim vốn đang treo lơ lửng rốt cuộc cũng có thể đặt xuống.
Lão liên tục hối thúc phu xe, chỉ sợ đêm dài lắm mộng, chỉ khi toàn bộ đoàn xe đã an toàn vượt qua chốt chặn, lão mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, thân hình có chút lảo đảo đi theo sau cùng.
Suốt quá trình, lão không dám rời mắt khỏi bóng lưng áo đen kia, trong lòng tràn ngập sự cảm kích và kính sợ.
Nhưng đúng vào lúc này, Hoàng sư huynh, tên cầm đầu vốn đang nằm co quắp ở một góc, không biết từ lúc nào đã gắng gượng ngồi dậy được.
Vết thương trên ngực khiến mỗi lần hít thở của gã đều đau như dao cắt, nhưng nỗi đau thể xác này không thể nào so được với phẫn nộ đang bùng cháy trong lòng.
Mắt thấy con mồi béo bở của mình cứ thế vụt qua, lại còn bị một kẻ lạ mặt đánh cho trọng thương trước mặt bao nhiêu huynh đệ, lửa giận trong gã đã lên đến tột đỉnh.
Giận cá chém thớt.
Ánh mắt đỏ ngầu của gã khóa chặt vào bóng lưng già , lảo đảo của Lưu tổng quản đang vội đi cuối cùng. Một ý nghĩ độc ác lóe lên trong đầu. Gã không chút do dự, bàn tay to lớn vươn ra, giật lấy cây trường thương từ tay một tên đồng bạn đang đứng sững sờ bên cạnh.
“Chết đi, lão già!”
Gã gầm lên một tiếng khàn đặc, dồn hết toàn bộ sức lực còn lại vào cánh tay, đem cây trường thương trong tay hung hăng phi thẳng về phía Lưu tổng quản.
Trường thương rời tay, hóa thành một đạo hắc điểm, mang theo tiếng gió vút, lao về phía bóng lưng không chút phòng bị của lão nhân.
Lưu tổng quản đang bước đi, bỗng cảm thấy một luồng sát khí lạnh lẽo ập đến từ phía sau. Linh tính mách bảo có chuyện không hay, lão hoảng hốt quay đầu lại.
Trong đồng tử của lão lập tức phản chiếu hình ảnh một mũi thương nhọn hoắt đang phóng đến với tốc độ kinh người, chỉ trong chớp mắt đã ở ngay trước mặt. Thời gian dường như ngưng đọng lại. Lão chỉ có thể trơ mắt nhìn cái chết đang cận kề, trong lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng vô hạn.
Nhưng ngay tại thời khắc sinh tử ngàn cân treo sợi tóc này.
Từ phía sau gáy của Lưu tổng quản, một đạo xích quang bỗng nhiên xuất hiện, không một tiếng động. Nó tựa như một con rắn lửa linh hoạt, bay ra với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
“Keng!”
Một tiếng kim loại va chạm thanh thúy vang lên. Mũi thương sắc bén vừa chạm vào đạo xích quang kia liền như đụng phải một bức tường thép, lập tức vỡ tan thành vô số mảnh vụn.
Nhưng sự tình còn chưa dừng lại ở đó.
Đạo xích quang sau khi đánh nát mũi thương, quỹ đạo của nó dường như không hề thay đổi, ngược lại còn trở nên quỷ dị hơn.
Nó không đổi hướng mà vẽ một đường vòng cung không thể lý giải nổi trong không khí rồi “phập” một tiếng, găm thẳng vào giữa trán của Hoàng sư huynh, kẻ cầm đám võ cướp, vừa mới ném ra ngọn thương.
Nụ cười dữ tợn trên mặt Hoàng sư huynh đông cứng lại. Ánh mắt gã vẫn còn mở to, tràn ngập vẻ kinh ngạc và không thể tin nổi. Thân hình to lớn của gã ngửa ra sau, ngã bịch xuống đất, chết tươi không kịp ngáp.
Đám cướp còn lại thấy cảnh tượng này, không khỏi kinh hãi đến tột độ, hồn phi phách tán. Một vài tên nhát gan lập tức hét lên một tiếng thất thanh, quăng cả binh khí trong tay rồi quay đầu bỏ chạy tứ tán.
Giữa sự hỗn loạn đó, đạo xích quang kia, thứ vừa mới lấy đi tính mạng của Hoàng sư huynh, khẽ rung lên một cái rồi lơ lửng giữa không trung. Lúc này người ta mới nhìn rõ, đó là một con dao găm ngắn, toàn thân đỏ rực như máu, tản ra một thứ khí tức yêu dị. Con dao không dừng lại lâu, nó lặng lẽ bay ngược về một cách vụng về, biến mất vào trong tay áo của thân ảnh áo đen đang đứng phía trước.
Đó chính là Xích Vương Dao của Lại Thiên, con dao di vật của cha vừa được hắn đặt cho cái tên cao ngạo này vào ba ngày trước.
Tu vi Linh Thể của hắn mặc dù không thể điều khống dao găm để bay lượn chiến đấu, nhưng vẫn có thể phi ra rồi thu hồi lại, miễn sao trúng mục tiêu thì điều đó cũng chẳng khác gì đòn chí tử, vì một phần sát lực của chủ thân con dao quá đỗi bá đạo, vượt xa tưởng tượng của phàm nhân.
Trong suốt quá trình, từ lúc ra tay đến khi thu dao, bóng lưng của Lại Thiên vẫn không hề có một chút biến động nào, tựa như việc vừa rồi chẳng hề liên quan đến hắn.
Chỉ có trong đầu hắn, một ý nghĩ thản nhiên lướt qua: “Lấy Xích Vương Dao để đối phó với phàm nhân, quả thực có chút…”
Hắn không nghĩ tiếp nữa, bởi vì nó thật sự không đáng để bận tâm.