Lại Thiên đầu cũng không ngoảnh lại, tay trái vẫn nắm chặt sợi dây cương bằng da, lãnh đạm dắt con Dạ Hành hắc mã tiếp tục cất bước.
Dưới chân, mặt đường đất vàng đã bị bánh xe hạng nặng nghiền qua, lưu lại hai vệt rãnh sâu hoắm. Từ phía sau lưng, tiếng rên rỉ thống khổ của những kẻ bị thương cùng thanh âm xì xào bàn tán của đám hộ vệ sau khi chấn chỉnh lại đội hình loáng thoáng truyền đến, nhưng hắn tựa hồ không hề để tâm.
Bất chợt, một chuỗi âm thanh lạch cạch xen lẫn tiếng bước chân dồn dập từ hậu phương truyền đến, mỗi lúc một gần.
Lại Thiên khẽ nghiêng đầu, đuôi mắt liếc về phía sau một cái.
Chỉ thấy một lão giả đang hớt hải chạy tới. Bộ trường sam bằng gấm thượng hạng trên người lão giờ đã nhàu nát, dính đầy bụi bẩn. Mái tóc hoa râm vốn được búi gọn gàng sau gáy cũng có vài sợi bung ra, dính bết vào vầng trán lấm tấm mồ hôi.
Lão chạy vượt qua mấy tên hộ vệ đang túm tụm, lướt qua cả đoàn xe chở hàng được che phủ bằng vải bạt dày, nhắm thẳng phương hướng của hắn mà đến.
Lão giả này, chính là vị Lưu tổng quản vừa rồi còn kinh hãi đến mức ngã sõng soài ra đất khi ngọn trường thương kia bay vút tới.
Giờ đây, trên khuôn mặt của lão đã không còn vẻ sợ hãi, mà thay vào đó là sự khẩn thiết cùng một tia hy vọng mãnh liệt.
Lão thở hổn hển, miệng há ra cố gắng gọi lớn, thanh âm có chút run rẩy vì mệt: "Công tử... Công tử đại hiệp, xin dừng bước! Không biết... không biết tại hạ có thể biết được tôn tính đại danh của ngài chăng?"
Lại Thiên vẫn không dừng lại, nhịp đi của hắn và con hắc mã vẫn đều đặn như cũ. Hắn đưa mắt nhìn thẳng về phía con đường mòn đất vàng trải dài vô tận trước mặt.
"Việc đó, có quan trọng sao?" Thanh âm của hắn băng lãnh, không mang theo một tia cảm xúc nào.
Lưu tổng quản không dám tiến đến quá gần, chỉ có thể giữ một khoảng cách vài bước chân mà chạy theo bên cạnh, bộ dáng thập phần chật vật để bắt kịp nhịp đi của hắn.
"Quan trọng, tất nhiên là quan trọng... Nhưng nếu đại hiệp đã không muốn đề cập," lão vội vàng đổi chủ đề, ánh mắt liếc về phía trước, "không biết công tử đại hiệp đây dự định đi đâu mà lại hướng về phía này?"
Cũng đã một thời gian dài không nói chuyện với ai. Lại Thiên trong lòng khẽ động.
Hắn liếc nhìn lão giả một cái.
Đối phương tựa hồ không có ác ý, toàn thân chỉ toát ra vẻ mệt mỏi và lo lắng của một người đang gánh vác trọng trách.
Hắn quyết định trả lời, dù sao cũng không mất gì.
"Tại hạ đến một nơi rất xa." Hắn ngừng một nhịp, ánh mắt trở nên xa xăm. "Đi hướng này, phỏng chừng còn phải vài trăm dặm nữa."
Nghe được câu trả lời này, đôi mắt của Lưu tổng quản nhất thời sáng lên. Vẻ mệt mỏi trên mặt lão dường như tan biến đi một nửa, thay vào đó là sự mừng rỡ không thể che giấu.
"Hóa ra, hóa ra là vậy!" Lão bước nhanh hơn một chút để tiến lên ngang hàng với Lại Thiên, nhưng vẫn rất thức thời mà giữ khoảng cách. "Nếu đã như thế... không biết công tử có hứng thú cùng lão hủ làm một cuộc giao dịch hay không?"
Lại Thiên lúc này mới thực sự xoay người lại, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mặt Lưu tổng quản. Ánh mắt hắn sắc lẹm như đao, mang theo một tia dò xét, khiến lão già bất giác rùng mình, sống lưng có chút phát lạnh.
"Ồ, giao dịch sao?" Lại Thiên nhếch một bên mép, lộ ra một nụ cười tựa tiếu phi tiếu. "Tại hạ cũng muốn mở mang tầm mắt một chút, không biết là giao dịch gì có thể khiến ta phải động tâm?"
Lưu tổng quản thấy vậy, vội chắp hai tay lại, thân người hơi cúi xuống, bộ dáng thập phần thành khẩn.
"Nếu đã cùng đi về hướng Tây, chúng ta có thể đồng hành. Điểm đến của chuyến hàng này là Lan Khê Quận, cách đây ước chừng hai trăm dặm, rất có thể sẽ nằm trên lộ trình của công tử."
Lão chỉ tay về phía đoàn xe đang chậm chạp di chuyển phía sau. "Chỉ cần công tử đồng hành, ra tay bảo toàn cho đoàn xe chúng ta khỏi bọn đạo tặc trên đường đi. Khi về đến phủ Thái gia, lão hủ nhất định sẽ bẩm báo lại với Thái lão gia để hậu tạ ngài một cách xứng đáng. Công tử thấy thế nào?"
Lan Khê Quận. Cái tên này quả thực nằm trong dự tính của Lại Thiên.
Đó là một trong những điểm dừng chân cần thiết trên con đường đến Trường Minh Thành của hắn. Hắn không trả lời ngay, ánh mắt lại chuyển hướng về phía đoàn xe.
Bốn năm chiếc xe tải hàng lớn, bánh gỗ bọc sắt, thùng xe được che kín bằng vải bạt dày màu xám.
Mấy tên hộ vệ đang đứng ngồi lộn xộn, vài kẻ vẫn còn chưa hết run rẩy sau dư chấn vừa rồi. Lực lượng này nếu chống lại thổ phỉ quèn hoặc đạo tặc đơn lẻ dọc đường thì có lẽ không đến lượt hắn phải ra tay cho lắm.
"Thái gia mà lão quản luôn miệng nhắc tới, rốt cuộc là nhân vật thế nào? Nói ta nghe một chút, có lẽ tại hạ sẽ cân nhắc."
Lưu tổng quản thấy hắn có vẻ hứng thú, liền vội vã giải thích, giọng nói mang theo một niềm tự hào khó giấu.
"Thái gia chúng ta chính là một trong những phủ đệ lớn nhất tại Lan Khê Quận. Chỉ riêng điều này thôi cũng đã đủ nói lên tài lực của chúng ta. Nhưng điều đặc biệt hơn chính là, Thái lão gia có giao tình với một vài vị tiên sư. Con gái lớn của lão gia, Thái tiểu thư, hiện chính là đệ tử của một vị tiên sư trên núi Lan Khê gần đó. Cho nên có thể nói, gia thế của chúng ta tuyệt không tầm thường."
Lại Thiên nghe xong, thần sắc không những không có chút hứng thú nào, ngược lại còn trở nên lãnh đạm hơn vài phần. Hắn xoay người lại, tiếp tục cất bước.
"Nếu đã có thực lực như vậy, tại hạ lại có phần không hiểu." Hắn nói, mắt vẫn nhìn thẳng con đường phía trước. "Vì sao một chuyến hàng của Thái phủ lại chỉ có vài kẻ hộ vệ thô sơ thế này đi theo?"
Câu hỏi thẳng thừng của Lại Thiên như một gáo nước lạnh dội vào sự tự hào của Lưu tổng quản. Lão khựng lại, khuôn mặt già nua thoáng chốc tái đi. Lão thở ra một hơi dài, tiếng thở nặng nề và mệt mỏi.
"Aaizz..." Lão rảo bước đuổi theo, giọng nói đã mất đi vẻ tự tin ban đầu. "Công tử nói không sai... Thật ra, nói là có giao tình với tiên sư, nhưng sức ảnh hưởng của Thái gia cũng chỉ có thể vững chãi tại Lan Khê mà thôi. Lực lượng của chúng ta hùng hậu nhưng không phủ sóng như ngài tưởng."
Lão dừng lại, nhìn đoàn xe rồi lại nhìn Lại Thiên, ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ.
"Lô hàng này vốn được đặt gửi tại một tiêu cục ở phía Đông, một tiểu trấn cách đây hơn trăm dặm. Nhưng vì đây là hàng hóa dùng để giao dịch với các thế gia khác trong quận, thời gian lại gấp rút, nên chúng ta bất đắc dĩ phải khởi hành sớm, không kịp chuẩn bị thêm nhiều lực lượng hộ tống."
Nói đến đây, Lưu tổng quản lại cúi người thật sâu, một cử chỉ chứa đầy sự biết ơn và cả sự cầu khẩn.
"Con đường này trước đây chúng ta cũng từng đi qua vài lần, đôi lúc cũng gặp phải thổ phỉ, nhưng chúng đều là những toán cướp nhỏ, dễ dàng bị đánh đuổi. Không ngờ hôm nay lại gặp phải đám người hung hãn đến vậy, tên cầm đầu lại là một kẻ khó xơi. Quả thực là vận khí không tốt... Cũng may, cũng may là có công tử ra tay tương trợ."
"Ta chẳng qua là lấy công làm vốn mà thôi, sòng phẳng, không thể xem là tương trợ gì." Hắn đột ngột lên tiếng, giọng nói không một gợn sóng.
Lưu tổng quản đang đi bên cạnh, vội vàng chớp lấy cơ hội. Đôi mắt lão sáng lên một tia hy vọng.
"Nếu vậy... công tử thấy đề nghị của lão hủ thế nào?"
Lại Thiên không trả lời ngay. Hắn liếc mắt về phía đoàn xe đang ì ạch di chuyển phía sau, rồi quay lại, ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào Lưu tổng quản.
"Nghe cũng có chút hấp dẫn. Nhưng nếu sau khi đến Lan Khê Quận, các người lật lọng, không trả công cho ta, tại hạ phải làm thế nào?" Hắn dừng một nhịp, khóe môi khẽ nhếch lên một cách đầy mỉa mai. "Tại hạ không dám tự nhận là người sành sỏi thế sự, nhưng chuyện bội tín vong nghĩa thì cũng đã gặp qua không ít."
Lời nói thẳng thừng của Lại Thiên khiến nụ cười trên mặt Lưu tổng quản cứng lại. Lão biết kẻ trước mặt không phải là một người dễ dàng bị thuyết phục bằng những lời hứa hẹn suông. Lão cắn răng, dường như hạ một quyết tâm rất lớn.
"Nếu vậy... Hảo! Hay là thế này," Lão đưa tay vào trong túi áo gấm, một hành động dứt khoát. "Ta sẽ dùng thêm một trăm lượng vàng này, làm tiền đặt cọc cho chuyến đi. Sau khi đến nơi an toàn, Thái gia sẽ trả đủ phần còn lại. Công tử thấy thế nào?"
Một trăm lượng vàng.
Trong lòng Lại Thiên khẽ tính toán. Thêm một trăm lượng này, cộng với số bạc vừa rồi, tổng cộng là hai trăm lượng.
Vàng bạc thế tục tuy không thể so với linh thạch hay kỳ trân dị bảo trong giới tu tiên, nhưng trong tình cảnh hiện tại, có thêm một chút vẫn tốt hơn.
Nó sẽ giúp việc hành sự sau này trở nên thuận tiện hơn không ít. Huống hồ, nếu đám người này có ý định lật lọng khi đến nơi, thì coi như giữ cọc, thu được hai trăm lượng hoàng kim cũng không phải là một chuyến đi lỗ vốn.
Quá trình phân tích lí trí diễn ra nhanh chóng trong đầu hắn, nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn là một sự trầm ngâm, lạnh lùng, tựa hồ đang cân nhắc thiệt hơn một cách kỹ lưỡng. Cuối cùng, hắn gật đầu một cái dứt khoát.
"Hảo. Vậy chúng ta thành giao." Hắn nói, rồi bổ sung thêm một điều kiện. "Có điều, đoàn xe không cần phải đi quá nhanh, nhưng tốc độ hiện tại thì quá chậm. Các vị cần phải tăng tốc một chút."
"Hảo! Hảo!" Lưu tổng quản như trút được gánh nặng ngàn cân, khuôn mặt giãn ra đầy vui mừng. "Ta sẽ lập tức cho tất cả hộ vệ lên ngựa, chúng ta sẽ khởi hành gấp rút hơn!"
Lưu tổng quản không một chút trì hoãn, lão quay người lại, hướng về phía đoàn xe và cất cao giọng ra lệnh. Những tên hộ vệ đang đi bộ lập tức tìm đến những con ngựa đang thồ hàng hoặc không có người cưỡi, nhanh chóng leo lên yên. Tiếng xì xào, tiếng yên ngựa cọt kẹt và tiếng ngựa hí vang lên, phá vỡ sự uể oải của đoàn xe.
Giữa lúc đó, một tên hộ vệ có khuôn mặt trẻ tuổi, nước da ngăm đen, vội vã chạy đến trước mặt Lại Thiên. Hắn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ cúi đầu, hai tay đưa ra một cách kính cẩn.
"Đại hiệp, xin hãy giao hắc mã này cho tiểu nhân."
Lại Thiên nhìn bàn tay của tên hộ vệ, rồi nhìn con hắc mã của mình. Hắn khẽ vỗ nhẹ lên cổ con vật, rồi trao sợi dây cương bằng da đã sờn cũ vào tay tên hộ vệ.
"Chăm sóc nó cẩn thận." Giọng hắn không phải là một lời ra lệnh, nhưng lại khiến tên hộ vệ bất giác rùng mình một cái.
"Vâng, vâng! Tiểu nhân nhất định!"
Lại Thiên quay người, tiến về phía chiếc xe ngựa nằm ở giữa đoàn xe.
Đó là chiếc xe duy nhất có mái che và thùng xe được đóng kín. Đây là xe kéo kiệu.
Toàn bộ cỗ xe được làm từ một loại gỗ sẫm màu, bốn góc được bọc đồng để tăng phần chắc chắn. Lưu tổng quản đã đứng sẵn ở đó, một tay vén tấm rèm vải dày che cửa, tay kia làm một tư thế mời.
Lại Thiên cũng không khách sáo, hắn đặt chân lên bậc gỗ nhỏ gắn bên hông xe. Chiếc bậc thang kêu lên một tiếng "cọt kẹt" nhẹ dưới sức nặng của hắn. Hắn khom người, vén tấm rèm bước vào bên trong.
Không gian bên trong khá chật hẹp, một mùi gỗ cũ, mùi vải vóc và một mùi hương trầm thoang thoảng của Lưu tổng quản lập tức xộc vào mũi hắn. Hai hàng ghế dài được bọc nệm gấm kê đối diện nhau, vừa đủ cho hai hoặc ba người ngồi. Hắn chọn một bên và ngồi xuống, tấm lưng thẳng tắp dựa vào thành xe.
Lưu tổng quản theo vào ngay sau đó, ngồi xuống ở ghế đối diện. Tấm rèm cửa được thả xuống.
"Cạch."
Ánh sáng bên ngoài lập tức bị ngăn cách, chỉ còn lại vài tia yếu ớt lọt qua khe hở của tấm rèm. Mọi âm thanh ồn ào của thế giới bên ngoài dường như bị đẩy lùi ra xa, trở nên mơ hồ và không còn rõ rệt.
Ngay sau đó, cỗ xe khẽ rung lên rồi giật mạnh một cái.
Tiếng bánh xe gỗ nghiến trên nền đất bắt đầu vang lên, đều đặn và nhanh hơn trước. Tiếng vó ngựa giờ đây đã trở thành một nhịp điệu dồn dập, gõ xuống mặt đường. Đoàn xe, với một sự bảo vệ mới, đã bắt đầu tăng tốc, tiến thẳng về phía Tây.